Chương 66
Tôi sững sờ trước những lời thừa nhận của Hải Đăng. Anh… đã biết hắn là ai… có phải từ rất lâu rồi? Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, mím chặt môi, nước mắt lăn dài hỏi anh trong cơn nghẹn ngào:
– Anh… biết hắn là ai sao? Ai hả anh? Kẻ đứng đằng sau hại bố em, hại gia đình em thê thảm như vậy… hắn là ai hả anh?
Hải Đăng gật nhẹ, anh đưa những ngón tay dài lau nước mắt cho tôi, âm giọng nửa chua xót, nửa bất lực thừa nhận:
– Ngày mẹ ra đi, anh chỉ là một đứa trẻ, cả gia đình họ Lâm đều phản đối khi mẹ lấy ba… Ba say mê mẹ chỉ là nhất thời, cưới mẹ về rồi bỏ mặc mẹ vò võ. Anh vẫn nhớ kỹ cái tên mà mẹ nhắc đến trong cơn mê man trước ngày mẹ ra đi, mẹ van xin hắn buông tha cho mẹ… mẹ không thể tiếp tục che giấu nữa… Hắn… không ai khác chính là…
Anh nghẹn lại, lắc đầu thở hắt ra, đanh giọng nói tiếp, đáy mắt anh vằn đỏ:
– Lâm Đức An, anh trai của ba anh, bố của Lâm Việt Phong. Ngày xưa gia đình lão An cũng ở cùng trong biệt phủ, rắc rối bắt đầu từ đó. Sau khi mẹ anh mất, lão mới chuyển cả gia đình ra ngoài.
Anh cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài. Bao nhiêu năm anh ôm mối hận với bác ruột của mình, muốn tìm cách trả thù lão ta mà chưa thể vì chẳng có bằng chứng nào.
– Anh…
Tôi xót xa nâng khuôn mặt anh lên, đôi mắt đỏ hoe đau đớn của anh đối diện với đôi mắt nhòe nước của tôi. Đáy mắt anh bỗng chuyển vẻ ấm áp dịu dàng như an ủi làm trái tim tôi thêm một lần rung động. Anh đã biết hắn là ai nhưng vẫn chưa thể vạch mặt, tất cả chỉ là suy đoán, không có bằng chứng thì chẳng thể làm gì.
– Thời điểm chú Văn ra đi theo cách mà mẹ đã từng, anh liên kết lại hai sự việc, kẻ đầu tiên anh nghi ngờ chính là lão An. Cách lão thao túng tâm lý khiến nạn nhân sợ hãi đến cùng cực mà lựa chọn một cái chết… rất có thể là ít đau đớn nhất với họ để giải thoát. Anh không biết những gì trao đổi phía sau nhưng từ chuyện này anh tập trung hơn để điều tra lão. Tiếc rằng anh không có bằng chứng, những kẻ theo lão năm đó đều gặp tai nạn vô tình khiến bọn họ không thể mở miệng. Sau biến cố năm đó, nhân sự tại Phong Sơn đã thay đổi hoàn toàn. Lúc ấy… anh không có sức mạnh… ba anh hoàn toàn thờ ơ vui thú trong thế giới riêng. Anh… rất sợ mất em theo cách mà những kẻ nhúng tay vào câu chuyện này gặp phải.
Anh ôm siết tôi vào lòng, hôn lên trán tôi bằng nụ hôn dịu dàng cam chịu. Lúc đó anh tỏ ra là một đại thiếu gia thờ ơ mọi chuyện, chỉ thích kéo tôi lên giường, tôi vừa căm tức vừa chán ghét, phía sau tất cả lại là sự bảo vệ tốt nhất có thể mà anh dành cho tôi… khi anh không có lựa chọn nào tốt hơn. Nếu tôi biết Lâm Đức An là kẻ đứng sau, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra trò điên rồ gì trong cơn hận thù, sẽ bị lão xử gọn theo cách mà lão đã làm với tất cả những nạn nhân yếu ớt. Thậm chí… nếu tôi biết anh yếu thế, rất có thể tôi tìm cách chạy đến với Lâm Việt Phong… Nếu vậy không biết mọi chuyện còn tồi tệ đến mức nào? Tôi chỉ biết run lên, lồng ngực dâng đầy ắp niềm cảm kích Hải Đăng.
– Có cách nào… có cách nào bắt lão phải đền tội không anh?
Tôi sụt sịt gạt nước mắt, cảm thấy đầu óc thông suốt hơn bao giờ hết. Chính Cẩm Chi cũng đã bị hại theo cùng một cách mà đến giờ này anh vẫn không thể truy ra kẻ đứng sau.
