Chương : 267
Chương 267:
Sau khi tắm xong, Chiến Hàn Quân nhìn liếc qua hành lang tối mờ trên tầng hai, các phòng ngủ đều đóng chặt cửa, không khỏi nhíu mày.
Anh bảo Lạc Thanh Du và bọn trẻ tự chọn căn phòng mà mình thích, xem ra bọn họ đều thành công không muốn làm hàng xóm của anh.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Chiến Hàn Quân xuống tầng, người giúp việc bà Hoa đang chuẩn bị cơm tối Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, bà Hoa vô cùng ân cần nói: “Cậu chủ, tôi sắp làm xong bữa tối rồi. Bây giờ tôi đi gọi mợ chủ và bọn trẻ xuống ăn cơm”
Vốn dĩ bà Hoa là đầu bếp ở biệt thự Ngọc Bích, bà là người làm việc lâu năm ở biệt thự Ngọc Bích, bởi vì mẹ của Chiến Hàn Quân đã giúp bà xử lý nhiều vấn đề khó khăn trong gia đình, bà Hoa biết báo ân nên đối với nhà họ Chiến rất tốt. Thậm chí còn xem Chiến Hàn Quân như con của mình.
Chiến Hàn Quân cũng rất tin tưởng bà Hoa, cho nên mới không quan tâm đến phản đối của mọi người mà đưa bà Hoa đến đây, chăm sóc Lạc Thanh Du và bọn trẻ.
bà Hoa nấu ăn rất ngon, nhân phẩm tốt, là điểm mà Chiến Hàn Quân xem trọng.
Chiến Hàn Quân gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng hơi gầy gò của bà Hoa, cho đến khi bà đi lên tầng cao nhất của biệt thự.
Mắt ánh bị che phủ bởi một lớp sương lạnh lẽo, anh ở tầng hai, vậy mà cô lại chạy lên ở tầng bốn, cô chọn nơi trong biệt thự cách xa phòng anh nhất, cô có ý gì vậy?
Khi Lạc Thanh Du dẫn theo bọn trẻ xuống tầng, thì khuôn mặt Chiến Hàn Quân trở lên sa sâm.
Vốn dĩ anh là một người nghiêm túc, khi anh không nói chuyện, toàn thân anh giống như một hầm băng vậy, chưa kể lúc này anh còn cố ý sa sầm mặt lại.
Áp suất không khí trong phòng lập tức giảm xuống dưới mức đóng băng.
Lạc Thanh Du và bọn trẻ lân lượt ngồi xuống ghế, mọi người đều cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Chiến Hàn Quân ngồi ở phía trên, anh cũng không muốn làm cho bầu không khí trở lên cứng nhắc như vậy. Nhưng tâm trạng anh khó chịu thì sắc mặt sẽ trở lên khó nhìn, sẽ vô ý làm lộ ra khí tức lạnh như băng.
Lạc Thanh Du ở trước mặt Chiến Hàn Quân vốn dĩ rất hèn nhát.
Lạc Thanh Tùng quen quan sát sắc mặt, thấy tâm trạng của bố không tốt, nên không chọc giận anh.
Chiến Quốc Việt không thèm quan tâm đến bố.
Chỉ có Lạc Thanh An giơ bàn tay mềm lại ra sờ lên gương mặt đen sì của anh, không sợ chết khiêu khích anh: “Chú ơi, sao mặt của chú lại đen như vậy? Có cần dùng thuốc tẩy để tẩy không?”
Chiến Hàn Quân quay mặt nhìn Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An đáng yêu, mềm mại, nhưng bên trong lại ẩn giấu sự to gan, giống như Linh Trang vậy, bình thường thì rất dịu dàng, nhưng khí tức lên thì rất kinh khủng.
“Cháu không sợ chú sao?” Giọng điệu của Chiến Hàn Quân không có chút độ ấm nào.
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, anh đã gặp rất nhiều mánh khóe trên thương trường, khi bọn họ thấy anh lạnh mặt, đều sợ hãi chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng bánh bao nhỏ này, khi anh tức giận thì cô bé lại trừng anh. Sao cô bé lại không sợ anh chứ?
“Sao cháu phải sợ chú chứ? Chú cũng không phải là con hổ” Lạc Thanh An tự tin nói.
“Thanh An, đang ăn cơm không được nói chuyện” Lạc Thanh Du nhanh chóng nhắc nhở Lạc Thanh An.
Cô sợ quan hệ lãnh đạm của hai người sẽ bởi vì chuyện nhỏ này mà trở lên tồi tệ hơn.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Du ở đối diện, thấy cô căng thẳng, vẻ mặt cũng bớt lạnh lẽo, ý vị nói: “Ừ, không sợ chú thì sao phải chạy đến nơi xa như vậy ở chứ?”
Lạc Thanh An rất thành thật: “Là mẹ nói cách tầng hai xa một chút sẽ an toàn hơn”
Lạc Thanh Du suýt phun cơm ra ngoài Ánh mắt Chiến Hàn Quân sắc như dao bản về phía cô: “Tôi muốn biết căn cứ vào đâu mà nói tầng bốn an toàn hơn tầng hai?”
Lạc Thanh Du dùng đũa chọc vào da đầu tê dại. Làm gì có căn cứ gì chứ, chỉ là cô muốn cách xa anh một chút nên lấy cớ mà thôi.
Cô cúi đâu suy nghĩ một lúc mới nặn ra một câu: “Số bốn là số may mẫn của tôi”
Chiến Hàn Quân: “..”
“Phi khoa học”
Lạc Thanh Du không dám nói gì nữa, cúi đầu vội vàng ăn cơm.
“Đều chuyển hết xuống cho tôi”
Bất ngờ nghe thấy mệnh lệnh của chị, Lạc Thanh Du có chút ngẩn ra “Anh Quân, tại sao? Chuyển đồ đạc rất phiền phức đấy”