Chương 3: Mừng thọ
Ô tô cứ thế chạy trong bầu không khí yên lặng, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ, nhà họ Tưởng người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Lâm Gia Thanh khoác tay Tưởng Thừa Vũ, vừa ra khỏi thang máy, một cô gái đã tinh mắt phát hiện ra bọn họ, “Ơ, đây không phải là ngôi sao vũ đạo của chúng ta sao?”
“Vợ chồng cháu dâu tới rồi à?” Bà Tưởng nghe thấy tiếng động thì vứt cái ly trong tay sang một bên.
Mọi người lập tức nhường ra một con đường.
Lâm Gia Thanh kéo Tưởng Thừa Vũ bước nhanh về phía trước, lúc tới trước mặt bà cụ mới ngồi xổm xuống gọi: “Bà nội.”
“Cuối cùng cũng về rồi.” Bà cụ kéo tay cô, “Nghe nói con lại lấy được cúp vàng?”
Lâm Gia Thanh, “Bà nội, con lấy được huy chương vàng, không phải cúp vàng.”
“Sao, không giống nhau à?”
“…” Cô còn đang nghĩ giải thích thế nào cho đơn giản.
Tưởng Thừa Vũ bên cạnh đã mở miệng trước: “Cúp vàng là cúp vàng, huy chương vàng là huy chương vàng, cô ấy cũng không phải tuyển thủ Olympic ạ.”
Nói xong, anh đưa món quà lên.
Lâm Gia Thanh len lén nhìn, vẫn giống như những năm trước, không có gì mới mẻ, lại là đồ trang trí bằng ngọc. Thế nhưng bó hoa tươi lúc nãy lại không thấy đâu, không biết là anh quên cầm hay là bị cô châm chọc cho nên đổi ý.
Cô vội vàng giúp anh bổ sung một câu: “Chúc bà nội phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Với tư cách là người quản lý doanh nghiệp gia đình, trong bữa tiệc, Tưởng Thừa Vũ được phân công sang một bên, Lâm Gia Thanh lại được phân công sang bên kia.
Bàn của Tưởng Thừa Vũ đều là thương nhân, chính khách, cả đêm đều bàn luận thời sự và việc làm ăn, ăn một bữa cơm cũng không được thoải mái.
Lâm Gia Thanh cũng giống như vậy, cười nói với những người lớn tuổi ngồi cùng bàn suốt cả buổi tối, lặp đi lặp lại vô số lần về cuộc sống ở nước ngoài trong hai năm qua, khi rời khỏi bữa tiệc thì mặt cũng đã cứng đờ.
Trên đường trở về, hai người ngồi ở hai bên ghế sau rộng rãi, ăn ý đều không nói chuyện.
“Đến rồi.” Chú Khiêm nhắc nhở.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới tỉnh táo sau giấc ngủ ngắn, đi theo Tưởng Thừa Vũ xuống xe.
Căn hộ cao cấp ở Mạn Duyệt Loan là nhà mới được thiết kế lại sau khi hai người kết hôn.
Lâm Gia Thanh đã rất lâu không tới đây. Nếu không có Tưởng Thừa Vũ ấn nút, cô cũng quên mất tầng lầu cụ thể.
“Bình thường anh đều ở đây à?” Khi ánh đèn phòng khách sáng lên, Lâm Gia Thanh nhìn đồ đạc của Tưởng Thừa Vũ được xếp gọn ở cửa ra vào, không nhịn được hỏi.
“Nếu không thì sao? Lần trước về nhà, bà nội nhìn tôi bảo tôi gọi video cho em tới nửa tiếng đồng hồ, em quên rồi à?”
“…” Cũng không phải chỉ có hai lựa chọn này, anh cũng có thể ở nơi khác kim ốc tàng kiều mà, đúng không?
Nhưng lời này Lâm Gia Thanh không nói.
Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ cũ, không có gì thay đổi.
Trong hai năm cô đi, thoạt nhìn vẫn có người thường xuyên tới ở. Tủ quần áo hay trong ngăn kéo đều giống như lúc cô rời đi, không nhiễm một hạt bụi. Trong phòng tắm treo khăn mặt sạch sẽ, đồ dùng tắm rửa đều là nhãn hiệu cô quen dùng, vẫn còn mới tinh.
Trong môi trường quen thuộc, cô thả lỏng cơ thể thoải mái tắm rửa, hoàn toàn tẩy rửa bản thân.
Chờ cô đi ra, Tưởng Thừa Vũ đang xoa trán mệt mỏi nằm ngửa trên ghế làm việc, không biết đang tỉnh rượu hay đang đau đầu vì công việc.
“Anh có thể đi tắm rồi đó.” Lâm Gia Thanh nhắc nhở Tưởng Thừa Vũ.
