Chương 46: Vai diễn đầu tiên
CẠN LY!!!!
Những chiếc ly được chạm vào nhau nghe rất êm tai, ly rượu sóng sánh được chiếu từ ánh sáng đèn điện của căn phòng ăn. Nhấc ngụm rượu trên tay Phan Hải gật đầu thoải mái. Cảnh sát Lương đặt ly rượu xuống mỉm cười nhìn ông.
- Bác Hải đây là ly rượu từ một người bạn tặng. Anh ta rất biết am hiểu về rượu.
Phan Hải gật gà nghe câu nói mà chỉ ông và cảnh sát Lương hiểu, nhìn ly rượu và cảm nhạn giọt rượu đang ngấm trong khoang miệng. Mọi người cũng nghĩ là một lời nói đầy bình thường riêng Thanh Lam thì khác. Ánh mắt hoài nghi nhìn ly rượu trên tay.
Hôm nào chú phải cho tôi gặp người đó mới được.
Thanh Huyền nhanh nhảu vừa ăn vừa nói.
Đó là bố bạn của cháu đó ạ. Hôm trước ở tiệc sinh nhật của mẹ anh Tuấn Trần bạn ý dã đánh đàn đó ạ!
Thanh Lam nghe đầy ngạc nhiên, ngước nhìn Huyền đang nói, Phan Hải thì cố tỏ ra bất ngờ.
Hóa ra là cháu gái đó à. Anh Lương biết gia cảnh bố mẹ cô bé không, nhìn con bé rất có gia giáo, lễ phép chắc gia đình bố mẹ là người chuẩn mực lắm!
Thanh Lam như cảm thấy hối hận vì đã đến đây, bữa cơm chưa nuốt được miếng nào mà cứ nhắc về người muốn cố tình nhắc. Cảnh mải bóc vỏ tôm rồi đặt lại sang chỗ Thanh Lam. Còn Ngọc Nhi thì bắt đầu chán nản vì bữa ăn này.
Nhi cháu lâu rồi không về Việt Nam thử ăn mấy món này đi. Đừng nghĩ đến giảm cân cháu xinh gái lắm rồi.
Mẹ của Thanh Huyền gắp miếng thịt vào bát cho cô rồi mỉm cười.
Lâu rồi bác với anh Cảnh không đến nhà chơi đừng nhắc đến công việc, chuyện ngoài lề nữa.
Mẹ Thanh Huyền cười cười giải tán câu chuyện của hai người đàn ông.
- Cháu xin phép ra ngoài vườn đi dạo ạ, tại thấy mấy cây cảnh của chú Lương đẹp quá!
Mọi người bất ngờ nhìn Nhi, miếng ăn chưa động vào không biết là không hợp khẩu vị hay sao nữa. Huyền đang mải ăn cũng phải nhìn trừng trừng cô ta.
Rồi rồi cháu cứ tự nhiên như nhà mình.
Lam không nói gì biết tính cách con gái mình không vừa ý cái gì là khỏi phải nói.
Huyền ăn xong ra nói chuyện với chị cho có bạn.
Cảnh sát Lương nhấp ly rượu rồi nói. Huyền cứ không quan tâm cứ việc mình ăn.
Tại sân bay Nội Bài, Peter lên chiếc taxi và đến thẳng khách sạn nội thành. Ngồi trong xe anh ngắm nhìn con đường là lạ mà có chút quen thuộc có lẽ đó là quê hương ruột thịt của anh. Cảm giác đi qua mỗi con đường là như tìm về nơi xưa cũ mà bản thân đã bỏ quên. Hóa ra Việt Nam lại đẹp đến vậy! Một cảm giác khó tả đến bên anh lúc này. Không quen biết ai, người thân chưa tìm được nhưng anh vẫn quyết định về đây có lẽ hình ảnh gia đình người Việt Nam đó đã làm anh khao khát về một tình thân mà từ lúc anh hiểu chuyện chưa vẫn tồn tại.
- Cháu đã bao lâu chưa về nhà?
Chú tài xế bâng quơ hỏi anh, câu hỏi làm anh ngẩn ngơ.
Bao lâu nhỉ?
Họ không biết đây là lần đầu anh về Việt Nam.
Peter sau khi đến khách sạn, ăn uống, nghỉ ngơi đã nhận được cuộc gọi ở bệnh viện trong Thành phố về công việc của anh khi về đây. Anh về đây để tìm gia đình mà cũng là đón nhận công việc mới. Anh có thể sẽ ổn định công việc ở đây và có thời gian tìm gia đình.
