Chương 44
- Chị Hồng Diêp, tối nay có cuộc họp kín đúng không?
Tôi đang ngồi ở phía phòng ăn của công ty, một thân một mình ngồi ở phía góc khuất để tránh bị làm phiền cũng như có thể nhắn tin với người khác mà chẳng lo ai sẽ quan sát.
Khi tôi thấy được thông báo về việc xuất hiện nhân vật mới vào tổ chức và những thay đổi trong kế hoạch khiến tôi khó hiểu và lo lắng vô cùng.
Sự việc đang dần trở nên tốt đẹp tại sao lại có những biến đổi đó và tôi cũng đang hoàn thành rất tốt tại sao lại chuyển qua bên tập đoàn của Bắc Phàm. Không lẽ, kế hoạch đã gần đến đường thành công và chúng tôi sắp tóm được tất cả rồi sao?
Nhưng có một điều gì đó khó chịu và không cam tâm xuất hiện ở trong tôi. Đó là gì nhỉ?
Hình như tôi không cam lòng quên đi một thứ gì đó, tôi vẫn chưa chấp nhận việc mình sẽ phải rời nơi đây và quay về Hồng Châu cũng như sẽ chẳng còn được gặp lại anh ta.
Suy nghĩ đó xẹt qua đầu tôi làm tôi giật mình bối rối và không thể tin mình lại có sự điên rồ như vậy. Dùng tay đánh nhẹ vào đầu mình và lắc đi để mong xóa đi ký ức ấy.
- Em sao vậy?
Người tôi vừa mới nghĩ tới đã xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta cũng đang cầm mâm thức ăn vừa mới lấy đi đến chõ tôi và ngồi xuống nhìn tôi.
Tôi ngây ngốc khi thấy anh xuất hiện và càng lo lắng hơn khi những ánh mắt nảy giờ không nhìn về tôi nay lại đổ dồn và có những lời bàn tán tiếp tục diễn ra.
Tôi ngoài mặt giả vờ chào anh với cách hành xử của một vị thư ký còn trong lòng đang không ngừng chửi mắng vì anh cố tình muốn họ chú ý đến tôi và gây rắc rối cho tôi. Chết tiệt!
- Chào giám đốc! Thì ra anh cũng ăn cơm ở đây.
Dù như vậy nhưng tôi vẫn không ngừng nói móc anh ta. Tên Bắc Phàm ấy anh ta định khiêu khích tôi hay sao vậy chả để tôi yên lòng chút nào.
- Nghe bảo đồ ăn ở căn tin công ty rất ngon nên tôi tới ăn thử.
Hừ! Tôi làm sao có thể tin được mấy lời đấy, chỉ toàn giả dối nhưng cũng chẳng dám nói ra chỉ cười rồi lẳng lặng cúi đầu ăn cho thật nhanh.
Tôi cố dồn thức ăn vào miệng chẳng màng đến việc thưởng thức hương vị thế nào giờ đây phải ăn nhanh lên để không phải nhìn mặt anh ta.
Nhưng có lẽ ông trời chẳng thương tôi hay sao vì do ăn quá nhiều nên tôi bị sặc thức ăn và nghẹn ở cổ họng.
- Khục, khục
Thấy tiếng tôi ho anh bật cười nhẹ và chính nụ cười đó làm cho các nhân viên ở đây không thể ngờ được. Họ chưa bao giờ thấy giám đốc mình lại như vậy. Chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, u ám và sự tàn độc nhưng giờ phút này cái dáng vẻ dịu dàng vỗ lưng cho tôi và nhẹ nhàng mở nắm nước đưa tôi uống đã khiến cho họ dụi mắt mấy lần xác định xem đó có phải sự thật hay không.
- Thì ra em muốn được tôi quan tâm đến vậy.
Dù đang làm giúp tôi nhưng anh ta vẫn không thể ngưng cái mồm độc của mình và nói những lời trêu chọc.
Xui xẻo thật, cố tình tránh nhưng lại gây ra tình huống mắt mặt như vậy.
Định nói với anh ta không cần giúp nữa thì nghe tiếng có người gọi anh:
- Anh Bắc Phàm!
