Chương : 37
Yến Nhất kinh ngạc nhìn Mạnh Phồn chớp mắt đã ngủ bất tỉnh nhân sự trong lòng mình, lặp lại từng chữ “Năng lực tinh thần đã tiêu hao hết?”.
Phương Kỳ lo lắng chạy lại xem, Mạnh Phồn hít thở đều đặn, vẻ mặt yên ổn, đích thực chỉ là đang ngủ, thế là Phương Kỳ yên tâm giải thích: “Bác sĩ Mạnh nói, nếu sử dụng năng lực tinh thần quá độ thì sẽ ngủ say một thời gian, có lẽ sẽ ngủ khoảng nửa tháng, anh ấy nói chúng ta không phải hoảng sợ, cứ để anh ấy ngủ là được…Đúng rồi! Phải nghĩ cách cho anh ấy uống nước nữa”, nếu không sẽ chết khát!
“Cậu chắc chứ?”. Yến Nhất vội vàng, “Trước đây khi năng lực tinh thần tiêu hao cũng như vậy à?”.
Phương Kỳ lắc đầu đáp nhanh: “Không có trước đây, đêm qua tôi mới nghe bác sĩ Mạnh nói có thể xuất hiện tình huống này, anh ấy dặn tôi không được nói ra vội, sợ anh không đồng ý…”.
Ngụ ý là bác sĩ Mạnh của chúng tôi chỉ vì anh mới liều mạng như vậy!
Cho nên nhất định phải đối xử tốt với anh ấy, không được bắt nạt anh ấy.
Với tư cách là người nhà mẹ đẻ, bé hamster rất lo lắng cho bác sĩ Mạnh nhà mình.
“Ừ…Tôi hiểu rồi”. Yến Nhất lặng lẽ siết chặt khuỷu tay, khiến thân thể người trong lòng dán sát vào mình hơn, trong mắt lấp lánh ánh sáng khó diễn tả, hàm dưới bạnh ra run rẩy…Nhưng Mạnh Phồn đang được nhìn bằng ánh mắt thâm tình lúc này lại đang ngủ quên trời đất, không những ngáy khò khò liên tục mà còn chảy nước miếng lên cánh tay Yến Nhất, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa thiếu đòn.
Yến Nhất thở dài, ôm ngang Mạnh Phồn lên, thấp giọng nói “Tôi đưa cậu ấy về phòng ngủ trước”.
“Ừ, nhanh lên, ta có việc muốn nói với đệ”. Long Dực thu hồi hai mươi ba linh hồn hoàn chỉnh, có những linh hồn hoàn chỉnh này, về sau có thể dùng ma lực hồi sinh các đại ác ma, quả thực không gì vui sướng hơn. Ngóc đầu dậy quả thực chỉ là chuyện một sớm một chiều! Ma vương bệ hạ không khỏi thầm chống nạnh cuồng tiếu trong lòng!
Mặc dù quân tiên phong không biết chết đâu rồi…
Nhưng quân tiên phong trong 25 năm gần đây mới lần lượt sinh ra tại địa ngục, ma lực kém xa hai mươi ba ác ma thâm niên kỳ cựu, cũng chẳng phải chủ lực trong công cuộc chiếm lĩnh thế giới!
Ma vương bệ hạ cứ tự an ủi mình như vậy.
Bên kia, trong phòng ngủ, Yến Nhất nhẹ nhàng đặt Mạnh Phồn lên giường, cúi đầu hôn một cái lên vầng trán bóng loáng.
Mạnh Phồn lúc ngủ say dù nhíu mày thì vẫn tuấn mỹ động lòng người, hàng lông mi dài đen đậm tựa như cánh bướm mỏng manh, môi Yến Nhất từ trên trán trượt xuống, run rẩy dán lên đôi mắt nhắm nghiền của Mạnh Phồn, rồi tiếp tục đi xuống, hôn lên chóp mũi thanh tú, cuối cùng mang theo sự thành kính như khách hành hương chậm rãi hôn lên đôi môi cánh hoa.