Anh cũng hào hứng không kém nên buổi tối không thấy mệt mà đã đi bộ ra phố đi bộ dạo chơi.
Phố đi bộ về đêm thật náo nhiệt, đầy màu sắc, ánh sáng đúng là Thành phố đáng sống trong nước. Với hình thể cao ráo, gương mặt tuấn tú, anh đi đến đâu cũng làm cho các em gái ở phố đi bộ dành cho những ánh nhìn háo hức vì thấy trai đẹp.
Peter lâu lâu chụp vài tấm hình rồi mỉm cười hài lòng. Các cô gái xúm lại nhìn anh roiif thủ thỉ.
Trời ơi đã đẹp trai xin đừng mỉm cười tăng độ visual nữa chớ!
Haiz khổ ghê, lên phố đi chơi ai ngờ chới với vì anh. Đẹp trai không thua Thiếu gia Tuấn Trần, Nguyễn Quân.
Đúng nhỉ họ mà là bôn 3 thì phải gọi òa đỉnh của nhan sắc.
Tại vườn cây cảnh của nhà Thanh Huyền.
Ngọc Nhi đi đi lại lại vẻ mặt không được hài lòng.
Biết thể nay không đi theo, dành thời gian đi chơi, mua sắm có phải tốt không.
Nhi vừa hậm hực vừa bứt mấy cái lá từ cây cảnh của cảnh sát Lương.
Thanh Huyền từ đằng sau đi đến nhìn một đống lá bị bứt rồi rụng xuống. Huyền khó chịu lắm rồi nên cất giọng đanh đá.
Này chị, chị làm gì với đống cây cảnh vậy?
Nhi quay sáng mỉm cười tỉnh bơ.
- Chị đang tỉ tót tí thôi.
Tỉa tót không cần kéo, dao cơ.
Huyền cũng không phải dạng vừa nhìn Nhi chằm chằm toét ra lửa.
Đến cả tôi còn không biết tỉa tót thế chị làm được gì?
Ý của Huyền nói cô là con gái của người sở hữu nhưng không có nghĩa là gì cũng am hiểu.
Em quét hộ chị
Nhi nói tỉnh bơ với Thanh Huyền như vậy.
- Chị đang giảm cân sao?
- Không hề chị ăn nhiều lắm!
Những chiếc ly được chạm vào nhau nghe rất êm tai, ly rượu sóng sánh được chiếu từ ánh sáng đèn điện của căn phòng ăn. Nhấc ngụm rượu trên tay Phan Hải gật đầu thoải mái. Cảnh sát Lương đặt ly rượu xuống mỉm cười nhìn ông.
- Bác Hải đây là ly rượu từ một người bạn tặng. Anh ta rất biết am hiểu về rượu.
Phan Hải gật gà nghe câu nói mà chỉ ông và cảnh sát Lương hiểu, nhìn ly rượu và cảm nhạn giọt rượu đang ngấm trong khoang miệng. Mọi người cũng nghĩ là một lời nói đầy bình thường riêng Thanh Lam thì khác. Ánh mắt hoài nghi nhìn ly rượu trên tay.
Hôm nào chú phải cho tôi gặp người đó mới được.
Thanh Huyền nhanh nhảu vừa ăn vừa nói.
Đó là bố bạn của cháu đó ạ. Hôm trước ở tiệc sinh nhật của mẹ anh Tuấn Trần bạn ý dã đánh đàn đó ạ!
Thanh Lam nghe đầy ngạc nhiên, ngước nhìn Huyền đang nói, Phan Hải thì cố tỏ ra bất ngờ.
Hóa ra là cháu gái đó à. Anh Lương biết gia cảnh bố mẹ cô bé không, nhìn con bé rất có gia giáo, lễ phép chắc gia đình bố mẹ là người chuẩn mực lắm!
Thanh Lam như cảm thấy hối hận vì đã đến đây, bữa cơm chưa nuốt được miếng nào mà cứ nhắc về người muốn cố tình nhắc. Cảnh mải bóc vỏ tôm rồi đặt lại sang chỗ Thanh Lam. Còn Ngọc Nhi thì bắt đầu chán nản vì bữa ăn này.
Nhi cháu lâu rồi không về Việt Nam thử ăn mấy món này đi. Đừng nghĩ đến giảm cân cháu xinh gái lắm rồi.
Mẹ của Thanh Huyền gắp miếng thịt vào bát cho cô rồi mỉm cười.
