Chương : 7
15 năm sau…
Một bóng dáng yêu kiều, dịu dàng bước đi, như một khối nam châm thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiểu tinh linh năm nào đã lột xác, trở thành một cô gái xinh đẹp. Hạ Thủy Miên nhìn mình lại trở thành tâm điểm thì vô cùng khó chịu, những bước đi cũng trở nên nhanh hơn.
- Này, cậu định bỏ rơi tớ luôn ấy hả?
- Thôi mà Băng Băng.
Thủy Miên nhìn bạn thân của mình đang luyên thuyên không ngừng, không khỏi có chút đau đầu.
- Thực tập thì cậu nên đi chỗ khác mà thực tập chứ! Còn thực tập ở công ty nhà cậu, cả năm cậu không đến công ty vẫn được đánh giá loại ưu.
Mộ Dung Tuyết Băng nhìn bạn thân rụt rè của mình mà không khỏi bức xúc thay nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, việc gì của nhỏ cũng do ba mẹ an bài, làm cho nhỏ như một bông hoa trong nhà kính, tâm tư thì đơn thuần hết chỗ nói, bụng dạ càng không có một chút lòng phòng người. Lần này, cô quyết tâm phải “kéo” nhỏ về phe mình, không thực tập ở công ty ba nhỏ.
- Nhưng mà ba mình nói là…
Thủy Miên chưa nói hết câu, thì Tuyết Băng đã vội vả ngắt ngang:
- Cậu mặc kệ đi, cứ nói với ba cậu là con muốn sống trong cuộc sống chứ không phải sống trong cái nhà kính do ổng tạo.
Cả hai cùng ngồi xuống trạm xe buýt. Miên Miên ngước nhìn bạn thân, ánh mắt lộ rõ sự do dự. Ba mẹ luôn nói với cô, thế giới bên ngoài rất phức tạp và họ không muốn cô bị những thứ bẩn thỉu nơi đó làm ảnh hưởng. Như hiểu được bạn thân đang nghĩ gì, Tuyết Băng vội vả khuyên:
- Cậu đừng nghe lời ba mẹ cậu, cứ nghĩ xã hội này toàn người xấu. Đành rằng có không ít người xấu, nhưng cũng có không ít người tốt mà. Cậu thấy không, như cái giới thượng lưu này, mặt ngoài thì hào nhoáng, chứ còn đầy rẫy âm mưu, thủ đoạn hơn bất kì nơi nào.
- Với lại, khi cậu sống trong một môi trường mới, cậu cũng sẽ có thêm nhiều bạn.
Nghe đến đó, ánh mắt Thủy Miên ánh lên một tia hưng phấn, nhưng rồi cũng nhanh chóng ảm đạm đi. Cô có rất ít bạn, chính xác hơn là trừ Tuyết Băng – bạn thanh mai thanh mai từ nhỏ đến lớn của cô thì chỉ có mỗi người kia. Nhưng hắn cũng đã vứt bỏ cô, vứt bỏ tình bạn của họ. Còn những người còn lại, ba mẹ luôn nhắc nhở cô phải đề phòng bọn họ. Họ không muốn làm bạn với cô, họ chỉ muốn tính toán xem từ trên người cô, họ sẽ có được bao nhiêu lợi nhuận. Cô khẽ thở dài, thanh âm mềm mại nói với Tuyết Băng:
- Cậu thấy mình có thể có bạn sao? Cậu biết mình nhát mà!
Hơi do dự chút, cô lại nói tiếp:
- Trừ cậu ra, những người muốn làm bạn với mình thì chỉ quan tâm đến lợi ích mà họ nhận được, còn bảo mình chủ động làm bạn với người ta …. Hay là thôi luôn đi.
- Chính vì vậy cậu mới cần tiếp xúc với xã hội.
Tuyết Băng kiên trì giảng giải, vẻ mặt như đang tức tối tại sao bạn thân của nhỏ lại không thể giác ngộ. Trời ạ, đây là khuyết điểm của nữ thân đấy ư? Gương mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, thành tích siêu đẳng, nhưng tính tình ngây thơ, lại còn cố chấp đến mức quật cường. Nhớ đến đây, cô không khỏi âm thầm cầu phúc cho nguyên một hàng nam nhân đang trồng cây si cho nữ thần trong lòng họ. Cô dám cá là trong mấy tên ngốc đó, chẳng ai đả động được tâm tình của tiểu Miên Miên nhà cô a.
- Cậu cứ để mình về nhà, rồi suy nghĩ lại đã.
