Chương 7
Cả hai ngày càng thân thiết với nhau hơn. Thời gian gần đây, mỗi buổi chiều, Thục Anh thường đến nhà Lam để cùng ôn bài cho kỳ thi quan trọng sắp tới. Dù Thục Anh chưa nhận ra tình cảm của Lam dành cho cô nhưng cậu rất vui khi được gần gũi cô nhiều hơn. Điều này đã vô tình khiến cô trở thành một 'miếng mồi ngon' cho bọn chị đại trong trường tìm cách hãm hại.
...
Chiều hôm ấy, vẫn như thường lệ, Thục Anh đem tập sách đi bộ một đoạn đường dài đến nhà Lam để cùng nhau học. Đoạn đường từ một khu nhà trọ cấp 4 đến một căn biệt thự của giới siêu giàu đương nhiên cách một quãng cực xa, giống như khoảng cách địa vị một trời một vực vậy, nên khá vắng vẻ. Tuy đã đi qua không ít lần nhưng lần nào Thục Anh cũng có một cảm giác hơi bất an.
Đột nhiên có 4 gã đàn ông mặc áo đen cao to, tay chân phủ kín hình xăm từ hai bên đã rình rập sẵn sau bụi cây um tùm lao tới cản đường cô. Thục Anh còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một tên trong đám đã giáng một cái tát đau điếng làm cô ngã xuống đường. Hắn giở giọng hung hãn:
- "Đ****con đ*!Mày tránh xa Lam ra!"
- "Mấy người là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của tôi?"
Trong lòng Thục Anh hoảng sợ tột độ. Cô đủ thông minh để hiểu rõ bản thân sẽ bị gì, hoặc là bị bọn chúng đánh cho thừa sống thiếu chết hoặc là bị giở trò đồi bại.
Thục Anh đoán chắc là vệ sĩ của một trong mấy chị đại trong trường. Bản thân cô biết chắc rằng một mình không thể đấu nổi với 4 gã đàn ông cao lớn nhưng nơi đây vắng vẻ không có nổi một bóng người xung quanh, cô không thể kêu cứu được. Nhân lúc tình hình chưa trở nên tồi tệ, Thục Anh bình tĩnh nói:
- "Được thôi! Nhưng mà mấy người hành hạ tôi suốt 3 năm rồi, bây giờ muốn tôi tránh xa Lam thì phải cho tôi một ít tiền xem như bù đắp chứ!"
Bọn chúng không nói không rằng, lập tức hùng hổ lao tới như muốn đánh Thục Anh. Cô theo phản xạ lùi về phía sau nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh và không kém phần quyết liệt. Chuẩn bị tư thế bỏ chạy thật nhanh.
Bỗng có một nhóm cũng có 4 người từ phía sau chạy đến đạp bọn chúng ngã nhào ra đường mà không kịp phản ứng.
Cả hai bên bắt đầu đánh nhau làm Thục Anh có chút hoảng sợ. Cô giật mình khi bỗng có một đôi bàn tay ấm áp kéo tay cô lùi về xa phía sau. Thục Anh chuẩn bị chạy thật nhanh nhưng chưa kịp chạy thì lại có người kéo cô về sau một đoạn xa tránh nguy hiểm nên cũng không phản kháng. Đôi bàn tay thon dài, nổi đầy gân xanh này trông rất quen...
Thục Anh đã đoán đúng, là Lam. Cậu kéo cô về phía sau rồi bản thân đứng dang tay che chắn phía trước. Thân ảnh vững chãi phía trước làm trái tim cô hẫng một nhịp...
Đánh nhau một hồi, bọn chúng cũng đã rút lui. Thục Anh lúc này mới hoàn hồn trở lại, cô thắc mắc:
- "Này Lam, tại sao cậu lại biết tớ ở đây mà ra cứu kịp thời vậy?"
- "Tớ đợi lâu quá không thấy cậu đâu, tớ linh cảm cậu xảy ra chuyện gì nên tớ mới mang theo vệ sĩ đi tìm cậu. Mà cậu không sao chứ?"
