Chương : 392
Chương 392:
“Lại đây” Nhìn thấy cô đứng bên cạnh anh ta, Chiến Hàn Quân quát lên một câu.
Toàn thân Lạc Thanh Du run rẩy, lại ngoan ngoãn bước đến trước mặt anh Không còn cách nào khác, tên đại ma vương này đang kiểm soát sự sống còn của Nghiêm Thị.
Ông cụ nghiêm mặt hỏi: “Lạc Thanh Du, hai người đàn ông này, rốt cuộc cháu thích ai?”
Gô rụt rè liếc nhìn Chiến Hàn Quân, rồi lại bất lực nhìn sang Bạch Hiểu Phong, Hai người này, nếu cô nói một trong hai thì sẽ đắc tội với người còn lại.
Cô không thể đắc tội với Chiến Hàn Quân.
Cô cũng không muốn đắc tội với Bạch Hiểu Phong.
“Ông ơi, cháu làm sao có tư cách đưa ra lựa chọn ạ?” Lạc Thanh Du nói.
“Cháu thích ai cứ việc nói. Hôm nay ông sẽ làm chủ cho cháu” Ông cụ đáp.
“Lạc Thanh Du, suy nghĩ kỹ trước khi trả lời” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói. Ý muốn nhắc nhở cô về hợp đồng kịch bản tinh nguyệt!
Trước giờ cô luôn tuân thủ theo quy tắc vàng “Kẻ thức thời mới là người tài giỏi”, bị anh uy hiếp một cách trắng trợn như vậy, cô lập tức nghiêng về phía Chiến Hàn Quân “Cháu – thích = cậu Quân!” Cô cắn răng căn lợi mới nói ra được bốn chữ này.
Bạch Hiểu Phong không hề lộ ra vẻ đau buồn thăng trầm mà ngược lại còn cười nhẹ.
“Chúc phúc cho cô” Anh ta đưa tay về phía cô.
Lạc Thanh Dư vừa đưa tay ra thì lập tức phát hiện ánh mắt sắc lẹm như dao của Chiến Hàn Quân đang nhìn xuống tay hai người.
Cô vội thu tay lại Cánh tay Bạch Hiểu Phong như đông cứng trong không khí, anh ta khó xử rụt tay lại sờ sờ cánh mũi mình.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên vô cùng ngượng ngập. Ai cũng có thể nhìn ra mối tình tay ba này là một quá trình cạnh tranh sức mạnh.
Chiến Hàn Quân kéo tay Lạc Thanh Du rời đi.
Bạch Hiểu Phong cũng không muốn ở lại với các bậc bề trên thêm nữa, sau khi cúi đầu chào mọi người, anh ta liền đi theo Chiến Hàn Quân ra ngoài.
Đến cửa, Chiến Hàn Quân buông tay Lạc Thanh Du ra, đột nhiên dừng lại Đợi Bạch Hiểu Phong đến nơi anh liền quay lại.
Anh ta cười một cách hồn nhiên: “Cậu Quân!”
“Lạc Thanh Du, cô tránh ra một bên.”
Giọng nói của Chiến Hàn Quân không nghe ra được chút cảm xúc nào.
Cô khẽ giật mình, nhìn Bạch Hiểu Phong đầy thương cảm.
“Tự lo cho mình nhé.”
“Rose, đi đi” Bạch Hiểu Phong an ủi nói Lạc Thanh Du rời đi nhưng vẫn cảm thấy bất an.
Bạch Hiểu Phong nhìn Chiến Hàn Quân mỉm cười, giọng nói ôn hòa, nụ cười dịu dàng, thể hiện ra sự lịch lãm của một người đàn ông: “Cậu Quân tìm tôi có chuyện gì sao?”
Khóe môi Chiến Hàn Quân cong lên thành một đường giễu cợt: ‘Bạch Hiểu Phong, có phải anh hận tôi lắm đúng không? Anh muốn giết tôi nhưng lại không giết được, trong lòng anh chắc đang tức giận lắm?”
Nụ cười trên môi Bạch Hiểu Phong chợt tắt: Tên này cũng tự mình biết mình đó chứ!
“Cậu Quân à, phụ nữ như quần áo, anh em như chân tay. Tôi lại đến mức phải vì một người phụ nữ mà gây xích mích thù hằn với anh em sao?” Bạch Hiểu Phong lật mặt nhanh hơn lật sách.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân như muốn thiêu đốt anh ta: “Ở trước đám đông tranh giành phụ nữ với tôi, Bạch Hiểu Phong, anh mượn lá gan này của ai?”
“Cậu Quân à tôi chỉ là nhất thời kích động thôi mà!” Bạch Hiểu Phong cố tình giải thích qua loa cho xong.
Chiến Hàn Quân bước đến gần anh ta, Bạch Hiểu Phong cao một mét tám, chỉ thấp hơn anh một chút, nhưng xét về khí chất thì thua hắn anh.
“Bạch Hiểu Phong, kỹ năng diễn xuất của anh thật tốt. Có thể qua mắt được cả các bậc tiền bổi nhà họ Bạch, nhưng với tôi thì vẫn còn non lãm”
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Hiểu Phong dần dần biến mất.