Chương 1: Về nước
Ở đầu mỗi chương đều có nút cộng trừ để thay đổi size chữ, các bạn nhớ thay đổi size chữ theo tầm mắt của mình nhé.
–
Chương 1: Về nước
Chuyến bay từ Los Angeles về nhà luôn gây nhầm lẫn, vì trong suốt chuyến bay kéo dài 13 tiếng đồng hồ, mặt trời không bao giờ lặn.
Thời gian cứ nhảy từ ngày này sang ngày khác, bỏ qua đêm.
Bên ngoài cửa sổ là mặt trời chói chang rực rỡ, cho dù có thể kéo tấm ngăn xuống, Lâm Gia Thanh vẫn không hề buồn ngủ. Cô gọi tiếp viên hàng không tới để lấy một tờ báo, vừa mở ra thì thấy mình ở trang bên trong.
Những cơn mưa sao khắp bầu trời rơi xuống mái vòm của nhà hát opera Garnier, khiến toàn bộ sân khấu trở thành một khung cảnh rực rỡ.
Trong bức ảnh, cô cầm hoa đứng một mình giữa sân khấu.
Nội dung bên dưới là lời khen ngợi không ngớt, những cụm từ như “Thiên nga đen”, “Kim cương chưa qua mài giũa” thường xuyên xuất hiện, thậm chí có bình luận nói rằng, từ lúc còn nằm trong nôi cô đã được nàng thơ của những điệu nhảy Terpsichore* hôn lên trán.
(*Terpsichore: một trong chín Nữ thần Muse – những người con gái của thần Zeus và nữ thần ký ức Titaness Mnemosyne.)
Cố hết sức thổi phồng như vậy, cũng không biết là do khẳng định thực lực của cô, hay chỉ đơn giản bởi vì —— đó là lần cuối cùng cô lên sân khấu biểu diễn.
Người ta nói rằng một vũ công sẽ chết hai lần trong đời, một lần khi họ ngừng nhảy và một lần khi cuộc đời họ kết thúc.
Ngay tối hôm qua, Lâm Gia Thanh đã trải qua cái chết đầu tiên trong cuộc đời cô.
Khi tấm rèm được kéo ra, khi ánh đèn sáng lên, khi khán giả nhảy dựng khỏi chỗ ngồi hoan hô, khi tiếng đèn flash ầm ầm vang lên cùng tiếng vỗ tay kéo dài không dứt của mọi người tràn ngập toàn bộ đại sảnh…
Cô đứng trên sân khấu và cúi chào một cách duyên dáng.
Những người quen thuộc với nhà hát opera đều biết rằng đó là thông lệ và là lời tạm biệt mãi mãi của các vũ công với sân khấu và khán giả.
Lâm Gia Thanh năm nay hai mươi bốn tuổi, sắp sửa bước sang tuổi hai mươi lăm.
Trong các cuộc thi múa ba lê lớn trên thế giới, tuổi của cô gần như là giới hạn cao nhất của nhóm người trưởng thành.
Kể từ ngày xỏ chân vào đôi giày khiêu vũ lần đầu tiên vào năm bảy tuổi, một nửa thời gian Lâm Gia Thanh đều ở trong phòng khiêu vũ, một nửa thời gian còn lại cô đang trên đường biểu diễn hoặc đi biểu diễn. Đặc biệt là hai năm nay, cô gần như đã đi khắp các sân khấu trên thế giới.
Quanh năm khiêu vũ cộng thêm lịch trình biểu diễn bận rộn, cô hao tổn sức lực, nhất là phần eo.
Mấu chốt hơn chính là, người nhà càng ngày càng thúc giục cô, hết lần này đến lần khác yêu cầu cô về nước —— cô không thể không từ biệt sân khấu.
Cô cũng không thể nhảy múa cả đời được.
Ở độ tuổi này, ẩn lui vào thời điểm rực rỡ nhất còn có thể xem là một phương thức rời đi tốt nhất.
Cũng coi như chết một cách có ý nghĩa.
