Chương : 23
Thủy Miên trố mắt kinh ngạc. Không phải hôm qua anh còn nói với cô “chúng ta không phải quan hệ kia” sao? Cố lấy lại giọng bình tĩnh, cô nói:
-Tổng giám đốc, anh đừng đùa được không.
Đôi mắt long lanh nhìn anh có chút dặt dè nghi hoặc khiến Nam Cung Lãnh không nhịn được véo má cô một cái. Thật sự bộ dạng này của cô đúng là đáng yêu mà. Anh mỉm cười nhìn cô:
-Tôi không đùa đâu. Tôi muốn theo đuổi em.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, Thủy Miên cảm xúc sợ hãi trong lòng cô có chút khó khống chế. Trong đầu cô bỗng lóe lên một tia sáng. Chẳng lẽ, không phải “quan hệ kia” mà anh đề cập, tức là không phải loại quan hệ tình nhân và sếp mà là người yêu với nhau hay sao? Có lẽ là do mình đoán bừa thôi. Cô tự nhủ, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một chút mong đợi, ấp úng trả lời:
-Tôi… tôi không biết nên làm sao nữa.
Nam Cung Lãnh dường như không chút nào lo lắng mình bị từ chối, ôn hòa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
-Nhìn thẳng vào mắt tôi. Con tim em sẽ nói cho em biết câu trả lời.
Thủy Miên ái ngại tránh đi ánh mắt rực lửa kia. Cô thừa nhận tình cảm của mình đối với anh hơi đặc biệt một chút. Nhưng thú thật, cô chưa từng cho rằng bọn họ có thể trở thành một đôi. Anh vốn rất ưu tú, còn cô… Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài, nhìn tới nhìn lui, cô không thấy bản thân mình có ưu điểm gì đáng nói cả. Nhưng khi vừa ngẩn mặt lên, nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia, tâm tư cô không khỏi dấy lên xúc động. Thiếu nữ nào mà lại không mơ ước một người yêu vương tử chứ. Thủy Miên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Một loạt cảm xúc chi phối khiến cô ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Một màn này lọt vào mắt mọi người xung quanh dĩ nhiên là vô cùng chấn động. Tuấn nam mĩ nữ trời tạo một đôi. Vô số ánh mắt long lanh nhìn họ, tỏ vẻ mong chờ tin bát quái các loại. Bỗng, có một giọng nói quen thuộc theo các loa vang lên đến khắp hội trường:
-Mọi người hãy cho một tràn vỗ tay chúc mừng tổng giám đốc đại nhân khó tính của chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp độc thân đi nào.
Một tràn vỗ tay lớn vang lên. Anh nhíu mài khó chịu, nhìn gã anh em tốt Lí Thần đang “giở trò khỉ”.Bất quá cao điệu cũng tốt, sẽ không ai nhìn ngắm vật nhỏ của anh nữa. Nghĩ vậy, Nam Cung Lãnh hài lòng xoa xoa đầu cô gái nhỏ. Còn Thủy Miên vẫn còn vì biểu hiện mất mặt của mình khi nãy mà vô cùng ảo não. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ứng như quả táo chín. Đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, nhìn anh như tỏ vẻ bất mãn về việc anh gian lận, sử dụng mĩ nam kế đả động quyết định của cô. Để tránh khỏi lúng túng, cô nhanh chóng chạy khỏi hội trường.
Nhún vai đầy bất đắc dĩ, Nam Cung Lãnh phát biểu khiến cho cả hội trường cười vang:
-Bạn gái tôi da mặt quá mỏng, bị mọi người làm cho xấu hổ chạy mất rồi. Tôi đành đích thân ra tay, tự mình an ủi vậy.
Lí Thần nhìn lão đại mình vừa đi, không khỏi nảy sinh ra lòng thán phục. Lão đại hắn đúng là quá ngưu. Không những lớn lên đẹp trai, trình độ cao không cần bàn cãi, hơn nữa khả năng tán gái cũng như vậy cao. Bất quá hắn nhìn mấy nụ cười méo mó của hầu hết các nữ nhân viên không khỏi thầm than. Đại ca, sức ảnh hưởng của anh quá lớn, hôm nay lại đường đường chính chính xác nhận quan hệ của mình và tiểu Miên, chắc chắn đã làm vô số thiếu nữ tan nát con tim a.
