Chương 3: Sợ mưa
Tháng 11, thời gian trôi như cái chớp mắt. Mới đấy mà giờ tôi đã sắp học kì rồi. Giữa kì điểm tôi không ổn, may sao vẫn đứng ở top 3 lớp và top 10 trong khối. Nhưng mẹ tôi vẫn chưa hài lòng, phải cố gắng hơn nữa thôi.
Tầm 8 giờ, sau khi tôi học xong 2 tiếng trên lớp ngoại ngữ thì trời mưa to như trút nước. Tôi kéo ô đi tới trường để lấy bình nước bị bỏ quên, thật ra tôi cũng không định đến nhưng vì hôm nay là thứ sáu vả lại bên trong bình có sữa nên sẽ bốc mùi.
Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi. Tôi đành đứng trước cổng trường nghịch điện thoại chờ tạnh mưa.
Đúng là lúc nãy tôi có ô, nhưng vì thấy người mẹ vừa bế con vừa che mưa chạy về nên "bệnh người tốt" của tôi trỗi dậy. Và thế là..là vậy đấy.
Đứng 10 phút, tôi đã nhận được 5 cuộc gọi từ mẹ. Tôi biết mình không thể về trễ, theo quan điểm của mẹ tôi nếu tôi về trễ chứng tỏ là tụ tập hẹn hò.
Mẹ tôi thường rót vào đầu tôi những việc kết bạn, hẹn hò chì dành cho người thất bại. Tôi biết việc mẹ nói chẳng khác gì tiểu chuẩn kép nhưng vẫn không phản bác. Biết sao được, dù gì bà ấy cũng là mẹ tôi.
Tôi quyết định dầm mưa, thà bị bệnh về thể xác còn hơn bị mẹ mắng chửi.
Tôi lên định vị cố gắng tìm tiệm tạp hoá gần nhất, chắc ở đó sẽ có áo mưa. Từ đây đến tiệm tạp hoá gần nhất chỉ có 100m nhưng với cơn mưa không có dấu hiệu thuyên giảm này chỉ cần đứng ngoài mấy giây là ướt như chuột lột rồi.
Được rồi, cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía trước.
Chạy được mấy bước thì bỗng người tôi nhẹ bẫng. Khi định hình lại, đập vào mắt tôi là mái tóc vàng sáng chói.
Thế Hưng? Đúng rồi. Nhưng theo cảm giác hồi nảy của tôi hình như hắn bế tôi. Bế? Quái gì vậy?
Tôi chưa kịp xử lý thông tin thì Hưng cất giọng có phần cáu kỉnh:
"Có điên không? Đang mưa to như này mà chạy ra như con dở thế? Bệnh thì ai lo?"
Tôi lờ đi giọng oán trách của Hưng, thứ đầu tiên tôi chú ý là chiếc dù màu xám đang trên tay cậu, thứ 2 là tại sao Hưng không kéo mà lại bế tôi?
Hưng thả tôi xuống, khan giọng nói:
- Xin lỗi, nãy có xe chạy qua.
"Có ô sao cậu không về?" Tôi tò mò buộc miệng.
Hưng có hơi sững lại rồi nhếch môi ghé sát lại tôi, "Học sinh mới lo cho tao sao?"
"..." Lại giở trò trêu chọc rồi.
Thấy tôi không trả lời, Hưng quay đi hắng giọng, "Sợ."
"Sợ gì?" Tôi không kiềm được hỏi.
"Sợ mưa."
"..."
Không khí bỗng chốc im ắng đến ám muội.
"Sao? Biết được điểm yếu của tao rồi đó. Bạn là người đầu tiên." Hưng thích thú nói.
Đột nhiên Hưng cúi thụp xuống, cảm giác như má chúng tôi chỉ còn một chút thôi là có thể dí sát vào nhau.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, lòng dậy sóng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
Đang điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn thì Hưng lên tiếng, "Muốn biết tại sao không?" Hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến tôi ngượng ngùng.
- Tại..tại sao gì cơ?
- Tại sao tao lại sợ mưa ấy.
