Chương 64
Tôi sụt sịt gạt nước mắt, quay lại nhìn Hải Đăng bằng đôi mắt đỏ hoe, chua xót nói:
– Tiếng yêu giữa hai ta… khó quá phải không anh? Đã bao nhiêu năm rồi anh nhỉ? .
– Anh chưa bao giờ tin vì yêu anh mà em đến. Anh chưa bao giờ tin điều này, kể từ giây phút anh gặp em. Em rất giống anh, trong lòng chất đầy thù hận. Chính điều ấy khiến anh bị em thu hút từ lúc nào. Em muốn quyến rũ anh… em đã thành công.
Từng lời thẳng thắn thừa nhận làm đầu óc tôi váng vất. Hải Đăng rất tỉnh táo, anh biết tôi muốn lợi dụng anh để trả thù, thời điểm đó anh không có sức mạnh như anh từng giải thích với tôi. Cũng có nghĩa, anh chưa bao giờ có suy nghĩ tôi yêu anh, mà ngay cả chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ tin vào điều này.
– Đầu óc em… không có chỗ cho tình yêu.
Tôi thở khẽ một hơi, gật nhẹ đầu xác nhận với anh, điều anh nói hoàn toàn đúng. Tôi tâm cơ như vậy, anh làm sao có thể dốc gan dốc ruột với tôi đây? Điều tôi không ngờ… tôi cũng chỉ là một người đàn bà bằng xương bằng thịt, tình cảm tôi dành cho anh cứ vậy nảy nở đâm chồi khiến tôi không sao chối bỏ. Ngày qua ngày, gắn bó thể xác với anh làm tôi dần quyến luyến. Ánh mắt, bờ môi, hơi thở… cơ thể anh hòa quyện trong từng mạch máu dần biến tôi si mê anh không lối thoát, để rồi phải đau đớn chia xa trong tận cùng máu và nước mắt… Gặp lại nhau trong hiểu lầm sâu sắc, tôi và anh ở hai bờ vực ngỡ như chẳng thể nào bước chung một lối, vậy mà… tình yêu anh dành cho tôi vẫn vượt lên tất cả, vẫn tìm mọi cách để ép buộc tôi ở bên anh, khi anh cho rằng tôi không yêu anh, khi tôi một mực từ chối anh. Anh từng nói, anh đã nghĩ là anh hận tôi, nhưng cho đến cuối cùng anh vẫn không thể hận, vẫn muốn cùng tôi viết tiếp câu chuyện ngày xưa, muốn có với tôi một đứa con. Con người anh… chung tình đến đau lòng. Bao nhiêu năm xa tôi, anh cũng không có ai cả trong khi bản thân anh có tất cả, tôi có thể nào không rung động sâu sắc khi biết điều này?
Đưa những ngón tay vuốt ve từng đường nét khuôn mặt đàn ông làm tôi mê đắm, tôi khẽ khàng thừa nhận:
– Em đã nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng… em vẫn yêu anh, em căm ghét chính bản thân vì bao nhiêu năm vẫn không thể quên đi một con người đáng giận, một kẻ dễ dàng gạt bỏ em cùng đứa con khỏi cuộc đời mà vui thú nơi phương trời mới. Buổi tối bên hồ, giây phút biết anh không vô tình, em thương anh vô cùng, em mong anh có hạnh phúc mới, đừng gắn bó cuộc đời với một đứa con gái rách nát như em làm gì, vậy mà…
Tôi hít một hơi, gạt nước mắt sụt sịt nói tiếp:
– Vậy mà… anh vẫn ngốc nghếch tiến đến với em, khiến em không thể giấu giếm, đành để anh biết toàn bộ sự thật, còn cho anh hiểu anh không cần phải chịu trách nhiệm với em. Biết rồi thì sao… anh vẫn cứ ngốc nghếch ở bên em, rồi… còn muốn lấy em. Anh ngốc như vậy, thử hỏi làm sao em không yêu anh được chứ?
