Chương 7: Trị liệu
- " Mẹ ơi mẹ đánh con đi, đánh mạnh vào. ", con bé cứ khóc rồi van mẹ đánh mình. Cô bé khí chịu khi cứ nghĩ đến cảnh giết người đó cô bé muốn được hành hạ bản thân. Không thì có lúc cô tự đánh mình, Hoàng Mai mệt mỏi, bất lực nên quyết định gọi chồng về.
- " Anh gọi cô bác sĩ đếm đây đi, con bé cứ tiếp tục như vậy..." cô bật khóc nức nở. Lã Huỳnh đã phải quyết định, rồi đánh xe trở về Biệt thự.
Thư kí Lâm cùng Trợ lí Hà nói chuyện với nhau.
- " Bên Lã Huỳnh có động thái gì đáng nghi không?"
Trợ lí Hà khó hiểu
- " Gần đây anh ta không về nhà, còn ở biệt thự vẫn như vậy, điều đáng nghi ở đây là cảnh sát có đến tra hỏi một hôm nhưng rồi không quay lại."
Lâm tức giận, nắm đấm đặt lên đầu gối.
- " Bọn chúng rất khả nghi manh mối từ chỗ Biệt thự đó mà cảnh sát không hó hé gì là đã có vấn đề. "
" Hai chú cũng nghỉ ngơi đi mấy ngày nay vất vả rồi ".
- " Thù này nhất định phải nhớ cho Chủ tịch, Phu nhân ".
Hoàng đang xem tài liệu, ánh mắt dừng lại.
- " Chưa phải lúc chú Lâm "..
Thư kí Lâm cà Trợ lí Hà nhìn nhau. Họ không nắm bắt được cậu chủ đang nghĩ gì nữa. Không tức giận, không kêu gào...điều đó làm người ngoài càng thấy sợ.
Thanh Lam nhìn cô bé tự hành hạ mình mà thấy xót thương nghĩ cô con gái đang ở xa không biết sống như nào làm lòng cô dậy sóng. Giọng trách mắng.
- " Tôi đã nói mà, sao các người lỳ như vậy phải để con bé như nào mới chịu mở mồm với tôi. Tôi muốn tiền nhưng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình. Tiền xứng với việc của mình. Để tránh tai mắt bên ngoài tôi sẽ ở lại trong thời gian này anh biết ăn nói như nào với ông ta rồi chứ?".
- " Tôi biết rồi. Con bé mất bao lâu để có thể là con người mới?"
- " Hôm nay bắt đầu, đừng ai đi vào đây! Đến khi tôi mở cánh cửa này ra là lúc đấy có câu trả lời!"
Hoàng Mai hơi thấy lo lắng, cô không dám đặt cược vào cô bác sĩ khó hiểu này nhưng Lã Huỳnh đã nhất mực nghe theo, kéo tay vợ đi ra cửa rồi đóng lại.
Về khuya đang ăn tối, Quản gia bật ti vi lên cho cậu chủ xem. Từ lúc họ mất cậu chủ càng kiệm lời không nói quá nửa câu, cần gì mới nói làm người hầu trong nhà thấy ái ngại vô cùng.
- " Cậu Hoàng dạo này nhiều kênh ca nhạc hay lắm tôi mở cậu xem nhé!"
Mở đi mở lại không biết chọn cái gì xem, sợ bật phải nhạc buồn, sợ chuyển qua kênh tin tức lại đưa tin đến cha mẹ cậu không, haiz ông rối bời quá.
- " Ông mở hoạt hình Tít và Mít cho cháu xem đi!"
Nghe được lời yêu cầu, quản gia mừng thầm.
- " Ờ, để tôi tìm cho "., hóa ra khi bạn buồn thì xem hoạt hình là cách hay.
- " Kênh VC ấy ".
- " À...à kênh VC, đây rồi".
Không phải cậu thích xem hoạt hình thích xem Tít và Mít là vì Lã Thanh thích xem. Lúc này cậu lại nhớ giọng con bé. Nó hồn nhiên bao nhiêu, trong sáng nhường nào thì bố em ấy lại thâm độc, tàn ác bấy nhiêu. Thức ăn trong bát đã bị cậu dậm nghiền nát hết ra còn quản gia đang mải xem cái hoạt hình mà cậu chủ bảo là muốn xem.
Thanh Lam nhìn cô bé mà cũng do dự, mong rằng con bé sẽ sống tốt sau khi tỉnh dậy. Giờ chỉ đợi nó tỉnh lại là có kết quả. Cô mong ngóng gặp lại con gái mình lắm rồi.
