Chương 43: Lãng mạn
Rốt cuộc Lâm Gia Thanh vẫn buộc miệng thốt ra sự bất mãn của mình.
Lúc trước Khương Tuệ nhắc nhở cô, cô không có cảm giác. Bây giờ sau khi chia xa hai nơi, cô mới phát hiện cô vẫn hy vọng Tưởng Thừa Vũ quan tâm cô hơn một chút.
Vẫn hy vọng họ có thể bám dính nhau một chút.
Cô nghĩ như vậy nên cứ thế nói hết một hơi, sau khi nói xong mới bất tri bất giác che miệng, có chút hối hận vì sự nhanh miệng của mình.
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc.
Không khí yên tĩnh khuếch đại hơi thở của nhau.
Lại qua một hồi lâu, điện thoại di động của Lâm Gia Thanh đột ngột vang lên, là cuộc gọi thoại bị cúp, Tưởng Thừa Vũ gửi tới lời mời video mới.
Hình như anh vừa tắm xong.
Lâm Gia Thanh vừa mở video ra đã thấy anh để trần nửa người trên ngồi ở đầu giường, đầu vai vắt khăn lông, tóc ướt, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng có chút ươn ướt.
Tầm mắt chạm nhau, cô yên lặng nhìn anh vài giây: “Sao anh không mặc quần áo?”
“Mới vừa tắm xong, còn hơi nóng.”
Anh nói xong cuộn khăn lên, lại lau tóc.
Ống kính lắc lư, Lâm Gia Thanh vô tình liếc thấy cơ ngực đầy đặn dưới sườn cổ anh, mặt không khỏi đỏ lên: “Anh đang ở khách sạn à?”
“Ừ.” Anh giơ di động lên cho cô nhìn xung quanh.
Sau đó lại chuyển ống kính về mặt mình.
Trong tiếng sột soạt, ống nghe điện thoại dường như cũng dính hơi ẩm trên tóc anh, khiến tiếng hít thở của anh truyền tới cũng trở nên ẩm ướt.
Lâm Gia Thanh nhất thời lại quên mất muốn nói gì.
Rõ ràng chỉ mới xa nhau hai ngày, thế mà nỗi nhớ nhung lại khiến trái tim cô cuộn trào. Dòng nước ấm áp bao lấy cô, làm cho tay chân cô trở nên luống cuống.
Lâm Gia Thanh cúi đầu im lặng nắm chặt góc chăn trong tay.
Vừa rồi còn đang lẽ thẳng khí hùng lên án công khai, bỗng chốc lại lặng lẽ chấm dứt chiến tranh.
“Không phải muốn gọi video sao?” Đối diện bỗng nhiên hỏi.
Lâm Gia Thanh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tưởng Thừa Vũ: “Sao lại cúi đầu?”
“Đâu có?” Cô há miệng cãi lại, vội vàng ngẩng đầu lên lần nữa.
Hai người im lặng nhìn nhau qua màn hình điện tử.
Hormone sản sinh mang lại cảm giác phấn khích mơ hồ.
Cả người Lâm Gia Thanh lâng lâng, trong đầu toàn là hình ảnh triền miên thân thiết với Tưởng Thừa Vũ lúc trước.
Trái tim đập nhanh, cô cắn môi dưới, cố gắng bỏ qua xao động dâng lên trong cơ thể, nhìn thẳng vào anh.
Mà Tưởng Thừa Vũ cũng đang nhìn cô.
Nhìn lông mi cong dài rủ xuống lại lập tức nâng lên, nhìn vệt ửng đỏ trên gò má cô chậm rãi nhuộm đến vành tai, nhìn môi dưới dần trở nên đỏ mọng do bị cô cắn…
Cổ họng khô khốc đến phát đau.
Cuối cùng anh bại trận, dời tầm mắt trước: “Cho nên, em tức giận là vì hai hôm nay anh không gọi video cho em?”
“…” Lâm Gia Thanh lúc này mới hoảng hốt nhớ tới tranh chấp ban đầu giữa họ.
Tuy trái tim đã mềm nhũn như vũng nước, nhưng cô vẫn nhớ rõ yêu cầu của mình, ậm ờ gật đầu.
Sau đó là một hồi im lặng ngắn ngủi, cô nghe thấy Tưởng Thừa Vũ có chút không được tự nhiên mở miệng: “Lúc trước em ở nước ngoài, lần nào anh gọi video cho em đều bị em chuyển qua gọi thoại, em còn nhớ không?”
“Hả?” Lâm Gia Thanh nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật, “Nhưng… đó là bởi vì trong đoàn có mấy cô gái khác, không tiện…”
“Em không nói cho anh biết nguyên nhân, anh tưởng em không thích bị camera trước chụp mặt.”
“…” Còn có thế nữa sao? “Nhưng anh cũng không chủ động gọi điện thoại cho em mà?”
