Chương 14: Mượn hoa tỏ tình
Chị có cái mùi hương giống cái nắng ấm mùa thu. Hương thơm nhè nhẹ, lại ấm áp. Cũng giống như mùi một loài hoa, nhưng tôi lại không nhớ được tên.
" Chị về đây nha."
Giọng chị ấy cất lên, phá tan khoảng không tĩnh lặng đang bao trùm hai đứa. Thì ra đã đến nhà chị, vẫn là căn nhà cùng màu xanh lá cây thơ mộng ấy.
Nhìn đến lại khiến tôi nhớ đến một thứ.
Đó chính là nụ hôn, mà cả đời tôi cũng không thể quên.
'' Chát. '' - Tôi tự tay tát vào má mình một cái đau điếng.
[ Mình bị sao vậy nè, quên đi. ]- Tôi nghĩ trong lòng.
Lần này ngoài hiên nhà còn trưng bày một số loài hoa, trong những bông hoa ấy thì ánh mắt của tôi lại bị thu hút bởi bông hoa màu hồng. Bông hoa mang màu nhạt lẫn đậm xen lẫn, trông thực sự rất đẹp.
Nhìn sang phía Thu, tôi thắc mắc hỏi về bông hoa ấy.
" Bông hoa màu hồng trên kệ kia đẹp nhỉ? ''
" Vậy ư? ''- Chị đáp lại lời tôi
'' Em thích không? ''
Chị vừa cười vừa nhìn tôi.
" Có ạ ''- Thành thật mà trả lời.
" Đây là loài hoa hay được tặng tỏ tình đấy."
" Hoa tulip, đúng thực là đẹp đến mê hồn. "
Thu vừa nói vừa đưa 9 bông hoa đó lại về phía tôi.
" Chị tặng em này. ''
" Dạ?"
Tôi đưa tay mình ra nhận lấy bó hoa, trong dòng suy nghĩ tại sao chị ấy lại nói vậy. Loài hoa này thường được dùng để tỏ tình, thế vậy có nghĩ là là chị ấy thích mình đúng không, thật á chúng mình sẽ yêu nhau.
Tôi biết mình đang tự luyến, nhưng không muốn thoát khỏi dòng suy nghĩ này.
Chính tôi tự cảm nhận được thứ gọi là nhịp đập con tim, vì giờ đây. Tim tôi đang đập thình thịch đây, theo một cách vừa nhanh vừa mạnh. Hai má nóng nóng, dựa vào điều này nên tôi chắc chắn, má đã đỏ. Không phải đỏ vì đau, mà đỏ vì sự ngại ngùng khó tả.
Vôi vội cầm bó hoa trên tay, mà gương mặt lại giả vờ như đang ngắm chúng một cách say sưa.
" Hoa...hoa đẹp quá. ''
" Vậy hoa này có ý nghĩa gì vậy ạ? ''
Thu nhìn tôi một lúc, vừa cười rồi nói
" Chín bông tulip này."
" Nó chứa đựng ý nghĩa là Anh thầm yêu em."
" Vậy ạ."
Tôi, bây giờ con tim bé bỏng, lại đang đập loạn nhị cả lên. Lời nói vội vàng được thốt ra
" Em muốn bảo."
" Bảo gì nè."
" Em nói đi, chị nghe."
Tôi nhìn chín bông hoa tulip đang cầm trên tay, chần chừ không muốn nói.
Chỉ là tôi muốn mượn chính bông hoa được tặng để tỏ tình, chín bông hoa tulip có ý nghĩa chính là anh thầm yêu em. Nhưng liệu Thu có nhận ra, liệu tỏ tình khi này có phải quá sớm.
Nhưng nếu không nói, thì liệu tôi sẽ bỏ lỡ. Đã vậy thì phải liều, suy nghĩ hùng hồn quyết tâm là vậy, nhưng lời muốn nói ra lại như nghẹn lại ở cổ. Đôi tay cầm hoa run lên, giọng nói e thẹn ngại ngùng.
Cố trấn tĩnh bản thân, nhìn thấy chị Thu vẫn đang im lặng chờ đợi mình. Tôi liền lấy hết dũng khí, đưa chín bông hoa tulip về phía chị.
Chị lộ rõ gương mặt khó hiểu, không biết tôi muốn làm gì. Liền hỏi lại
" Sao vậy? "
" Em không thích hoa chị tặng sao."
Tôi nghe được lời này, liền nhanh chóng chối.
" Ơ, không phải đâu."
" Em thực sự rất thích."
" Chỉ là."
Lời nói bỗng dừng lại một lúc, sau đó lại được nói to
" Em tặng chị."
" Em tặng chị ư? "
" Vâng, đúng rồi."
" Cái này chị tặng em mà, em nên mang bông hoa này tặng cho người mình thầm thích chứ."
" Nhưng."