– Giám đốc tài chính của Phong Sơn… Lê Quân Thành… Hắn là tay sai tâm đắc nhất của lão An, cũng là kẻ có tài năng và biết giữ mồm giữ miệng. Hắn là kẻ duy nhất còn lại ở Phong Sơn sau vụ án năm xưa. Năm mươi tỷ là con số lớn, nhưng đó chỉ là bề nổi, con số thực sự còn lớn hơn vậy hàng chục lần.
Tôi thêm một lần sững sờ trước những gì anh tiết lộ. Phong Sơn năm đó thiệt hại không chỉ năm mươi tỷ? Số tiền khổng lồ như vậy thảo nào Phong Sơn lao đao một thời gian dài, còn phải cắt giảm rất nhiều nhân sự, cũng hợp với ý đồ của lão An. Quả là một mũi tên trúng nhiều con chim.
– Lâm Đức An… là con riêng của bà nội.
Tôi ngơ ngác như không tin vào tai mình, cảm giác một tiếng nổ vang lên trong óc trước thông tin chấn động mà anh nói. Chuyện này… có phải chỉ mình anh biết hay không?
Hải Đăng chua xót thở ra một hơi, buồn bã nói ra những thâm sâu trong nội tộc với tôi:
– Chuyện này không mấy người biết, anh bí mật điều tra mới phát hiện ra. Ông bà nội giấu tất cả mọi người. Vì không muốn lão An mang tiếng con hoang, ông luôn coi lão như con đẻ, số cổ phần ở Phong Sơn của lão cũng ngang với ba, nhưng với lão… như vậy là không đủ.
Tôi ngậm ngùi hiểu chuyện. Lâu nay tôi luôn thắc mắc tại sao ông Quốc không yêu thương Việt Phong như cách ông dành tình cảm cho Hải Đăng, thì ra… tận cùng sự thật lại là như vậy. Hải Đăng chính là người cháu nội duy nhất của ông. Còn bà Dung… con người độc ác dã tâm như bà ta… thì ra bà ta đã có thai trước khi đến với ông Quốc, nghe cũng không quá vô lý. Chỉ buồn cho ông Quốc, một đời phấn đấu lại bị con riêng của vợ làm ra bao trò khốn nạn sau lưng.
– Mọi chuyện hiện tại… vẫn còn nằm trong bí mật. Anh không muốn giữ với em nữa vì chúng ta đã là vợ chồng. Trên hết, không cần ba hỗ trợ anh cũng đã ngang bằng với cha con bọn họ. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra… vấn đề là thời điểm. Chúng ta cần tập trung vào Lê Quân Thành, gã là kẻ nắm giữ nhiều bí mật của Lâm Đức An.
– Anh… biết hắn là ai sao? Ai hả anh? Kẻ đứng đằng sau hại bố em, hại gia đình em thê thảm như vậy… hắn là ai hả anh?
Hải Đăng gật nhẹ, anh đưa những ngón tay dài lau nước mắt cho tôi, âm giọng nửa chua xót, nửa bất lực thừa nhận:
– Ngày mẹ ra đi, anh chỉ là một đứa trẻ, cả gia đình họ Lâm đều phản đối khi mẹ lấy ba… Ba say mê mẹ chỉ là nhất thời, cưới mẹ về rồi bỏ mặc mẹ vò võ. Anh vẫn nhớ kỹ cái tên mà mẹ nhắc đến trong cơn mê man trước ngày mẹ ra đi, mẹ van xin hắn buông tha cho mẹ… mẹ không thể tiếp tục che giấu nữa… Hắn… không ai khác chính là…
Anh nghẹn lại, lắc đầu thở hắt ra, đanh giọng nói tiếp, đáy mắt anh vằn đỏ:
– Lâm Đức An, anh trai của ba anh, bố của Lâm Việt Phong. Ngày xưa gia đình lão An cũng ở cùng trong biệt phủ, rắc rối bắt đầu từ đó. Sau khi mẹ anh mất, lão mới chuyển cả gia đình ra ngoài.
Anh cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài. Bao nhiêu năm anh ôm mối hận với bác ruột của mình, muốn tìm cách trả thù lão ta mà chưa thể vì chẳng có bằng chứng nào.
– Anh…
Tôi xót xa nâng khuôn mặt anh lên, đôi mắt đỏ hoe đau đớn của anh đối diện với đôi mắt nhòe nước của tôi. Đáy mắt anh bỗng chuyển vẻ ấm áp dịu dàng như an ủi làm trái tim tôi thêm một lần rung động. Anh đã biết hắn là ai nhưng vẫn chưa thể vạch mặt, tất cả chỉ là suy đoán, không có bằng chứng thì chẳng thể làm gì.