- - - - -
Buổi ăn tối của Hạ gia bỗng trở nên có chút im lặng. Ba mẹ Hạ nhìn Thủy Miên, có chút thở dài. Gần mười năm qua, kể từ chuyện kia xảy ra, con bé thay đổi hẳn. Từ một cô bé năng động, hoạt bát, cô đã trở thành một đứa trẻ ít nói và nhút nhát, hay lo nghĩ vu vơ. Người làm cha, làm mẹ như hai ông bà cũng không ít hối hận về những gì đã xảy ra.
Sau khi ăn xong, Thủy Miên có chút lúng túng, buông đũa nhìn ba mẹ mình:
- Ba, lần này thực tập, con có thể không thực tập tại công ty mình không?
- Là Tiểu Băng nó rủ con đi thực tập chung với nó à?
Hạ Vĩnh Cường nhìn con gái bảo bối có chút không tự nhiên, bèn hỏi.
- Con nghĩ là con nên tập thích ứng với cuộc sống này. Dù sao thì ba mẹ cũng không thể che chở cho con cả đời được. Huống hồ, con cũng muốn có thêm một vài người bạn.
Thủy Miên nói, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng mi cánh bướm cũng theo đó mà rủ xuống:
- Con biết ba muốn tốt cho con, nhưng con nghĩ là con cũng cần có sự tự do của bản thân, ít nhất là tự do quyết định một số chuyện sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời mình.
Giọng cô trịnh trọng, đôi mắt long lanh ẩn chứ chút mong đợi nhìn cha mình. Bà Hạ thấy con gái kiên quyết như thế, không khỏi có chút lo lắng, vội hỏi chồng mình:
- Ông nghĩ sao?
Bất ngờ, Hạ Vĩnh Cường cười tươi, xoa đầu cô con gái nhỏ của mình:
- Con đã nói nhiều vậy, anh khuyên con được sao? Đành phải đồng ý vậy.
Ông xụ mặt xuống, ra điều ủ rũ lắm, nhưng nhìn vào mắt ông sẽ thấy nơi ấy chan chứa niềm vui. Bất chợt, ông đổi giọng hài hước:
- Nhưng đã không cần ba, muốn tự lập thì phải tự lo đấy. Không được đem danh nghĩa Hạ đại tiểu thư ra dùng đâu nghe, cô nương.
Thủy Miên nhận được sự đồng tình của ba, đôi mắt không khỏi ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Cô nở nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời, nháy mắt, tinh nghịch trả lời:
- Sure.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô khẽ vỗ trán mình, rồi vội nói:
- Con cho Băng Băng hay tin mừng này nha, ba mẹ.
- Uhm.
Nhìn con gái đang vui vẻ, ông bà Hạ không khỏi thở dài. Cảm giác này thật tốt, cứ như là trở lại mười năm trước vậy.
- - - - - -
Thủy Miên vừa gọi cho Tuyết Băng, đã nghe tiếng cô bé hỏi dồn dập:
- Tình hình chiến đấu chiến khu A sao rồi? Có cần viện trợ binh lực hay vũ khí gì không?
Cô không khỏi thở dài, dù trong bụng đang rất vui:
- Cậu lại nữa rồi, từ từ, để mình kể.
- Cậu không nhanh chút được à, mình tò mò chết đây.
Từ bên đầu dây, tiếng cô bạn thân truyền ra, đầy gấp gáp, làm Thủy Miên không nhịn được mà cười ra tiếng:
- Thành công.
Mà như chợt nhớ điều gì, Tuyết Băng lại nói:
- À, mà cô có định là sẽ thực tập công ty nào chưa cô nương?
Thủy Miên có chút buồn, khẽ nói:
- Mình học công nghệ lập trình mà, làm sao mà thực tập chung với nhà báo tương lai như cậu được.
Từ đầu dây lại truyền ra tiếng ca cẩm:
- Dĩ nhiên là mình và cậu phải làm khác công ty, nhưng mà chí hướng của cậu ở nơi đâu a ~~~
Cô nghĩ đến xấp hồ sơ mà mình vất vả tìm kiếm. Aiz, dù hơi phiền một tý nhưng ít nhất cô đã tìm được chỗ dừng chân lý tưởng cho mình rồi. Thủy Miên chỉnh giọng lại cho thật nghiêm nghị, rồi mới trả lời cô bạn thân:
- Đông.
- Hả?
- Mình đã quyết định, mình sẽ nộp đơn xin thực tập tại công ty lập trình: Đông.
