Chương 18: Hồi 18: Thuộc về bổn vương
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, nhanh đến mức khi chưa một ai kịp phản ứng thì lưỡi gương sắc bén đã đâm thẳng tới nàng. Trong khoảng cách chỉ bằng gang tay, nàng rất nhanh dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi gươm sắc rồi vận lực phút chốc bẻ gãy khiến nó đứt đoạn rơi xuống, liền đó phát chưởng tung ra một đòn thẳng ngay lồng ngực Yết Kiêu làm hắn bật ngược ra sau, nằm sõng soài trên nền đất, lúc lồm cồm ngồi dậy đã không trụ nổi mà nôn ra ngụm máu tươi.
Lính hầu lập tức lao vào kề đao ngay cổ Yết Kiêu chế phục, trong đại điện thình lình trở thành vòng vây của hơn ba mươi binh sĩ Mông Nguyên, tất cả đều mang giáo gươm sẵn sàng đợi lệnh.
Ô Mã Nhi điên tiết rút dao găm đeo bên hông xông tới toan cắt cổ Yết Kiêu nhưng bị nàng hô một tiếng kêu dừng lại. Toa Đô cũng phẫn nộ không kém, hắn nắm lấy cổ áo Trần Khắc Chung thô bạo kéo ngược lên, với chiều cao của mình, Toa Đô khiến tên sứ giả nước Việt lảo đảo mất thăng bằng, hắn quát.
- Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám hành thích trấn nam vương, Đại Việt các ngươi chờ chết đi!!!
Trần Khắc Chung kinh hoảng lóng ngóng tìm lời giải thích, nhưng thái độ ngông nghênh lúc này của tên Yết Kiêu không biết trời cao đất rộng đã khiến hắn khẩn trương đến lúng túng, nhất thời khó thốt nên lời.
Nàng lấy lại bộ dáng khoan thai tựa hồ vân đạm phong khinh, xoay xoay chiếc nhẫn bạc vẫn luôn đeo nơi ngón tay cái, hành động này cư nhiên lại là thói quen trước lúc bộc phát thịnh nộ, Ô Mã Nhi và Toa Đô vừa nhìn qua liền thấu rõ.
Từ tọa vị, từng bước từng bước tiến tới gần Yết Kiêu, vương bào huyết sắc khiến nàng trông như một ngọn lửa đỏ đang từ từ thiêu cháy đối phương. Nàng nhếch môi nhìn tên thích khách rồi lại nhìn sang Trần Khắc Chung.
- Thì ra đây là lễ vật mà Đại Việt dâng cho bổn vương đó sao?
Trần Khắc Chung lần nữa kinh tâm cúi cúi đầu ra chiều thuần phục, hắn lựa lời biện hộ.
- Dạ...? Dạ không...không phải! Cống phẩm mà vua tôi hạ quan dâng lên là An Tư công chúa, không phải...không phải mưu đồ hành thích ngài, xin đại vương rộng lượng soi xét...
Nghe vậy, nàng quay sang bóp lấy cần cổ Yết Kiêu nhấc lên, mấy đầu móng tay bấu vào da thịt khiến hắn có cảm tưởng cổ họng sắp bị bóp nát đến nơi, lại nói.
- Giờ tới phiên ngươi, lời giải thích của ngươi là gì?
Yết Kiêu quả nhiên to gan, to gan đến mức hồ đồ, rơi vào tình thế này, phá hư đại sự mà còn cuồng ngạo lớn tiếng.
- Tên cẩu tặc Thoát Hoan! An Tư công chúa là thân cành vàng lá ngọc, há lại thuộc về tên ngoại xâm man di như ngươi!!!
Ồ, nói đến đây tất thảy mọi người có mặt đều thông hiểu sự tình, nàng buông tay khỏi cổ Yết Kiêu, nhướn mày hỏi qua hắn.
- Vậy theo ngươi thì An Tư công chúa phải thuộc về ai đây? Thuộc về ngươi à?
- Đúng! Ta yêu công chúa thật lòng, có điểm gì mà không hơn được tên cẩu tặc như ngươi? Từ khi nhìn thấy nàng ấy lần đầu thì ta đã quyết định phải cưới cho bằng được An Tư rồi.
Đến đây, An Tư công chúa nãy giờ chết lặng bám lấy cánh tay Tiểu Thi đã lên tiếng phản bác.
- Vọng tưởng! Ta không hề biết ngươi, không có mối quan hệ gì với ngươi, sao ngươi hồ ngôn ô nhục thanh danh ta?
Nàng đứng đó xem một màn này phô diễn, âm thầm cảm thấy nực cười biết bao. Giơ tay ra hiệu An Tư im lặng, rồi rút ra trủy thủ đeo nơi thắt lưng, lướt lướt mũi dao sắc nhọn lên gương mặt Yết Kiêu như đang đùa giỡn.