Lâm Gia Thanh khép tờ báo lại, tiếp tục nhắm mắt ngẩn người.
Mặc dù là khoang hạng nhất nhưng vị trí của cô cũng không rộng lắm, có lẽ vì hãng hàng không không phải hạng nhất. Cô vội vàng về nước, cũng không có cách nào xét nét quá nhiều.
Chỗ ngồi không rộng rãi hơn tàu cao tốc bao nhiêu, đôi chân dài của cô bày thế nào cũng không thoải mái lắm.
Cô mở hé mắt, điều chỉnh tư thế một chút, vừa nghiêng đầu thì phát hiện người ngồi bên cạnh đang đánh giá mình.
Đó là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt châu Á, mặc áo có mũ rộng thùng thình, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đang cầm tờ báo đánh giá cô: “Chị là người trên báo…là Aurelie đúng không?”
“Ừ.” Cô không mấy nhiệt tình đáp lại, thậm chí còn lười biếng cử động cơ thể.
“Không nghĩ là chị thật. Mẹ tôi rất thích chị, thường xuyên kéo tôi đi xem chị biểu diễn, nào ngờ tôi lại có thể gặp được chị ở dưới sân khấu.” Cậu thanh niên lúc này kích động mở miệng.
“Cảm ơn.” Lâm Gia Thanh cười cười.
Có lẽ muốn kéo gần khoảng cách, cậu thanh niên lại hỏi, “Trùng hợp thật, chị cũng đến thành phố C sao?”
“…” Câu hỏi này, Lâm Gia Thanh nghe mà ngẩn cả người, “Nếu không thì sao? Nửa đường tôi nhảy xuống như chơi PUBG?”
Đối phương lúc này mới ý thức được bản thân nói chuyện ngốc nghếch, xấu hổ cúi đầu, ở dưới vành mũ lưỡi trai ho khan: “Chị cũng chơi PUBG à?”
“Thỉnh thoảng.”
“Vậy chị còn chơi trò gì khác không?”
“…”
Nói về fans thì Lâm Gia Thanh cũng gặp qua không ít, thế nhưng vị trước mắt này rốt cuộc có được tính là fan hay không thì trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ. Có điều dù sao cũng không ngủ được, rảnh rỗi không có gì làm chi bằng tám nhảm với người ta.
Sau 10 tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.
Tháng 10 ở thành phố C đã là cuối thu, trời mưa phùn rả rích, u ám buồn bã, khác xa với thời tiết ôn hòa 70 độ F* khi cô rời khỏi Los Angeles.
(*70 độ F tương đương với 21 độ C.)
Lâm Gia Thanh không mặc áo khoác, vừa ra khỏi cabin đã cảm thấy ớn lạnh.
Người bên cạnh thấy cô run rẩy thì vô thức muốn cởi áo khoác, lại phát hiện trước khi lên máy bay cậu ấy đã cất áo khoác vào hành lý.
“Không ngờ trời hơi lạnh nhỉ.” Cậu ấy làm bộ khoanh tay để giảm bớt xấu hổ, lại nói thầm, “Trời mưa có thể sẽ tắc đường, cũng không biết bọn họ đến chưa?”
Giống như muốn xác minh lời của cậu ấy, vừa dứt lời, điện thoại di động của cậu ấy vang lên.
Cậu ấy lấy điện thoại ra, vừa đi vừa nhận máy.
Lúc ra đến phòng chờ, cậu ấy mới cúp điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Lâm Gia Thanh: “Chị ở đâu? Lát nữa tài xế của tôi sẽ tới, chị đi cùng tôi đi, tôi đưa chị về trước.”
“Không cần.” Lâm Gia Thanh dừng bước, “Chồng tôi tới rồi.”
Trong đại sảnh của ga quốc tế, lác đác có vài đám người đang chờ đón khách.
Bọn họ hoặc là tốp năm tốp ba ngồi chung một nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lối đi dành cho hành khách. Hoặc là giơ biểu ngữ chờ ở lối ra vào, không ngừng kiễng chân.
