Chương : 54
Thủy Miên cẩn thận đem chiếc USB 3G kia giấu dưới gối mình. Cô nhìn hai con mèo nhỏ cũng quơ quào khắp nơi kia, bật cười. Có lẽ hai bé cũng đói bụng rồi.
Cẩn thận lấy chén sữa cho mèo mà lúc nãy người giúp việc đã cho hai bé ăn được một ít, cô lấy chiếc muỗng nhỏ đã để sẵn, nhỏ một vài giọt lên miệng Bánh Bao, xong rồi đến lượt Bánh Rán. Hai mèo con nhanh chóng lè lưỡi liếm quanh rồi kêu meo meo. Cứ lặp lại như thế nhiều lần, một lúc lâu sau, hai mèo nhỏ cũng đã no nê, cọ cọ vào người Thủy Miên làm nũng.
Thủy Miên nhìn chúng nó lại lăn vào ổ ngủ, nở nụ cười. Tuy rằng cho ăn như thế này thật chậm, nhưng có thể bồi dưỡng cảm tình của cô và hai bé mèo nha. Bàn tay mềm mại vuốt ve bộ lông mượt của chúng, trong lòng không khỏi cảm thán: thật đáng yêu mà.
Thoáng do dự, cô để hai bé mèo ở đó, đi rửa tay thật sạch rồi đi xuống phòng ăn. Nếu cô cứ giả bệnh mãi, thế nào anh cũng sinh nghi. Không quên dặn dò người giúp việc thay cô cho hai bé mèo uống nước khi chúng thức giấc, cô rời khỏi phòng và đi đến phòng ăn.
Khi cô vừa ngồi xuống bàn thì cũng là lúc mà Nam Cung Lãnh hoàn thành xong bữa tối. Anh đang bưng thức ăn lên bàn, người vẫn đeo tạp dề, khiến cho khí thế uy nghiêm thường ngày cũng có thêm vài phần nhu hòa. Chợt nhìn thấy Thủy Miên, trên môi anh nở nụ cười tươi và ân cần hỏi cô:
-Miên Miên, em khỏe hơn rồi hả?
Cô vẫn giữ vững thái độ không mặn không nhạt:
-Cảm ơn Nam Cung tiên sinh, tôi đã ổn.
Trên gương mặt anh xẹt qua vài tia thất lạc, rồi cũng nhanh chóng phục hồi. Anh bưng hết tất cả các món đặt lên bàn.
Thủy Miên nhìn bàn ăn, có chút ngạc nhiên:
-Thường ngày anh đều nấu nhiều món như thế à?
Anh mỉm cười, ôn nhu trả lời:
-Ngốc, thường ngày không có em thì anh làm sao ăn hết nhiều như thế? Chỉ là anh muốn ăn gìsẽdặn đầu bếp làm thôi.
Cô đảo mắt nhìn bàn ăn không khỏi có chút cảm động. Súp cà rốt, cá trích chiên giòn, bông cải xanh xào thịt bò(*) … đều là những món ăn tốt cho người bị bệnh hen suyễn như cô.
Nhìn cô cứ ngắm mà chưa chịu động đũa, anh có chút căng thẳng:
-Em không muốn ăn đồ ăn do anh làm?
Thủy Miên nhanh chóng phục hồi tinh thần, cầm đũa lên gắp đồ ăn vào chén, đồng thời cùng trả lời:
-Tôisẽkhông tự ngược đãi bản thân.
Nghe cô cam đoan, gánh nặng trong lòng anh như trút bớt. Anh chỉ sợ cô làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch, khiến bản thân bị thương mà thôi. Anh gắp đồ ăn để vào chén cô, không nhịn được mở miệng uy hiếp:
-Tốt nhất là em không nên có ý tưởng bị thương bản thân mình hay tuyệt thực các loại… Nếu em thật sự xảy ra chuyện, anh không chắc mìnhsẽlàm ra điều gì đâu.
Bờ mi cô yếu ớt rủ xuống che đi đau thương đến tột cùng. Anh chỉ biết lấy Hạ thị ra uy hiếp tôi hay sao, Tiêu Mặc Hàn?
Bữa cơm vốn rất phong phú bỗng trở nên nhạt nhẽo. Thủy Miên cố gắng ăn cho hết thức ăn trong chén rồi buông đũa. Anh nhanh chóng mang cho cô một ly chè đậu đen(**):
-Em phải ăn hết mới đượcvềphòng.
Cô cầm muỗng, cố nuốt cho xong khẩu phần rồi trởvềphòng. Vừa đi vài bước, cô chợt nhớ đến điều gì, bèn dừng chân quay đầu hỏi anh:
-Nam Cung tiên sinh, tối nay anh ngủ ở đâu?
Đôi môi anh nhanh chóng cong lên tạo nên một nụ cười tà mị:
-Em muốn anh ở lại với em hả, bé ngốc?