- "Tớ không sao! Thật tình xin lỗi vì đã phiền cậu rồi!"
- "Không sao đâu! Cậu đã giúp tớ nhiều như vậy mà, bây giờ tớ giúp cậu xem như đền ơn vậy."
Cả hai nhìn một lượt xung quanh, thấy trời đã bắt đầu chuyển tối. Ánh mắt Lam nhìn Thục Anh lo lắng:
- "Hay là tớ đưa cậu về nhà!"
Trước sự quan tâm vô cùng chu đáo này, Thục Anh cũng không thể chối từ, cô khẽ gật đầu: "Cảm ơn cậu nhiều!"
Thục Anh quay đầu nhẹ nhàng bước đi. Lam cùng với 4 vệ sĩ theo sau bảo vệ cô.
...
Đến khu nhà trọ, vì sợ mọi người xung quanh nhìn thấy cả 5 người đàn ông con trai đưa một cô gái về nhà mà hiểu lầm rồi bàn tán những điều không hay, Lam chỉ đi đến cổng khu trọ nói lời tạm biệt Thục Anh, cô cũng đóng cửa phòng rồi bước vào trong.
Phòng trọ của Thục Anh nằm trong một dãy hơi chệch với cánh cổng về phía trái, cách một đoạn đường ngắn khoảng mười bước chân. Nếu phòng nào trong dãy còn mở cửa thì đứng bên ngoài vẫn nhìn thấy khá rõ khung cảnh trong phòng. Căn phòng cô ở có không gian trông khá chật chội nhưng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Cô bước vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Giờ này không quá tối, đa số mọi người vẫn chưa đi làm về nên các phòng trong dãy đều không mở cửa. Lam không giấu được tò mò nán lại quan sát nơi này. Đây là một dãy nhà trọ cấp 4 đã lâu không được tu sửa, tường mỏng, những mảng sơn xanh bị bong tróc, còn có vài chỗ xuất hiện các vết nứt, dưới chân tường mặt ngoài còn bị phủ rêu mốc, mái bằng tôn và được lợp khá thấp.
Lam thấy Thục Anh đã về nhà an toàn nên cậu cũng đã yên tâm rời đi.
...
Chiều hôm ấy, vẫn như thường lệ, Thục Anh đem tập sách đi bộ một đoạn đường dài đến nhà Lam để cùng nhau học. Đoạn đường từ một khu nhà trọ cấp 4 đến một căn biệt thự của giới siêu giàu đương nhiên cách một quãng cực xa, giống như khoảng cách địa vị một trời một vực vậy, nên khá vắng vẻ. Tuy đã đi qua không ít lần nhưng lần nào Thục Anh cũng có một cảm giác hơi bất an.
Đột nhiên có 4 gã đàn ông mặc áo đen cao to, tay chân phủ kín hình xăm từ hai bên đã rình rập sẵn sau bụi cây um tùm lao tới cản đường cô. Thục Anh còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một tên trong đám đã giáng một cái tát đau điếng làm cô ngã xuống đường. Hắn giở giọng hung hãn:
- "Đ****con đ*!Mày tránh xa Lam ra!"
- "Mấy người là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của tôi?"
Trong lòng Thục Anh hoảng sợ tột độ. Cô đủ thông minh để hiểu rõ bản thân sẽ bị gì, hoặc là bị bọn chúng đánh cho thừa sống thiếu chết hoặc là bị giở trò đồi bại.
Thục Anh đoán chắc là vệ sĩ của một trong mấy chị đại trong trường. Bản thân cô biết chắc rằng một mình không thể đấu nổi với 4 gã đàn ông cao lớn nhưng nơi đây vắng vẻ không có nổi một bóng người xung quanh, cô không thể kêu cứu được. Nhân lúc tình hình chưa trở nên tồi tệ, Thục Anh bình tĩnh nói:
- "Được thôi! Nhưng mà mấy người hành hạ tôi suốt 3 năm rồi, bây giờ muốn tôi tránh xa Lam thì phải cho tôi một ít tiền xem như bù đắp chứ!"