Hơi nước còn sót lại từ phòng tắm tràn ra, như có như không vờn quanh cô, sống động giống hệt như một bức tranh.
Cuộc sống của cô trước nay vẫn an nhàn sung sướng, bản thân lại lười biếng chán ghét ánh sáng giống như mèo con, làn da trắng nõn trong suốt chưa từng bị tia cực tím tàn phá lâu dài nổi bật dưới bọt nước mềm mại, giống như có thể nặn ra nước.
Mái tóc ướt sũng của cô xõa tung sau lưng, vóc dáng hoàn hảo kia được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm, mơ hồ lộ ra đường cong hấp dẫn.
Tưởng Thừa Vũ nhìn Lâm Gia Thanh, mệt mỏi trong mắt dần dần rút đi, thay vào đó là dục vọng u ám.
Lâm Gia Thanh dời mắt đi, trên mặt nổi lên vệt ửng đỏ.
Mặc dù hôn nhân của họ không có nền tảng tình cảm, nhưng cuộc sống vợ chồng vẫn phải có.
Lúc mới kết hôn, mẹ đã với cô là đừng làm cái trò như chia giường ngủ gì đó ——
Thứ nhất, nhà họ Lâm họ là bên yếu thế, nếu cô còn làm giá, tức là không cho nhà họ Tưởng mặt mũi. Thứ hai, xã hội nhìn chung đã khoan dung hơn với nam giới, đàn ông có thể chơi bời ở bên ngoài nhưng phụ nữ không được để tai tiếng gì xảy ra.
Nếu cô không muốn thủ tiết, tốt nhất đừng tự cho là thông minh.
Cô cảm thấy rất có lý, dù sao kết hôn cũng đã kết hôn rồi, còn già mồm cãi láo cái gì nữa? Cho dù sau này ly hôn, chẳng lẽ phải giữ lại trinh tiết cho người sau sao?
Vì vậy, đêm hôn lễ, nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ mới, cô chủ động mở miệng, hỏi anh ngủ bên nào.
Anh thoáng chốc sửng sốt, dùng một ánh mắt thâm trầm tựa như bây giờ nhìn chằm chằm vào cô. Em xác định?
Cô không quá tự nhiên cụp mắt, lại ra vẻ trải đời. Đương nhiên, chúng ta là vợ chồng mà.
Sau đó, anh tắt đèn.
Trong bóng tối, cứ thế, mọi chuyện đã xảy ra.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ, nhà họ Tưởng người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Lâm Gia Thanh khoác tay Tưởng Thừa Vũ, vừa ra khỏi thang máy, một cô gái đã tinh mắt phát hiện ra bọn họ, “Ơ, đây không phải là ngôi sao vũ đạo của chúng ta sao?”
“Vợ chồng cháu dâu tới rồi à?” Bà Tưởng nghe thấy tiếng động thì vứt cái ly trong tay sang một bên.
Mọi người lập tức nhường ra một con đường.
Lâm Gia Thanh kéo Tưởng Thừa Vũ bước nhanh về phía trước, lúc tới trước mặt bà cụ mới ngồi xổm xuống gọi: “Bà nội.”
“Cuối cùng cũng về rồi.” Bà cụ kéo tay cô, “Nghe nói con lại lấy được cúp vàng?”
Lâm Gia Thanh, “Bà nội, con lấy được huy chương vàng, không phải cúp vàng.”
“Sao, không giống nhau à?”
“…” Cô còn đang nghĩ giải thích thế nào cho đơn giản.
Tưởng Thừa Vũ bên cạnh đã mở miệng trước: “Cúp vàng là cúp vàng, huy chương vàng là huy chương vàng, cô ấy cũng không phải tuyển thủ Olympic ạ.”
Nói xong, anh đưa món quà lên.
Lâm Gia Thanh len lén nhìn, vẫn giống như những năm trước, không có gì mới mẻ, lại là đồ trang trí bằng ngọc. Thế nhưng bó hoa tươi lúc nãy lại không thấy đâu, không biết là anh quên cầm hay là bị cô châm chọc cho nên đổi ý.
Cô vội vàng giúp anh bổ sung một câu: “Chúc bà nội phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Với tư cách là người quản lý doanh nghiệp gia đình, trong bữa tiệc, Tưởng Thừa Vũ được phân công sang một bên, Lâm Gia Thanh lại được phân công sang bên kia.
Bàn của Tưởng Thừa Vũ đều là thương nhân, chính khách, cả đêm đều bàn luận thời sự và việc làm ăn, ăn một bữa cơm cũng không được thoải mái.
Lâm Gia Thanh cũng giống như vậy, cười nói với những người lớn tuổi ngồi cùng bàn suốt cả buổi tối, lặp đi lặp lại vô số lần về cuộc sống ở nước ngoài trong hai năm qua, khi rời khỏi bữa tiệc thì mặt cũng đã cứng đờ.
