Chương 42
Tôi khựng lại, cảm giác có luồng điện rọi thẳng từ đỉnh đầu xuống gót chân trước những lời anh nói. Anh… muốn có con? Nhưng tôi… lúc này tôi… đâu thể nào cho anh một đứa con được nữa? Nếu anh biết… tôi vì đứa con đó mà đã mất đi khả năng làm mẹ… thì anh… sẽ thế nào? Tôi nhất thời không dám đối diện với điều này. Anh tốt hơn những gì tôi mường tượng, tốt hơn những gì tôi bao biện cho anh trong những lúc yếu mềm nhất. Anh không hề vô trách nhiệm, không hề bỏ mặc tôi mà sẵn sàng lao về tìm tôi từ một nơi xa rất xa. Chỉ vì hiểu lầm, chỉ vì ai đó hãm hại chúng tôi, nếu không muốn nói rất có thể là bà nội anh… mà anh đã hận tôi một nỗi hận thù còn lớn hơn cả việc bị tôi phản bội… Nếu anh biết tôi vô sinh, khi anh không yêu tôi… liệu anh sẽ thế nào? Tôi không cần sự day dứt của anh, không muốn nỗi đau của tôi ngày ngày bị anh đay nghiến nếu anh cảm thấy có trách nhiệm với tôi, cũng không muốn anh phải chịu nỗi dằn vặt tội lỗi năm xưa khi cố gắng ở bên tôi…
Trấn tĩnh lại, tôi gạt nước mắt, tránh ánh mắt anh mà sụt sịt nói bằng giọng mũi, âm giọng lạnh tanh:
– Tôi gặp sự cố với nó… không cố tình giết nó. Anh tin hay không thì tùy.
Hải Đăng hừ một tiếng, anh tin hay không tôi cũng không muốn tha thiết van xin giải thích với anh nữa. Bà nội anh cao tay thật, có khả năng sai khiến được cả bác sĩ ở bệnh viện, thế thì ngày ấy tôi có là thánh cũng chẳng thể nào làm vợ anh. Tôi đúng là kẻ ngây thơ từ trong suy nghĩ.
– Anh hận tôi như vậy… tại sao sau bao nhiêu năm còn tìm đến tôi làm gì?
Đôi mắt tối sẫm hệt như màu nước đêm đen, anh gằn giọng:
– Tôi muốn cô trả đứa con lại cho tôi!
Tôi quay mặt đi, cảm giác hai gò má nóng ran nhưng cơ thể lại lạnh toát đến run rẩy. Tôi không thể… không thể đáp ứng được mong muốn đó của anh! Năm ấy, sau khi đau đớn rời bệnh viện phụ sản, hàng năm tôi vẫn khám nhiều lần ở nhiều bệnh viện, vẫn ôm trong lòng hi vọng lão bác sĩ kia nhầm lẫn, vẫn mong thời gian sẽ chữa lành tổn thương cho tôi nhưng… ở đâu cũng cùng một kết luận: tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ. Tôi không biết lão bác sĩ năm xưa có vì tiền mà cố ý hại thêm để triệt đường làm mẹ của tôi hay không… nhưng tôi tin cả một ekip mổ mười người không thể đồng lòng hãm hại bệnh nhân được, có chăng chỉ là lão ta tham tiền nên bịa đặt vài lời vô thưởng vô phạt như thể nhầm lẫn với anh mà thôi.
Cơn gió lạnh trong tiết trời đầu thu ào ạt lướt qua, tôi vô thức kéo lại chiếc áo sơ mi cho sát vào người, xoay lưng nhìn về hồ nước, thả nhẹ những lời chẳng hiểu sao cứ thế tuôn ra:
– Tôi không muốn có con với anh. Tôi nhận thấy ngày xưa tôi đã sai lầm, cực kỳ sai lầm nên mới có suy nghĩ làm dâu một gia đình phức tạp như gia đình anh. Còn anh, chẳng phải anh sợ có con với tôi lắm sao… tại sao anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ khi biết tôi có thai với anh thế?
Vòng tay ấm áp của anh bất ngờ vươn đến bao bọc tôi trong cơn gió lạnh đã lất phất những giọt mưa đầu tiên. Anh ghì cằm lên đỉnh đầu tôi, trầm giọng:
– Lúc đó… cô còn quá trẻ… chưa nên sinh con.
Tiếng sấm trên bầu trời chợt đánh “ầm” một tiếng, hệt như âm thanh vang lên trong đầu óc tôi lúc này. Thân thể run rẩy nằm trọn trong vòng tay rắn chắc, tôi lắc lắc đầu ngước nhìn anh, nước mắt cứ thế lăn dài xót xa cùng cay đắng. Anh nghĩ cho tôi sao? Anh chưa muốn tôi sinh con khi tuổi đời còn trẻ… không phải vì… anh không muốn có con với tôi?… Tại sao… tại sao anh lại có suy nghĩ đó?