“Báo bình an không tính?”
“… Không tính.”
“Buổi chiều gọi cho em cũng không tính?” Tưởng Thừa Vũ, “Anh tưởng chúng ta gọi thoại là đủ rồi, anh chỉ muốn về sớm một chút.”
“…” Cho nên, xét đến cùng là nhu cầu tình cảm của nam nữ không giống nhau?
Gì cơ? Vậy náo loạn nửa ngày chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt sao?
Lâm Gia Thanh bất mãn bĩu môi.
Cuộc gọi lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau, Lâm Gia Thanh lại nghe bên kia hỏi: “Còn nữa không?”
“?”
“Còn bất mãn gì nữa không?” Tưởng Thừa Vũ, “Không bất ngờ? Không lãng mạn? Không tình cảm mặn nồng?”
Anh lặp lại lời lên án vừa rồi của cô, cố ý cắn lấy mấy chữ ‘tình cảm nặn nồng’ với ý sâu xa.
“Không phải…” Cô vội vàng giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt chứa đầy dục vọng của anh, cô lại nhịn không được cúi đầu: “Em không có ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“…” Lâm Gia Thanh, “Tưởng Thừa Vũ, không phải anh cũng chưa từng yêu đương sao?”
“Ừ.”
“Anh không tò mò sao?”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò cảm giác yêu đương đó——” Lâm Gia Thanh, “Cảm giác nhận được hoa tươi, cảm giác được người yêu tạo bất ngờ, các cuộc hẹn làm tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau và bồi đắp tình cảm, dẫn theo bạn đời của mình đi du lịch với bạn thân…”
…
Từ thời học sinh, nhìn các bạn học bên cạnh yêu đương Lâm Gia Thanh đã không ngừng tò mò, tình yêu rốt cuộc có ma lực gì.
Sau đó cô cũng có người mình thích, cũng sẽ ảo tưởng cảm giác yêu đương với đối phương ——
Bây giờ người này đã thay đổi, nhưng tất cả những khao khát về tình yêu vẫn như cũ.
Lâm Gia Thanh vén chăn lên, nằm xuống giường, kể cho Tưởng Thừa Vũ nghe sự tò mò và ước mơ của cô.
Tưởng Thừa Vũ cứ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi một hai câu.
Trong cuộc đối thoại vụn vặt.
Cơn buồn ngủ từng chút từng chút chiếm lấy Lâm Gia Thanh, cùng với giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên kia điện thoại, khiến cô dần dần rơi vào trong mơ hồ.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau thức dậy, Lâm Gia Thanh tràn đầy năng lượng.
Ra khỏi phòng ngủ, dì giúp việc đã làm xong bữa sáng, đang loay hoay bó hoa trong phòng khách:
Hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn, hoa hồng champagne… Các loại hoa hồng chất đống trên mặt đất, nhiều hơn tất cả bình hoa trong nhà cộng lại.
“Sao lại mua nhiều hoa vậy ạ?” Cô nhịn không được tiến lên xem xét.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Dì giúp việc cũng tỏ vẻ khó hiểu, “Vừa rồi chú Khiêm dẫn người đưa lên, tôi còn đang hoang mang, sao lại nhiều hoa tới vậy…”
Chú Khiêm? Cái quái gì thế?
Lâm Gia Thanh bắt được điểm mấu chốt, lấy di động ra hoài nghi gọi cho Tưởng Thừa Vũ.
“Tút…Tút…”
Điện thoại di động vừa vang lên hai tiếng đã được bắt máy.
Bên kia Tưởng Thừa Vũ đang đánh răng, ngậm bàn chải đánh răng lúng búng hỏi cô: “Dậy rồi à?”
“Dậy rồi…À này, Tưởng Thừa Vũ, hoa hồng là do anh kêu chú Khiêm đưa lên sao?”
“Ừ.”
“Sao nhiều vậy?” Lâm Gia Thanh quét camera toàn bộ căn phòng, “Là cơ sở sản xuất hoa tươi nào… phá sản à?”
“…” Đây là dị ứng với lãng mạn sao?
Tưởng Thừa Vũ không khỏi nhớ tới bó hoa anh tặng cô lần trước khi đón máy bay.
Rõ ràng anh đã từng tặng, nhưng cô không hề phát hiện, anh chỉ có thể dùng phương thức khoa trương hơn một chút.
Tưởng Thừa Vũ buông bàn chải đánh răng xuống, “Không phải em muốn hoa tươi và lãng mạn sao?”
“Tặng em?” Lúc này Lâm Gia Thanh mới phản ứng lại.
Nhìn hoa tươi khắp phòng, cô từ từ há to miệng. Sau đó, trong sự kinh ngạc, cô nghe trái tim mình đập nhanh từng chút một.