Chẳng biết đầu óc của tôi làm sao mà gật đầu cái rụp. Khi biết mình đã phạm một sai lầm không thể lớn hơn thì cái người kế bên đã nói giọng êm êm nhưng rất bỡn cợt:
"Được thôi! Nhưng đợi khi bạn thành người yêu tao đã nhé!"
Tôi: "...?..."
Tôi biết bây giờ không phải là lúc để đứng đây nói chuyện. Nói nhỏ chào tạm biệt rồi đi luôn.
Vẫn cảm thấy mình chưa đủ lịch sự, vì dù gì Hưng cũng giúp tôi một mạng. Tôi quay người lại hướng mắt về phía cậu ấy chào một lần nữa.
"Cảm ơn cậu nhé, nhưng tớ phải về rồi."
"Cẩn thận!" Hưng nói lớn rồi bế thốc tôi quay vào trong. Đầu tôi quay mòng mòng, tiêu hóa chuyện vừa xảy ra. Đây là lần thứ 2 trong ngày cậu ấy bế tôi rồi đấy?
Cậu ấy có sở thích quái lạ này sao?
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thấy lưng áo của Hưng thấm đẫm vũng nước đen lớn.
Theo những gì thấy được, kèm theo một ít nước bắn lên váy tôi thì có lẽ...Thế Hưng chắn nước cho tôi!
Chu choa mạ ơi, quý hóa quá. Hotboy của lớp chắn nước cho mình là cảm giác như thế nào nhỉ? Còn tôi thì thấy hơi sợ.
Thôi nào, bạn tốt đã có lòng giúp đỡ thì chúng ta nên đón nhận nhỉ. Tôi cố tự an ủi rằng mình sẽ không là mục tiêu tiếp theo của Hưng. Có lẽ theo như quy tắc 3 không của lớp đã gây cho tôi ám ảnh không nhỏ.
[ Không được kéo điểm thi đua lớp.
Không nên hỏi bài lớp trưởng.
Không bao giờ được yêu Thế Hưng.]
"Mày định đi đâu?"
Giọng nói phát ra ngay đỉnh đầu đã làm cắt ngang đoạn hồi ức của tôi. Hưng nheo mắt tỏ ra mất kiên nhẫn như đang đợi tôi trả lời câu hỏi của cậu ấy.
"A, tớ tới tiệm này để mua áo mưa." Tôi chỉ vào tiệm tạp hóa trên định vị trong điện thoại.
Hưng nhướng mày, cúi xuống đối mắt với tôi. "Mới 2 tuần trước tiệm đó đã bị tóm vì dám buôn bán vape, thuốc lá điện tử cho trẻ vị thành niên. Bạn không biết sao?"
"Thật sao..." Hình như tuần trước tôi mới bắt đầu đi học thì phải.
Tiếp đó, cậu ấy lấy cây dù khô ráo của mình nhét vào tay tôi. Đúng vậy. Không nghe nhầm đâu, Nguyễn Trịnh Thế Hưng đưa ô cho tôi!
Tôi chưa kịp trả lại thì Hưng đã xoa đầu tôi rồi lên tiếng:
- Không cần trả lại, ô này của chị khối trên lúc nãy đưa cho tao. Trên lớp tao còn 1 chiếc nữa, từ đây đến trường cũng không xa.
Tôi bị thuyết phục. Thật ra bây giờ tôi cũng rất cần để về nhà, chắc không sao đâu nhỉ?
"Cảm ơn rất nhiều." Tôi bày tỏ chân thành hết mức có thể.
"Khoan đã..." Hưng nắm vạt tay áo của tôi.
Chuyện rất bình thường nếu áo tôi không bị TỤT XUỐNG! Để lộ dây áo trong và một mảng da không nhỏ! Ờm... màn chào tạm biệt ấn tượng đấy.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ hơn gấc. Hưng đứng sững một lúc rồi vội buông tôi ra quay mặt đi chỗ khác.
Lần đầu tiên tôi thấy được dáng vẻ lắp bắp của cậu ta, tai còn hơi đỏ nữa. Tôi bất giác cắn môi.