Giọng nói ngọt ngào ở đâu đó vang lên. Tôi cũng vì tò mò nên ngước mặt lên và nhìn thấy cô gái đang mặt chiếc váy trắng dài và phía trên mặc chiếc áo khoác lông đen với gương mặt thật sự rất xinh đẹp. Ngũ quan hài hòa, mọi thứ chỉ ở mức vừa đủ nhưng khi kết hợp với nhau tạo nên một tổng thể rất tuyệt.
Cô gái lần lượt đi lại phía chúng tôi và cánh tay tôi tự động rút lại từ bàn tay của Bắc Phàm và nhắc anh có người gọi nhưng anh thờ ơ đáp:
- Em ăn đi, ăn từ từ thôi. Tôi không dành với em đâu.
Chẳng quan tâm đến chuyện có người kêu mình anh vẫn vậy dùng nĩa xiên thức ăn bỏ vào miệng và nhẹ nhàng nhai.
- Anh Bắc Phàm. Em về rồi đây.
Đi đến trước mặt và phía sau cô ấy có thêm Vỹ Anh. Tôi cũng không để ý nhiều mà ăn nhanh để nhường chỗ cho họ.
- Em làm gì ăn vôi vậy? Nghẹn thêm lần nữa thì sao đây?
Tôi đứng hình, cô gái đấy cũng bất ngờ trước những lời nói đầy quan tâm đấy.
Tôi im lặng chả biết nên lên tiếng gì thì cô gái đó nhìn chằm chằm vào tôi nhưng miệng lại bật lên câu hỏi với Bắc Phàm:
- Anh không vui khi Hà My trở về sao?
Ngưng một chút cô ta dùng ánh nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Đây là ai vậy anh?
Thì ra cô ấy là Hà My, người con gái mới lúc nảy đã được nhắc đến và hình như cô ấy cũng có mối quan hệ đặc biệt đối với Bắc Phàm vì tôi thấy họ rất lạ.
Tôi định lên tiếng bảo mình là thư ký của anh ta. Định nói trước vì anh ấy nhanh hơn đáp lời và:
- Cô ấy là người yêu anh.
Tôi đang ngồi ở phía phòng ăn của công ty, một thân một mình ngồi ở phía góc khuất để tránh bị làm phiền cũng như có thể nhắn tin với người khác mà chẳng lo ai sẽ quan sát.
Khi tôi thấy được thông báo về việc xuất hiện nhân vật mới vào tổ chức và những thay đổi trong kế hoạch khiến tôi khó hiểu và lo lắng vô cùng.
Sự việc đang dần trở nên tốt đẹp tại sao lại có những biến đổi đó và tôi cũng đang hoàn thành rất tốt tại sao lại chuyển qua bên tập đoàn của Bắc Phàm. Không lẽ, kế hoạch đã gần đến đường thành công và chúng tôi sắp tóm được tất cả rồi sao?
Nhưng có một điều gì đó khó chịu và không cam tâm xuất hiện ở trong tôi. Đó là gì nhỉ?
Hình như tôi không cam lòng quên đi một thứ gì đó, tôi vẫn chưa chấp nhận việc mình sẽ phải rời nơi đây và quay về Hồng Châu cũng như sẽ chẳng còn được gặp lại anh ta.
Suy nghĩ đó xẹt qua đầu tôi làm tôi giật mình bối rối và không thể tin mình lại có sự điên rồ như vậy. Dùng tay đánh nhẹ vào đầu mình và lắc đi để mong xóa đi ký ức ấy.
- Em sao vậy?
Người tôi vừa mới nghĩ tới đã xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta cũng đang cầm mâm thức ăn vừa mới lấy đi đến chõ tôi và ngồi xuống nhìn tôi.
Tôi ngây ngốc khi thấy anh xuất hiện và càng lo lắng hơn khi những ánh mắt nảy giờ không nhìn về tôi nay lại đổ dồn và có những lời bàn tán tiếp tục diễn ra.
Tôi ngoài mặt giả vờ chào anh với cách hành xử của một vị thư ký còn trong lòng đang không ngừng chửi mắng vì anh cố tình muốn họ chú ý đến tôi và gây rắc rối cho tôi. Chết tiệt!
