Chương : 13
Nhưng lúc này Mạnh Phồn đã thu phục được thể tinh thần trong cái đầu thứ hai của chó địa ngục rồi, hai cái đầu của nó lập tức gục xuống ngủ, ngáy vang trời, tuy nhiên cái đầu thứ ba lại đột nhiên hướng về phía Yến Nhất kêu một tiếng vừa ấm ức vừa yếu đuối.
Lập tức bốn người liền trừng mắt nhìn chó địa ngục đột nhiên vẫy đuôi mừng rỡ chạy quanh Yến Nhất.
Bốn khuôn mặt ngơ ngác.
“Bác sĩ Mạnh anh khoan hãy đối phó với nó”. Yến Nhất khoát khoát tay với Mạnh Phồn.
Mạnh Phồn vốn đang chuẩn bị xâm nhập vào thế giới tinh thần thứ ba vô tội buông tay, giả ngu nói: “Tôi có làm gì đâu?”. Wuli Phồn Phồn chỉ là một bác sĩ tận tâm, không phải mị ma không phải thú ăn mộng được chứ?
Yến Nhất cười ôn hòa: “Tốt”.
Mạnh Phồn:…Thà không nói gì còn hơn.
“Grừ ~ grừ”. Chó địa ngục dùng cái đầu duy nhất còn tỉnh táo nịnh nọt cọ vào chân Yến Nhật, kêu khẽ.
“Lạ thật, không phải vừa rồi nó dữ lắm sao?”. Yến Nhất chần chừ một chút, mặt không đổi sắc vươn tay xoa đầu chó địa ngục, “Chó địa ngục ba đầu trong truyền thuyết vậy mà lại thực sự tồn tại? Thật thần kì”.
Phương Kỳ cẩn thận di chuyển ra phía sau Mạnh Phồn, tỏ vẻ không hiểu gì nói: “Đúng thế đúng thế, thật thần kì”.
Mạnh Phồn trái lương tâm gật đầu phụ họa: “Wow, quả thực rất thần kì”.
Tưởng Phi thực sự đứng ngoài cuộc còn chưa định hồn thở gấp, ngực kịch liệt phập phồng, trợn mắt nhìn ba người miệng nói là thần kì nhưng nét mặt lại hết sức bình tĩnh.
…Sao lại có cảm giác hình như mấy người này biết gì đó.
“Cậu không sao chứ?”. Tưởng Phi ổn định hô hấp, quay đầu hỏi Phương Kỳ.
Phương Kỳ lắc đầu: “Tôi không sao, còn anh? Có bị cắn trúng không?”.
“Tôi cũng không sao”. Tưởng Phi thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi cảm ơn anh”. Phương Kỳ nhu thuận nói cảm ơn, “May mà có anh ở sau cản nó”.
“Không có gì”. Tưởng Phi thụ sủng nhược kinh, âm thầm cứng nửa người trên, vô cùng gian xảo khoe cơ bắp khỏe mạnh của mình.
…Tưởng tiên sinh này có cơ thể đẹp ghê. Phương Kỳ rất nể mặt thầm khen trong bụng, sau đó lẳng lặng nhìn xuống đũng quần Tưởng Phi, trông thấy vết trắng đục còn sót lại, liền rơi vào trầm tư.
Tưởng Phi: “…”.
“Gâu gâu ~” Chó địa ngục nịnh nọt sủa, hai chân sau đứng thẳng, hai chân trước khoác lên vai Yến Nhất, cái đầu duy nhất còn tỉnh táo thè lưỡi điên cuồng liếm mặt Yến Nhất, kích động thở hổn hển, quả thực y như vừa tìm thấy chủ nhân thất lạc nhiều năm của mình.
“Hình như nó đặc biệt tốt với anh thì phải?”. Mạnh Phồn cũng không hiểu nổi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
“Có thể là trông tôi khá thân thiết”. Yến Nhất bình tĩnh giải thích.
“Thứ cho tôi nói thẳng, trông anh một chút cũng không thân thiết”. Mạnh Phồn thô bạo vạch trần, rõ ràng là loại hình tà mị.
Yến Nhất bất đắc dĩ buông tay, hai má bị chó địa ngục liếm đầy nước dãi: “Tôi cũng không biết tại sao”.
