Chương 22
-
-
-
- Đội trưởng Tống bị thương
-
-
“Chị Giang, cháu đến bệnh viện rồi…”
“Vẫn chưa gặp anh ấy, có điều nghe Hách Tân nói không nguy hiểm đến tính mạng…”
“Vâng, cháu biết rồi, để cháu chuyển lời cho anh ấy…”
Tống Quân Nham xảy ra chuyện, nghe đâu là đuổi theo tên nghi phạm không cẩn thận bị con dao gọt hoa quả trên tay hắn đâm trúng bụng, hiện trường bê bết máu.
Cảnh sát đã ký giấy đồng ý phẫu thuật, một tiếng trước Tống Quân Nham được đẩy vào phòng phẫu thuật, sau đó bên cảnh sát liên lạc với chị Giang.
Chị Giang đang ở nước ngoài, nhờ Cố Khinh Thiển chạy đến xem thế nào. Cô là người có ơn trả ơn, nghe thấy tin tức không nói hai lời lập tức kéo Hách Tân đang canh gác ngoài cửa đến bệnh viện.
Cố Khinh Thiển đi vào sảnh cấp cứu, từ xa xa nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đang vây quanh một chiếc giường bệnh.
Vài giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tấm đệm trắng.
“Đội trưởng Tống, sao anh lại hành động trước? Một đống tuổi trên đầu rồi mà vẫn kích động như mấy cậu trai trẻ, nếu Vương Gia Hồng xuống tay nặng một chút, biết đâu lòi cả ruột cũng nên…”
Tưởng Minh Kỳ quan tâm quá hóa loạn, lại bật chế độ lải nhải không thôi.
Tống Quân Nham đang co một chân nằm trên giường, thân trên cởi trần, cơ bụng quấn băng gạc màu trắng, vẻ mặt bình tĩnh như thể người bị thương không phải là mình, chỉ là lông mày hơi nhăn lại vì nghe thấy mấy chữ ‘một đống tuổi trên đầu’.
Người đàn ông như cảm nhận được tầm mắt của cô, ngước mắt nhìn qua.
“Sao em lại ra ngoài?”
Anh cau chặt mày kiếm, trừng mắt nhìn Hách Tân bên cạnh cô, dưới đáy mắt là sự trách cứ.
“Chị Giang gọi điện cho em, bảo em qua đây xem thử…”
Cố Khinh Thiển bước tới, cô ra ngoài vội nên không mặc sườn xám, trên người là áo thun và quần jean thông thường, mái tóc đen chưa sấy khô tản ra sau lưng, bởi vì vừa tắm xong nên hai mắt ngập nước, như thể một giây tiếp theo sẽ rơi lệ.
Từ chuyện nhà họ Dư anh đã biết người phụ nữ của anh bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng mềm yếu, cô mang ơn sẽ nhớ trả, có thù tất sẽ báo, chủ yếu là cô lười biếng, nhưng một khi có cơ hội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cũng giống như lần này bắt Dư Văn Lạc vậy, cô là người đầu tiên đứng ra làm chứng trước tòa, đồng thời động viên những cô gái xấu hổ không dám ra tòa làm chứng khác, thuận lợi đưa Dư Văn Lạc vào tù.
Chính vì vậy mà giữa cô và nhà họ Dư đã xảy ra bất đồng, tâm trạng của cô mất cân bằng tới mấy ngày, nghĩ không ra mình đã sai ở đâu.
Bên cạnh cô không có bạn bè thân thiết, cũng không có thói quen thổ lộ tâm sự với người khác, càng nghĩ càng đi vào chỗ bế tắc, anh phải khuyên giải một thời gian cô mới từ từ nghĩ thoáng ra.
Tống Quân Nham nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang siết chặt, an ủi: “Nhìn nghiêm trọng thế thôi chứ thực tế đâm không sâu lắm.”
Anh không lừa cô.
Từ lúc đối phương rút con dao gọt hoa quả ra anh đã vô thức lùi về sau, tuy rằng mũi dao sắc bén cắt qua da thịt nhưng không tổn thương đến nội tạng, nhìn thì có chút đáng sợ thế thôi.
Lời này không hề an ủi được Cố Khinh Thiển, khuôn mặt ửng hồng của cô hơi trầm xuống.
Nếu không phải vì cô, anh cũng sẽ không bị thương…
“Đừng buồn, thay vì tự trách thì em có thể đổi sang một cách khác…”
Tống Quân Nham lắc khẽ tay cô, dùng khẩu hình nói một câu ‘Mặc sườn xám tình thú cho anh xem’.
Đúng là thứ đàn ông chó má, được nước làm tới!
Cố Khinh Thiển lập tức hiểu ra, tức giận phi cho anh mấy mũi dao bằng ánh mắt.
Tống Quân Nham khẽ cười, lồng ngực run lên mấy cái làm cho vết thương ở vùng bụng âm ẩm đau.
Đôi mắt phượng của cô quét qua miếng băng gạc rỉ máu đó, môi đỏ hơi mím lại, “Bác sĩ nói thế nào?”
