Chương 13: Thay đổi
Một cuộc gọi vào lúc nửa đêm làm Lã Huỳnh thức dậy. Anh ta khó chịu vì giờ này còn ai gọi.
- ### Alo ai vậy?
- Quên nhanh vậy? Cảnh sát Lương đây?
Lã Huỳnh giật mình, ngồi dậy nghe điện thoại tử tế hơn. Giọng cũng vẻ nhún nhường.
- Cảnh sát Lương anh gọi giờ này có việc gì gấp lắm sao?
- Tôi gọi cho cậu chả được tưởng cậu ch...ết rồi cơ!
Giọng nói có phần cảnh cáo, làm Huỳnh nuốt nước bọt.
- Dạo này bận quá tôi không để ý điện thoại.
- Đừng quên cậu đã hứa gì với tôi. Tôi giúp cậu thoát cảnh tù tội nhưng không có nghĩa là là không tống được cậu vào tù.
- Nhưng có người sai khiến tôi!
Nghe đến đây, ông Lương cười châm chọc.
- Này, cậu không phải trẻ lên 5 mà nói câu đó. Họ nói gì bảo gì mà cậu cũng làm, thân là người đứng đầu Lã thị ai nghe xong cũng phải chào thua đấy.
- Tôi nói vậy, cảnh sát Lương cũng hiểu đừng làm khó tôi. Tôi còn làm ăn để có tiền trả ông mà.
- Thôi lâu lâu hỏi thăm để cậu nhớ vẫn có người đợi cậu.
Nói xong tắt máy, Lã Huỳnh nắm chặt điện thoại. Anh biết tên cảnh sát đó và người đàn ông đó cùng một giuộc nhưng anh chả có chứng cứ. Chỉ một vụ án mạng mà có thể giải quyết nhanh, gọn thì không thể mỗi bên cảnh sát dọn dẹp êm xuôi thế được. Giờ chỉ ngoan ngoãn nghe lời họ. Tối đó, anh ta lại khó chìm vào giấc.
Tại căn phòng ở một ngôi trường đang phát ra những âm thanh nhạc cụ. Một buổi sáng quá là nhộn nhịp, tiếng nói cười của các em học sinh.
- Nào, em đánh lại khúc này cho cô nghe lần nữa.
Những phím đán được phát ra nghe nhẹ nhàng làm sao. Cô giáo nhắm mắt để xảm nhận tiết tấu. Người học trò thì chìm vào bản nhạc, những ngón tay cứ lướt theo phím đàn.Tiếng vỗ tay vang lên từ các bạn học sinh đứng ngó vào lớp học đàn.
- Hay quá đi mất!
- Hôm nào cũng được nghe bạn ấy đánh đàn thì thật có ý chí lên lớp.
Cô giáo quay ra nhìn các em học sinh.
- Các em làm cảm xúc cô bị ngắt quãng rồi này.Đám học sinh nhìn nhau, Lã Thanh dừng động tác lại, cười nói với với cô giáo.
- Xin phép cô cho các bạn vào ngồi được khoảng ạ?
Mấy đứa học sinh nghe vậy hí hửng chạy vào giành nhau chỗ ngồi đẹp nhất để có thưởng thức trọn vẹn cả phần nghe lẫn phần nhìn. Cô giáo cười lắc đầu.
- Nào chúng ta tiếp tục thôi.
Ngoài có Lã Thanh ra thì còn một số bạn cũng học đánh đàn nhưng nổi trội nhất chính là Lã Thanh. Vừa mới lên cấp đã tham gia vào lớ học năng khiếu của trường. Học mấy hôm thôi năng khiếu thể hiện của cô bé ngày một rõ. Nghe bản nhạc em đánh có gì đó lại người ta phải suy ngẫm phải cảm nhận một loại cảm xúc khó tìm ra rất riêng ở em. Hết giờ học cô lại trở về lớp Văn hóa.
- Thanh cậu đến nhà mình chơi đi?