Đôi mắt tôi xoáy sâu vào từng biểu hiện trong đáy mắt đã chuyển đỏ của anh, bất chợt… bờ môi anh tiến đến rồi… phủ lên môi tôi nụ hôn choáng ngợp, hòa cùng ánh sáng bừng lên nơi chân trời. Tôi mở to đôi mắt trước sự tấn công bất ngờ táo bạo, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong từng tế bào cơ thể. Khẽ nhắm hờ đôi mắt, tôi ngây ngất đón nhận tình yêu sâu sắc chân thành mà bạo liệt anh dành cho tôi… Nụ hôn… không thể nào nói dối phải không? Tôi đã luôn gạt bỏ tình cảm của anh, đã luôn coi anh là đại thiếu gia hống hách ích kỷ không biết yêu thương mà không dám thả lỏng bản thân tận hưởng tình yêu anh dành cho tôi. Nụ hôn đầu vụng dại cùng ham muốn khó lòng kiềm chế của tuổi trẻ anh đã trao tôi chẳng hề che giấu. Nụ hôn cuồng nhiệt khao khát lửa tình mỗi đêm bên nhau anh cũng đã trao tôi. Nụ hôn nồng đậm yêu đương sau chuỗi ngày xa cách cũng là anh gửi đến tôi trong sự căm ghét chối từ… Chúng tôi đã hôn nhau rất nhiều, nhiều đến không sao đếm xuể, nhưng chưa có nụ hôn nào là nụ hôn của tình cảm thấu hiểu chín muồi như lúc này… Nụ hôn có vị thơm ngọt của trà, có vị mặn của nước mắt, có vị chua xót của tiếc nuối và có cả vị cay đắng của hiểu lầm đằng đẵng. Tám năm… chúng tôi đã sống trong sự chối bỏ tám năm trời… Đời người liệu có bao nhiêu lần tám năm, tuổi trẻ liệu có mấy lần tám năm? Nhưng… sau tất cả, hương vị ngọt ngào của nụ hôn tôi đang trải qua vẫn khiến cơ thể tôi khẽ run lên, cảm giác rạo rực làm tôi vô thức áp sát vào cơ thể dường như cũng đã sẵn sàng của anh. Đầu óc mụ mị của tôi chợt có búa gõ vào khi cảm nhận được nơi con quái vật bị đánh thức dưới lớp quần đang sát kề cơ thể, tôi cúi mặt tránh né trong khi anh vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Tôi áy náy nói nhỏ:
– Anh… Mình đang trên xe…
– Anh sẽ đưa em về.
– Về… bây giờ sao?
– Tiếng yêu giữa hai ta… khó quá phải không anh? Đã bao nhiêu năm rồi anh nhỉ? .
– Anh chưa bao giờ tin vì yêu anh mà em đến. Anh chưa bao giờ tin điều này, kể từ giây phút anh gặp em. Em rất giống anh, trong lòng chất đầy thù hận. Chính điều ấy khiến anh bị em thu hút từ lúc nào. Em muốn quyến rũ anh… em đã thành công.
Từng lời thẳng thắn thừa nhận làm đầu óc tôi váng vất. Hải Đăng rất tỉnh táo, anh biết tôi muốn lợi dụng anh để trả thù, thời điểm đó anh không có sức mạnh như anh từng giải thích với tôi. Cũng có nghĩa, anh chưa bao giờ có suy nghĩ tôi yêu anh, mà ngay cả chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ tin vào điều này.
– Đầu óc em… không có chỗ cho tình yêu.
Tôi thở khẽ một hơi, gật nhẹ đầu xác nhận với anh, điều anh nói hoàn toàn đúng. Tôi tâm cơ như vậy, anh làm sao có thể dốc gan dốc ruột với tôi đây? Điều tôi không ngờ… tôi cũng chỉ là một người đàn bà bằng xương bằng thịt, tình cảm tôi dành cho anh cứ vậy nảy nở đâm chồi khiến tôi không sao chối bỏ. Ngày qua ngày, gắn bó thể xác với anh làm tôi dần quyến luyến. Ánh mắt, bờ môi, hơi thở… cơ thể anh hòa quyện trong từng mạch máu dần biến tôi si mê anh không lối thoát, để rồi phải đau đớn chia xa trong tận cùng máu và nước mắt… Gặp lại nhau trong hiểu lầm sâu sắc, tôi và anh ở hai bờ vực ngỡ như chẳng thể nào bước chung một lối, vậy mà… tình yêu anh dành cho tôi vẫn vượt lên tất cả, vẫn tìm mọi cách để ép buộc tôi ở bên anh, khi anh cho rằng tôi không yêu anh, khi tôi một mực từ chối anh. Anh từng nói, anh đã nghĩ là anh hận tôi, nhưng cho đến cuối cùng anh vẫn không thể hận, vẫn muốn cùng tôi viết tiếp câu chuyện ngày xưa, muốn có với tôi một đứa con. Con người anh… chung tình đến đau lòng. Bao nhiêu năm xa tôi, anh cũng không có ai cả trong khi bản thân anh có tất cả, tôi có thể nào không rung động sâu sắc khi biết điều này?