Đôi mắt cô ánh lên sự chế giễu:
-Tôi chỉ hỏi để biết mà dọn sang phòng khác.
Anh thở dài. Cũng tại anh đã quá vội vả dọa sợ cô gái nhỏ, nên bây giờ đành chịu ngủ riêng. Thế nhưng, có một số việc, nếu thời gian quay ngược trở lại, anh vẫnsẽlàm như thế. Tuy thật ích kỉ, nhưng anh vẫn giữ được cô bên cạnh mình.
Có chút không vui, anh mở miệng trả lời cô:
-Em cứ nghỉ ở đó đi, anh qua phòng làm việc. Bên đó cũng có giường.
Nghe vậy, Thủy Miên yên tâm trởvềphòng, không quên khóa chặt cửa. Cuối cùng cô cũng có thể ngủ ngon. Tạm thời ở đây vài hôm, côsẽtìm lí do để Nam Cung Lãnh cho phép cô sử dụng máy vi tính. Nếu quá gấp gáp, cô sợ anh tasẽnghi ngờ.
Đãvềkhuya …
Nam Cung Lãnh vừa xử lí xong tất cả những hồ sơ, sổ sách củaĐông. Đôi mày thoáng nhíu chặt, lão già Tiêu Lãnh chẳng biết đã trốn đến đâu mà tới tận bây giờ, thuộc hạ anh vẫn chưa tra ra được một chút manh mối. Chợt, trong đầu anh hiện lên hình bóng của cô gái nhỏ. Anh do dự một chút, rồi lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng cô ra.
Không ngoài dự liệu, cô đã chìm vào giấc ngủ - một giấc ngủ thật yên bình. Anh ngồi cạnh cô, lặng lẽ nghe hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người cô gái nhỏ. Nếu thời gian cứ dừng lại mãi ở khoảnh khắc này thì tốt quá. Anh không cần gánh trên vai thù hận, Hạ Vĩnh Cường cũng không phải là cha cô… Nghĩ đến cảnh tượng xa xôi ấy, anh nở nụ cười. Có lẽ, hạnh phúc mà cô mong muốn chỉ đơn giản là như thế.
Anh cúi người, chỉnh lại chiếc chăn đã có chút lộn xộn, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
-Miên Miên ngoan, chờ anh. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anhsẽcho em thứ hạnh phúc mà em mong muốn.
Rất tiếc, cô gái trên giường đã chìm vào giấc ngủ thật sâu, làm sao nghe được lời nói thâm tình của ai đó. Có lẽ cũng vì thế mà lại có thêm không ít chuyện xảy ra …
Cẩn thận lấy chén sữa cho mèo mà lúc nãy người giúp việc đã cho hai bé ăn được một ít, cô lấy chiếc muỗng nhỏ đã để sẵn, nhỏ một vài giọt lên miệng Bánh Bao, xong rồi đến lượt Bánh Rán. Hai mèo con nhanh chóng lè lưỡi liếm quanh rồi kêu meo meo. Cứ lặp lại như thế nhiều lần, một lúc lâu sau, hai mèo nhỏ cũng đã no nê, cọ cọ vào người Thủy Miên làm nũng.
Thủy Miên nhìn chúng nó lại lăn vào ổ ngủ, nở nụ cười. Tuy rằng cho ăn như thế này thật chậm, nhưng có thể bồi dưỡng cảm tình của cô và hai bé mèo nha. Bàn tay mềm mại vuốt ve bộ lông mượt của chúng, trong lòng không khỏi cảm thán: thật đáng yêu mà.
Thoáng do dự, cô để hai bé mèo ở đó, đi rửa tay thật sạch rồi đi xuống phòng ăn. Nếu cô cứ giả bệnh mãi, thế nào anh cũng sinh nghi. Không quên dặn dò người giúp việc thay cô cho hai bé mèo uống nước khi chúng thức giấc, cô rời khỏi phòng và đi đến phòng ăn.
Khi cô vừa ngồi xuống bàn thì cũng là lúc mà Nam Cung Lãnh hoàn thành xong bữa tối. Anh đang bưng thức ăn lên bàn, người vẫn đeo tạp dề, khiến cho khí thế uy nghiêm thường ngày cũng có thêm vài phần nhu hòa. Chợt nhìn thấy Thủy Miên, trên môi anh nở nụ cười tươi và ân cần hỏi cô:
-Miên Miên, em khỏe hơn rồi hả?
Cô vẫn giữ vững thái độ không mặn không nhạt:
-Cảm ơn Nam Cung tiên sinh, tôi đã ổn.
Trên gương mặt anh xẹt qua vài tia thất lạc, rồi cũng nhanh chóng phục hồi. Anh bưng hết tất cả các món đặt lên bàn.
Thủy Miên nhìn bàn ăn, có chút ngạc nhiên:
-Thường ngày anh đều nấu nhiều món như thế à?