Trong đó, Tưởng Thừa Vũ nghiêng người nghe điện thoại có vẻ đặc biệt xuất chúng.
Độ xếp nếp hoàn hảo và đường may tinh tế của bộ âu phục được thiết kế riêng làm nổi bật tỉ lệ thân hình hoàn mỹ của anh, dưới lớp áo sơ mi trắng là cơ bắp rắn chắc mảnh khảnh, làm tôn lên vẻ cao gầy mạnh mẽ của anh, giống hệt như một tác phẩm điêu khắc.
Lâm Gia Thanh từ lối ra dành hành khách đi ra, vừa liếc mắt đã khóa chặt anh: “Chồng ơi ——”
“Chồng?” Cậu thanh niên bên cạnh đang nhốn nha nhốn nháo bỗng sững người tại chỗ, dùng vài giây để xác nhận mình không nghe lầm, “Chị… chị kết hôn từ khi nào?”
“Hả? Chưa nói cho cậu biết sao?” Lâm Gia Thanh đáp, “Tôi đã kết hôn được hai năm rồi.”
Cô nói xong, trong ánh mắt phức tạp của đối phương từng bước đi về phía người mang âu phục màu đen kia, khoác lấy cánh tay người đó: “Đợi lâu chưa?”
Không biết có phải ảo giác của Lâm Gia Thanh không, cô dường như nghe được Tưởng Thừa Vũ hừ một tiếng.
Chẳng mấy chốc, anh cúp điện thoại, liếc nhìn cậu thanh niên vẫn đang đứng sững ở lối ra vào của hành khách, xoay người, “Chồng? Em tưởng tôi là phương tiện giao thông đến đây đón em sao?”
“….” Lâm Gia Thanh.
Cô nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của anh.
Nhưng cũng chỉ làm bộ như nghe không hiểu, mỉm cười kéo tay anh, theo anh đi về phía bàn xoay hành lý, sau đó lại kéo hành lý đi về phía thang máy.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, ánh nhìn phía xa xa kia dần rút lui, cô mới buông cánh tay anh ra: “Đi nhanh đi.” <!-- AI CONTENT END 1 -->
–
Chương 1: Về nước
Chuyến bay từ Los Angeles về nhà luôn gây nhầm lẫn, vì trong suốt chuyến bay kéo dài 13 tiếng đồng hồ, mặt trời không bao giờ lặn.
Thời gian cứ nhảy từ ngày này sang ngày khác, bỏ qua đêm.
Bên ngoài cửa sổ là mặt trời chói chang rực rỡ, cho dù có thể kéo tấm ngăn xuống, Lâm Gia Thanh vẫn không hề buồn ngủ. Cô gọi tiếp viên hàng không tới để lấy một tờ báo, vừa mở ra thì thấy mình ở trang bên trong.
Những cơn mưa sao khắp bầu trời rơi xuống mái vòm của nhà hát opera Garnier, khiến toàn bộ sân khấu trở thành một khung cảnh rực rỡ.
Trong bức ảnh, cô cầm hoa đứng một mình giữa sân khấu.
Nội dung bên dưới là lời khen ngợi không ngớt, những cụm từ như “Thiên nga đen”, “Kim cương chưa qua mài giũa” thường xuyên xuất hiện, thậm chí có bình luận nói rằng, từ lúc còn nằm trong nôi cô đã được nàng thơ của những điệu nhảy Terpsichore* hôn lên trán.
(*Terpsichore: một trong chín Nữ thần Muse – những người con gái của thần Zeus và nữ thần ký ức Titaness Mnemosyne.)
Cố hết sức thổi phồng như vậy, cũng không biết là do khẳng định thực lực của cô, hay chỉ đơn giản bởi vì —— đó là lần cuối cùng cô lên sân khấu biểu diễn.
Người ta nói rằng một vũ công sẽ chết hai lần trong đời, một lần khi họ ngừng nhảy và một lần khi cuộc đời họ kết thúc.
Ngay tối hôm qua, Lâm Gia Thanh đã trải qua cái chết đầu tiên trong cuộc đời cô.
