Chương 28
Tôi ngồi xuống cạnh bố, nhẹ giọng:
– Bố… tối thế này rồi bố còn ra đây làm gì… mình về thôi kẻo mẹ lo!
Bố tôi im lặng, một lúc sau ông mới trả lời:
– Đời người như dòng nước… không thể nào trở lại…
Tôi gật nhẹ đầu, chẳng biết bố tôi đang tỉnh táo hay ngờ nghệch, hít một hơi tôi tò mò hỏi:
– Bố… ngày đó bố không chủ đích ký… thì ai bắt bố ký?
Bố tôi bỗng quay sang tôi, hai mắt lo lên sợ hãi, cơ thể run rẩy co lại:
– Chủ đích ký… tôi chủ đích ký… không được cãi… cả nhà… sẽ bị giết… sẽ bị giết…
Bố tôi vùng dậy chạy ngược trở lại con đường mòn về phía nhà trọ của chúng tôi. Tôi sững sờ trước cơn sợ hãi lần đầu tiên tôi nghe được từ bố, hóa ra… trong lúc ông mất kiểm soát… những gì ông nói chính là những gì ẩn phía sau. Nhưng… lời của một người điên làm sao có thể tin? Chắc chắn bố tôi đã bị dọa dẫm sợ hãi đến phát điên, trông chờ ông khai ra thì biết đến bao giờ, mà chắc gì bố tôi đã biết kẻ hại mình, cũng như có biết chúng tôi cũng không có bằng chứng mà tố cáo hắn. Hai tay cuộn lại, hàm răng nghiến chặt, nước mắt tôi lăn dài trong cay đắng uất hận. Tôi bước nhanh đuổi theo dáng lưng nhỏ bé gục ngã trước cuộc đời đang chạy phía trước.
Hai mắt tôi mở to khi một chiếc xe hơi lao đến đâm xịch làm bố tôi ngã lăn ra đường. Cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, tôi mất hết lý trí chạy bằng tất cả sức lực đến bên bố, gào to:
– Bố! Bố ơi! Bố tỉnh lại đi… Huhuhu….
– Này, ông ta tự lao vào xe của tôi, không phải tại tôi nhá, xui thế không biết!
Chủ nhân chiếc ô tô bực bội quát to trong xe. Tôi không còn đủ tỉnh táo, chỉ biết ôm lấy người bố, hai mắt ông lờ đờ nhìn tôi rồi lịm đi.
– Đưa ông ta lên xe đi, tôi đưa ông ta đến bệnh viện. Mẹ nó!
Tôi gạt nước mắt, cùng người đàn ông tầm tuổi bốn mươi khiêng bố tôi lên ghế sau xe. Ông ta quả thực xui xẻo nhưng tôi chẳng biết làm thế nào, chỉ biết lau nước mắt cùng ông ta đưa bố tôi đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ nói may ô tô phanh lại kịp thời, bố tôi gặp chấn thương nhưng cũng nhẹ. Số tiền cấp cứu ông lái xe kia trả giúp khi biết hoàn cảnh gia đình tôi, xem như ông ta vừa gặp vận xui lại vừa là người tốt. Nhìn bố nằm lịm giữa một đồng dây truyền, mẹ tôi nước mắt ngắn dài ngồi bên cạnh, tôi thẫn thờ như chẳng còn sức lực, chỉ biết an ủi mẹ:
– Mẹ… bác sĩ nói một lát là bố tỉnh lại thôi, mẹ đừng khóc nữa.
– Bố con… người chẳng ra giống người… lại làm phiền người khác…
– Được rồi… sẽ có một ngày bố bình thường trở lại thôi, chúng ta hãy kiên nhẫn một chút.
Lời chưa dứt, tôi bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt, không muốn mẹ nhìn thấy lại đau lòng thêm. Tôi muốn tìm ra kẻ đã đẩy chúng tôi vào thảm cảnh này, bằng mọi giá, dù có phải bán mình cho quỷ dữ tôi cũng làm, chẳng phải… tôi đã từng bán mình hay sao… chỉ cần anh còn muốn lợi dụng tôi, tôi sẽ đáp ứng anh.
Ra đến sân bệnh viện, tôi bấm điện thoại cho Hải Đăng, lúc này đã gần mười giờ nhưng cũng chưa muộn để không thể gọi. Âm giọng vừa quen lại vừa xa cách của anh vang lên:
– Cô gọi gì tôi?