- " Ông chủ gọi tôi "
- " Cô dạo này có vẻ rất bận nhỉ? Có gì giấu tôi không? "
- " Tôi không dám!", cô sợ bại lộ mất.
- " Tại sao muốn đi Mỹ?"
Nuốt nước bọt, cô trấn tĩnh lại, nhìn cô bé.
- " Từ khi gặp đứa con của Lã Huỳnh làm tôi nhớ đến con gái mình. Tôi xa nó cũng hai, ba năm rồi. Tôi định xong việc sẽ nói với ông. "
- " Haiz nên dạo này mới thường xuyên lui tới chỗ nhà họ sao? Được rồi lúc nào đi bảo Cảnh làm thủ tục, giấy tờ."
- " Cảm ơn ông chủ ", lấy lại bình ổn, nhẹ nhõm. May ông ta không nghi ngờ gì.
- " Còn con gái họ như nào rồi?"
- " Con bé có thể sẽ bị đa nhân cách, mong rằng lúc nào ông gặp con bé sẽ không bị sốc ". Cô thấy mình đạo diễn quá đi khi bịa ra lí do như vậy. Ông chủ rất ghê ghớm muốn cô làm con bé thành điên luôn nhưng không nỡ.
- " Với tình trạng như vậy sẽ tốt hơn là để nó điên."
- " Được, tôi còn đang tò mò thằng con trai của Nguyễn Quân, có vẻ không phải dạng vừ đâu. "
- " Ông chủ tôi hỏi ông cái này, ông đừng trách tôi nhiều chuyện. Tôi vẫn không hiểu sao ông không giết thằng bé luôn?"
- " Ha...ha" ông ta cười đầy vẻ châm chọc.
- " Chưa phải lúc ".
Vào một buổi sáng đẹp trời sau những ngày mưa phùn, trời đất âm u thì hôm nay lại trong lành, thoáng đãng hẳn. Cô bé vừa mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng đang len lỏi qua rèm cửa. Nhìn người đang ngủ cạnh là một người phụ nữ. Cô bé khó hiểu nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.
- " Cô ơi ", giọng cô bé đáng yêu làm sao, bàn tay nhỏ bé mềm mềm lay lay Thanh Lam. Cô mở mắt thấy cô bé đã dậy. Nhạn ra càn vào việc việc luôn.
- " Bé muốn gặp bố không? Bố nhớ con lắm đấy!", cô quan sát ánh mắt con bé khi nghe thấy chữ bố phát ra.
- " Có ạ!", bé mỉm cười làm cô đầy vui mừng không ngờ sau một đêm thành công như vậy.
- " Cô ơi có mẹ không ạ?"
- " Đương nhiên có mà, bố mẹ đang đợi con để đi ăn sáng, nhưng ta đi đánh răng đã nhé!".
Khi vệ sinh xá nhân xong, mở cửa ra hai vợ chồng họ đã đứng ngoài cửa làm cô ngạc nhiên.
- " Từ lúc nào vậy?"
- " Lúc nãy thôi, con bé thế nào rồi?", Mai đầy lo lắng, cô cảm nhận được Mai rất yêu con gái chính vì thế mà cô mới ra tay giúp một phần là cần tiền đi Mỹ. Cô dắt bé ra. Hai vợ chồng nhìn con bé. Con bé lạ lẫm nhìn họ.
- " Đây là bố mẹ con mà, họ rất nhớ con đấy. Con ngủ lâu quá làm họ phải đợi này!"
Thanh nhìn đi nhìn lại ba người. Cô bé khó hiểu với nhiều thứ không biết hỏi như nào.
- " Con đói rồi ạ.".
- " Được để bố dẫn con đi ăn sáng."
Lã Huỳnh nhìn ra được mọi thứ đã ổn, nhanh tay dắt Thanh xuống lầu, Mai thở phào nhưng cũng còn nhiều bất an.
Quản gia cũng người hầu thấy tiểu thư xuống lầu lại né né ra. Lã Huỳnh nhìn họ nói.
- " Mọi người cứ làm việc bình thường, cô chủ đã khỏe lại rồi"._Họ nghe xong không tin còn nhìn nhau, ăn sáng cô ngoan ngoãn ăn, bố mẹ gắp gì là ăn đó. Mấy người hầu giả vờ né nhưng vẫn để ý ba người họ ăn cơm, thấy tiểu thư nay khác thật thì cũng tò mò.
Người quét dọn sau vườn nói với người dọn trong nhà
- " Từ hôm qua tôi đã thấy không động tĩnh quấy phá gì rồi. Có phải cô gái mặt lạnh kia là Pháo sư không? Gần đây cô ta hay đến đây lắm!"