Thình thịch…thình thịch… <!-- AI CONTENT END 1 -->
Lúc trước Khương Tuệ nhắc nhở cô, cô không có cảm giác. Bây giờ sau khi chia xa hai nơi, cô mới phát hiện cô vẫn hy vọng Tưởng Thừa Vũ quan tâm cô hơn một chút.
Vẫn hy vọng họ có thể bám dính nhau một chút.
Cô nghĩ như vậy nên cứ thế nói hết một hơi, sau khi nói xong mới bất tri bất giác che miệng, có chút hối hận vì sự nhanh miệng của mình.
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc.
Không khí yên tĩnh khuếch đại hơi thở của nhau.
Lại qua một hồi lâu, điện thoại di động của Lâm Gia Thanh đột ngột vang lên, là cuộc gọi thoại bị cúp, Tưởng Thừa Vũ gửi tới lời mời video mới.
Hình như anh vừa tắm xong.
Lâm Gia Thanh vừa mở video ra đã thấy anh để trần nửa người trên ngồi ở đầu giường, đầu vai vắt khăn lông, tóc ướt, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng có chút ươn ướt.
Tầm mắt chạm nhau, cô yên lặng nhìn anh vài giây: “Sao anh không mặc quần áo?”
“Mới vừa tắm xong, còn hơi nóng.”
Anh nói xong cuộn khăn lên, lại lau tóc.
Ống kính lắc lư, Lâm Gia Thanh vô tình liếc thấy cơ ngực đầy đặn dưới sườn cổ anh, mặt không khỏi đỏ lên: “Anh đang ở khách sạn à?”
“Ừ.” Anh giơ di động lên cho cô nhìn xung quanh.
Sau đó lại chuyển ống kính về mặt mình.
Trong tiếng sột soạt, ống nghe điện thoại dường như cũng dính hơi ẩm trên tóc anh, khiến tiếng hít thở của anh truyền tới cũng trở nên ẩm ướt.
Lâm Gia Thanh nhất thời lại quên mất muốn nói gì.
Rõ ràng chỉ mới xa nhau hai ngày, thế mà nỗi nhớ nhung lại khiến trái tim cô cuộn trào. Dòng nước ấm áp bao lấy cô, làm cho tay chân cô trở nên luống cuống.
Lâm Gia Thanh cúi đầu im lặng nắm chặt góc chăn trong tay.
Vừa rồi còn đang lẽ thẳng khí hùng lên án công khai, bỗng chốc lại lặng lẽ chấm dứt chiến tranh.
“Không phải muốn gọi video sao?” Đối diện bỗng nhiên hỏi.
Lâm Gia Thanh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tưởng Thừa Vũ: “Sao lại cúi đầu?”
“Đâu có?” Cô há miệng cãi lại, vội vàng ngẩng đầu lên lần nữa.
Hai người im lặng nhìn nhau qua màn hình điện tử.
Hormone sản sinh mang lại cảm giác phấn khích mơ hồ.
Cả người Lâm Gia Thanh lâng lâng, trong đầu toàn là hình ảnh triền miên thân thiết với Tưởng Thừa Vũ lúc trước.
Trái tim đập nhanh, cô cắn môi dưới, cố gắng bỏ qua xao động dâng lên trong cơ thể, nhìn thẳng vào anh.
Mà Tưởng Thừa Vũ cũng đang nhìn cô.
Nhìn lông mi cong dài rủ xuống lại lập tức nâng lên, nhìn vệt ửng đỏ trên gò má cô chậm rãi nhuộm đến vành tai, nhìn môi dưới dần trở nên đỏ mọng do bị cô cắn…
Cổ họng khô khốc đến phát đau.
Cuối cùng anh bại trận, dời tầm mắt trước: “Cho nên, em tức giận là vì hai hôm nay anh không gọi video cho em?”
“…” Lâm Gia Thanh lúc này mới hoảng hốt nhớ tới tranh chấp ban đầu giữa họ.
Tuy trái tim đã mềm nhũn như vũng nước, nhưng cô vẫn nhớ rõ yêu cầu của mình, ậm ờ gật đầu.
Sau đó là một hồi im lặng ngắn ngủi, cô nghe thấy Tưởng Thừa Vũ có chút không được tự nhiên mở miệng: “Lúc trước em ở nước ngoài, lần nào anh gọi video cho em đều bị em chuyển qua gọi thoại, em còn nhớ không?”
“Hả?” Lâm Gia Thanh nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật, “Nhưng… đó là bởi vì trong đoàn có mấy cô gái khác, không tiện…”
“Em không nói cho anh biết nguyên nhân, anh tưởng em không thích bị camera trước chụp mặt.”
“…” Còn có thế nữa sao? “Nhưng anh cũng không chủ động gọi điện thoại cho em mà?”
“Báo bình an không tính?”