Trên đường trở về, hai người ngồi ở hai bên ghế sau rộng rãi, ăn ý đều không nói chuyện.
“Đến rồi.” Chú Khiêm nhắc nhở.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới tỉnh táo sau giấc ngủ ngắn, đi theo Tưởng Thừa Vũ xuống xe.
Căn hộ cao cấp ở Mạn Duyệt Loan là nhà mới được thiết kế lại sau khi hai người kết hôn.
Lâm Gia Thanh đã rất lâu không tới đây. Nếu không có Tưởng Thừa Vũ ấn nút, cô cũng quên mất tầng lầu cụ thể.
“Bình thường anh đều ở đây à?” Khi ánh đèn phòng khách sáng lên, Lâm Gia Thanh nhìn đồ đạc của Tưởng Thừa Vũ được xếp gọn ở cửa ra vào, không nhịn được hỏi.
“Nếu không thì sao? Lần trước về nhà, bà nội nhìn tôi bảo tôi gọi video cho em tới nửa tiếng đồng hồ, em quên rồi à?”
“…” Cũng không phải chỉ có hai lựa chọn này, anh cũng có thể ở nơi khác kim ốc tàng kiều mà, đúng không?
Nhưng lời này Lâm Gia Thanh không nói.
Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ cũ, không có gì thay đổi.
Trong hai năm cô đi, thoạt nhìn vẫn có người thường xuyên tới ở. Tủ quần áo hay trong ngăn kéo đều giống như lúc cô rời đi, không nhiễm một hạt bụi. Trong phòng tắm treo khăn mặt sạch sẽ, đồ dùng tắm rửa đều là nhãn hiệu cô quen dùng, vẫn còn mới tinh.
Trong môi trường quen thuộc, cô thả lỏng cơ thể thoải mái tắm rửa, hoàn toàn tẩy rửa bản thân.
Chờ cô đi ra, Tưởng Thừa Vũ đang xoa trán mệt mỏi nằm ngửa trên ghế làm việc, không biết đang tỉnh rượu hay đang đau đầu vì công việc.
“Anh có thể đi tắm rồi đó.” Lâm Gia Thanh nhắc nhở Tưởng Thừa Vũ.
Hơi nước còn sót lại từ phòng tắm tràn ra, như có như không vờn quanh cô, sống động giống hệt như một bức tranh.
Cuộc sống của cô trước nay vẫn an nhàn sung sướng, bản thân lại lười biếng chán ghét ánh sáng giống như mèo con, làn da trắng nõn trong suốt chưa từng bị tia cực tím tàn phá lâu dài nổi bật dưới bọt nước mềm mại, giống như có thể nặn ra nước.
Mái tóc ướt sũng của cô xõa tung sau lưng, vóc dáng hoàn hảo kia được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm, mơ hồ lộ ra đường cong hấp dẫn.
Tưởng Thừa Vũ nhìn Lâm Gia Thanh, mệt mỏi trong mắt dần dần rút đi, thay vào đó là dục vọng u ám.
Lâm Gia Thanh dời mắt đi, trên mặt nổi lên vệt ửng đỏ.
Mặc dù hôn nhân của họ không có nền tảng tình cảm, nhưng cuộc sống vợ chồng vẫn phải có.
Lúc mới kết hôn, mẹ đã với cô là đừng làm cái trò như chia giường ngủ gì đó ——
Thứ nhất, nhà họ Lâm họ là bên yếu thế, nếu cô còn làm giá, tức là không cho nhà họ Tưởng mặt mũi. Thứ hai, xã hội nhìn chung đã khoan dung hơn với nam giới, đàn ông có thể chơi bời ở bên ngoài nhưng phụ nữ không được để tai tiếng gì xảy ra.
Nếu cô không muốn thủ tiết, tốt nhất đừng tự cho là thông minh.
Cô cảm thấy rất có lý, dù sao kết hôn cũng đã kết hôn rồi, còn già mồm cãi láo cái gì nữa? Cho dù sau này ly hôn, chẳng lẽ phải giữ lại trinh tiết cho người sau sao?
Vì vậy, đêm hôn lễ, nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ mới, cô chủ động mở miệng, hỏi anh ngủ bên nào.
Anh thoáng chốc sửng sốt, dùng một ánh mắt thâm trầm tựa như bây giờ nhìn chằm chằm vào cô. Em xác định?
Cô không quá tự nhiên cụp mắt, lại ra vẻ trải đời. Đương nhiên, chúng ta là vợ chồng mà.
Sau đó, anh tắt đèn.
Trong bóng tối, cứ thế, mọi chuyện đã xảy ra.
<!-- AI CONTENT END 1 -->