Chương : 259
Chương 259:
Do Chiến Hàn Quân bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thích ở khách sạn xa lạ qua đêm nên Lạc Thanh Du phải trở về khách sạn đưa Thanh An về Thủ đô ngay trong đêm.
Xe địa hình chạy trên đường cao tốc tối om, ba đứa trẻ ngồi ghế sau không ngăn được cơn buồn ngủ bèn hạ ghế ngả ra sau rồi lăn ra ngủ Lạc Thanh Du đang ngồi ở ghế phụ lái, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn bầu trời đêm đen kịt không có một ngôi sao giống như trái tim cô chìm vào màu đen vô tận.
“Chiến Hàn Quân, anh sẽ không thấy sai lầm khi kết hôn với tôi chứ?” Giọng nói trầm của cô như phát ra ra từ bụi rậm.
Mang theo một chút do dự, một chút sợ sệt.
Cô thấy thật bất lực với tương lai mờ mịt phía trước.
Giọng nói to rõ của Chiến Hàn Quân vang lên: “Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với bản thân”
Lạc Thanh Du quay đầu lại nhìn anh, đôi đồng tử đen sáng rực như thiêu đốt. “Tại sao lại kết hôn với tôi?”
“Muốn biết câu trả lời sao?” Giọng nói của Chiến Hàn Quân đầy vẻ mê hoặc khiến cô suy nghĩ lung tung, Cô ấy gật đầu: “Ừ”
Nhưng mà, Chiến Hàn Quân đột nhiên quay đầu lại, trên khóe môi hiện lên một nụ cười xinh đẹp: “Lạc Thanh Du, hãy dùng cả đời này để tìm đáp án đi”
Lạc Thanh Du khẽ giật mình, anh chàng này luôn ăn nói thâm thúy, não của cô so với anh có lẽ là động vật sơ đẳng của giai đoạn tiến hóa đầu trong lịch sử.
Cô tựa đầu vào lưng ghế, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Cậu Quân có cho tôi cơ hội tìm ra đáp án không?”
Hay là vừa mới kết hôn đã lộ nguyên hình bày ra tất cả các loại âm mưu.
Nếu là như vậy, cô cũng chỉ có thể đi theo đến cùng!
Ai kêu cô sẽ ở bên anh cả đời chứ?
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu cô cảm thấy một kiếp này không đủ thì hai kiếp, ba kiếp”
Nhưng mà Lạc Thanh Du đã không nghe thấy những lời này, cô đã ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện vì cô vẫn chưa hồi phục sau cơn chấn động não vừa rồi.
Chiến Quốc Việt nhìn người con gái gái kia đầy vẻ yêu thương, một tay anh đặt trên vô lăng, một tay nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Đồ ngốc”
Anh chỉnh lại điều hòa trong xe và giảm tốc độ để xe đi êm hơn. Cũng không biết mất bao lâu mới có thể đến Thủ đô.
Chiến Hàn Quân đỗ xe địa hình trước một biệt thự ở ngoại ô phía nam thành phố, đây là nơi anh yêu thích nhất trong số tất cả các tài sản của anh. Kết cấu công trình, thiết kế sân vườn đến trang trí hoàn thiện đều do anh tự tay làm.
Từ đây tới nơi anh làm việc cách một quãng đường khá xa nên anh không thường xuyên sống ở đây, nhưng mỗi lần có kỳ nghỉ dài, anh ấy sẽ đến đây nghỉ ngơi vài ngày.
Chiến Hàn Quân đưa Lạc Thanh Du đến đây vì anh cảm thấy cô cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ngay khi xe dừng lại, Lạc Thanh Du đã mơ màng mở mắt ra.
Cô rất mệt, rất mệt nhưng cô phải chăm sóc con cái quanh năm nên đã hình thành thói quen thức dậy khi thấy động tĩnh lạ xung quanh, cô mơ mơ màng màng bước xuống xe.
Nhìn thấy đây là một nơi xa lạ, cơn buồn ngủ của Lạc Thanh Du nhanh chóng biến mất.
“Đây là đâu?”
“Hoa viên Nhật Lịch” Chiến Hàn Quân nói cho cô biết tên của biệt thự.
Lạc Thanh Du liếc nhìn anh bằng ánh mắt xem thường, sao một người có địa vị cao như anh ta lại đặt cho biệt thự của mình một cái tên thô tục như vậy?
Biệt thự này trông rất cao, tại sao lại đặt một cái tên như vậy?
“Không thích sao?” Chiến Hàn Quân cau mày, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
Anh vẫn nhớ khi Linh Trang còn nhỏ rất hay tới trước mặt anh nói rất nhiều lần: “Anh Quân, em có rất nhiều bí mật, anh có muốn biết không?”
Lúc đầu anh sẽ hỏi cô một cách rất quan tâm: “Nói anh nghe thử?”
Linh Trang sẽ nói: “Bí mật của em là em đã yêu anh 2 ngày?”
“Bí mật của em là em đã yêu anh trong 2001 ngày chứ?”