Một cô gái với mái tóc ngắn đến vai với khuôn mặt trái xoan chạy sang chỗ cô ngồi. Từ lúc lên cấp nhận lớ mới đây là người bạn thân nhất của mình. Còn lúc cấp dưới cô chả thân với ai, chắc tính kiệm.lời của cô. Ở với bố mẹ cô thấy gần gũi nhất, muốn nói chuyện nhiều nhất. Có cô bạn Thanh Huyền này hoạt bát,, cá tính, vui vẻ, hòa đồng với tất cả các bạn trong lớp điều đó làm cô thấy vui.
- Để tớ xin phép bố mẹ được không?
- Ừ, cậu cứ hỏi đi. Nếu được cuối tuần sang nhà tớ nhé. Tớ vừa học làm bánh này chắc cậu thích ăn.
Hai mắt Thanh sáng rực lên, cười cười.
- Thế tớ phải cố xin cho bằng được!
- Ok la.
Tối ăn cơm xong, bố mẹ đang ở phòng khách xem ti vi cô bé cứ thấy khó ở muốn nói nhưng không dám nói rồi cứ ngồi nhìn màn hình ti vi mà không biết ti vi đang chiếu cái gì. Cô ngoan ngoãn học xong ở trường là về nhà có tài xế đưa đón. Cuối tuần được bố mẹ dắt đi chơi, đi siêu thị. Nói chung họ không bắt ép việc học của cô lắm nhưng cô vẫn chưa thấy thoải mái đúng nghĩa một đứa trẻ.
- Bố mẹ cuối tuần này con muốn đi chơi ạ!
Nói xong cô như vớt được tấm phao. Họ đang xem cũng dừng lại.
- Để xem, con muốn đi đâu? Hay gia đình mình đi xem phim nhé?
- Con...con.
Cô bé ấp úng cúi gầm mặt xuống. Tay nắm lấy vạt váy hoa.
- Bạn ở lớp rủ con đến nhà bạn ấy chơi.
Nói xong cô trực đợi bố mẹ quát thôi. Nhưng chưa thấy ai nói gì. Lã Huỳnh suy nghĩ một lát.
- Nhà bạn ấy ở đâu? Có xa không?
- Hả, dạ nhà bạn ấy ở quận kế bên. Bạn ấy có viết địa chỉ cho con.
Cô đưa tờ địa chỉ mà Thanh Huyền nắn nót viết ra, đưa cho bố xem xong thì Lã Huỳnh gật gật.
- ### Alo ai vậy?
- Quên nhanh vậy? Cảnh sát Lương đây?
Lã Huỳnh giật mình, ngồi dậy nghe điện thoại tử tế hơn. Giọng cũng vẻ nhún nhường.
- Cảnh sát Lương anh gọi giờ này có việc gì gấp lắm sao?
- Tôi gọi cho cậu chả được tưởng cậu ch...ết rồi cơ!
Giọng nói có phần cảnh cáo, làm Huỳnh nuốt nước bọt.
- Dạo này bận quá tôi không để ý điện thoại.
- Đừng quên cậu đã hứa gì với tôi. Tôi giúp cậu thoát cảnh tù tội nhưng không có nghĩa là là không tống được cậu vào tù.
- Nhưng có người sai khiến tôi!
Nghe đến đây, ông Lương cười châm chọc.
- Này, cậu không phải trẻ lên 5 mà nói câu đó. Họ nói gì bảo gì mà cậu cũng làm, thân là người đứng đầu Lã thị ai nghe xong cũng phải chào thua đấy.
- Tôi nói vậy, cảnh sát Lương cũng hiểu đừng làm khó tôi. Tôi còn làm ăn để có tiền trả ông mà.
- Thôi lâu lâu hỏi thăm để cậu nhớ vẫn có người đợi cậu.
Nói xong tắt máy, Lã Huỳnh nắm chặt điện thoại. Anh biết tên cảnh sát đó và người đàn ông đó cùng một giuộc nhưng anh chả có chứng cứ. Chỉ một vụ án mạng mà có thể giải quyết nhanh, gọn thì không thể mỗi bên cảnh sát dọn dẹp êm xuôi thế được. Giờ chỉ ngoan ngoãn nghe lời họ. Tối đó, anh ta lại khó chìm vào giấc.
Tại căn phòng ở một ngôi trường đang phát ra những âm thanh nhạc cụ. Một buổi sáng quá là nhộn nhịp, tiếng nói cười của các em học sinh.