- Chào giám đốc! Thì ra anh cũng ăn cơm ở đây.
Dù như vậy nhưng tôi vẫn không ngừng nói móc anh ta. Tên Bắc Phàm ấy anh ta định khiêu khích tôi hay sao vậy chả để tôi yên lòng chút nào.
- Nghe bảo đồ ăn ở căn tin công ty rất ngon nên tôi tới ăn thử.
Hừ! Tôi làm sao có thể tin được mấy lời đấy, chỉ toàn giả dối nhưng cũng chẳng dám nói ra chỉ cười rồi lẳng lặng cúi đầu ăn cho thật nhanh.
Tôi cố dồn thức ăn vào miệng chẳng màng đến việc thưởng thức hương vị thế nào giờ đây phải ăn nhanh lên để không phải nhìn mặt anh ta.
Nhưng có lẽ ông trời chẳng thương tôi hay sao vì do ăn quá nhiều nên tôi bị sặc thức ăn và nghẹn ở cổ họng.
- Khục, khục
Thấy tiếng tôi ho anh bật cười nhẹ và chính nụ cười đó làm cho các nhân viên ở đây không thể ngờ được. Họ chưa bao giờ thấy giám đốc mình lại như vậy. Chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, u ám và sự tàn độc nhưng giờ phút này cái dáng vẻ dịu dàng vỗ lưng cho tôi và nhẹ nhàng mở nắm nước đưa tôi uống đã khiến cho họ dụi mắt mấy lần xác định xem đó có phải sự thật hay không.
- Thì ra em muốn được tôi quan tâm đến vậy.
Dù đang làm giúp tôi nhưng anh ta vẫn không thể ngưng cái mồm độc của mình và nói những lời trêu chọc.
Xui xẻo thật, cố tình tránh nhưng lại gây ra tình huống mắt mặt như vậy.
Định nói với anh ta không cần giúp nữa thì nghe tiếng có người gọi anh:
- Anh Bắc Phàm!
Giọng nói ngọt ngào ở đâu đó vang lên. Tôi cũng vì tò mò nên ngước mặt lên và nhìn thấy cô gái đang mặt chiếc váy trắng dài và phía trên mặc chiếc áo khoác lông đen với gương mặt thật sự rất xinh đẹp. Ngũ quan hài hòa, mọi thứ chỉ ở mức vừa đủ nhưng khi kết hợp với nhau tạo nên một tổng thể rất tuyệt.
Cô gái lần lượt đi lại phía chúng tôi và cánh tay tôi tự động rút lại từ bàn tay của Bắc Phàm và nhắc anh có người gọi nhưng anh thờ ơ đáp:
- Em ăn đi, ăn từ từ thôi. Tôi không dành với em đâu.
Chẳng quan tâm đến chuyện có người kêu mình anh vẫn vậy dùng nĩa xiên thức ăn bỏ vào miệng và nhẹ nhàng nhai.
- Anh Bắc Phàm. Em về rồi đây.
Đi đến trước mặt và phía sau cô ấy có thêm Vỹ Anh. Tôi cũng không để ý nhiều mà ăn nhanh để nhường chỗ cho họ.
- Em làm gì ăn vôi vậy? Nghẹn thêm lần nữa thì sao đây?
Tôi đứng hình, cô gái đấy cũng bất ngờ trước những lời nói đầy quan tâm đấy.
Tôi im lặng chả biết nên lên tiếng gì thì cô gái đó nhìn chằm chằm vào tôi nhưng miệng lại bật lên câu hỏi với Bắc Phàm:
- Anh không vui khi Hà My trở về sao?
Ngưng một chút cô ta dùng ánh nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Đây là ai vậy anh?
Thì ra cô ấy là Hà My, người con gái mới lúc nảy đã được nhắc đến và hình như cô ấy cũng có mối quan hệ đặc biệt đối với Bắc Phàm vì tôi thấy họ rất lạ.
Tôi định lên tiếng bảo mình là thư ký của anh ta. Định nói trước vì anh ấy nhanh hơn đáp lời và:
- Cô ấy là người yêu anh.