- " Có thể lắm ". Người dọn nhà vừa lau bếp vừa nhìn ra phòng ăn.
- " Anh gọi cô bác sĩ đếm đây đi, con bé cứ tiếp tục như vậy..." cô bật khóc nức nở. Lã Huỳnh đã phải quyết định, rồi đánh xe trở về Biệt thự.
Thư kí Lâm cùng Trợ lí Hà nói chuyện với nhau.
- " Bên Lã Huỳnh có động thái gì đáng nghi không?"
Trợ lí Hà khó hiểu
- " Gần đây anh ta không về nhà, còn ở biệt thự vẫn như vậy, điều đáng nghi ở đây là cảnh sát có đến tra hỏi một hôm nhưng rồi không quay lại."
Lâm tức giận, nắm đấm đặt lên đầu gối.
- " Bọn chúng rất khả nghi manh mối từ chỗ Biệt thự đó mà cảnh sát không hó hé gì là đã có vấn đề. "
" Hai chú cũng nghỉ ngơi đi mấy ngày nay vất vả rồi ".
- " Thù này nhất định phải nhớ cho Chủ tịch, Phu nhân ".
Hoàng đang xem tài liệu, ánh mắt dừng lại.
- " Chưa phải lúc chú Lâm "..
Thư kí Lâm cà Trợ lí Hà nhìn nhau. Họ không nắm bắt được cậu chủ đang nghĩ gì nữa. Không tức giận, không kêu gào...điều đó làm người ngoài càng thấy sợ.
Thanh Lam nhìn cô bé tự hành hạ mình mà thấy xót thương nghĩ cô con gái đang ở xa không biết sống như nào làm lòng cô dậy sóng. Giọng trách mắng.
- " Tôi đã nói mà, sao các người lỳ như vậy phải để con bé như nào mới chịu mở mồm với tôi. Tôi muốn tiền nhưng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình. Tiền xứng với việc của mình. Để tránh tai mắt bên ngoài tôi sẽ ở lại trong thời gian này anh biết ăn nói như nào với ông ta rồi chứ?".
- " Tôi biết rồi. Con bé mất bao lâu để có thể là con người mới?"
- " Hôm nay bắt đầu, đừng ai đi vào đây! Đến khi tôi mở cánh cửa này ra là lúc đấy có câu trả lời!"
Hoàng Mai hơi thấy lo lắng, cô không dám đặt cược vào cô bác sĩ khó hiểu này nhưng Lã Huỳnh đã nhất mực nghe theo, kéo tay vợ đi ra cửa rồi đóng lại.
Về khuya đang ăn tối, Quản gia bật ti vi lên cho cậu chủ xem. Từ lúc họ mất cậu chủ càng kiệm lời không nói quá nửa câu, cần gì mới nói làm người hầu trong nhà thấy ái ngại vô cùng.
- " Cậu Hoàng dạo này nhiều kênh ca nhạc hay lắm tôi mở cậu xem nhé!"
Mở đi mở lại không biết chọn cái gì xem, sợ bật phải nhạc buồn, sợ chuyển qua kênh tin tức lại đưa tin đến cha mẹ cậu không, haiz ông rối bời quá.
- " Ông mở hoạt hình Tít và Mít cho cháu xem đi!"
Nghe được lời yêu cầu, quản gia mừng thầm.
- " Ờ, để tôi tìm cho "., hóa ra khi bạn buồn thì xem hoạt hình là cách hay.
- " Kênh VC ấy ".
- " À...à kênh VC, đây rồi".
Không phải cậu thích xem hoạt hình thích xem Tít và Mít là vì Lã Thanh thích xem. Lúc này cậu lại nhớ giọng con bé. Nó hồn nhiên bao nhiêu, trong sáng nhường nào thì bố em ấy lại thâm độc, tàn ác bấy nhiêu. Thức ăn trong bát đã bị cậu dậm nghiền nát hết ra còn quản gia đang mải xem cái hoạt hình mà cậu chủ bảo là muốn xem.
Thanh Lam nhìn cô bé mà cũng do dự, mong rằng con bé sẽ sống tốt sau khi tỉnh dậy. Giờ chỉ đợi nó tỉnh lại là có kết quả. Cô mong ngóng gặp lại con gái mình lắm rồi.
- " Ông chủ gọi tôi "
- " Cô dạo này có vẻ rất bận nhỉ? Có gì giấu tôi không? "
- " Tôi không dám!", cô sợ bại lộ mất.