"X...xin lỗi! Tao muốn hỏi bạn tên g..."
"Diệp Chi!" Không cần đợi cậu ta nói tiếp. Tôi hét lớn rồi cầm ô chạy bắn đi.
Ngại thật đấy....
Về đến nhà. Tôi thả mình lên chiếc giường êm ái sau trận tra hỏi của mẹ. 9 giờ rồi, trời vẫn chưa ngớt mưa nữa..
Không biết Hưng có về được không nhỉ? Lỡ lên lớp buổi tôi bị ma bắt thì sao? Hay là cậu ấy nói dối để nhường ô cho tôi? Mong là không phải vậy.
Tôi thầm cầu nguyện cho những "con ma" đó sẽ không háo sắc, như tôi chẳng hạn.
Thôi, đừng nghĩ nữa. Tôi cố chìm vào giấc ngủ nhưng hình ảnh ngại ngùng lúc nảy vẫn có quanh quẩn trong đầu tôi.
Phạm Diệp Chi, Phạm Diệp Chi ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi, ngủ đ...
****
Hôm sau, tôi cố gắng tránh mặt Hưng hết mức có thể. Trớ trêu thay, chiều hôm đấy lại thấy cậu ta với 2 cô gái đứng trước cửa thư viện. Nhìn hình đoán cảnh, tôi đoán là Thế Hưng đang cố từ chối hai người đó rồi. Chắc cậu ta khó xử lắm. Mà suy cho cùng 2 chị kia cũng xinh nhỉ? Nếu là tôi, tôi sẽ từ chối nhận quà rồi rủ họ đi ăn với mình. Vậy chẳng phải hai bên đều có lợi sao?
Tôi nép người đi qua bọn họ. Thật sự luôn ấy, tôi không muốn nghe lén đâu, nhưng âm thanh của Hưng phát ra vừa chuẩn lọt vào tai tôi.
"Xin lỗi nhé, em có người yêu rồi."
Giọng nói ấm thật, mấy chị ấy mê cũng có lí do. Khoan? Có bạn gái rồi á? Vậy...vậy sao còn đối xử với tôi như vậy nhỉ? Hay tôi bị ảo tưởng à? Cũng phải...cậu ta có bao giờ nói đâu, đúng là ăn dưa bở rồi. May mắn rồi,may mắn rồi.
Nguy hiểm! Có người yêu càng nguy hiểm! Đúng là nên tránh càng xa càng tốt!
Tôi đi vào thư viện với mớ suy nghĩ hỗn độn. Đến góc khuất nhỏ mà tôi thường lui tới sau khi tìm được tài liệu cần thiết.
Ôi cảm tạ thần linh! Nguyên một ngày không đụng mặt nhau chỉ để dành hết cho bây giờ! Nguyễn Trịnh Thế Hưng đang ngồi trong "địa bàn" của tôi!
Kiếp nạn tiếp theo mà tôi phải đối mặt đây sao? Tôi hít một hơi thật dài, mạnh dạn bước tới trước mặt cậu ta. " Bạn ơi chỗ này... bạn có thể nhường cho mình không?" Tôi cười gượng gạo hỏi.
Hưng ngước lên trả lời:
"Chỗ này...có tên Diệp Chi sao?"
Tôi biết rõ không thể thương lượng đàng hoàng với Hưng được, định bụng tìm chỗ mới thì cậu ấy lên tiếng, "Ngồi đây đi tao có chút chuyện muốn nói với Chi."
Tôi sợ Hưng sẽ nói lại chuyện tối qua, lúng túng đáp:
"Tôi.. không có gì để nói với cậu cả!" Rồi chạy vội qua bàn khác.
Tôi vừa đặt sách xuống bàn khác thì trước mặt lại xuất hiện mái tóc ấn tượng đến chói mắt. Cậu ta ngồi xuống chớp mắt với vẻ rất vô tội. Thật đúng là hết nói nỗi.
Tôi bất lực, tiếp tục làm đề cương đang dở trên lớp.
"Bạn cố tình tránh mặt tao sao?" Hưng chợt lên tiếng.