Một bóng dáng yêu kiều, dịu dàng bước đi, như một khối nam châm thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiểu tinh linh năm nào đã lột xác, trở thành một cô gái xinh đẹp. Hạ Thủy Miên nhìn mình lại trở thành tâm điểm thì vô cùng khó chịu, những bước đi cũng trở nên nhanh hơn.
- Này, cậu định bỏ rơi tớ luôn ấy hả?
- Thôi mà Băng Băng.
Thủy Miên nhìn bạn thân của mình đang luyên thuyên không ngừng, không khỏi có chút đau đầu.
- Thực tập thì cậu nên đi chỗ khác mà thực tập chứ! Còn thực tập ở công ty nhà cậu, cả năm cậu không đến công ty vẫn được đánh giá loại ưu.
Mộ Dung Tuyết Băng nhìn bạn thân rụt rè của mình mà không khỏi bức xúc thay nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, việc gì của nhỏ cũng do ba mẹ an bài, làm cho nhỏ như một bông hoa trong nhà kính, tâm tư thì đơn thuần hết chỗ nói, bụng dạ càng không có một chút lòng phòng người. Lần này, cô quyết tâm phải “kéo” nhỏ về phe mình, không thực tập ở công ty ba nhỏ.
- Nhưng mà ba mình nói là…
Thủy Miên chưa nói hết câu, thì Tuyết Băng đã vội vả ngắt ngang:
- Cậu mặc kệ đi, cứ nói với ba cậu là con muốn sống trong cuộc sống chứ không phải sống trong cái nhà kính do ổng tạo.
Cả hai cùng ngồi xuống trạm xe buýt. Miên Miên ngước nhìn bạn thân, ánh mắt lộ rõ sự do dự. Ba mẹ luôn nói với cô, thế giới bên ngoài rất phức tạp và họ không muốn cô bị những thứ bẩn thỉu nơi đó làm ảnh hưởng. Như hiểu được bạn thân đang nghĩ gì, Tuyết Băng vội vả khuyên:
- Cậu đừng nghe lời ba mẹ cậu, cứ nghĩ xã hội này toàn người xấu. Đành rằng có không ít người xấu, nhưng cũng có không ít người tốt mà. Cậu thấy không, như cái giới thượng lưu này, mặt ngoài thì hào nhoáng, chứ còn đầy rẫy âm mưu, thủ đoạn hơn bất kì nơi nào.
- Với lại, khi cậu sống trong một môi trường mới, cậu cũng sẽ có thêm nhiều bạn.
Nghe đến đó, ánh mắt Thủy Miên ánh lên một tia hưng phấn, nhưng rồi cũng nhanh chóng ảm đạm đi. Cô có rất ít bạn, chính xác hơn là trừ Tuyết Băng – bạn thanh mai thanh mai từ nhỏ đến lớn của cô thì chỉ có mỗi người kia. Nhưng hắn cũng đã vứt bỏ cô, vứt bỏ tình bạn của họ. Còn những người còn lại, ba mẹ luôn nhắc nhở cô phải đề phòng bọn họ. Họ không muốn làm bạn với cô, họ chỉ muốn tính toán xem từ trên người cô, họ sẽ có được bao nhiêu lợi nhuận. Cô khẽ thở dài, thanh âm mềm mại nói với Tuyết Băng:
- Cậu thấy mình có thể có bạn sao? Cậu biết mình nhát mà!
Hơi do dự chút, cô lại nói tiếp:
- Trừ cậu ra, những người muốn làm bạn với mình thì chỉ quan tâm đến lợi ích mà họ nhận được, còn bảo mình chủ động làm bạn với người ta …. Hay là thôi luôn đi.
- Chính vì vậy cậu mới cần tiếp xúc với xã hội.
Tuyết Băng kiên trì giảng giải, vẻ mặt như đang tức tối tại sao bạn thân của nhỏ lại không thể giác ngộ. Trời ạ, đây là khuyết điểm của nữ thân đấy ư? Gương mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, thành tích siêu đẳng, nhưng tính tình ngây thơ, lại còn cố chấp đến mức quật cường. Nhớ đến đây, cô không khỏi âm thầm cầu phúc cho nguyên một hàng nam nhân đang trồng cây si cho nữ thần trong lòng họ. Cô dám cá là trong mấy tên ngốc đó, chẳng ai đả động được tâm tình của tiểu Miên Miên nhà cô a.
- Cậu cứ để mình về nhà, rồi suy nghĩ lại đã.