Tôi nghẹn giọng đáp lời:
– Anh Đăng… tôi muốn đến Phong Sơn tìm kiếm sự thật. Kẻ đứng sau hãm hại cả nhà tôi… anh làm ơn giúp tôi tìm hắn!
– Cô… nghĩ tôi sẽ giúp cô sao? Cô có gì mà tự tin thế?
Mặt mũi nóng ran, tôi đúng là không có gì cả ngoài thân xác này, chỉ đau xót đáp:
– Anh còn… muốn hương vị ngày xưa chứ?
Toàn thân tôi lạnh toát, nỗi nhục nhã bủn rủn lan truyền từ đỉnh đầu xuống tận gót chân làm tôi khẽ ôm lấy người giữa tiết trời tháng bảy nóng nực. Có tiếng hừ nhạt vang lên, Hải Đăng cười khẩy:
– Tiếc là… tôi đã chán những thứ quê kệch mất rồi. Mà tôi tưởng cô mong thế này lắm cơ mà? Tôi sợ cứ ép cô ở lại Thuận Hưng dễ chừng cô cắn lưỡi tự tử mất.
Tôi gật nhẹ, chấp nhận sự thật Hải Đăng đã không muốn tôi nữa dù chỉ sử dụng tôi làm trò tiêu khiển.
– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.
Không chờ anh trả lời, tôi lập tức ngắt máy, cắn răng ngăn những giọt nước mắt sắp rơi. Cuộc đời này… có những điều… không phải muốn là được, không phải cứ hận thù là có thể trả thù, không phải cứ có điều xấu xa khuất tất là có thể phanh phui ra ánh sáng, có những nỗi đau… mãi mãi là nỗi đau…
Chưa kịp cất điện thoại vào túi xách, điện thoại của tôi bất ngờ reo vang. Hải Đăng gọi lại cho tôi, có chút ngỡ ngàng tôi cố gắng trấn tĩnh gạt nghe. Âm giọng tò mò của anh vang lên:
– Tại sao bỗng dưng cô lại thay đổi thế?
– Bây giờ anh đã làm tổng giám đốc Phong Sơn. Anh chính là người tôi cần.
– Bố… tối thế này rồi bố còn ra đây làm gì… mình về thôi kẻo mẹ lo!
Bố tôi im lặng, một lúc sau ông mới trả lời:
– Đời người như dòng nước… không thể nào trở lại…
Tôi gật nhẹ đầu, chẳng biết bố tôi đang tỉnh táo hay ngờ nghệch, hít một hơi tôi tò mò hỏi:
– Bố… ngày đó bố không chủ đích ký… thì ai bắt bố ký?
Bố tôi bỗng quay sang tôi, hai mắt lo lên sợ hãi, cơ thể run rẩy co lại:
– Chủ đích ký… tôi chủ đích ký… không được cãi… cả nhà… sẽ bị giết… sẽ bị giết…
Bố tôi vùng dậy chạy ngược trở lại con đường mòn về phía nhà trọ của chúng tôi. Tôi sững sờ trước cơn sợ hãi lần đầu tiên tôi nghe được từ bố, hóa ra… trong lúc ông mất kiểm soát… những gì ông nói chính là những gì ẩn phía sau. Nhưng… lời của một người điên làm sao có thể tin? Chắc chắn bố tôi đã bị dọa dẫm sợ hãi đến phát điên, trông chờ ông khai ra thì biết đến bao giờ, mà chắc gì bố tôi đã biết kẻ hại mình, cũng như có biết chúng tôi cũng không có bằng chứng mà tố cáo hắn. Hai tay cuộn lại, hàm răng nghiến chặt, nước mắt tôi lăn dài trong cay đắng uất hận. Tôi bước nhanh đuổi theo dáng lưng nhỏ bé gục ngã trước cuộc đời đang chạy phía trước.
Hai mắt tôi mở to khi một chiếc xe hơi lao đến đâm xịch làm bố tôi ngã lăn ra đường. Cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, tôi mất hết lý trí chạy bằng tất cả sức lực đến bên bố, gào to:
– Bố! Bố ơi! Bố tỉnh lại đi… Huhuhu….
– Này, ông ta tự lao vào xe của tôi, không phải tại tôi nhá, xui thế không biết!