Anh mỉm cười, ôn nhu trả lời:
-Ngốc, thường ngày không có em thì anh làm sao ăn hết nhiều như thế? Chỉ là anh muốn ăn gìsẽdặn đầu bếp làm thôi.
Cô đảo mắt nhìn bàn ăn không khỏi có chút cảm động. Súp cà rốt, cá trích chiên giòn, bông cải xanh xào thịt bò(*) … đều là những món ăn tốt cho người bị bệnh hen suyễn như cô.
Nhìn cô cứ ngắm mà chưa chịu động đũa, anh có chút căng thẳng:
-Em không muốn ăn đồ ăn do anh làm?
Thủy Miên nhanh chóng phục hồi tinh thần, cầm đũa lên gắp đồ ăn vào chén, đồng thời cùng trả lời:
-Tôisẽkhông tự ngược đãi bản thân.
Nghe cô cam đoan, gánh nặng trong lòng anh như trút bớt. Anh chỉ sợ cô làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch, khiến bản thân bị thương mà thôi. Anh gắp đồ ăn để vào chén cô, không nhịn được mở miệng uy hiếp:
-Tốt nhất là em không nên có ý tưởng bị thương bản thân mình hay tuyệt thực các loại… Nếu em thật sự xảy ra chuyện, anh không chắc mìnhsẽlàm ra điều gì đâu.
Bờ mi cô yếu ớt rủ xuống che đi đau thương đến tột cùng. Anh chỉ biết lấy Hạ thị ra uy hiếp tôi hay sao, Tiêu Mặc Hàn?
Bữa cơm vốn rất phong phú bỗng trở nên nhạt nhẽo. Thủy Miên cố gắng ăn cho hết thức ăn trong chén rồi buông đũa. Anh nhanh chóng mang cho cô một ly chè đậu đen(**):
-Em phải ăn hết mới đượcvềphòng.
Cô cầm muỗng, cố nuốt cho xong khẩu phần rồi trởvềphòng. Vừa đi vài bước, cô chợt nhớ đến điều gì, bèn dừng chân quay đầu hỏi anh:
-Nam Cung tiên sinh, tối nay anh ngủ ở đâu?
Đôi môi anh nhanh chóng cong lên tạo nên một nụ cười tà mị:
-Em muốn anh ở lại với em hả, bé ngốc?
Đôi mắt cô ánh lên sự chế giễu:
-Tôi chỉ hỏi để biết mà dọn sang phòng khác.
Anh thở dài. Cũng tại anh đã quá vội vả dọa sợ cô gái nhỏ, nên bây giờ đành chịu ngủ riêng. Thế nhưng, có một số việc, nếu thời gian quay ngược trở lại, anh vẫnsẽlàm như thế. Tuy thật ích kỉ, nhưng anh vẫn giữ được cô bên cạnh mình.
Có chút không vui, anh mở miệng trả lời cô:
-Em cứ nghỉ ở đó đi, anh qua phòng làm việc. Bên đó cũng có giường.
Nghe vậy, Thủy Miên yên tâm trởvềphòng, không quên khóa chặt cửa. Cuối cùng cô cũng có thể ngủ ngon. Tạm thời ở đây vài hôm, côsẽtìm lí do để Nam Cung Lãnh cho phép cô sử dụng máy vi tính. Nếu quá gấp gáp, cô sợ anh tasẽnghi ngờ.
Đãvềkhuya …
Nam Cung Lãnh vừa xử lí xong tất cả những hồ sơ, sổ sách củaĐông. Đôi mày thoáng nhíu chặt, lão già Tiêu Lãnh chẳng biết đã trốn đến đâu mà tới tận bây giờ, thuộc hạ anh vẫn chưa tra ra được một chút manh mối. Chợt, trong đầu anh hiện lên hình bóng của cô gái nhỏ. Anh do dự một chút, rồi lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng cô ra.
Không ngoài dự liệu, cô đã chìm vào giấc ngủ - một giấc ngủ thật yên bình. Anh ngồi cạnh cô, lặng lẽ nghe hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người cô gái nhỏ. Nếu thời gian cứ dừng lại mãi ở khoảnh khắc này thì tốt quá. Anh không cần gánh trên vai thù hận, Hạ Vĩnh Cường cũng không phải là cha cô… Nghĩ đến cảnh tượng xa xôi ấy, anh nở nụ cười. Có lẽ, hạnh phúc mà cô mong muốn chỉ đơn giản là như thế.
Anh cúi người, chỉnh lại chiếc chăn đã có chút lộn xộn, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
-Miên Miên ngoan, chờ anh. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anhsẽcho em thứ hạnh phúc mà em mong muốn.
Rất tiếc, cô gái trên giường đã chìm vào giấc ngủ thật sâu, làm sao nghe được lời nói thâm tình của ai đó. Có lẽ cũng vì thế mà lại có thêm không ít chuyện xảy ra …