___________________________
Thi học kì xong ùiiii, khá vui nên tuôi đăng nốt chương nàyyyyy. Hẹn mấy bà thu7 tuần này nhaaaa.??
Tầm 8 giờ, sau khi tôi học xong 2 tiếng trên lớp ngoại ngữ thì trời mưa to như trút nước. Tôi kéo ô đi tới trường để lấy bình nước bị bỏ quên, thật ra tôi cũng không định đến nhưng vì hôm nay là thứ sáu vả lại bên trong bình có sữa nên sẽ bốc mùi.
Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi. Tôi đành đứng trước cổng trường nghịch điện thoại chờ tạnh mưa.
Đúng là lúc nãy tôi có ô, nhưng vì thấy người mẹ vừa bế con vừa che mưa chạy về nên "bệnh người tốt" của tôi trỗi dậy. Và thế là..là vậy đấy.
Đứng 10 phút, tôi đã nhận được 5 cuộc gọi từ mẹ. Tôi biết mình không thể về trễ, theo quan điểm của mẹ tôi nếu tôi về trễ chứng tỏ là tụ tập hẹn hò.
Mẹ tôi thường rót vào đầu tôi những việc kết bạn, hẹn hò chì dành cho người thất bại. Tôi biết việc mẹ nói chẳng khác gì tiểu chuẩn kép nhưng vẫn không phản bác. Biết sao được, dù gì bà ấy cũng là mẹ tôi.
Tôi quyết định dầm mưa, thà bị bệnh về thể xác còn hơn bị mẹ mắng chửi.
Tôi lên định vị cố gắng tìm tiệm tạp hoá gần nhất, chắc ở đó sẽ có áo mưa. Từ đây đến tiệm tạp hoá gần nhất chỉ có 100m nhưng với cơn mưa không có dấu hiệu thuyên giảm này chỉ cần đứng ngoài mấy giây là ướt như chuột lột rồi.
Được rồi, cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía trước.
Chạy được mấy bước thì bỗng người tôi nhẹ bẫng. Khi định hình lại, đập vào mắt tôi là mái tóc vàng sáng chói.
Thế Hưng? Đúng rồi. Nhưng theo cảm giác hồi nảy của tôi hình như hắn bế tôi. Bế? Quái gì vậy?
Tôi chưa kịp xử lý thông tin thì Hưng cất giọng có phần cáu kỉnh:
"Có điên không? Đang mưa to như này mà chạy ra như con dở thế? Bệnh thì ai lo?"
Tôi lờ đi giọng oán trách của Hưng, thứ đầu tiên tôi chú ý là chiếc dù màu xám đang trên tay cậu, thứ 2 là tại sao Hưng không kéo mà lại bế tôi?
Hưng thả tôi xuống, khan giọng nói:
- Xin lỗi, nãy có xe chạy qua.
"Có ô sao cậu không về?" Tôi tò mò buộc miệng.
Hưng có hơi sững lại rồi nhếch môi ghé sát lại tôi, "Học sinh mới lo cho tao sao?"
"..." Lại giở trò trêu chọc rồi.
Thấy tôi không trả lời, Hưng quay đi hắng giọng, "Sợ."
"Sợ gì?" Tôi không kiềm được hỏi.
"Sợ mưa."
"..."
Không khí bỗng chốc im ắng đến ám muội.
"Sao? Biết được điểm yếu của tao rồi đó. Bạn là người đầu tiên." Hưng thích thú nói.
Đột nhiên Hưng cúi thụp xuống, cảm giác như má chúng tôi chỉ còn một chút thôi là có thể dí sát vào nhau.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, lòng dậy sóng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
Đang điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn thì Hưng lên tiếng, "Muốn biết tại sao không?" Hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến tôi ngượng ngùng.
- Tại..tại sao gì cơ?
- Tại sao tao lại sợ mưa ấy.
Chẳng biết đầu óc của tôi làm sao mà gật đầu cái rụp. Khi biết mình đã phạm một sai lầm không thể lớn hơn thì cái người kế bên đã nói giọng êm êm nhưng rất bỡn cợt:
"Được thôi! Nhưng đợi khi bạn thành người yêu tao đã nhé!"