Mạnh Phồn híp mắt nhìn hắn chằm chằm, Yến Nhất thản nhiên nhìn lại, vẻ mặt quả thực không giống đang nói dối.
“…Người bình thường có thể chấp nhận loại chuyện này nhanh đến thế sao?”. Mạnh Phồn đỡ trán, thì thầm với Phương Kỳ.
Phương Kỳ lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, anh nhìn Tưởng tiên sinh xem”.
Mạnh Phồn ngẩng đầu nhìn, thấy mắt Tưởng Phi trợn trừng như sắp rớt ra ngoài, trên mặt viết “Mẹ nó đang đùa mình à”.
Mạnh Phồn:…Đúng vậy, đây mới là phản ứng nên có của người bình thường! Yến tiên sinh có phải anh quá bình tĩnh rồi không?
Nếu Yến Nhất không hề hay biết về thế giới phi nhân loại thì bây giờ không thể bình tĩnh như thế này được.
Nếu chuyện liên quan đến thế giới phi nhân loại Yến Nhất thực sự không biết một chút gì, vậy hiện tại không nên bình tĩnh như thế này mới phải.
Mạnh Phồn đầy bụng hoài nghi, cảm thấy người này chắc chắn có chuyện giấu mình.
Lúc này, Yến Tử Hoàn bị âm thanh huyên náo ở hành lang đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, mơ mơ mang màng đi ra khỏi phòng.
Dựa vào kinh nghiệm của cậu, nửa đêm trong nhà ồn ào thành như vậy cơ bản đều là anh trai cậu đang phát bệnh.
Ví dụ như thời gian trước có một lần nửa đêm anh trai tỉnh dậy, tình cờ đổi thanh Yến 12 có bệnh cuồng ăn uống, nhân lúc người trong nhà ngủ say Yến 12 như cá gặp nước, lén chạy vào bếp đem tất cả những thứ có thể nhét vào miệng ăn sạch sẽ, đến cả hành gừng rau thơm và tỏi dì nấu ăn để trong rổ cũng không bỏ qua! Đúng lúc Yến 12 định đem cả chai tương ớt nuốt xuống, công túa nhỏ Yến Thất tỉnh lại, sau khi tiếp quản thân thể liền phát hiện trong miệng toàn là mùi tỏi, nhất thời gào rú kinh thiên động địa, khóc hu hu kéo Yến Tử Hoàn và cha mẹ dậy cáo trạng…
Sau chuyện này, cha Yến quyết đoán gọi người đổi khóa cửa phòng bếp thành khóa mật mã, mỗi lần trước khi vào bếp còn phải ấn một lần mật mã, vô cùng đẳng cấp.
Đẳng cấp…
“Nhất định là mình chưa tỉnh ngủ…”. Yến Tử Hoàn đi qua khúc quẹo hành lang, ngớ người ba giây, sau đó ra sức chớp chớp mắt lắc lắc đầu.
Nhưng hình ảnh trước mắt vẫn không chút thay đổi!
– Một con chó ba đầu lớn màu đen đang vẫy đuôi chạy tới chạy lui dưới chân anh trai cầu cưng nựng, còn ba người Mạnh Phồn, Phương Kỳ và Tưởng Phi đứng một bên, vui vẻ hòa thuận vây xem.
Nhất định là mình bị tên Tưởng Phi khốn nạn này bỏ đói đến mức thần kinh rồi, Yến Tử Hoàn đau khổ nghĩ, nhìn hình ảnh đều trùng lặp cả! Hơn nữa còn có ba hình ảnh trùng lặp! Ngày mai phải yêu cầu bữa sáng thêm một quả trứng gà!
“Ấy, anh tỉnh rồi”. Phương Kỳ vừa quay đầu liên nhìn thấy Yến Tử Hoàn đứng ở góc hành lang, vẻ mặt mờ mịt, vui vẻ vẫy vẫy tay nói, “Qua đây xem chó địa ngục này!”.
Chó địa ngục trong truyền thuyết, đang nằm lật ngửa trên mặt đất, lộ ra cái bụng mềm mại, phe phẩy đuôi cầu cưng nựng, Yến Nhất quay đầu nhìn em trai, sau đó cười rồi ngồi xuống bên cạnh chó địa ngục, đuôi nó nhất thời vẫy càng thêm hăng hái, đôi mắt đỏ tươi híp lại thành hai đường chỉ.