“Cảm ơn em”. Yến Nhất khàn giọng nói.
Cản ơn em đã mang đến hy vọng, cảm ơn em đã luôn ở bên anh.
Cảm ơn em, đáng yêu như vậy.
“Ưm…”. Mạnh Phồn chép miệng, xem chừng trong mơ đang được ăn đồ ngon.
Yến Nhất cầm tay anh đặt vào tay mình xoa nhẹ, dịu dàng nói: “Yên tâm ngủ đi”.
Mạnh Phồn lập tức hết sức phối hợp ngáy khò khò.
Yến Nhất cười khẽ, hôn vào lòng bàn tay Mạnh Phồn: “Người đẹp ngủ trong rừng của anh”.
Yến Liêu Liêu tội nghiệp một đời lẫy lừng, vậy mà lại chỉ có thể trêu ghẹo không khí!
Sau khi thu xếp cho Mạnh Phồn ổn thỏa, Yến Nhất đi tìm Long Dực.
Yến Tử Hoàn như viên đạn nhỏ duang một tiếng nhào vào lòng anh trai, căn bệnh làm phiền anh trai bao nhiêu lâu cuối cùng cũng được giải quyết, Yến tiểu béo thực sự vui mừng cho anh mình!
“Anh, anh khỏe thật rồi hả?”. Dáng vẻ anh trai và chị dâu tình ý mặn nồng vừa này khiến Yến Tử Hoàn ngại không dám đi tới hỏi lung tung: “Anh chắc không? Nhân cách phụ mất thật rồi?”.
“Ừ”. Yến Nhất gật đầu cười, vỗ vỗ lưng Yến Tử Hoàn, “Anh chắc chắn, lần này thực sự biến mất rồi”.
“Thật tốt quá!”. Yến Tử Hoàn kích động đễn nỗi đỏ hồng cả vành mắt: “Thật là tốt quá rồi!”.
“Đúng vậy”. Yến Nhất xoa nhẹ tóc Yến Tử Hoàn, “Nhân cách phụ của anh biến mất, sau này em ăn mãi không béo, tất cả đều là chuyện vui”.
Yến tiểu béo nghe xong nhất thời có chút mất mát:…
Vì ăn mãi không béo mà bị ép bán đứng linh hồn! Mặc dù đúng là rất tốt nhưng vẫn không vui nổi.
Long Dực chờ một lúc lâu, thấy hai anh em nói chuyện cũng khá khá rồi, liền vội rào đón, hùng hồn ngâm: “Đệ đệ thân yêu của ta, bây giờ đệ có thể thử biến thân xem! Nào, Đại ma vương khủng bố thời kì cường thịnh! Hãy cho ta xem sáu chiếc cánh hủy diệt thế giới của đệ!”.
Nhưng Yến Nhất lại hoàn toàn không bị hứng thú hủy diệt thế giới của đối phương lây nhiễm, vẻ mặt bình thản:…
Long Dực theo lệ thường lúng túng ba giây: “…Đúng rồi, chắc là đệ đã quên mất làm sao để sải cánh, để ta dạy đệ. Bây giờ đệ hãy tưởng tượng thứ chảy xuôi trong huyết quản toàn thân mình không phải máu mà là ma lực, sau đó tập trung tinh lực dùng ý niệm dẫn dắt ma lực hội tụ sau lưng, lưng đệ sẽ nóng lên, lúc này đệ bắt đầu tưởng tượng ma lực biến thành hình cánh…”.
“Được, để tôi thử một chút”. Yến Nhất hơi hứng thú, thông minh cởi áo ra, để lộ nửa trên rắn rỏi khỏe đẹp.
Bởi vì cánh xòe ra làm áo rách sáu cái lỗ gì đó thực sự rất đáng xấu hổ, Yến tiên sinh tuyệt đối không cho phép chuyện ngu xuẩn như thế xảy ra trên người mình.