- " Tại sao muốn đi Mỹ?"
Nuốt nước bọt, cô trấn tĩnh lại, nhìn cô bé.
- " Từ khi gặp đứa con của Lã Huỳnh làm tôi nhớ đến con gái mình. Tôi xa nó cũng hai, ba năm rồi. Tôi định xong việc sẽ nói với ông. "
- " Haiz nên dạo này mới thường xuyên lui tới chỗ nhà họ sao? Được rồi lúc nào đi bảo Cảnh làm thủ tục, giấy tờ."
- " Cảm ơn ông chủ ", lấy lại bình ổn, nhẹ nhõm. May ông ta không nghi ngờ gì.
- " Còn con gái họ như nào rồi?"
- " Con bé có thể sẽ bị đa nhân cách, mong rằng lúc nào ông gặp con bé sẽ không bị sốc ". Cô thấy mình đạo diễn quá đi khi bịa ra lí do như vậy. Ông chủ rất ghê ghớm muốn cô làm con bé thành điên luôn nhưng không nỡ.
- " Với tình trạng như vậy sẽ tốt hơn là để nó điên."
- " Được, tôi còn đang tò mò thằng con trai của Nguyễn Quân, có vẻ không phải dạng vừ đâu. "
- " Ông chủ tôi hỏi ông cái này, ông đừng trách tôi nhiều chuyện. Tôi vẫn không hiểu sao ông không giết thằng bé luôn?"
- " Ha...ha" ông ta cười đầy vẻ châm chọc.
- " Chưa phải lúc ".
Vào một buổi sáng đẹp trời sau những ngày mưa phùn, trời đất âm u thì hôm nay lại trong lành, thoáng đãng hẳn. Cô bé vừa mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng đang len lỏi qua rèm cửa. Nhìn người đang ngủ cạnh là một người phụ nữ. Cô bé khó hiểu nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.
- " Cô ơi ", giọng cô bé đáng yêu làm sao, bàn tay nhỏ bé mềm mềm lay lay Thanh Lam. Cô mở mắt thấy cô bé đã dậy. Nhạn ra càn vào việc việc luôn.
- " Bé muốn gặp bố không? Bố nhớ con lắm đấy!", cô quan sát ánh mắt con bé khi nghe thấy chữ bố phát ra.
- " Có ạ!", bé mỉm cười làm cô đầy vui mừng không ngờ sau một đêm thành công như vậy.
- " Cô ơi có mẹ không ạ?"
- " Đương nhiên có mà, bố mẹ đang đợi con để đi ăn sáng, nhưng ta đi đánh răng đã nhé!".
Khi vệ sinh xá nhân xong, mở cửa ra hai vợ chồng họ đã đứng ngoài cửa làm cô ngạc nhiên.
- " Từ lúc nào vậy?"
- " Lúc nãy thôi, con bé thế nào rồi?", Mai đầy lo lắng, cô cảm nhận được Mai rất yêu con gái chính vì thế mà cô mới ra tay giúp một phần là cần tiền đi Mỹ. Cô dắt bé ra. Hai vợ chồng nhìn con bé. Con bé lạ lẫm nhìn họ.
- " Đây là bố mẹ con mà, họ rất nhớ con đấy. Con ngủ lâu quá làm họ phải đợi này!"
Thanh nhìn đi nhìn lại ba người. Cô bé khó hiểu với nhiều thứ không biết hỏi như nào.
- " Con đói rồi ạ.".
- " Được để bố dẫn con đi ăn sáng."
Lã Huỳnh nhìn ra được mọi thứ đã ổn, nhanh tay dắt Thanh xuống lầu, Mai thở phào nhưng cũng còn nhiều bất an.
Quản gia cũng người hầu thấy tiểu thư xuống lầu lại né né ra. Lã Huỳnh nhìn họ nói.
- " Mọi người cứ làm việc bình thường, cô chủ đã khỏe lại rồi"._Họ nghe xong không tin còn nhìn nhau, ăn sáng cô ngoan ngoãn ăn, bố mẹ gắp gì là ăn đó. Mấy người hầu giả vờ né nhưng vẫn để ý ba người họ ăn cơm, thấy tiểu thư nay khác thật thì cũng tò mò.
Người quét dọn sau vườn nói với người dọn trong nhà
- " Từ hôm qua tôi đã thấy không động tĩnh quấy phá gì rồi. Có phải cô gái mặt lạnh kia là Pháo sư không? Gần đây cô ta hay đến đây lắm!"
- " Có thể lắm ". Người dọn nhà vừa lau bếp vừa nhìn ra phòng ăn.