- An Tư công chúa bảo không có mối quan hệ gì với ngươi kìa, nhưng chuyện là thế này...đừng nói là thuộc về ngươi, dù có là hoàng quốc muội, là thánh cô của muôn dân Đại Việt thì hiện tại cũng là cống phẩm dâng cho bổn vương rồi, nàng ấy...thuộc về bổn vương!
Dứt lời, lưỡi dao nhọn cứa sâu một đường lên gương mặt tuấn tú của Yết Kiêu khiến hắn gầm lên đau đớn, máu tươi nhỏ giọt chảy xuống gò má.
Xong, nàng vứt thanh trủy thủ xuống nền đất làm vang lên một tiếng chói tai khiến An Tư bất giác giật mình run tay. Phản ứng này dĩ nhiên lọt ngay vào tầm mắt của nàng, cảm thấy đến đây là đủ, liền truyền ban sắc lệnh đem Yết Kiêu cùng Trần Khắc Chung đồng loạt khai đao trảm thủ, nhưng lần này An Tư lại lên tiếng can ngăn.
- Xin...xin đại vương khoan hồng, đều là do hiểu lầm mà ra, hôm nay...hôm nay là lần đầu tiên thiếp cùng ngài gặp gỡ, xin hãy thương tình mà tha thứ cho họ...có được không?
An Tư dùng ánh mắt khẩn thiết van cầu hướng nàng mà chờ đợi. Trong khoảnh khắc, mọi ký ức nơi hoàng thành Thăng Long như lần nữa được tái hiện, và cũng một lần nữa như có dòng Trường Giang chảy vào trái tim làm mềm lòng vương tử.
- Toa Đô, giam hai tên này lại chờ tra khảo thêm, nói với Hạnh cô cô sắp xếp một phòng cho nữ hầu của công chúa, còn Ô Mã Nhi hãy gửi thư hàm đến Trần Nhân Tông, nói với hắn nếu không quản được thuộc hạ thì hãy để bổn vương thay hắn quản, đã rõ hết chưa?
Đồng loạt, tả hữu phó tướng của nàng đều đáp lời tuân lệnh. Trần Khắc Chung âm thầm thở phào một hơi, cảm thán nếu không nhờ An Tư công chúa thì hẳn đã phải chết chung vô ích với tên điên loạn kia rồi...không thể tin được đến giờ hắn vẫn còn gầm gừ nguyền rủa.
Nàng cũng sâu kín thở dài, chầm chậm lại gần mang theo chất giọng ôn hòa nhất có thể hướng An Tư mà nói.
- Đi theo ta.
Tiểu Thi bên cạnh nãy giờ sớm đã nhận ra trấn nam vương Thoát Hoan chính là tiểu binh sĩ ngày trước từng được chiêu đãi ở Hồng Liên cung, lúc này cơ hồ sợ đến tái mặt, gắt gao bám lấy tay áo An Tư không muốn để chủ tử đi cùng kẻ xấu xa này.
- Sẽ không sao đâu, ngươi cứ theo lời tướng quân thu xếp, ngày mai chúng ta lại gặp nhau.
Nói đoạn, An Tư kéo tay Tiểu Thi ra, còn nàng ấy thì không dám thốt lên một lời, đành cẩn tuân theo ý chủ tử.
Không khác gì ngày ấy, nàng vẫn ôn nhu như vậy đối với An Tư. Vương tử quay lưng rời đi, công chúa cũng hiểu ý cúi đầu nối gót theo sau. Lúc ngang qua Ô Mã Nhi hắn đã thì thầm vào tai nàng một lời.
- Cẩn thận bại lộ thân phận.
Chẳng có phản ứng đáp lại, nàng cứ vậy rời khỏi đại điện trở về tư phòng.
Thành trì này quân Nguyên chiếm đóng cũng đã được vài ngày, dĩ nhiên gian phòng lớn nhất từng thuộc về đại quan thành chủ sẽ là nơi dành cho trấn nam vương nghỉ ngơi. Suốt mấy ngày qua cứ đi đi lại lại trên con đường từ đại điện dẫn về tư phòng sớm thành quen thuộc, nhưng hôm nay đột nhiên nó trở nên đặc biệt quá đỗi, chắc bởi lẽ hiện giờ có một giai nhân đang ngoan ngoãn bước theo sau nàng, mà giai nhân này không ai khác lại chính là An Tư hoàng quốc muội, nữ nhân dù muốn dù không thì nàng cũng đã khó lòng lãng quên.
...
Gian phòng này khá lớn, nhưng nàng vốn xuất thân Mông Cổ nên cảm giác ở lều trại còn dễ chịu hơn cả trong phòng. Bên trong ánh bạch lạp leo lét thắp sáng cho không gian có phần tĩnh mịch, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa, lúc này chỉ còn có nàng cùng An Tư đang khó xử đứng cạnh nhau ngay giữa phòng.
- Ngươi có vẻ thích đeo khăn che mặt quá nhỉ, nữ tặc?