Chủ nhân chiếc ô tô bực bội quát to trong xe. Tôi không còn đủ tỉnh táo, chỉ biết ôm lấy người bố, hai mắt ông lờ đờ nhìn tôi rồi lịm đi.
– Đưa ông ta lên xe đi, tôi đưa ông ta đến bệnh viện. Mẹ nó!
Tôi gạt nước mắt, cùng người đàn ông tầm tuổi bốn mươi khiêng bố tôi lên ghế sau xe. Ông ta quả thực xui xẻo nhưng tôi chẳng biết làm thế nào, chỉ biết lau nước mắt cùng ông ta đưa bố tôi đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ nói may ô tô phanh lại kịp thời, bố tôi gặp chấn thương nhưng cũng nhẹ. Số tiền cấp cứu ông lái xe kia trả giúp khi biết hoàn cảnh gia đình tôi, xem như ông ta vừa gặp vận xui lại vừa là người tốt. Nhìn bố nằm lịm giữa một đồng dây truyền, mẹ tôi nước mắt ngắn dài ngồi bên cạnh, tôi thẫn thờ như chẳng còn sức lực, chỉ biết an ủi mẹ:
– Mẹ… bác sĩ nói một lát là bố tỉnh lại thôi, mẹ đừng khóc nữa.
– Bố con… người chẳng ra giống người… lại làm phiền người khác…
– Được rồi… sẽ có một ngày bố bình thường trở lại thôi, chúng ta hãy kiên nhẫn một chút.
Lời chưa dứt, tôi bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt, không muốn mẹ nhìn thấy lại đau lòng thêm. Tôi muốn tìm ra kẻ đã đẩy chúng tôi vào thảm cảnh này, bằng mọi giá, dù có phải bán mình cho quỷ dữ tôi cũng làm, chẳng phải… tôi đã từng bán mình hay sao… chỉ cần anh còn muốn lợi dụng tôi, tôi sẽ đáp ứng anh.
Ra đến sân bệnh viện, tôi bấm điện thoại cho Hải Đăng, lúc này đã gần mười giờ nhưng cũng chưa muộn để không thể gọi. Âm giọng vừa quen lại vừa xa cách của anh vang lên:
– Cô gọi gì tôi?
Tôi nghẹn giọng đáp lời:
– Anh Đăng… tôi muốn đến Phong Sơn tìm kiếm sự thật. Kẻ đứng sau hãm hại cả nhà tôi… anh làm ơn giúp tôi tìm hắn!
– Cô… nghĩ tôi sẽ giúp cô sao? Cô có gì mà tự tin thế?
Mặt mũi nóng ran, tôi đúng là không có gì cả ngoài thân xác này, chỉ đau xót đáp:
– Anh còn… muốn hương vị ngày xưa chứ?
Toàn thân tôi lạnh toát, nỗi nhục nhã bủn rủn lan truyền từ đỉnh đầu xuống tận gót chân làm tôi khẽ ôm lấy người giữa tiết trời tháng bảy nóng nực. Có tiếng hừ nhạt vang lên, Hải Đăng cười khẩy:
– Tiếc là… tôi đã chán những thứ quê kệch mất rồi. Mà tôi tưởng cô mong thế này lắm cơ mà? Tôi sợ cứ ép cô ở lại Thuận Hưng dễ chừng cô cắn lưỡi tự tử mất.
Tôi gật nhẹ, chấp nhận sự thật Hải Đăng đã không muốn tôi nữa dù chỉ sử dụng tôi làm trò tiêu khiển.
– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.
Không chờ anh trả lời, tôi lập tức ngắt máy, cắn răng ngăn những giọt nước mắt sắp rơi. Cuộc đời này… có những điều… không phải muốn là được, không phải cứ hận thù là có thể trả thù, không phải cứ có điều xấu xa khuất tất là có thể phanh phui ra ánh sáng, có những nỗi đau… mãi mãi là nỗi đau…
Chưa kịp cất điện thoại vào túi xách, điện thoại của tôi bất ngờ reo vang. Hải Đăng gọi lại cho tôi, có chút ngỡ ngàng tôi cố gắng trấn tĩnh gạt nghe. Âm giọng tò mò của anh vang lên:
– Tại sao bỗng dưng cô lại thay đổi thế?
– Bây giờ anh đã làm tổng giám đốc Phong Sơn. Anh chính là người tôi cần.