Lời tôi muốn nói lại không dám nói ra, không muốn nói rằng người mình thầm thích là chị, tôi thở dài một tiếng. Lời nói nặng lòng
" Chị về đây nha."
Giọng chị ấy cất lên, phá tan khoảng không tĩnh lặng đang bao trùm hai đứa. Thì ra đã đến nhà chị, vẫn là căn nhà cùng màu xanh lá cây thơ mộng ấy.
Nhìn đến lại khiến tôi nhớ đến một thứ.
Đó chính là nụ hôn, mà cả đời tôi cũng không thể quên.
'' Chát. '' - Tôi tự tay tát vào má mình một cái đau điếng.
[ Mình bị sao vậy nè, quên đi. ]- Tôi nghĩ trong lòng.
Lần này ngoài hiên nhà còn trưng bày một số loài hoa, trong những bông hoa ấy thì ánh mắt của tôi lại bị thu hút bởi bông hoa màu hồng. Bông hoa mang màu nhạt lẫn đậm xen lẫn, trông thực sự rất đẹp.
Nhìn sang phía Thu, tôi thắc mắc hỏi về bông hoa ấy.
" Bông hoa màu hồng trên kệ kia đẹp nhỉ? ''
" Vậy ư? ''- Chị đáp lại lời tôi
'' Em thích không? ''
Chị vừa cười vừa nhìn tôi.
" Có ạ ''- Thành thật mà trả lời.
" Đây là loài hoa hay được tặng tỏ tình đấy."
" Hoa tulip, đúng thực là đẹp đến mê hồn. "
Thu vừa nói vừa đưa 9 bông hoa đó lại về phía tôi.
" Chị tặng em này. ''
" Dạ?"
Tôi đưa tay mình ra nhận lấy bó hoa, trong dòng suy nghĩ tại sao chị ấy lại nói vậy. Loài hoa này thường được dùng để tỏ tình, thế vậy có nghĩ là là chị ấy thích mình đúng không, thật á chúng mình sẽ yêu nhau.
Tôi biết mình đang tự luyến, nhưng không muốn thoát khỏi dòng suy nghĩ này.
Chính tôi tự cảm nhận được thứ gọi là nhịp đập con tim, vì giờ đây. Tim tôi đang đập thình thịch đây, theo một cách vừa nhanh vừa mạnh. Hai má nóng nóng, dựa vào điều này nên tôi chắc chắn, má đã đỏ. Không phải đỏ vì đau, mà đỏ vì sự ngại ngùng khó tả.
Vôi vội cầm bó hoa trên tay, mà gương mặt lại giả vờ như đang ngắm chúng một cách say sưa.
" Hoa...hoa đẹp quá. ''
" Vậy hoa này có ý nghĩa gì vậy ạ? ''
Thu nhìn tôi một lúc, vừa cười rồi nói
" Chín bông tulip này."
" Nó chứa đựng ý nghĩa là Anh thầm yêu em."
" Vậy ạ."
Tôi, bây giờ con tim bé bỏng, lại đang đập loạn nhị cả lên. Lời nói vội vàng được thốt ra
" Em muốn bảo."
" Bảo gì nè."
" Em nói đi, chị nghe."
Tôi nhìn chín bông hoa tulip đang cầm trên tay, chần chừ không muốn nói.
Chỉ là tôi muốn mượn chính bông hoa được tặng để tỏ tình, chín bông hoa tulip có ý nghĩa chính là anh thầm yêu em. Nhưng liệu Thu có nhận ra, liệu tỏ tình khi này có phải quá sớm.
Nhưng nếu không nói, thì liệu tôi sẽ bỏ lỡ. Đã vậy thì phải liều, suy nghĩ hùng hồn quyết tâm là vậy, nhưng lời muốn nói ra lại như nghẹn lại ở cổ. Đôi tay cầm hoa run lên, giọng nói e thẹn ngại ngùng.
Cố trấn tĩnh bản thân, nhìn thấy chị Thu vẫn đang im lặng chờ đợi mình. Tôi liền lấy hết dũng khí, đưa chín bông hoa tulip về phía chị.
Chị lộ rõ gương mặt khó hiểu, không biết tôi muốn làm gì. Liền hỏi lại
" Sao vậy? "
" Em không thích hoa chị tặng sao."
Tôi nghe được lời này, liền nhanh chóng chối.
" Ơ, không phải đâu."
" Em thực sự rất thích."
" Chỉ là."
Lời nói bỗng dừng lại một lúc, sau đó lại được nói to
" Em tặng chị."
" Em tặng chị ư? "
" Vâng, đúng rồi."
" Cái này chị tặng em mà, em nên mang bông hoa này tặng cho người mình thầm thích chứ."
" Nhưng."
Lời tôi muốn nói lại không dám nói ra, không muốn nói rằng người mình thầm thích là chị, tôi thở dài một tiếng. Lời nói nặng lòng