– Mưa rồi… về xe thôi!
Anh kéo tay tôi giật đi nhưng tôi lập tức giật lại, hai mắt đỏ hoe mở to, nghẹn ngào nhìn anh. Từ trước đến giờ… anh luôn nghĩ cho tôi. Tôi muốn gì… anh cũng đáp ứng. Còn tôi… tôi đã làm gì được cho anh? Buông tay anh… chỉ có buông tay anh là điều duy nhất tôi có thể làm, khi tôi và anh… vốn dĩ quá xa xôi…
– Chuyện anh nói… tôi không muốn… anh tha cho tôi đi!
Thoát khỏi bàn tay cứng chắc của anh, cổ tay đỏ ửng tôi nửa đi nửa chạy về phía đường chính. Đúng lúc một chiếc taxi vừa phóng đến, tôi vội mở cửa sau xe chui vào. Ngoảnh lại phía sau, nơi hồ nước nhỏ không ngừng xao động trong cơn giông gió, Hải Đăng vẫn đứng lặng như tượng đồng. Trên đầu trên vai anh, từng giọt mưa dần nặng hạt. Không muốn chứng kiến thêm nữa tôi quay đầu lại, sụt sịt nói với người lái xe:
– Anh… đưa giúp tôi về ngõ 135 phố X…
Lời đang nói tắc nghẹn, tôi mím chặt môi lắc khẽ, đưa mắt về cửa kính nhìn cơn mưa trắng xóa trời đất, nghe bên tai tiếng người lái xe than thở thời tiết. Tôi không biết quyết định ngày hôm nay của mình đúng hay sai? Tôi không biết… không biết nữa… chỉ biết trái tim tôi cứ đau thắt, nước mắt cứ không ngừng chảy. Cõi lòng tê tái, nỗi đau xác thịt ngày nào dội về… cơn đau phẫn nộ ngày nào cũng vọng về nhưng lại dần thay bằng nỗi chua xót của những hiểu lầm. Mọi tội lỗi… cho đến cuối cùng, tất cả đều là của tôi… chỉ là của tôi thôi…
Chẳng biết chiếc xe đi bao lâu, cũng không biết tôi đã lau đi lau lại bao nhiêu lần trên hai bầu má nhòa nước, tôi giật mình khi người lái xe khẽ áy náy hỏi:
– Mưa thế này cô không đem theo áo mưa hay ô gì à? Hay chạy vào mái hiên kia chờ một lát rồi hãy vào ngõ.
Tôi ậm ừ vâng dạ, mở ví trả tiền cho anh ta rồi đẩy cửa xe, cứ vậy bước trong màn mưa như một kẻ điên. Cơn mưa giông gió giật kinh hoàng này bao giờ mới ngừng lại được… cũng như cơn mưa trong lòng tôi… biết đến bao giờ mới ngừng rơi? Chỉ có con đường duy nhất là lao mình vào nó, chịu đựng nó, chung sống với nó… bình yên của tôi, chỉ có thể là vậy.
Trấn tĩnh lại, tôi gạt nước mắt, tránh ánh mắt anh mà sụt sịt nói bằng giọng mũi, âm giọng lạnh tanh:
– Tôi gặp sự cố với nó… không cố tình giết nó. Anh tin hay không thì tùy.
Hải Đăng hừ một tiếng, anh tin hay không tôi cũng không muốn tha thiết van xin giải thích với anh nữa. Bà nội anh cao tay thật, có khả năng sai khiến được cả bác sĩ ở bệnh viện, thế thì ngày ấy tôi có là thánh cũng chẳng thể nào làm vợ anh. Tôi đúng là kẻ ngây thơ từ trong suy nghĩ.
– Anh hận tôi như vậy… tại sao sau bao nhiêu năm còn tìm đến tôi làm gì?
Đôi mắt tối sẫm hệt như màu nước đêm đen, anh gằn giọng:
– Tôi muốn cô trả đứa con lại cho tôi!
Tôi quay mặt đi, cảm giác hai gò má nóng ran nhưng cơ thể lại lạnh toát đến run rẩy. Tôi không thể… không thể đáp ứng được mong muốn đó của anh! Năm ấy, sau khi đau đớn rời bệnh viện phụ sản, hàng năm tôi vẫn khám nhiều lần ở nhiều bệnh viện, vẫn ôm trong lòng hi vọng lão bác sĩ kia nhầm lẫn, vẫn mong thời gian sẽ chữa lành tổn thương cho tôi nhưng… ở đâu cũng cùng một kết luận: tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ. Tôi không biết lão bác sĩ năm xưa có vì tiền mà cố ý hại thêm để triệt đường làm mẹ của tôi hay không… nhưng tôi tin cả một ekip mổ mười người không thể đồng lòng hãm hại bệnh nhân được, có chăng chỉ là lão ta tham tiền nên bịa đặt vài lời vô thưởng vô phạt như thể nhầm lẫn với anh mà thôi.