Khi tấm rèm được kéo ra, khi ánh đèn sáng lên, khi khán giả nhảy dựng khỏi chỗ ngồi hoan hô, khi tiếng đèn flash ầm ầm vang lên cùng tiếng vỗ tay kéo dài không dứt của mọi người tràn ngập toàn bộ đại sảnh…
Cô đứng trên sân khấu và cúi chào một cách duyên dáng.
Những người quen thuộc với nhà hát opera đều biết rằng đó là thông lệ và là lời tạm biệt mãi mãi của các vũ công với sân khấu và khán giả.
Lâm Gia Thanh năm nay hai mươi bốn tuổi, sắp sửa bước sang tuổi hai mươi lăm.
Trong các cuộc thi múa ba lê lớn trên thế giới, tuổi của cô gần như là giới hạn cao nhất của nhóm người trưởng thành.
Kể từ ngày xỏ chân vào đôi giày khiêu vũ lần đầu tiên vào năm bảy tuổi, một nửa thời gian Lâm Gia Thanh đều ở trong phòng khiêu vũ, một nửa thời gian còn lại cô đang trên đường biểu diễn hoặc đi biểu diễn. Đặc biệt là hai năm nay, cô gần như đã đi khắp các sân khấu trên thế giới.
Quanh năm khiêu vũ cộng thêm lịch trình biểu diễn bận rộn, cô hao tổn sức lực, nhất là phần eo.
Mấu chốt hơn chính là, người nhà càng ngày càng thúc giục cô, hết lần này đến lần khác yêu cầu cô về nước —— cô không thể không từ biệt sân khấu.
Cô cũng không thể nhảy múa cả đời được.
Ở độ tuổi này, ẩn lui vào thời điểm rực rỡ nhất còn có thể xem là một phương thức rời đi tốt nhất.
Cũng coi như chết một cách có ý nghĩa.
Lâm Gia Thanh khép tờ báo lại, tiếp tục nhắm mắt ngẩn người.
Mặc dù là khoang hạng nhất nhưng vị trí của cô cũng không rộng lắm, có lẽ vì hãng hàng không không phải hạng nhất. Cô vội vàng về nước, cũng không có cách nào xét nét quá nhiều.
Chỗ ngồi không rộng rãi hơn tàu cao tốc bao nhiêu, đôi chân dài của cô bày thế nào cũng không thoải mái lắm.
Cô mở hé mắt, điều chỉnh tư thế một chút, vừa nghiêng đầu thì phát hiện người ngồi bên cạnh đang đánh giá mình.
Đó là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt châu Á, mặc áo có mũ rộng thùng thình, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đang cầm tờ báo đánh giá cô: “Chị là người trên báo…là Aurelie đúng không?”
“Ừ.” Cô không mấy nhiệt tình đáp lại, thậm chí còn lười biếng cử động cơ thể.
“Không nghĩ là chị thật. Mẹ tôi rất thích chị, thường xuyên kéo tôi đi xem chị biểu diễn, nào ngờ tôi lại có thể gặp được chị ở dưới sân khấu.” Cậu thanh niên lúc này kích động mở miệng.
“Cảm ơn.” Lâm Gia Thanh cười cười.
Có lẽ muốn kéo gần khoảng cách, cậu thanh niên lại hỏi, “Trùng hợp thật, chị cũng đến thành phố C sao?”
“…” Câu hỏi này, Lâm Gia Thanh nghe mà ngẩn cả người, “Nếu không thì sao? Nửa đường tôi nhảy xuống như chơi PUBG?”
Đối phương lúc này mới ý thức được bản thân nói chuyện ngốc nghếch, xấu hổ cúi đầu, ở dưới vành mũ lưỡi trai ho khan: “Chị cũng chơi PUBG à?”
“Thỉnh thoảng.”
“Vậy chị còn chơi trò gì khác không?”