“… Không tính.”
“Buổi chiều gọi cho em cũng không tính?” Tưởng Thừa Vũ, “Anh tưởng chúng ta gọi thoại là đủ rồi, anh chỉ muốn về sớm một chút.”
“…” Cho nên, xét đến cùng là nhu cầu tình cảm của nam nữ không giống nhau?
Gì cơ? Vậy náo loạn nửa ngày chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt sao?
Lâm Gia Thanh bất mãn bĩu môi.
Cuộc gọi lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau, Lâm Gia Thanh lại nghe bên kia hỏi: “Còn nữa không?”
“?”
“Còn bất mãn gì nữa không?” Tưởng Thừa Vũ, “Không bất ngờ? Không lãng mạn? Không tình cảm mặn nồng?”
Anh lặp lại lời lên án vừa rồi của cô, cố ý cắn lấy mấy chữ ‘tình cảm nặn nồng’ với ý sâu xa.
“Không phải…” Cô vội vàng giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt chứa đầy dục vọng của anh, cô lại nhịn không được cúi đầu: “Em không có ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“…” Lâm Gia Thanh, “Tưởng Thừa Vũ, không phải anh cũng chưa từng yêu đương sao?”
“Ừ.”
“Anh không tò mò sao?”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò cảm giác yêu đương đó——” Lâm Gia Thanh, “Cảm giác nhận được hoa tươi, cảm giác được người yêu tạo bất ngờ, các cuộc hẹn làm tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau và bồi đắp tình cảm, dẫn theo bạn đời của mình đi du lịch với bạn thân…”
…
Từ thời học sinh, nhìn các bạn học bên cạnh yêu đương Lâm Gia Thanh đã không ngừng tò mò, tình yêu rốt cuộc có ma lực gì.
Sau đó cô cũng có người mình thích, cũng sẽ ảo tưởng cảm giác yêu đương với đối phương ——
Bây giờ người này đã thay đổi, nhưng tất cả những khao khát về tình yêu vẫn như cũ.
Lâm Gia Thanh vén chăn lên, nằm xuống giường, kể cho Tưởng Thừa Vũ nghe sự tò mò và ước mơ của cô.
Tưởng Thừa Vũ cứ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi một hai câu.
Trong cuộc đối thoại vụn vặt.
Cơn buồn ngủ từng chút từng chút chiếm lấy Lâm Gia Thanh, cùng với giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên kia điện thoại, khiến cô dần dần rơi vào trong mơ hồ.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau thức dậy, Lâm Gia Thanh tràn đầy năng lượng.
Ra khỏi phòng ngủ, dì giúp việc đã làm xong bữa sáng, đang loay hoay bó hoa trong phòng khách:
Hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn, hoa hồng champagne… Các loại hoa hồng chất đống trên mặt đất, nhiều hơn tất cả bình hoa trong nhà cộng lại.
“Sao lại mua nhiều hoa vậy ạ?” Cô nhịn không được tiến lên xem xét.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Dì giúp việc cũng tỏ vẻ khó hiểu, “Vừa rồi chú Khiêm dẫn người đưa lên, tôi còn đang hoang mang, sao lại nhiều hoa tới vậy…”
Chú Khiêm? Cái quái gì thế?
Lâm Gia Thanh bắt được điểm mấu chốt, lấy di động ra hoài nghi gọi cho Tưởng Thừa Vũ.
“Tút…Tút…”
Điện thoại di động vừa vang lên hai tiếng đã được bắt máy.
Bên kia Tưởng Thừa Vũ đang đánh răng, ngậm bàn chải đánh răng lúng búng hỏi cô: “Dậy rồi à?”
“Dậy rồi…À này, Tưởng Thừa Vũ, hoa hồng là do anh kêu chú Khiêm đưa lên sao?”
“Ừ.”
“Sao nhiều vậy?” Lâm Gia Thanh quét camera toàn bộ căn phòng, “Là cơ sở sản xuất hoa tươi nào… phá sản à?”
“…” Đây là dị ứng với lãng mạn sao?
Tưởng Thừa Vũ không khỏi nhớ tới bó hoa anh tặng cô lần trước khi đón máy bay.
Rõ ràng anh đã từng tặng, nhưng cô không hề phát hiện, anh chỉ có thể dùng phương thức khoa trương hơn một chút.
Tưởng Thừa Vũ buông bàn chải đánh răng xuống, “Không phải em muốn hoa tươi và lãng mạn sao?”
“Tặng em?” Lúc này Lâm Gia Thanh mới phản ứng lại.
Nhìn hoa tươi khắp phòng, cô từ từ há to miệng. Sau đó, trong sự kinh ngạc, cô nghe trái tim mình đập nhanh từng chút một.
Thình thịch…thình thịch… <!-- AI CONTENT END 1 -->