Anh đang cân nhắc xem nên nói thế nào để không dọa cô sợ, bên tai bỗng truyền đến tiếng nhiều chuyện.
“Ôi! Chị dâu, chị khuyên đội trưởng Tống mấy câu đi!”
Tưởng Minh Kỳ khoa trương nói: “Bác sĩ may cho đội trưởng Tống hơn chục mũi, nói sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng với phát sốt, tối nay phải ở lại bệnh viện, nhưng đội trưởng Tống cứ nhất quyết không chịu, thuốc mê còn chưa tan đã muốn xuất viện rồi!”
Cố Khinh Thiển khẽ cau mày, dường như không đồng tình với hành động tùy hứng của người đàn ông này.
“Tống Quân Nham!”
Y tá lật bản bệnh án ra, nhìn một vòng những người xung quanh giường, nói thẳng: “Người nhà đến chưa? Tối nay bệnh nhân phải nhập viện, vui lòng đến quầy xử lý, người nhà chưa đến thì cử một người đại diện cũng được.”
Tưởng Minh Kỳ nghe vậy, nhanh trí móc giấy tờ chứng nhận trong túi áo Tống Quân Nham ra, đưa tới: “Chị dâu, làm phiền chị rồi.”
Cố Khinh Thiên chỉ cảm thấy chắc họ còn vụ án cần thảo luận, cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu rồi cầm giấy tờ chứng nhận ra quầy.
Bước chân cô bỗng khựng lại, quay đầu nói: “Đúng rồi, chị Giang nhờ em chuyển lời…”
Tống Quân Nham nhướn mày.
“Dì ấy nói…”
Cố Khinh Thiển đằng hắng giọng, “Thằng nhóc thối, con bị ‘yếu’ chắc rồi!”
Khóe miệng anh khẽ giật giật.
Tưởng Minh Kỳ không giữ lại cho anh chút mặt mũi nào bật cười thành tiếng, còn đám người Hách Tân thì cố gắng nhịn cười.
Tống Quân Nham nghẹn lời, có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của mẹ anh lúc nói câu này, anh không ngờ cách xa nhau như vậy mà mình vẫn bị mẹ già đem ra làm trò cười cho thiên hạ.
Cố Khinh Thiển mím môi, bỏ chạy trước khi khóe môi sắp rách ra vì bật cười.
Tống Quân Nham hất cằm ra hiệu cho Hách Tân đi theo, đợi đến khi nhóm thanh niên lốc chốc ổn định lại, anh mới tiếp tục thảo luận vụ án.
“Tôi đứng bên ngoài được vài phút thì thấy Vương Gia Hồng lật đà lật đật xách hành lý bỏ chạy, cũng không nghĩ nhiều…”
Người trốn gần đó theo dõi Cố Khinh Thiển đúng thực là Vương Gia Hồng, nhưng anh cứ cảm thấy hắn ta không phải là ‘kẻ quấy rối’ mà bọn họ muốn tìm.
Kẻ quấy rối đã theo dõi Cố Khinh Thiển nhiều năm, ít nhất là từ lúc cô học đại học cho đến giờ, tuy nhiên, theo tìm hiểu sơ bộ thì thời sinh viên Vương Gia Hồng không học ở thành phố A, vòng cuộc sống của bọn họ cũng không hề giao nhau…
Tại sao hắn ta lại làm tổ gần nhà anh?
Tưởng Minh Kỳ sửng sốt, “Vương Gia Hồng biết bọn tôi sắp qua đó?”
Đội kỹ thuật chỉ mới phát hiện ra chỗ ẩn nấp của hắn ta vào sáng nay, Vương Gia Hồng làm sao biết trước mà chuẩn bị chạy trốn?
Tống Quân Nham nghiêm mặt lại, “Tôi nghi ngờ…trong đội có nội gián.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người bỗng trầm xuống, ai cũng không muốn nghi ngờ những anh em đã vào sinh ra tử bên cạnh mình.
Di động khẽ rung lên, Tưởng Minh Kỳ liếc mắt nhìn, hai mắt mở lớn.
Anh ấy nghiêng mắt nhìn người đàn ông trên giường, không biết có nên báo tin tức này không.
Tống Quân Nham cảm thấy kỳ lạ, nói: “Có gì cứ nói, thậm thà thậm thụt, người không biết còn tưởng cậu trốn tránh trách nhiệm đấy.”
“Đội trưởng Tống, anh tự xem đi!”
Tưởng Minh Kỳ đưa điện thoại qua.
Trên màn hình là tin tức của đội tìm kiếm, bọn họ đã khám xét nhà của Vương Gia Hồng, phát hiện trong đó đều là —— hình ảnh của anh và Cố Khinh Thiển.
Tống Quân Nham tối sầm mặt, trên trán nổi đầy gân xanh, răng gần như bị nghiến nát vì tức giận, giờ phút này anh mới chân chính hiểu rõ tâm trạng bị người khác theo dõi của người phụ nữ đó…
Đúng là con mẹ nó biến thái.
“Bỏ đói hắn mấy ngày cho tôi, ông đây phải đích thân thẩm vấn!”