Bọn chúng không nói không rằng, lập tức hùng hổ lao tới như muốn đánh Thục Anh. Cô theo phản xạ lùi về phía sau nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh và không kém phần quyết liệt. Chuẩn bị tư thế bỏ chạy thật nhanh.
Bỗng có một nhóm cũng có 4 người từ phía sau chạy đến đạp bọn chúng ngã nhào ra đường mà không kịp phản ứng.
Cả hai bên bắt đầu đánh nhau làm Thục Anh có chút hoảng sợ. Cô giật mình khi bỗng có một đôi bàn tay ấm áp kéo tay cô lùi về xa phía sau. Thục Anh chuẩn bị chạy thật nhanh nhưng chưa kịp chạy thì lại có người kéo cô về sau một đoạn xa tránh nguy hiểm nên cũng không phản kháng. Đôi bàn tay thon dài, nổi đầy gân xanh này trông rất quen...
Thục Anh đã đoán đúng, là Lam. Cậu kéo cô về phía sau rồi bản thân đứng dang tay che chắn phía trước. Thân ảnh vững chãi phía trước làm trái tim cô hẫng một nhịp...
Đánh nhau một hồi, bọn chúng cũng đã rút lui. Thục Anh lúc này mới hoàn hồn trở lại, cô thắc mắc:
- "Này Lam, tại sao cậu lại biết tớ ở đây mà ra cứu kịp thời vậy?"
- "Tớ đợi lâu quá không thấy cậu đâu, tớ linh cảm cậu xảy ra chuyện gì nên tớ mới mang theo vệ sĩ đi tìm cậu. Mà cậu không sao chứ?"
- "Tớ không sao! Thật tình xin lỗi vì đã phiền cậu rồi!"
- "Không sao đâu! Cậu đã giúp tớ nhiều như vậy mà, bây giờ tớ giúp cậu xem như đền ơn vậy."
Cả hai nhìn một lượt xung quanh, thấy trời đã bắt đầu chuyển tối. Ánh mắt Lam nhìn Thục Anh lo lắng:
- "Hay là tớ đưa cậu về nhà!"
Trước sự quan tâm vô cùng chu đáo này, Thục Anh cũng không thể chối từ, cô khẽ gật đầu: "Cảm ơn cậu nhiều!"
Thục Anh quay đầu nhẹ nhàng bước đi. Lam cùng với 4 vệ sĩ theo sau bảo vệ cô.
...
Đến khu nhà trọ, vì sợ mọi người xung quanh nhìn thấy cả 5 người đàn ông con trai đưa một cô gái về nhà mà hiểu lầm rồi bàn tán những điều không hay, Lam chỉ đi đến cổng khu trọ nói lời tạm biệt Thục Anh, cô cũng đóng cửa phòng rồi bước vào trong.
Phòng trọ của Thục Anh nằm trong một dãy hơi chệch với cánh cổng về phía trái, cách một đoạn đường ngắn khoảng mười bước chân. Nếu phòng nào trong dãy còn mở cửa thì đứng bên ngoài vẫn nhìn thấy khá rõ khung cảnh trong phòng. Căn phòng cô ở có không gian trông khá chật chội nhưng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Cô bước vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Giờ này không quá tối, đa số mọi người vẫn chưa đi làm về nên các phòng trong dãy đều không mở cửa. Lam không giấu được tò mò nán lại quan sát nơi này. Đây là một dãy nhà trọ cấp 4 đã lâu không được tu sửa, tường mỏng, những mảng sơn xanh bị bong tróc, còn có vài chỗ xuất hiện các vết nứt, dưới chân tường mặt ngoài còn bị phủ rêu mốc, mái bằng tôn và được lợp khá thấp.
Lam thấy Thục Anh đã về nhà an toàn nên cậu cũng đã yên tâm rời đi.