Chương : 35
-Chủ nhân, đã tra ra được, Huyết chính là người năm đó.
Ánh mắt Tiêu Lãnh chợt lóe sáng, trong giọng nói có chút run rẩy vì kích động:
-Là nó sao?
Đôi mắt lạnh lẽo thường ngày bỗng trở nên ôn hòa hẳn. Ông ta ôm một tấm hình cũ, bên trong là ảnh một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười vô cùng tinh khiết rồi nhẹ giọng nỉ non:
-Linh Linh, em biết không, anh đã tìm được con rồi. Nó cũng đã trưởng thành rồi, em biết không? Còn rất tài giỏi nữa.
Người đàn ông tên Ẩn nhìn ông ta, trầm mặc, không nói gì. Tiêu Lãnh cũng triệt để lâm vào hoài niệm. Hồi lâu, ông ta mới mở miệng:
-Nó có liên hệ khá chặt chẽ với bọn Hắc Long phải không?
Ẩn gật đầu, coi như xác nhận lại suy đoán của chủ nhân.
Không khí trong căn biệt thự rộng lớn lần nữa lại rơi vào im lặng. Thoáng chút do dự, Tiêu Lãnh mới phân phó với thuộc hạ mình:
-Nếu có thể, đừng tổn thương nó.
Bộ dạng do dự sợ còn sợ mất này nếu lọt vào mắt người khác tất nhiên sẽ gây lên một phen chấn động. Dạ Đế kiêu hùng một đời, thế mà cũng có ngày lâm vào cảnh ném chuột sợ vỡ bình. Thoáng do dự, Ẩn báo cáo cho chủ nhân mình hay:
-Chủ nhân, cô bé lần trước mà chủ nhân gặp, hình như có quan hệ rất mật thiết với thiếu chủ.
Nghe nhắc đến Thủy Miên, ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười ôn hòa:
-Vậy sao?
Ông ta dùng đôi bàn tay thon dài tưởng chừng có thể khiến biết bao phụ nữ ghen tỵ, hận không thể cướp về làm của riêng gõ gõ mặt bàn. Sao khi nghĩ ngợi, ông ta cũng trả lời với Ẩn:
-Vài hôm nữa, mời cô bé đó đến đây.
Ẩn cũng lui đi, để lại một mình Tiêu Lãnh ngồi đó. Ông ta tựa mình vào ghế, đôi mắt không chút nào che giấu sự cô độc:
-Linh Linh, em trừng phạt anh chừng ấy năm, đã đủ chưa?
Tự tay ông đã bức người con gái mình yêu nhất tìm đến cái chết. Mọi người đều bảo ông vô tình, nhưng thực chất, chẳng mấy ai biết ông sống so với chết càng khó chịu hơn. Cao xử bất thắng hàn(*). Dù có nắm quyền to, thì đã sao? Người thân của ông, một người rồi lại một người, bị ông bức rời khỏi cuộc sống của mình. Dần dần, ông cảm thấy chán ghét cái cuộc sống vô vị này.
Về đứa nhỏ kia, tính khí của nó, ông hiểu rõ. Nếu nó thật sự quan tâm đến cô bé kia, ông và nó có thể ngồi xuống nói chuyện, thương lượng việc giảng hòa, coi như là chút bồi thường cuối cùng mà ông có thể làm. Còn nếu không, ông sẽ an bày cho cô bé đó đến một nơi mà “con trai” ông không thể nào tìm tới, để con bé sống một cuộc đời bình lặng. Ông không muốn, bi kịch của thế hệ trước lại diễn ra lần nữa.
(*): Cao xử bất thắng hàn: Chỗ cao khó tránh được rét lạnh => ý nói người nắm quyền thường cô độc
Tại một nơi khác…
-Ám, cậu chuẩn bị tới đâu rồi?
Giọng Nam Cung Lãnh không mặn không nhạt, truyền đến tai người ngồi đối diện.
-Đã xong.
Hắn nhìn anh. Trong đôi mắt đen vốn thâm trầm lại dậy lên một tia nóng nảy. Lấy làm lạ, hắn hỏi:
-Cậu không phải có thù với con cáo già Tiêu Lãnh kia đó chứ?
Người ngồi đối diện ung dung đáp lời như đang nói đến một chuyện vô cùng cỏn con:
-Phải.
Ngụm trà chưa kịp chui xuống họng suýt chút phải bay ra ngoài, khiến Ám trông vô cùng chật vật. Hồi lâu sau, chính xác hơn là khi hắn đã khôi phục hình tượng lạnh lùng thì hắn mới nói:
-Tớ nói bừa cũng trúng à?