Dựa theo cách mà Long Dực dạy, sau lưng Yến Nhất rất nhanh đã mở rộng sáu chiếc cánh màu đen, chiều dài cánh gần hai mét, lông vũ màu đen ánh sắc tím lộng lẫy sắc bén, bên rìa phản xạ xánh sáng nhạt lạnh lùng, cùng lúc đó, trong đồng tử vốn là màu nâu đậm của Yến Nhất nổi lên màu đỏ ám muội, mặc dù nếu không đến gần nhìn kĩ thì không thấy, ma lực dồi dào hiện hữu thành sương mù màu đen lượn lờ xung quanh hắn, xem ra rất có khí thế của Đại ma vương khủng bố!
Sau đó mọi người lập tức vây quanh sờ, nhất là bé cưng Phương Kỳ tò mò, không những lấy tay sờ, mà còn cầm một quả táo chà sát lên lông vũ!
Quả táo tức khắc bị lông vũ sắc bén cắt mất một miếng…
“Oa, cánh của Đại ma vương thật sắc bén”. Phương Kỳ cắn quả táo rốp một tiếng, hai mắt tỏa sáng.
Nhưng Tưởng tiên sinh đáng thương sớm bị sáu chiếc cánh đen vĩ đại làm cho khiếp sợ tưởng như không thể hít thở, nhưng đàn ông đích thực thì không bao giờ tỏ ra kinh hãi, thế là Tưởng tiên sinh đành cố gắng tỏ vẻ vô cảm, cố gắng chống đỡ cho mình trông mạnh mẽ!
…Rốt cuộc tại sao tôi lại bị điều đến làm việc với Yến Tử Hoàn.
Tưởng Phi đau trứng nghĩ.
Khuôn mặt anh tuấn của Long Dực bị tâm trạng vui sướng rọi sáng: “Ha ha ha ha! Giỏi lắm! Đệ đệ thân yêu của ta! Không cần lo lắng, cùng với sự thức tỉnh của sức mạnh ác ma, ký ức trước kia của đệ sẽ trở về từng chút một, đệ sẽ dần dần nhớ ra những phương pháo vận dụng ma lực và pháp thuật, đồng thời nhớ lại thời kì huy hoàng hai anh em ta thống trị địa ngục!”. Đệ đệ quả nhiên đã khôi phục ma lực thời kì cường thịnh của Ma vương địa ngục, nhưng trước khi thống trị nhân gian cũng không nên vội mừng!
“Được”. Yến Nhất ưu nhã gật gật đầu, hiếu kì quan sát cánh của mình một lúc, hỏi: “Tôi có thể dùng cánh này để bay không?”.
“Tất nhiên là được!”. Cảm xúc dạt dào của Long Dực bắn ra bốn phía, “Đệ có thể bay lên trời chiến đấu chính diện với nhân loại!”.
Ánh mắt Yến Nhất tràn ngập ý cười nói: “Vậy thì tôi có thể đưa cậu ấy bay lên mây ngắm trăng rồi”.
“Vất vả lắm mới đánh thức được sức mạnh Ma vương, kết quả đệ chỉ muốn ngắm trăng thôi sao!?”. Trái cấm nhỏ này phản ứng quá kì quái rồi! Long Dực hoang mang một trận, sau khi có được sức mạnh ác ma thời kì cường thịnh, người bình thường chẳng phải nên cười mua ha ha ha rồi bay lên trời phi xuống đất gặp thần giết thần gặp phật giết phật sao! Bình tĩnh như thế này là ý gì!
Hiển nhiên Ma vương bệ hạ cũng không hiểu người bình thường cho lắm.
“Có phải bây giờ đệ kích động muốn san bằng ngôi nhà này thành bình địa không? Tại sao đệ không cười mua ha ha ha?”. Long Dực cần mẫn gợi mở, “Ngoan, cuồng tiếu một trận cho anh trai xem chút nào”.
Hydra xấu hổ che mặt, nhanh chóng lui vào một góc giả vờ không nghe thấy gì.