– Thời điểm chú Văn ra đi theo cách mà mẹ đã từng, anh liên kết lại hai sự việc, kẻ đầu tiên anh nghi ngờ chính là lão An. Cách lão thao túng tâm lý khiến nạn nhân sợ hãi đến cùng cực mà lựa chọn một cái chết… rất có thể là ít đau đớn nhất với họ để giải thoát. Anh không biết những gì trao đổi phía sau nhưng từ chuyện này anh tập trung hơn để điều tra lão. Tiếc rằng anh không có bằng chứng, những kẻ theo lão năm đó đều gặp tai nạn vô tình khiến bọn họ không thể mở miệng. Sau biến cố năm đó, nhân sự tại Phong Sơn đã thay đổi hoàn toàn. Lúc ấy… anh không có sức mạnh… ba anh hoàn toàn thờ ơ vui thú trong thế giới riêng. Anh… rất sợ mất em theo cách mà những kẻ nhúng tay vào câu chuyện này gặp phải.
Anh ôm siết tôi vào lòng, hôn lên trán tôi bằng nụ hôn dịu dàng cam chịu. Lúc đó anh tỏ ra là một đại thiếu gia thờ ơ mọi chuyện, chỉ thích kéo tôi lên giường, tôi vừa căm tức vừa chán ghét, phía sau tất cả lại là sự bảo vệ tốt nhất có thể mà anh dành cho tôi… khi anh không có lựa chọn nào tốt hơn. Nếu tôi biết Lâm Đức An là kẻ đứng sau, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra trò điên rồ gì trong cơn hận thù, sẽ bị lão xử gọn theo cách mà lão đã làm với tất cả những nạn nhân yếu ớt. Thậm chí… nếu tôi biết anh yếu thế, rất có thể tôi tìm cách chạy đến với Lâm Việt Phong… Nếu vậy không biết mọi chuyện còn tồi tệ đến mức nào? Tôi chỉ biết run lên, lồng ngực dâng đầy ắp niềm cảm kích Hải Đăng.
– Có cách nào… có cách nào bắt lão phải đền tội không anh?
Tôi sụt sịt gạt nước mắt, cảm thấy đầu óc thông suốt hơn bao giờ hết. Chính Cẩm Chi cũng đã bị hại theo cùng một cách mà đến giờ này anh vẫn không thể truy ra kẻ đứng sau.
– Giám đốc tài chính của Phong Sơn… Lê Quân Thành… Hắn là tay sai tâm đắc nhất của lão An, cũng là kẻ có tài năng và biết giữ mồm giữ miệng. Hắn là kẻ duy nhất còn lại ở Phong Sơn sau vụ án năm xưa. Năm mươi tỷ là con số lớn, nhưng đó chỉ là bề nổi, con số thực sự còn lớn hơn vậy hàng chục lần.
Tôi thêm một lần sững sờ trước những gì anh tiết lộ. Phong Sơn năm đó thiệt hại không chỉ năm mươi tỷ? Số tiền khổng lồ như vậy thảo nào Phong Sơn lao đao một thời gian dài, còn phải cắt giảm rất nhiều nhân sự, cũng hợp với ý đồ của lão An. Quả là một mũi tên trúng nhiều con chim.
– Lâm Đức An… là con riêng của bà nội.
Tôi ngơ ngác như không tin vào tai mình, cảm giác một tiếng nổ vang lên trong óc trước thông tin chấn động mà anh nói. Chuyện này… có phải chỉ mình anh biết hay không?
Hải Đăng chua xót thở ra một hơi, buồn bã nói ra những thâm sâu trong nội tộc với tôi:
– Chuyện này không mấy người biết, anh bí mật điều tra mới phát hiện ra. Ông bà nội giấu tất cả mọi người. Vì không muốn lão An mang tiếng con hoang, ông luôn coi lão như con đẻ, số cổ phần ở Phong Sơn của lão cũng ngang với ba, nhưng với lão… như vậy là không đủ.
Tôi ngậm ngùi hiểu chuyện. Lâu nay tôi luôn thắc mắc tại sao ông Quốc không yêu thương Việt Phong như cách ông dành tình cảm cho Hải Đăng, thì ra… tận cùng sự thật lại là như vậy. Hải Đăng chính là người cháu nội duy nhất của ông. Còn bà Dung… con người độc ác dã tâm như bà ta… thì ra bà ta đã có thai trước khi đến với ông Quốc, nghe cũng không quá vô lý. Chỉ buồn cho ông Quốc, một đời phấn đấu lại bị con riêng của vợ làm ra bao trò khốn nạn sau lưng.
– Mọi chuyện hiện tại… vẫn còn nằm trong bí mật. Anh không muốn giữ với em nữa vì chúng ta đã là vợ chồng. Trên hết, không cần ba hỗ trợ anh cũng đã ngang bằng với cha con bọn họ. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra… vấn đề là thời điểm. Chúng ta cần tập trung vào Lê Quân Thành, gã là kẻ nắm giữ nhiều bí mật của Lâm Đức An.