Tôi: "...?..."
Tôi biết bây giờ không phải là lúc để đứng đây nói chuyện. Nói nhỏ chào tạm biệt rồi đi luôn.
Vẫn cảm thấy mình chưa đủ lịch sự, vì dù gì Hưng cũng giúp tôi một mạng. Tôi quay người lại hướng mắt về phía cậu ấy chào một lần nữa.
"Cảm ơn cậu nhé, nhưng tớ phải về rồi."
"Cẩn thận!" Hưng nói lớn rồi bế thốc tôi quay vào trong. Đầu tôi quay mòng mòng, tiêu hóa chuyện vừa xảy ra. Đây là lần thứ 2 trong ngày cậu ấy bế tôi rồi đấy?
Cậu ấy có sở thích quái lạ này sao?
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thấy lưng áo của Hưng thấm đẫm vũng nước đen lớn.
Theo những gì thấy được, kèm theo một ít nước bắn lên váy tôi thì có lẽ...Thế Hưng chắn nước cho tôi!
Chu choa mạ ơi, quý hóa quá. Hotboy của lớp chắn nước cho mình là cảm giác như thế nào nhỉ? Còn tôi thì thấy hơi sợ.
Thôi nào, bạn tốt đã có lòng giúp đỡ thì chúng ta nên đón nhận nhỉ. Tôi cố tự an ủi rằng mình sẽ không là mục tiêu tiếp theo của Hưng. Có lẽ theo như quy tắc 3 không của lớp đã gây cho tôi ám ảnh không nhỏ.
[ Không được kéo điểm thi đua lớp.
Không nên hỏi bài lớp trưởng.
Không bao giờ được yêu Thế Hưng.]
"Mày định đi đâu?"
Giọng nói phát ra ngay đỉnh đầu đã làm cắt ngang đoạn hồi ức của tôi. Hưng nheo mắt tỏ ra mất kiên nhẫn như đang đợi tôi trả lời câu hỏi của cậu ấy.
"A, tớ tới tiệm này để mua áo mưa." Tôi chỉ vào tiệm tạp hóa trên định vị trong điện thoại.
Hưng nhướng mày, cúi xuống đối mắt với tôi. "Mới 2 tuần trước tiệm đó đã bị tóm vì dám buôn bán vape, thuốc lá điện tử cho trẻ vị thành niên. Bạn không biết sao?"
"Thật sao..." Hình như tuần trước tôi mới bắt đầu đi học thì phải.
Tiếp đó, cậu ấy lấy cây dù khô ráo của mình nhét vào tay tôi. Đúng vậy. Không nghe nhầm đâu, Nguyễn Trịnh Thế Hưng đưa ô cho tôi!
Tôi chưa kịp trả lại thì Hưng đã xoa đầu tôi rồi lên tiếng:
- Không cần trả lại, ô này của chị khối trên lúc nãy đưa cho tao. Trên lớp tao còn 1 chiếc nữa, từ đây đến trường cũng không xa.
Tôi bị thuyết phục. Thật ra bây giờ tôi cũng rất cần để về nhà, chắc không sao đâu nhỉ?
"Cảm ơn rất nhiều." Tôi bày tỏ chân thành hết mức có thể.
"Khoan đã..." Hưng nắm vạt tay áo của tôi.
Chuyện rất bình thường nếu áo tôi không bị TỤT XUỐNG! Để lộ dây áo trong và một mảng da không nhỏ! Ờm... màn chào tạm biệt ấn tượng đấy.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ hơn gấc. Hưng đứng sững một lúc rồi vội buông tôi ra quay mặt đi chỗ khác.
Lần đầu tiên tôi thấy được dáng vẻ lắp bắp của cậu ta, tai còn hơi đỏ nữa. Tôi bất giác cắn môi.
"X...xin lỗi! Tao muốn hỏi bạn tên g..."
"Diệp Chi!" Không cần đợi cậu ta nói tiếp. Tôi hét lớn rồi cầm ô chạy bắn đi.
