Chương : 271
Chương 271:
Cổ phiếu của Bạch thị đã đạt giới hạn trong ba ngày liên tiếp. Tài sản đã bị sụt giảm nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy được, thậm chí dân đến giảm uy tín tín dụng của ngân hàng.
Bạch Thư Hoàng vì chuyện này mà lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.
Ban giám đốc mạnh mẽ yêu cầu thủ phạm là Bạch Hoài An phải đi xin lỗi Lạc Thanh Du, nếu không cơn giận của Chiến Hàn Quân khó có thể tiêu tan, Bạch thị đang đứng trước nguy cơ phá sản Dù Bạch Thư Hoàng chiều chuộng con gái nhưng trước sức ép của ban giám đốc, ông ta vẫn phải đồng ý với quyết định của ban giám đốc.
Chỉ là khi Bạch Hoài An biết được tin này, cô ta đã nổi tính cô chủ ở nhà.
“Bố, bảo con xin lỗi loại phụ nữ quê mùa hèn mọn Lạc Thanh Du đó sao? Con không làm được”
Bà Bạch nhìn con gái khóc mà vô cùng đau lòng.
“Đó là Lạc Thanh Du đã dùng thủ đoạn để chia rẽ đoạn nhân duyên tốt đẹp giữa Hoài An và cậu Quân. Hoài An hận cô ta là đương nhiên, bây giờ các người còn đang ép con bé đi xin lỗi cô ta. Hoài An ấm ức biết bao nhiêu.”
Bạch Hiểu Phong ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa của TV, đối kênh chương trình radio.
Một bộ dạng không quan tâm chuyện không liên quan đến mình.
“Hiểu Phong, chuyện này đều là do con. Hà Nội có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao con lại thuê Lạc Thanh Du làm trợ lý?” Bà Bạch nhìn Bạch Hiểu Phong đang thoải mái.
Bạch Hiểu Phong tắt TV, ném điều khiển lên bàn trà, đứng dậy: “Được rồi, anh và em cùng đi xin lôi Lạc Thanh Du”
Bạch Hoài An tức giận nói: “Em không muốn đi cùng anh, anh một chút cũng không yên tâm. Không phải anh đi nhìn em bị chê cười sao?”
Bạch Hiểu Phong tỏ vẻ bất lực: “Em gái, hôm đó chính em đã đưa Lạc Thanh Du đến phòng anh. Anh đối với cô ấy là vừa gặp đã thương, tuyển cô ấy làm trợ lý thì có gì là sai?
Làm sao anh biết em có thù riêng với cô ấy?
Làm sao anh đoán được là em sẽ báo thù riêng trong công ty?”
Đoạn này có thế nói là trong bông giấu kim, lộ ra Bạch Hoài An có thù tất báo, không quan tâm gì đến đại cục.
Bạch Thư Hoàng vốn tưởng rằng Bạch Hoài An đã trưởng thành ổn định, sau khi Bạch Hiểu Phong nói như vậy, ông ta thực sự.
cảm thấy Bạch Hoài An có chút trẻ con.
“Hoài An, con đừng làm ầm nữa. Để anh con đi cùng đi xin lỗi Lạc Thanh Du”
Giải quyết dứt khoát.
Bạch Hoài An cắn môi, nhìn chằm chằm Bạch Hiểu Phong bằng ánh mắt ác độc.
Bạch Hiểu Phong bình tĩnh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Thanh Du.
*Thanh Du, cô đang ở đâu?”
*Hoa Viên Nhật Lịch”
*Tôi sẽ tới tìm cô ngay”
Bạch Hiểu Phong cúp điện thoại, thân sĩ xin ý kiến: “Lạc Thanh Du đang ở trong Hoa Viên Nhật Lịch của cậu Quân, em có đi không?”
Sắc mặt Bạch Hoài An rất khó coi Tại sao Lạc Thanh Du lại ở biệt thự ngoại ô của cậu Quân, một nơi cô ta chưa từng đặt chân tới?
Bà Bạch dường như nhìn ra được tâm tư của con gái, liền an ủi: “Lạc Thanh Du là bảo.
mẫu của nhà họ Chiến. Thiếu tướng Chiến sắp xếp cô ấy ở Hoa Viên Nhật Lịch, nhất định là để cho cô ấy thuận tiện chăm sóc đám nhỏ.
Hoài An, con đừng nghĩ nhiều nữa. Với điều kiện của cậu Quân, tuyệt đối không thể lấy Lạc Thanh Du. “
“Con tới biệt thự của cậu Quân thì nên ăn mặc đẹp, phải đẹp hơn người phụ nữ quê mùa đó, lấy lại trái tim của cậu Quân”
Bạch Hoài An chạy lên lầu, thay đồ trang điểm một phen rồi mới lại xuống lầu.
Gương mặt Bạch Hiểu Phong luôn giữ nụ cười lịch lãm.
Khi xe của nhà họ Bạch xuất hiện trong Hoa Viên Nhật Lịch, là người giúp việc bà Hoa ra đón họ.
Bạch Hoài An nhìn thấy bà Hoa, sắc mặt trở nên rất mất tự nhiên.
Rõ ràng Lạc Thanh Du là bảo mẫu của nhà họ Chiến, tại sao Chiến Hàn Quân lại thuê bảo mẫu mới?
“Cậu Bạch, cô Bạch, mời đi theo tôi” Bà Hoa đưa hai anh em Bạch Hiểu Phong vào phòng khách.
Chiến Hàn Quân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đôi chân dài tùy ý gác lên nhau, mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, tóc vẫn còn ướt.
Rõ ràng là anh vừa mới tắm xong, cả người đều lộ đây sự quyến rũ mê hồn.
“Mời ngồi” Môi mỏng lười biếng phát ra một tiếng.
Bạch Hiểu Phong ngồi trên ghế sô pha bên trái, cách Chiến Hàn Quân rất xa.
Bạch Hoài An chọn vị trí bên phải gân Chiến Hàn Quân hơn, ngồi xuống.
Chiến Hàn Quân bất giác cau mày.
“Bà Hoa, dâng trà” Chiến Hàn Quân nói.
“Vâng” Giọng nói vui vẻ của Trương Mã truyền đến.