Ở trong phòng vệ sinh, Thủy Miên rửa mặt nhưng gương mặt cô vẫn đỏ phừng đến lợi hại. Rất nhanh, một tiếng bước chân hữu lực vang vọng giữa không gian yên tĩnh kèm theo tiếng gọi:
-Miên Miên, ra đây nào. Nếu em không ra, anh sẽ vào trong.
Người nam nhân đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ kia dĩ nhiên không ai khác ngoài Nam Cung Lãnh. Cô có chút thẹn thùng bước ra ngoài, mặt đối mặt với anh, có chút luống cuống hỏi:
-Tại sao nhiều người như vậy, anh lại thích em?
Bờ mi đẹp chớp chớp liên hồi, lộ vẻ chờ mong. Trên hàng mi còn vươn vài giọt nước chưa khô khiến cho cô gái nhỏ càng thêm vài phần mị hoặc. Anh mỉm cười nhìn cô:
-Thích chính là vì thích, không cần lí do.
Lại một nụ cười khiến cô gái nhỏ loạn nhịp, nhưng cô không biết rằng anh cũng đang vô cùng ảo não. Anh cũng không biết tại sao mình lại bị cô gái này trộm mất trái tim. Có lẽ, cô đã xuất hiện trong lúc anh khó khăn nhất, là tia sáng ấm áp duy nhất dành cho anh trong mùa đông lạnh lẽo kia. Cũng có thể vì nét hồn nhiên của cô mà anh bị thu hút. Có nhiều cái có thể lắm chứ. Bất quá, anh có thể khẳng định, mình đối với cô không đơn giản là thích, mà là yêu.
-À, mà từ nay, em cũng đừng một tiếng gọi tôi là tổng giám đốc, hai tiếng là tổng giám đốc nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng đổi xưng hô thành anh – em đi.
Ánh mắt lóe lên vài tia sáng kì dị, Nam Cung Lãnh ít phát huy tính vô sỉ của mình đến mức cực hạn. Thủy Miên lại lần nữa đỏ mặt nhỏ giọng:
-Lãnh, sau này em sẽ chú ý.
-Miên Miên, chúng ta cũng nên trở về hội trường thôi.
Anh nhân lúc cô không chú ý nắm lấy bàn tay cô vô cùng tự nhiên. Có chút sững người, cô cũng không chống cự, cùng anh trở về hội trường.
Lại một ngày nữa trôi qua trong hạnh phúc ngập tràn.
-Tổng giám đốc, anh đừng đùa được không.
Đôi mắt long lanh nhìn anh có chút dặt dè nghi hoặc khiến Nam Cung Lãnh không nhịn được véo má cô một cái. Thật sự bộ dạng này của cô đúng là đáng yêu mà. Anh mỉm cười nhìn cô:
-Tôi không đùa đâu. Tôi muốn theo đuổi em.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, Thủy Miên cảm xúc sợ hãi trong lòng cô có chút khó khống chế. Trong đầu cô bỗng lóe lên một tia sáng. Chẳng lẽ, không phải “quan hệ kia” mà anh đề cập, tức là không phải loại quan hệ tình nhân và sếp mà là người yêu với nhau hay sao? Có lẽ là do mình đoán bừa thôi. Cô tự nhủ, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một chút mong đợi, ấp úng trả lời:
-Tôi… tôi không biết nên làm sao nữa.
Nam Cung Lãnh dường như không chút nào lo lắng mình bị từ chối, ôn hòa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
-Nhìn thẳng vào mắt tôi. Con tim em sẽ nói cho em biết câu trả lời.
Thủy Miên ái ngại tránh đi ánh mắt rực lửa kia. Cô thừa nhận tình cảm của mình đối với anh hơi đặc biệt một chút. Nhưng thú thật, cô chưa từng cho rằng bọn họ có thể trở thành một đôi. Anh vốn rất ưu tú, còn cô… Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài, nhìn tới nhìn lui, cô không thấy bản thân mình có ưu điểm gì đáng nói cả. Nhưng khi vừa ngẩn mặt lên, nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia, tâm tư cô không khỏi dấy lên xúc động. Thiếu nữ nào mà lại không mơ ước một người yêu vương tử chứ. Thủy Miên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Một loạt cảm xúc chi phối khiến cô ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Một màn này lọt vào mắt mọi người xung quanh dĩ nhiên là vô cùng chấn động. Tuấn nam mĩ nữ trời tạo một đôi. Vô số ánh mắt long lanh nhìn họ, tỏ vẻ mong chờ tin bát quái các loại. Bỗng, có một giọng nói quen thuộc theo các loa vang lên đến khắp hội trường:
-Mọi người hãy cho một tràn vỗ tay chúc mừng tổng giám đốc đại nhân khó tính của chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp độc thân đi nào.