Ngại thật đấy....
Về đến nhà. Tôi thả mình lên chiếc giường êm ái sau trận tra hỏi của mẹ. 9 giờ rồi, trời vẫn chưa ngớt mưa nữa..
Không biết Hưng có về được không nhỉ? Lỡ lên lớp buổi tôi bị ma bắt thì sao? Hay là cậu ấy nói dối để nhường ô cho tôi? Mong là không phải vậy.
Tôi thầm cầu nguyện cho những "con ma" đó sẽ không háo sắc, như tôi chẳng hạn.
Thôi, đừng nghĩ nữa. Tôi cố chìm vào giấc ngủ nhưng hình ảnh ngại ngùng lúc nảy vẫn có quanh quẩn trong đầu tôi.
Phạm Diệp Chi, Phạm Diệp Chi ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi, ngủ đ...
****
Hôm sau, tôi cố gắng tránh mặt Hưng hết mức có thể. Trớ trêu thay, chiều hôm đấy lại thấy cậu ta với 2 cô gái đứng trước cửa thư viện. Nhìn hình đoán cảnh, tôi đoán là Thế Hưng đang cố từ chối hai người đó rồi. Chắc cậu ta khó xử lắm. Mà suy cho cùng 2 chị kia cũng xinh nhỉ? Nếu là tôi, tôi sẽ từ chối nhận quà rồi rủ họ đi ăn với mình. Vậy chẳng phải hai bên đều có lợi sao?
Tôi nép người đi qua bọn họ. Thật sự luôn ấy, tôi không muốn nghe lén đâu, nhưng âm thanh của Hưng phát ra vừa chuẩn lọt vào tai tôi.
"Xin lỗi nhé, em có người yêu rồi."
Giọng nói ấm thật, mấy chị ấy mê cũng có lí do. Khoan? Có bạn gái rồi á? Vậy...vậy sao còn đối xử với tôi như vậy nhỉ? Hay tôi bị ảo tưởng à? Cũng phải...cậu ta có bao giờ nói đâu, đúng là ăn dưa bở rồi. May mắn rồi,may mắn rồi.
Nguy hiểm! Có người yêu càng nguy hiểm! Đúng là nên tránh càng xa càng tốt!
Tôi đi vào thư viện với mớ suy nghĩ hỗn độn. Đến góc khuất nhỏ mà tôi thường lui tới sau khi tìm được tài liệu cần thiết.
Ôi cảm tạ thần linh! Nguyên một ngày không đụng mặt nhau chỉ để dành hết cho bây giờ! Nguyễn Trịnh Thế Hưng đang ngồi trong "địa bàn" của tôi!
Kiếp nạn tiếp theo mà tôi phải đối mặt đây sao? Tôi hít một hơi thật dài, mạnh dạn bước tới trước mặt cậu ta. " Bạn ơi chỗ này... bạn có thể nhường cho mình không?" Tôi cười gượng gạo hỏi.
Hưng ngước lên trả lời:
"Chỗ này...có tên Diệp Chi sao?"
Tôi biết rõ không thể thương lượng đàng hoàng với Hưng được, định bụng tìm chỗ mới thì cậu ấy lên tiếng, "Ngồi đây đi tao có chút chuyện muốn nói với Chi."
Tôi sợ Hưng sẽ nói lại chuyện tối qua, lúng túng đáp:
"Tôi.. không có gì để nói với cậu cả!" Rồi chạy vội qua bàn khác.
Tôi vừa đặt sách xuống bàn khác thì trước mặt lại xuất hiện mái tóc ấn tượng đến chói mắt. Cậu ta ngồi xuống chớp mắt với vẻ rất vô tội. Thật đúng là hết nói nỗi.
Tôi bất lực, tiếp tục làm đề cương đang dở trên lớp.
"Bạn cố tình tránh mặt tao sao?" Hưng chợt lên tiếng.
___________________________
Thi học kì xong ùiiii, khá vui nên tuôi đăng nốt chương nàyyyyy. Hẹn mấy bà thu7 tuần này nhaaaa.??