Chương 259:
Do Chiến Hàn Quân bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thích ở khách sạn xa lạ qua đêm nên Lạc Thanh Du phải trở về khách sạn đưa Thanh An về Thủ đô ngay trong đêm.
Xe địa hình chạy trên đường cao tốc tối om, ba đứa trẻ ngồi ghế sau không ngăn được cơn buồn ngủ bèn hạ ghế ngả ra sau rồi lăn ra ngủ Lạc Thanh Du đang ngồi ở ghế phụ lái, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn bầu trời đêm đen kịt không có một ngôi sao giống như trái tim cô chìm vào màu đen vô tận.
“Chiến Hàn Quân, anh sẽ không thấy sai lầm khi kết hôn với tôi chứ?” Giọng nói trầm của cô như phát ra ra từ bụi rậm.
Mang theo một chút do dự, một chút sợ sệt.
Cô thấy thật bất lực với tương lai mờ mịt phía trước.
Giọng nói to rõ của Chiến Hàn Quân vang lên: “Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với bản thân”
Lạc Thanh Du quay đầu lại nhìn anh, đôi đồng tử đen sáng rực như thiêu đốt. “Tại sao lại kết hôn với tôi?”
“Muốn biết câu trả lời sao?” Giọng nói của Chiến Hàn Quân đầy vẻ mê hoặc khiến cô suy nghĩ lung tung, Cô ấy gật đầu: “Ừ”
Nhưng mà, Chiến Hàn Quân đột nhiên quay đầu lại, trên khóe môi hiện lên một nụ cười xinh đẹp: “Lạc Thanh Du, hãy dùng cả đời này để tìm đáp án đi”
Lạc Thanh Du khẽ giật mình, anh chàng này luôn ăn nói thâm thúy, não của cô so với anh có lẽ là động vật sơ đẳng của giai đoạn tiến hóa đầu trong lịch sử.
Cô tựa đầu vào lưng ghế, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Cậu Quân có cho tôi cơ hội tìm ra đáp án không?”
Hay là vừa mới kết hôn đã lộ nguyên hình bày ra tất cả các loại âm mưu.
Nếu là như vậy, cô cũng chỉ có thể đi theo đến cùng!
Ai kêu cô sẽ ở bên anh cả đời chứ?
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu cô cảm thấy một kiếp này không đủ thì hai kiếp, ba kiếp”
Nhưng mà Lạc Thanh Du đã không nghe thấy những lời này, cô đã ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện vì cô vẫn chưa hồi phục sau cơn chấn động não vừa rồi.
Chiến Quốc Việt nhìn người con gái gái kia đầy vẻ yêu thương, một tay anh đặt trên vô lăng, một tay nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Đồ ngốc”
Anh chỉnh lại điều hòa trong xe và giảm tốc độ để xe đi êm hơn. Cũng không biết mất bao lâu mới có thể đến Thủ đô.
Chiến Hàn Quân đỗ xe địa hình trước một biệt thự ở ngoại ô phía nam thành phố, đây là nơi anh yêu thích nhất trong số tất cả các tài sản của anh. Kết cấu công trình, thiết kế sân vườn đến trang trí hoàn thiện đều do anh tự tay làm.
Từ đây tới nơi anh làm việc cách một quãng đường khá xa nên anh không thường xuyên sống ở đây, nhưng mỗi lần có kỳ nghỉ dài, anh ấy sẽ đến đây nghỉ ngơi vài ngày.
Chiến Hàn Quân đưa Lạc Thanh Du đến đây vì anh cảm thấy cô cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ngay khi xe dừng lại, Lạc Thanh Du đã mơ màng mở mắt ra.
Cô rất mệt, rất mệt nhưng cô phải chăm sóc con cái quanh năm nên đã hình thành thói quen thức dậy khi thấy động tĩnh lạ xung quanh, cô mơ mơ màng màng bước xuống xe.
Nhìn thấy đây là một nơi xa lạ, cơn buồn ngủ của Lạc Thanh Du nhanh chóng biến mất.
“Đây là đâu?”
“Hoa viên Nhật Lịch” Chiến Hàn Quân nói cho cô biết tên của biệt thự.
Lạc Thanh Du liếc nhìn anh bằng ánh mắt xem thường, sao một người có địa vị cao như anh ta lại đặt cho biệt thự của mình một cái tên thô tục như vậy?
Biệt thự này trông rất cao, tại sao lại đặt một cái tên như vậy?
“Không thích sao?” Chiến Hàn Quân cau mày, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
Anh vẫn nhớ khi Linh Trang còn nhỏ rất hay tới trước mặt anh nói rất nhiều lần: “Anh Quân, em có rất nhiều bí mật, anh có muốn biết không?”
Lúc đầu anh sẽ hỏi cô một cách rất quan tâm: “Nói anh nghe thử?”
Linh Trang sẽ nói: “Bí mật của em là em đã yêu anh 2 ngày?”
“Bí mật của em là em đã yêu anh trong 2001 ngày chứ?”