- Nào, em đánh lại khúc này cho cô nghe lần nữa.
Những phím đán được phát ra nghe nhẹ nhàng làm sao. Cô giáo nhắm mắt để xảm nhận tiết tấu. Người học trò thì chìm vào bản nhạc, những ngón tay cứ lướt theo phím đàn.Tiếng vỗ tay vang lên từ các bạn học sinh đứng ngó vào lớp học đàn.
- Hay quá đi mất!
- Hôm nào cũng được nghe bạn ấy đánh đàn thì thật có ý chí lên lớp.
Cô giáo quay ra nhìn các em học sinh.
- Các em làm cảm xúc cô bị ngắt quãng rồi này.Đám học sinh nhìn nhau, Lã Thanh dừng động tác lại, cười nói với với cô giáo.
- Xin phép cô cho các bạn vào ngồi được khoảng ạ?
Mấy đứa học sinh nghe vậy hí hửng chạy vào giành nhau chỗ ngồi đẹp nhất để có thưởng thức trọn vẹn cả phần nghe lẫn phần nhìn. Cô giáo cười lắc đầu.
- Nào chúng ta tiếp tục thôi.
Ngoài có Lã Thanh ra thì còn một số bạn cũng học đánh đàn nhưng nổi trội nhất chính là Lã Thanh. Vừa mới lên cấp đã tham gia vào lớ học năng khiếu của trường. Học mấy hôm thôi năng khiếu thể hiện của cô bé ngày một rõ. Nghe bản nhạc em đánh có gì đó lại người ta phải suy ngẫm phải cảm nhận một loại cảm xúc khó tìm ra rất riêng ở em. Hết giờ học cô lại trở về lớp Văn hóa.
- Thanh cậu đến nhà mình chơi đi?
Một cô gái với mái tóc ngắn đến vai với khuôn mặt trái xoan chạy sang chỗ cô ngồi. Từ lúc lên cấp nhận lớ mới đây là người bạn thân nhất của mình. Còn lúc cấp dưới cô chả thân với ai, chắc tính kiệm.lời của cô. Ở với bố mẹ cô thấy gần gũi nhất, muốn nói chuyện nhiều nhất. Có cô bạn Thanh Huyền này hoạt bát,, cá tính, vui vẻ, hòa đồng với tất cả các bạn trong lớp điều đó làm cô thấy vui.
- Để tớ xin phép bố mẹ được không?
- Ừ, cậu cứ hỏi đi. Nếu được cuối tuần sang nhà tớ nhé. Tớ vừa học làm bánh này chắc cậu thích ăn.
Hai mắt Thanh sáng rực lên, cười cười.
- Thế tớ phải cố xin cho bằng được!
- Ok la.
Tối ăn cơm xong, bố mẹ đang ở phòng khách xem ti vi cô bé cứ thấy khó ở muốn nói nhưng không dám nói rồi cứ ngồi nhìn màn hình ti vi mà không biết ti vi đang chiếu cái gì. Cô ngoan ngoãn học xong ở trường là về nhà có tài xế đưa đón. Cuối tuần được bố mẹ dắt đi chơi, đi siêu thị. Nói chung họ không bắt ép việc học của cô lắm nhưng cô vẫn chưa thấy thoải mái đúng nghĩa một đứa trẻ.
- Bố mẹ cuối tuần này con muốn đi chơi ạ!
Nói xong cô như vớt được tấm phao. Họ đang xem cũng dừng lại.
- Để xem, con muốn đi đâu? Hay gia đình mình đi xem phim nhé?
- Con...con.
Cô bé ấp úng cúi gầm mặt xuống. Tay nắm lấy vạt váy hoa.
- Bạn ở lớp rủ con đến nhà bạn ấy chơi.
Nói xong cô trực đợi bố mẹ quát thôi. Nhưng chưa thấy ai nói gì. Lã Huỳnh suy nghĩ một lát.
- Nhà bạn ấy ở đâu? Có xa không?
- Hả, dạ nhà bạn ấy ở quận kế bên. Bạn ấy có viết địa chỉ cho con.
Cô đưa tờ địa chỉ mà Thanh Huyền nắn nót viết ra, đưa cho bố xem xong thì Lã Huỳnh gật gật.