Yến Tử Hoàn vội đỡ tường để đứng vững: “…Đậu má, mình đang mơ đúng không, tại sao giống thật thế này”.
Lập tức bốn người liền trừng mắt nhìn chó địa ngục đột nhiên vẫy đuôi mừng rỡ chạy quanh Yến Nhất.
Bốn khuôn mặt ngơ ngác.
“Bác sĩ Mạnh anh khoan hãy đối phó với nó”. Yến Nhất khoát khoát tay với Mạnh Phồn.
Mạnh Phồn vốn đang chuẩn bị xâm nhập vào thế giới tinh thần thứ ba vô tội buông tay, giả ngu nói: “Tôi có làm gì đâu?”. Wuli Phồn Phồn chỉ là một bác sĩ tận tâm, không phải mị ma không phải thú ăn mộng được chứ?
Yến Nhất cười ôn hòa: “Tốt”.
Mạnh Phồn:…Thà không nói gì còn hơn.
“Grừ ~ grừ”. Chó địa ngục dùng cái đầu duy nhất còn tỉnh táo nịnh nọt cọ vào chân Yến Nhật, kêu khẽ.
“Lạ thật, không phải vừa rồi nó dữ lắm sao?”. Yến Nhất chần chừ một chút, mặt không đổi sắc vươn tay xoa đầu chó địa ngục, “Chó địa ngục ba đầu trong truyền thuyết vậy mà lại thực sự tồn tại? Thật thần kì”.
Phương Kỳ cẩn thận di chuyển ra phía sau Mạnh Phồn, tỏ vẻ không hiểu gì nói: “Đúng thế đúng thế, thật thần kì”.
Mạnh Phồn trái lương tâm gật đầu phụ họa: “Wow, quả thực rất thần kì”.
Tưởng Phi thực sự đứng ngoài cuộc còn chưa định hồn thở gấp, ngực kịch liệt phập phồng, trợn mắt nhìn ba người miệng nói là thần kì nhưng nét mặt lại hết sức bình tĩnh.
…Sao lại có cảm giác hình như mấy người này biết gì đó.
“Cậu không sao chứ?”. Tưởng Phi ổn định hô hấp, quay đầu hỏi Phương Kỳ.
Phương Kỳ lắc đầu: “Tôi không sao, còn anh? Có bị cắn trúng không?”.
“Tôi cũng không sao”. Tưởng Phi thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi cảm ơn anh”. Phương Kỳ nhu thuận nói cảm ơn, “May mà có anh ở sau cản nó”.
“Không có gì”. Tưởng Phi thụ sủng nhược kinh, âm thầm cứng nửa người trên, vô cùng gian xảo khoe cơ bắp khỏe mạnh của mình.
…Tưởng tiên sinh này có cơ thể đẹp ghê. Phương Kỳ rất nể mặt thầm khen trong bụng, sau đó lẳng lặng nhìn xuống đũng quần Tưởng Phi, trông thấy vết trắng đục còn sót lại, liền rơi vào trầm tư.
Tưởng Phi: “…”.
“Gâu gâu ~” Chó địa ngục nịnh nọt sủa, hai chân sau đứng thẳng, hai chân trước khoác lên vai Yến Nhất, cái đầu duy nhất còn tỉnh táo thè lưỡi điên cuồng liếm mặt Yến Nhất, kích động thở hổn hển, quả thực y như vừa tìm thấy chủ nhân thất lạc nhiều năm của mình.
“Hình như nó đặc biệt tốt với anh thì phải?”. Mạnh Phồn cũng không hiểu nổi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
“Có thể là trông tôi khá thân thiết”. Yến Nhất bình tĩnh giải thích.
“Thứ cho tôi nói thẳng, trông anh một chút cũng không thân thiết”. Mạnh Phồn thô bạo vạch trần, rõ ràng là loại hình tà mị.
Yến Nhất bất đắc dĩ buông tay, hai má bị chó địa ngục liếm đầy nước dãi: “Tôi cũng không biết tại sao”.
Mạnh Phồn híp mắt nhìn hắn chằm chằm, Yến Nhất thản nhiên nhìn lại, vẻ mặt quả thực không giống đang nói dối.