Một tràn vỗ tay lớn vang lên. Anh nhíu mài khó chịu, nhìn gã anh em tốt Lí Thần đang “giở trò khỉ”.Bất quá cao điệu cũng tốt, sẽ không ai nhìn ngắm vật nhỏ của anh nữa. Nghĩ vậy, Nam Cung Lãnh hài lòng xoa xoa đầu cô gái nhỏ. Còn Thủy Miên vẫn còn vì biểu hiện mất mặt của mình khi nãy mà vô cùng ảo não. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ứng như quả táo chín. Đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, nhìn anh như tỏ vẻ bất mãn về việc anh gian lận, sử dụng mĩ nam kế đả động quyết định của cô. Để tránh khỏi lúng túng, cô nhanh chóng chạy khỏi hội trường.
Nhún vai đầy bất đắc dĩ, Nam Cung Lãnh phát biểu khiến cho cả hội trường cười vang:
-Bạn gái tôi da mặt quá mỏng, bị mọi người làm cho xấu hổ chạy mất rồi. Tôi đành đích thân ra tay, tự mình an ủi vậy.
Lí Thần nhìn lão đại mình vừa đi, không khỏi nảy sinh ra lòng thán phục. Lão đại hắn đúng là quá ngưu. Không những lớn lên đẹp trai, trình độ cao không cần bàn cãi, hơn nữa khả năng tán gái cũng như vậy cao. Bất quá hắn nhìn mấy nụ cười méo mó của hầu hết các nữ nhân viên không khỏi thầm than. Đại ca, sức ảnh hưởng của anh quá lớn, hôm nay lại đường đường chính chính xác nhận quan hệ của mình và tiểu Miên, chắc chắn đã làm vô số thiếu nữ tan nát con tim a.
-- - - - -
Ở trong phòng vệ sinh, Thủy Miên rửa mặt nhưng gương mặt cô vẫn đỏ phừng đến lợi hại. Rất nhanh, một tiếng bước chân hữu lực vang vọng giữa không gian yên tĩnh kèm theo tiếng gọi:
-Miên Miên, ra đây nào. Nếu em không ra, anh sẽ vào trong.
Người nam nhân đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ kia dĩ nhiên không ai khác ngoài Nam Cung Lãnh. Cô có chút thẹn thùng bước ra ngoài, mặt đối mặt với anh, có chút luống cuống hỏi:
-Tại sao nhiều người như vậy, anh lại thích em?
Bờ mi đẹp chớp chớp liên hồi, lộ vẻ chờ mong. Trên hàng mi còn vươn vài giọt nước chưa khô khiến cho cô gái nhỏ càng thêm vài phần mị hoặc. Anh mỉm cười nhìn cô:
-Thích chính là vì thích, không cần lí do.
Lại một nụ cười khiến cô gái nhỏ loạn nhịp, nhưng cô không biết rằng anh cũng đang vô cùng ảo não. Anh cũng không biết tại sao mình lại bị cô gái này trộm mất trái tim. Có lẽ, cô đã xuất hiện trong lúc anh khó khăn nhất, là tia sáng ấm áp duy nhất dành cho anh trong mùa đông lạnh lẽo kia. Cũng có thể vì nét hồn nhiên của cô mà anh bị thu hút. Có nhiều cái có thể lắm chứ. Bất quá, anh có thể khẳng định, mình đối với cô không đơn giản là thích, mà là yêu.
-À, mà từ nay, em cũng đừng một tiếng gọi tôi là tổng giám đốc, hai tiếng là tổng giám đốc nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng đổi xưng hô thành anh – em đi.
Ánh mắt lóe lên vài tia sáng kì dị, Nam Cung Lãnh ít phát huy tính vô sỉ của mình đến mức cực hạn. Thủy Miên lại lần nữa đỏ mặt nhỏ giọng:
-Lãnh, sau này em sẽ chú ý.
-Miên Miên, chúng ta cũng nên trở về hội trường thôi.
Anh nhân lúc cô không chú ý nắm lấy bàn tay cô vô cùng tự nhiên. Có chút sững người, cô cũng không chống cự, cùng anh trở về hội trường.
Lại một ngày nữa trôi qua trong hạnh phúc ngập tràn.