- - - - -
Buổi ăn tối của Hạ gia bỗng trở nên có chút im lặng. Ba mẹ Hạ nhìn Thủy Miên, có chút thở dài. Gần mười năm qua, kể từ chuyện kia xảy ra, con bé thay đổi hẳn. Từ một cô bé năng động, hoạt bát, cô đã trở thành một đứa trẻ ít nói và nhút nhát, hay lo nghĩ vu vơ. Người làm cha, làm mẹ như hai ông bà cũng không ít hối hận về những gì đã xảy ra.
Sau khi ăn xong, Thủy Miên có chút lúng túng, buông đũa nhìn ba mẹ mình:
- Ba, lần này thực tập, con có thể không thực tập tại công ty mình không?
- Là Tiểu Băng nó rủ con đi thực tập chung với nó à?
Hạ Vĩnh Cường nhìn con gái bảo bối có chút không tự nhiên, bèn hỏi.
- Con nghĩ là con nên tập thích ứng với cuộc sống này. Dù sao thì ba mẹ cũng không thể che chở cho con cả đời được. Huống hồ, con cũng muốn có thêm một vài người bạn.
Thủy Miên nói, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng mi cánh bướm cũng theo đó mà rủ xuống:
- Con biết ba muốn tốt cho con, nhưng con nghĩ là con cũng cần có sự tự do của bản thân, ít nhất là tự do quyết định một số chuyện sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời mình.
Giọng cô trịnh trọng, đôi mắt long lanh ẩn chứ chút mong đợi nhìn cha mình. Bà Hạ thấy con gái kiên quyết như thế, không khỏi có chút lo lắng, vội hỏi chồng mình:
- Ông nghĩ sao?
Bất ngờ, Hạ Vĩnh Cường cười tươi, xoa đầu cô con gái nhỏ của mình:
- Con đã nói nhiều vậy, anh khuyên con được sao? Đành phải đồng ý vậy.
Ông xụ mặt xuống, ra điều ủ rũ lắm, nhưng nhìn vào mắt ông sẽ thấy nơi ấy chan chứa niềm vui. Bất chợt, ông đổi giọng hài hước:
- Nhưng đã không cần ba, muốn tự lập thì phải tự lo đấy. Không được đem danh nghĩa Hạ đại tiểu thư ra dùng đâu nghe, cô nương.
Thủy Miên nhận được sự đồng tình của ba, đôi mắt không khỏi ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Cô nở nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời, nháy mắt, tinh nghịch trả lời:
- Sure.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô khẽ vỗ trán mình, rồi vội nói:
- Con cho Băng Băng hay tin mừng này nha, ba mẹ.
- Uhm.
Nhìn con gái đang vui vẻ, ông bà Hạ không khỏi thở dài. Cảm giác này thật tốt, cứ như là trở lại mười năm trước vậy.
- - - - - -
Thủy Miên vừa gọi cho Tuyết Băng, đã nghe tiếng cô bé hỏi dồn dập:
- Tình hình chiến đấu chiến khu A sao rồi? Có cần viện trợ binh lực hay vũ khí gì không?
Cô không khỏi thở dài, dù trong bụng đang rất vui:
- Cậu lại nữa rồi, từ từ, để mình kể.
- Cậu không nhanh chút được à, mình tò mò chết đây.
Từ bên đầu dây, tiếng cô bạn thân truyền ra, đầy gấp gáp, làm Thủy Miên không nhịn được mà cười ra tiếng:
- Thành công.
Mà như chợt nhớ điều gì, Tuyết Băng lại nói:
- À, mà cô có định là sẽ thực tập công ty nào chưa cô nương?
Thủy Miên có chút buồn, khẽ nói:
- Mình học công nghệ lập trình mà, làm sao mà thực tập chung với nhà báo tương lai như cậu được.
Từ đầu dây lại truyền ra tiếng ca cẩm:
- Dĩ nhiên là mình và cậu phải làm khác công ty, nhưng mà chí hướng của cậu ở nơi đâu a ~~~
Cô nghĩ đến xấp hồ sơ mà mình vất vả tìm kiếm. Aiz, dù hơi phiền một tý nhưng ít nhất cô đã tìm được chỗ dừng chân lý tưởng cho mình rồi. Thủy Miên chỉnh giọng lại cho thật nghiêm nghị, rồi mới trả lời cô bạn thân:
- Đông.
- Hả?
- Mình đã quyết định, mình sẽ nộp đơn xin thực tập tại công ty lập trình: Đông.