Lâu rồi bác với anh Cảnh không đến nhà chơi đừng nhắc đến công việc, chuyện ngoài lề nữa.
Mẹ Thanh Huyền cười cười giải tán câu chuyện của hai người đàn ông.
- Cháu xin phép ra ngoài vườn đi dạo ạ, tại thấy mấy cây cảnh của chú Lương đẹp quá!
Mọi người bất ngờ nhìn Nhi, miếng ăn chưa động vào không biết là không hợp khẩu vị hay sao nữa. Huyền đang mải ăn cũng phải nhìn trừng trừng cô ta.
Rồi rồi cháu cứ tự nhiên như nhà mình.
Lam không nói gì biết tính cách con gái mình không vừa ý cái gì là khỏi phải nói.
Huyền ăn xong ra nói chuyện với chị cho có bạn.
Cảnh sát Lương nhấp ly rượu rồi nói. Huyền cứ không quan tâm cứ việc mình ăn.
Tại sân bay Nội Bài, Peter lên chiếc taxi và đến thẳng khách sạn nội thành. Ngồi trong xe anh ngắm nhìn con đường là lạ mà có chút quen thuộc có lẽ đó là quê hương ruột thịt của anh. Cảm giác đi qua mỗi con đường là như tìm về nơi xưa cũ mà bản thân đã bỏ quên. Hóa ra Việt Nam lại đẹp đến vậy! Một cảm giác khó tả đến bên anh lúc này. Không quen biết ai, người thân chưa tìm được nhưng anh vẫn quyết định về đây có lẽ hình ảnh gia đình người Việt Nam đó đã làm anh khao khát về một tình thân mà từ lúc anh hiểu chuyện chưa vẫn tồn tại.
- Cháu đã bao lâu chưa về nhà?
Chú tài xế bâng quơ hỏi anh, câu hỏi làm anh ngẩn ngơ.
Bao lâu nhỉ?
Họ không biết đây là lần đầu anh về Việt Nam.
Peter sau khi đến khách sạn, ăn uống, nghỉ ngơi đã nhận được cuộc gọi ở bệnh viện trong Thành phố về công việc của anh khi về đây. Anh về đây để tìm gia đình mà cũng là đón nhận công việc mới. Anh có thể sẽ ổn định công việc ở đây và có thời gian tìm gia đình.
Anh cũng hào hứng không kém nên buổi tối không thấy mệt mà đã đi bộ ra phố đi bộ dạo chơi.
Phố đi bộ về đêm thật náo nhiệt, đầy màu sắc, ánh sáng đúng là Thành phố đáng sống trong nước. Với hình thể cao ráo, gương mặt tuấn tú, anh đi đến đâu cũng làm cho các em gái ở phố đi bộ dành cho những ánh nhìn háo hức vì thấy trai đẹp.
Peter lâu lâu chụp vài tấm hình rồi mỉm cười hài lòng. Các cô gái xúm lại nhìn anh roiif thủ thỉ.
Trời ơi đã đẹp trai xin đừng mỉm cười tăng độ visual nữa chớ!
Haiz khổ ghê, lên phố đi chơi ai ngờ chới với vì anh. Đẹp trai không thua Thiếu gia Tuấn Trần, Nguyễn Quân.
Đúng nhỉ họ mà là bôn 3 thì phải gọi òa đỉnh của nhan sắc.
Tại vườn cây cảnh của nhà Thanh Huyền.
Ngọc Nhi đi đi lại lại vẻ mặt không được hài lòng.
Biết thể nay không đi theo, dành thời gian đi chơi, mua sắm có phải tốt không.
Nhi vừa hậm hực vừa bứt mấy cái lá từ cây cảnh của cảnh sát Lương.
Thanh Huyền từ đằng sau đi đến nhìn một đống lá bị bứt rồi rụng xuống. Huyền khó chịu lắm rồi nên cất giọng đanh đá.
Này chị, chị làm gì với đống cây cảnh vậy?
Nhi quay sáng mỉm cười tỉnh bơ.
- Chị đang tỉ tót tí thôi.
Tỉa tót không cần kéo, dao cơ.
Huyền cũng không phải dạng vừa nhìn Nhi chằm chằm toét ra lửa.
Đến cả tôi còn không biết tỉa tót thế chị làm được gì?
Ý của Huyền nói cô là con gái của người sở hữu nhưng không có nghĩa là gì cũng am hiểu.
Em quét hộ chị
Nhi nói tỉnh bơ với Thanh Huyền như vậy.
- Chị đang giảm cân sao?
- Không hề chị ăn nhiều lắm!