Thấy Nam Cung Lãnh trầm mặc, hắn mới gặng hỏi:
-Cậu làm gì mà kết thù với lão hồ ly đó thế?
Một lần nữa, anh lại im lặng. Rất lâu sau, anh mới trả lời:
-Ông ta là người đã giết chết ba tôi.
Cả hai lại im lặng, không biết nói gì. Thấy không khí quá im lặng, Ám bèn chuyển chủ đề:
-Này, cậu và người yêu bé nhỏ của mình dạo này ra sao rồi? Bỏ mặc người ta bơ vơ một mình như thế, coi chừng nàng buồn bực chia tay với cậu cũng nên.
Nam Cung Lãnh hơi nhíu mài rồi nói:
-Cô ấy rất tin tưởng mình.
Anh cũng không rõ, lời nói đó là nói cho Ám nghe hay cho chính bản thân mình nghe. Nghĩ đến đôi mắt long lanh kia rơi lệ, tim anh lại nhói. Nhưng tình hình gần đây khá căng thẳng, anh không muốn cô bị người kia gây phiền phức chút nào.
Không hiểu sao, trong lòng anh bỗng dấy lên cảm giác bất an. Anh quay sang hỏi Ám:
-Người bảo vệ Miên Miên, cậu an bày ổn chứ?
Người ngồi đối diện anh vỗ ngực đảm bảo:
-Cậu cứ yên tâm, mọi chuyện đã ổn thỏa. Trừ phi Ẩn ra tay, cơ bản, cô nhóc đó sẽ an toàn.
Khi chưa xác định được quan hệ giữa anh và cô, bọn họ sẽ không dám điều động lực lượng lớn để gây uy hiếp cho cô gái nhỏ. Nhưng Nam Cung Lãnh không hề biết, do trước đây có hứng thú với Thủy Miên, nên Tiêu Lãnh đã phái người giám sát cô từ lâu. Cho nên, dù thời gian gần đây, anh đã ít gặp cô hơn nhưng bọn họ vẫn vô cùng rõ ràng giá trị của cô trong lòng anh.
Một cú điện thoại chợt reo lên, phá tan không gian yên tĩnh. Sắc mặt Ám càng lúc càng xấu. Hắn buông điện thoại xuống, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Nam Cung Lãnh:
-Lãnh, xin lỗi cậu. Tiểu Miên xảy ra chuyện rồi.
Ánh mắt Tiêu Lãnh chợt lóe sáng, trong giọng nói có chút run rẩy vì kích động:
-Là nó sao?
Đôi mắt lạnh lẽo thường ngày bỗng trở nên ôn hòa hẳn. Ông ta ôm một tấm hình cũ, bên trong là ảnh một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười vô cùng tinh khiết rồi nhẹ giọng nỉ non:
-Linh Linh, em biết không, anh đã tìm được con rồi. Nó cũng đã trưởng thành rồi, em biết không? Còn rất tài giỏi nữa.
Người đàn ông tên Ẩn nhìn ông ta, trầm mặc, không nói gì. Tiêu Lãnh cũng triệt để lâm vào hoài niệm. Hồi lâu, ông ta mới mở miệng:
-Nó có liên hệ khá chặt chẽ với bọn Hắc Long phải không?
Ẩn gật đầu, coi như xác nhận lại suy đoán của chủ nhân.
Không khí trong căn biệt thự rộng lớn lần nữa lại rơi vào im lặng. Thoáng chút do dự, Tiêu Lãnh mới phân phó với thuộc hạ mình:
-Nếu có thể, đừng tổn thương nó.
Bộ dạng do dự sợ còn sợ mất này nếu lọt vào mắt người khác tất nhiên sẽ gây lên một phen chấn động. Dạ Đế kiêu hùng một đời, thế mà cũng có ngày lâm vào cảnh ném chuột sợ vỡ bình. Thoáng do dự, Ẩn báo cáo cho chủ nhân mình hay:
-Chủ nhân, cô bé lần trước mà chủ nhân gặp, hình như có quan hệ rất mật thiết với thiếu chủ.
Nghe nhắc đến Thủy Miên, ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười ôn hòa:
-Vậy sao?
Ông ta dùng đôi bàn tay thon dài tưởng chừng có thể khiến biết bao phụ nữ ghen tỵ, hận không thể cướp về làm của riêng gõ gõ mặt bàn. Sao khi nghĩ ngợi, ông ta cũng trả lời với Ẩn:
-Vài hôm nữa, mời cô bé đó đến đây.
Ẩn cũng lui đi, để lại một mình Tiêu Lãnh ngồi đó. Ông ta tựa mình vào ghế, đôi mắt không chút nào che giấu sự cô độc:
-Linh Linh, em trừng phạt anh chừng ấy năm, đã đủ chưa?