“…Người bình thường có thể chấp nhận loại chuyện này nhanh đến thế sao?”. Mạnh Phồn đỡ trán, thì thầm với Phương Kỳ.
Phương Kỳ lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, anh nhìn Tưởng tiên sinh xem”.
Mạnh Phồn ngẩng đầu nhìn, thấy mắt Tưởng Phi trợn trừng như sắp rớt ra ngoài, trên mặt viết “Mẹ nó đang đùa mình à”.
Mạnh Phồn:…Đúng vậy, đây mới là phản ứng nên có của người bình thường! Yến tiên sinh có phải anh quá bình tĩnh rồi không?
Nếu Yến Nhất không hề hay biết về thế giới phi nhân loại thì bây giờ không thể bình tĩnh như thế này được.
Nếu chuyện liên quan đến thế giới phi nhân loại Yến Nhất thực sự không biết một chút gì, vậy hiện tại không nên bình tĩnh như thế này mới phải.
Mạnh Phồn đầy bụng hoài nghi, cảm thấy người này chắc chắn có chuyện giấu mình.
Lúc này, Yến Tử Hoàn bị âm thanh huyên náo ở hành lang đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, mơ mơ mang màng đi ra khỏi phòng.
Dựa vào kinh nghiệm của cậu, nửa đêm trong nhà ồn ào thành như vậy cơ bản đều là anh trai cậu đang phát bệnh.
Ví dụ như thời gian trước có một lần nửa đêm anh trai tỉnh dậy, tình cờ đổi thanh Yến 12 có bệnh cuồng ăn uống, nhân lúc người trong nhà ngủ say Yến 12 như cá gặp nước, lén chạy vào bếp đem tất cả những thứ có thể nhét vào miệng ăn sạch sẽ, đến cả hành gừng rau thơm và tỏi dì nấu ăn để trong rổ cũng không bỏ qua! Đúng lúc Yến 12 định đem cả chai tương ớt nuốt xuống, công túa nhỏ Yến Thất tỉnh lại, sau khi tiếp quản thân thể liền phát hiện trong miệng toàn là mùi tỏi, nhất thời gào rú kinh thiên động địa, khóc hu hu kéo Yến Tử Hoàn và cha mẹ dậy cáo trạng…
Sau chuyện này, cha Yến quyết đoán gọi người đổi khóa cửa phòng bếp thành khóa mật mã, mỗi lần trước khi vào bếp còn phải ấn một lần mật mã, vô cùng đẳng cấp.
Đẳng cấp…
“Nhất định là mình chưa tỉnh ngủ…”. Yến Tử Hoàn đi qua khúc quẹo hành lang, ngớ người ba giây, sau đó ra sức chớp chớp mắt lắc lắc đầu.
Nhưng hình ảnh trước mắt vẫn không chút thay đổi!
– Một con chó ba đầu lớn màu đen đang vẫy đuôi chạy tới chạy lui dưới chân anh trai cầu cưng nựng, còn ba người Mạnh Phồn, Phương Kỳ và Tưởng Phi đứng một bên, vui vẻ hòa thuận vây xem.
Nhất định là mình bị tên Tưởng Phi khốn nạn này bỏ đói đến mức thần kinh rồi, Yến Tử Hoàn đau khổ nghĩ, nhìn hình ảnh đều trùng lặp cả! Hơn nữa còn có ba hình ảnh trùng lặp! Ngày mai phải yêu cầu bữa sáng thêm một quả trứng gà!
“Ấy, anh tỉnh rồi”. Phương Kỳ vừa quay đầu liên nhìn thấy Yến Tử Hoàn đứng ở góc hành lang, vẻ mặt mờ mịt, vui vẻ vẫy vẫy tay nói, “Qua đây xem chó địa ngục này!”.
Chó địa ngục trong truyền thuyết, đang nằm lật ngửa trên mặt đất, lộ ra cái bụng mềm mại, phe phẩy đuôi cầu cưng nựng, Yến Nhất quay đầu nhìn em trai, sau đó cười rồi ngồi xuống bên cạnh chó địa ngục, đuôi nó nhất thời vẫy càng thêm hăng hái, đôi mắt đỏ tươi híp lại thành hai đường chỉ.
Yến Tử Hoàn vội đỡ tường để đứng vững: “…Đậu má, mình đang mơ đúng không, tại sao giống thật thế này”.