“…Tôi không muốn”. Yến Nhất yếu ớt nhìn Long Dực, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Hay là bây giờ chúng ta gây ra một trận hỗn loạn, rửa sạch nỗi nhục nhân loại mang đến cho chúng ta!”. Long Dực không khỏi bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai tươi đẹp, “Đệ đệ thân yêu à, chúng ta hãy cũng nhau đi chiếm lĩnh thế giới! Mua ha ha ha!”.
Yến Nhất thu cánh lại, mặc áo, bình tĩnh như thường nói: “Không đi”.
Long Dực lúng túng trầm mặc trong chốc lát, cười lớn nói: “Ha ha! Nhất định là tai ta có vấn đề rồi!”.
Có vấn đề chỉ sợ chính là đầu óc của ngài đó, bệ hạ. Hydra bưng quả cầu thủy tinh lặng lẽ tám chuyện với quân tiên phong, sau khi biết đoàn du lịch quân tiên phong đang vui vẻ với chuyến tham quan Trường Thành một ngày, Hydra hâm mộ đến nỗi nước mắt lưng tròng, lập tức đăng Weibo chửi bới ông chủ bệnh hết thuốc chữa của mình luôn muốn chiếm lĩnh thế giới cả công ty đều nghỉ phép đi du lịch chỉ có mình tôi phải tăng ca blabla! Fans lũ lượt để lại tin nhắn an ủi ông chủ của anh là đồ óc heo còn có lần sau nhớ đăng cả ảnh tự sướng, thế là Long Dực óc heo nháy mắt lại gánh thêm mấy chục tiếng xấu nữa.
Hydra sảng khoái đóng Weibo.
“Không còn chuyện gì chứ, vậy tôi phải đi chăm Mạnh Phồn đây”. Yến Nhất vừa nhắc đến mị ma bé nhỏ nhà mình giọng nói lập tức lên level dịu dàng.
“Ê e e chờ một chút”. Long Dực rề rà nhảy đến trước mặt Yến Nhất, tự cho là mình rất đẹp trai mờ rộng áo choàng chăn đường đi, “Lẽ nào ta trải qua trăm cay nghìn đắng đến nhân giới tìm đệ, dung hợp sinh mệnh đánh thức sức mạnh cho đệ là để đệ đi yêu đương sao?”.
Yến Nhất thờ ơ liếc hắn một cái, lười biếng cười nói: “Chứ còn sao? Tôi không có hứng thú chiếm lĩnh thế giới”.
Long Dực vẻ mặt suy sụp.
Đây là tình huống gì vậy? Trái cấm nhỏ của ta tiến vào thời kì phản nghịch rồi sao? Chẳng lẽ nói toàn bộ địa ngục chỉ có một mình ác ma ta đây muốn chiếm lĩnh thế giới?
Khi Đại ma vương bệ hạ gặp phải đả kích xưa nay chưa từng có, nô lệ Yến tiểu béo của hắn đã bắt đầu gọi đồ ăn nhanh rồi!
“A, cái đó, nô lệ, hôm nay ma lực của ta chỉ còn khoảng một phần tám thôi…”. Long Dực bị Yến Tử Hoàn khí thế hung hăng dọa nhảy dựng.
“Vì vậy chẳng phải còn có một phần tám sao?”. Yến Tử Hoàn lộ ra nụ cười lạnh.
“Nhưng nhỡ đâu hôm nay ta muốn gây ra hỗn loạn nhỏ ở nhân giới thì không đủ dùng…”. Long Dực yếu ớt giải thích.
“Thế thì đừng gây! Ngoan ngoãn chút đi!”. Yến Tử Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giống y như bà vợ quản lý tài chính trong gia đình.
“Nhưng mà…”. Long Dực rụt người trên sofa.
“Không có nhưng mà! Hôm nay tôi muốn ăn pizza!”. Yến Tử Hoàn tức giận vỗ bàn! Linh hồn đã bán cmn đứng rồi còn không cho ăn gì ư? Muốn đánh nhau phải không!?
“A, thôi được…”. Long Dực ấm ức ôm đầu gối ngồi xuống.
Thế là hôm nay Yến Tử Hoàn đã dùng phương thức riêng của mình để giữ gìn nền hòa bình thế giới.