Cơn gió lạnh trong tiết trời đầu thu ào ạt lướt qua, tôi vô thức kéo lại chiếc áo sơ mi cho sát vào người, xoay lưng nhìn về hồ nước, thả nhẹ những lời chẳng hiểu sao cứ thế tuôn ra:
– Tôi không muốn có con với anh. Tôi nhận thấy ngày xưa tôi đã sai lầm, cực kỳ sai lầm nên mới có suy nghĩ làm dâu một gia đình phức tạp như gia đình anh. Còn anh, chẳng phải anh sợ có con với tôi lắm sao… tại sao anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ khi biết tôi có thai với anh thế?
Vòng tay ấm áp của anh bất ngờ vươn đến bao bọc tôi trong cơn gió lạnh đã lất phất những giọt mưa đầu tiên. Anh ghì cằm lên đỉnh đầu tôi, trầm giọng:
– Lúc đó… cô còn quá trẻ… chưa nên sinh con.
Tiếng sấm trên bầu trời chợt đánh “ầm” một tiếng, hệt như âm thanh vang lên trong đầu óc tôi lúc này. Thân thể run rẩy nằm trọn trong vòng tay rắn chắc, tôi lắc lắc đầu ngước nhìn anh, nước mắt cứ thế lăn dài xót xa cùng cay đắng. Anh nghĩ cho tôi sao? Anh chưa muốn tôi sinh con khi tuổi đời còn trẻ… không phải vì… anh không muốn có con với tôi?… Tại sao… tại sao anh lại có suy nghĩ đó?
– Mưa rồi… về xe thôi!
Anh kéo tay tôi giật đi nhưng tôi lập tức giật lại, hai mắt đỏ hoe mở to, nghẹn ngào nhìn anh. Từ trước đến giờ… anh luôn nghĩ cho tôi. Tôi muốn gì… anh cũng đáp ứng. Còn tôi… tôi đã làm gì được cho anh? Buông tay anh… chỉ có buông tay anh là điều duy nhất tôi có thể làm, khi tôi và anh… vốn dĩ quá xa xôi…
– Chuyện anh nói… tôi không muốn… anh tha cho tôi đi!
Thoát khỏi bàn tay cứng chắc của anh, cổ tay đỏ ửng tôi nửa đi nửa chạy về phía đường chính. Đúng lúc một chiếc taxi vừa phóng đến, tôi vội mở cửa sau xe chui vào. Ngoảnh lại phía sau, nơi hồ nước nhỏ không ngừng xao động trong cơn giông gió, Hải Đăng vẫn đứng lặng như tượng đồng. Trên đầu trên vai anh, từng giọt mưa dần nặng hạt. Không muốn chứng kiến thêm nữa tôi quay đầu lại, sụt sịt nói với người lái xe:
– Anh… đưa giúp tôi về ngõ 135 phố X…
Lời đang nói tắc nghẹn, tôi mím chặt môi lắc khẽ, đưa mắt về cửa kính nhìn cơn mưa trắng xóa trời đất, nghe bên tai tiếng người lái xe than thở thời tiết. Tôi không biết quyết định ngày hôm nay của mình đúng hay sai? Tôi không biết… không biết nữa… chỉ biết trái tim tôi cứ đau thắt, nước mắt cứ không ngừng chảy. Cõi lòng tê tái, nỗi đau xác thịt ngày nào dội về… cơn đau phẫn nộ ngày nào cũng vọng về nhưng lại dần thay bằng nỗi chua xót của những hiểu lầm. Mọi tội lỗi… cho đến cuối cùng, tất cả đều là của tôi… chỉ là của tôi thôi…
Chẳng biết chiếc xe đi bao lâu, cũng không biết tôi đã lau đi lau lại bao nhiêu lần trên hai bầu má nhòa nước, tôi giật mình khi người lái xe khẽ áy náy hỏi:
– Mưa thế này cô không đem theo áo mưa hay ô gì à? Hay chạy vào mái hiên kia chờ một lát rồi hãy vào ngõ.
Tôi ậm ừ vâng dạ, mở ví trả tiền cho anh ta rồi đẩy cửa xe, cứ vậy bước trong màn mưa như một kẻ điên. Cơn mưa giông gió giật kinh hoàng này bao giờ mới ngừng lại được… cũng như cơn mưa trong lòng tôi… biết đến bao giờ mới ngừng rơi? Chỉ có con đường duy nhất là lao mình vào nó, chịu đựng nó, chung sống với nó… bình yên của tôi, chỉ có thể là vậy.