Tự tay ông đã bức người con gái mình yêu nhất tìm đến cái chết. Mọi người đều bảo ông vô tình, nhưng thực chất, chẳng mấy ai biết ông sống so với chết càng khó chịu hơn. Cao xử bất thắng hàn(*). Dù có nắm quyền to, thì đã sao? Người thân của ông, một người rồi lại một người, bị ông bức rời khỏi cuộc sống của mình. Dần dần, ông cảm thấy chán ghét cái cuộc sống vô vị này.
Về đứa nhỏ kia, tính khí của nó, ông hiểu rõ. Nếu nó thật sự quan tâm đến cô bé kia, ông và nó có thể ngồi xuống nói chuyện, thương lượng việc giảng hòa, coi như là chút bồi thường cuối cùng mà ông có thể làm. Còn nếu không, ông sẽ an bày cho cô bé đó đến một nơi mà “con trai” ông không thể nào tìm tới, để con bé sống một cuộc đời bình lặng. Ông không muốn, bi kịch của thế hệ trước lại diễn ra lần nữa.
(*): Cao xử bất thắng hàn: Chỗ cao khó tránh được rét lạnh => ý nói người nắm quyền thường cô độc
- ---- -
Tại một nơi khác…
-Ám, cậu chuẩn bị tới đâu rồi?
Giọng Nam Cung Lãnh không mặn không nhạt, truyền đến tai người ngồi đối diện.
-Đã xong.
Hắn nhìn anh. Trong đôi mắt đen vốn thâm trầm lại dậy lên một tia nóng nảy. Lấy làm lạ, hắn hỏi:
-Cậu không phải có thù với con cáo già Tiêu Lãnh kia đó chứ?
Người ngồi đối diện ung dung đáp lời như đang nói đến một chuyện vô cùng cỏn con:
-Phải.
Ngụm trà chưa kịp chui xuống họng suýt chút phải bay ra ngoài, khiến Ám trông vô cùng chật vật. Hồi lâu sau, chính xác hơn là khi hắn đã khôi phục hình tượng lạnh lùng thì hắn mới nói:
-Tớ nói bừa cũng trúng à?
Thấy Nam Cung Lãnh trầm mặc, hắn mới gặng hỏi:
-Cậu làm gì mà kết thù với lão hồ ly đó thế?
Một lần nữa, anh lại im lặng. Rất lâu sau, anh mới trả lời:
-Ông ta là người đã giết chết ba tôi.
Cả hai lại im lặng, không biết nói gì. Thấy không khí quá im lặng, Ám bèn chuyển chủ đề:
-Này, cậu và người yêu bé nhỏ của mình dạo này ra sao rồi? Bỏ mặc người ta bơ vơ một mình như thế, coi chừng nàng buồn bực chia tay với cậu cũng nên.
Nam Cung Lãnh hơi nhíu mài rồi nói:
-Cô ấy rất tin tưởng mình.
Anh cũng không rõ, lời nói đó là nói cho Ám nghe hay cho chính bản thân mình nghe. Nghĩ đến đôi mắt long lanh kia rơi lệ, tim anh lại nhói. Nhưng tình hình gần đây khá căng thẳng, anh không muốn cô bị người kia gây phiền phức chút nào.
Không hiểu sao, trong lòng anh bỗng dấy lên cảm giác bất an. Anh quay sang hỏi Ám:
-Người bảo vệ Miên Miên, cậu an bày ổn chứ?
Người ngồi đối diện anh vỗ ngực đảm bảo:
-Cậu cứ yên tâm, mọi chuyện đã ổn thỏa. Trừ phi Ẩn ra tay, cơ bản, cô nhóc đó sẽ an toàn.
Khi chưa xác định được quan hệ giữa anh và cô, bọn họ sẽ không dám điều động lực lượng lớn để gây uy hiếp cho cô gái nhỏ. Nhưng Nam Cung Lãnh không hề biết, do trước đây có hứng thú với Thủy Miên, nên Tiêu Lãnh đã phái người giám sát cô từ lâu. Cho nên, dù thời gian gần đây, anh đã ít gặp cô hơn nhưng bọn họ vẫn vô cùng rõ ràng giá trị của cô trong lòng anh.
Một cú điện thoại chợt reo lên, phá tan không gian yên tĩnh. Sắc mặt Ám càng lúc càng xấu. Hắn buông điện thoại xuống, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Nam Cung Lãnh:
-Lãnh, xin lỗi cậu. Tiểu Miên xảy ra chuyện rồi.