“…”
Nói về fans thì Lâm Gia Thanh cũng gặp qua không ít, thế nhưng vị trước mắt này rốt cuộc có được tính là fan hay không thì trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ. Có điều dù sao cũng không ngủ được, rảnh rỗi không có gì làm chi bằng tám nhảm với người ta.
Sau 10 tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.
Tháng 10 ở thành phố C đã là cuối thu, trời mưa phùn rả rích, u ám buồn bã, khác xa với thời tiết ôn hòa 70 độ F* khi cô rời khỏi Los Angeles.
(*70 độ F tương đương với 21 độ C.)
Lâm Gia Thanh không mặc áo khoác, vừa ra khỏi cabin đã cảm thấy ớn lạnh.
Người bên cạnh thấy cô run rẩy thì vô thức muốn cởi áo khoác, lại phát hiện trước khi lên máy bay cậu ấy đã cất áo khoác vào hành lý.
“Không ngờ trời hơi lạnh nhỉ.” Cậu ấy làm bộ khoanh tay để giảm bớt xấu hổ, lại nói thầm, “Trời mưa có thể sẽ tắc đường, cũng không biết bọn họ đến chưa?”
Giống như muốn xác minh lời của cậu ấy, vừa dứt lời, điện thoại di động của cậu ấy vang lên.
Cậu ấy lấy điện thoại ra, vừa đi vừa nhận máy.
Lúc ra đến phòng chờ, cậu ấy mới cúp điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Lâm Gia Thanh: “Chị ở đâu? Lát nữa tài xế của tôi sẽ tới, chị đi cùng tôi đi, tôi đưa chị về trước.”
“Không cần.” Lâm Gia Thanh dừng bước, “Chồng tôi tới rồi.”
Trong đại sảnh của ga quốc tế, lác đác có vài đám người đang chờ đón khách.
Bọn họ hoặc là tốp năm tốp ba ngồi chung một nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lối đi dành cho hành khách. Hoặc là giơ biểu ngữ chờ ở lối ra vào, không ngừng kiễng chân.
Trong đó, Tưởng Thừa Vũ nghiêng người nghe điện thoại có vẻ đặc biệt xuất chúng.
Độ xếp nếp hoàn hảo và đường may tinh tế của bộ âu phục được thiết kế riêng làm nổi bật tỉ lệ thân hình hoàn mỹ của anh, dưới lớp áo sơ mi trắng là cơ bắp rắn chắc mảnh khảnh, làm tôn lên vẻ cao gầy mạnh mẽ của anh, giống hệt như một tác phẩm điêu khắc.
Lâm Gia Thanh từ lối ra dành hành khách đi ra, vừa liếc mắt đã khóa chặt anh: “Chồng ơi ——”
“Chồng?” Cậu thanh niên bên cạnh đang nhốn nha nhốn nháo bỗng sững người tại chỗ, dùng vài giây để xác nhận mình không nghe lầm, “Chị… chị kết hôn từ khi nào?”
“Hả? Chưa nói cho cậu biết sao?” Lâm Gia Thanh đáp, “Tôi đã kết hôn được hai năm rồi.”
Cô nói xong, trong ánh mắt phức tạp của đối phương từng bước đi về phía người mang âu phục màu đen kia, khoác lấy cánh tay người đó: “Đợi lâu chưa?”
Không biết có phải ảo giác của Lâm Gia Thanh không, cô dường như nghe được Tưởng Thừa Vũ hừ một tiếng.
Chẳng mấy chốc, anh cúp điện thoại, liếc nhìn cậu thanh niên vẫn đang đứng sững ở lối ra vào của hành khách, xoay người, “Chồng? Em tưởng tôi là phương tiện giao thông đến đây đón em sao?”
“….” Lâm Gia Thanh.
Cô nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của anh.
Nhưng cũng chỉ làm bộ như nghe không hiểu, mỉm cười kéo tay anh, theo anh đi về phía bàn xoay hành lý, sau đó lại kéo hành lý đi về phía thang máy.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, ánh nhìn phía xa xa kia dần rút lui, cô mới buông cánh tay anh ra: “Đi nhanh đi.” <!-- AI CONTENT END 1 -->