Đưa những ngón tay vuốt ve từng đường nét khuôn mặt đàn ông làm tôi mê đắm, tôi khẽ khàng thừa nhận:
– Em đã nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng… em vẫn yêu anh, em căm ghét chính bản thân vì bao nhiêu năm vẫn không thể quên đi một con người đáng giận, một kẻ dễ dàng gạt bỏ em cùng đứa con khỏi cuộc đời mà vui thú nơi phương trời mới. Buổi tối bên hồ, giây phút biết anh không vô tình, em thương anh vô cùng, em mong anh có hạnh phúc mới, đừng gắn bó cuộc đời với một đứa con gái rách nát như em làm gì, vậy mà…
Tôi hít một hơi, gạt nước mắt sụt sịt nói tiếp:
– Vậy mà… anh vẫn ngốc nghếch tiến đến với em, khiến em không thể giấu giếm, đành để anh biết toàn bộ sự thật, còn cho anh hiểu anh không cần phải chịu trách nhiệm với em. Biết rồi thì sao… anh vẫn cứ ngốc nghếch ở bên em, rồi… còn muốn lấy em. Anh ngốc như vậy, thử hỏi làm sao em không yêu anh được chứ?
Đôi mắt tôi xoáy sâu vào từng biểu hiện trong đáy mắt đã chuyển đỏ của anh, bất chợt… bờ môi anh tiến đến rồi… phủ lên môi tôi nụ hôn choáng ngợp, hòa cùng ánh sáng bừng lên nơi chân trời. Tôi mở to đôi mắt trước sự tấn công bất ngờ táo bạo, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong từng tế bào cơ thể. Khẽ nhắm hờ đôi mắt, tôi ngây ngất đón nhận tình yêu sâu sắc chân thành mà bạo liệt anh dành cho tôi… Nụ hôn… không thể nào nói dối phải không? Tôi đã luôn gạt bỏ tình cảm của anh, đã luôn coi anh là đại thiếu gia hống hách ích kỷ không biết yêu thương mà không dám thả lỏng bản thân tận hưởng tình yêu anh dành cho tôi. Nụ hôn đầu vụng dại cùng ham muốn khó lòng kiềm chế của tuổi trẻ anh đã trao tôi chẳng hề che giấu. Nụ hôn cuồng nhiệt khao khát lửa tình mỗi đêm bên nhau anh cũng đã trao tôi. Nụ hôn nồng đậm yêu đương sau chuỗi ngày xa cách cũng là anh gửi đến tôi trong sự căm ghét chối từ… Chúng tôi đã hôn nhau rất nhiều, nhiều đến không sao đếm xuể, nhưng chưa có nụ hôn nào là nụ hôn của tình cảm thấu hiểu chín muồi như lúc này… Nụ hôn có vị thơm ngọt của trà, có vị mặn của nước mắt, có vị chua xót của tiếc nuối và có cả vị cay đắng của hiểu lầm đằng đẵng. Tám năm… chúng tôi đã sống trong sự chối bỏ tám năm trời… Đời người liệu có bao nhiêu lần tám năm, tuổi trẻ liệu có mấy lần tám năm? Nhưng… sau tất cả, hương vị ngọt ngào của nụ hôn tôi đang trải qua vẫn khiến cơ thể tôi khẽ run lên, cảm giác rạo rực làm tôi vô thức áp sát vào cơ thể dường như cũng đã sẵn sàng của anh. Đầu óc mụ mị của tôi chợt có búa gõ vào khi cảm nhận được nơi con quái vật bị đánh thức dưới lớp quần đang sát kề cơ thể, tôi cúi mặt tránh né trong khi anh vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Tôi áy náy nói nhỏ:
– Anh… Mình đang trên xe…
– Anh sẽ đưa em về.
– Về… bây giờ sao?