Câu nói bông đùa hòng khiến không khí trở nên dễ thở hơn cũng không làm An Tư đáp lại, nàng ấy chỉ đứng đó, đôi vai gầy buông thỏng dường như vô lực.
Chợt...
- Sao ngươi lại lừa ta?
- Ta lừa ngươi chỗ nào?
An Tư ấm ức.
- Rõ ràng ngươi là trấn nam vương, vậy sao từ đầu còn giả vờ làm binh sĩ lừa gạt ta!?
- Ta không cố ý lừa ngươi, nhiệm vụ lần đó bắt buộc ta phải trở thành một binh sĩ vô danh tiểu tốt. Ta cũng chưa hề nghĩ rằng sẽ gặp phải ngươi, nói đi, là ai tự mình đi trộm đồ? Là ai muốn mượn y phục? Là ai mời ta tới cung điện đó? Ta lừa ngươi sao?
Không sai, không thể phản bác, là An Tư, là nàng từ đầu khờ dại dây dưa cùng người đó, là nàng không kiềm chế được con tim để nó rung động với một binh sĩ Nguyên Mông mà giờ đây lại biến thành Thoát Hoan đại vương. Quả nhiên dì Bình nói đúng, từ đầu quân Nguyên đã có mưu đồ, là nàng ngu xuẩn...thật ngu xuẩn...
- Này, đừng khóc như vậy.
Trông thấy ánh mắt An Tư nhòa đi vì dòng lệ, nàng ngập ngừng định vươn tay lau khô giọt sầu trên má giai nhân thì cư nhiên lại bị nàng ấy né tránh.
- Được rồi, ta biết ngươi đang không vui, cởi cái khăn che mặt đó ra đi rồi nghỉ ngơi cho sớm, chắc ngươi cũng mệt rồi.
An Tư tâm trí hỗn loạn, cõi lòng nàng rối bời như tơ vò ra sao cũng chỉ có mình nàng thấu. Chợt trong muôn vàn suy nghĩ lại nhớ tới lời Trần Khắc Chung căn dặn, để đạt thành kế mỹ nhân thì bắt buộc phải trở nên ngoan ngoãn vâng lời, giả vờ hầu hạ thật tốt cho Thoát Hoan không để hắn nghi kỵ.
Nghĩ thế, An Tư từ tốn cởi xuống chiếc khăn hồng, dung nhan thanh thuần tuế nguyệt lập tức hiển lộ. Trong không gian trời đêm nến thắp, gió thoảng qua rèm, mỹ nhân trước mặt thật khiến người đối diện không khỏi bồi hồi.
Tâm băng lãnh vô thức ấm lên, nàng dĩ nhiên kiềm lòng che giấu.
- À...được rồi đấy, ngươi nghỉ ngơi đi nhé.
Lời vừa dứt, An Tư liền tiến đến sát gần bên, đôi tay ngọc đặt lên vai áo nàng mân mê tìm nút cởi. Hành động này đã khiến trấn nam vương một phen giật mình vội vàng lui lại vài bước trước sự khó hiểu của An Tư.
- Ngươi...làm cái gì vậy?
- Hầu hạ ngươi nghỉ ngơi.
- Khụ...ai dạy ngươi cái trò quái đản này thế? Không giống ngươi chút nào.
An Tư lại tiến đến gần nàng hơn, hiển nhiên nàng bị dọa cho sợ, nhanh chân lui bước.
- Ngươi không muốn ta hầu hạ ngươi sao?
- Ngươi...tiểu nữ tặc như ngươi thì biết hầu hạ ai chứ?
An Tư vẫn kiên nhẫn càng lúc càng cố ý đến sát bên nàng, lui mãi lui mãi...rốt cuộc thế quái nào mà lại bị vấp chân ngã người ngồi xuống mộc đôn?
Giai nhân tuyệt sắc đến ngay trước mặt, An Tư công chúa gần ngay trước mắt khẽ nở ra một nụ cười bi ai đến thê lương.
- Ta không còn là tiểu nữ tặc nữa, ta là...cống phẩm dâng cho ngươi đấy, đại vương.
Lính hầu lập tức lao vào kề đao ngay cổ Yết Kiêu chế phục, trong đại điện thình lình trở thành vòng vây của hơn ba mươi binh sĩ Mông Nguyên, tất cả đều mang giáo gươm sẵn sàng đợi lệnh.
Ô Mã Nhi điên tiết rút dao găm đeo bên hông xông tới toan cắt cổ Yết Kiêu nhưng bị nàng hô một tiếng kêu dừng lại. Toa Đô cũng phẫn nộ không kém, hắn nắm lấy cổ áo Trần Khắc Chung thô bạo kéo ngược lên, với chiều cao của mình, Toa Đô khiến tên sứ giả nước Việt lảo đảo mất thăng bằng, hắn quát.
- Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám hành thích trấn nam vương, Đại Việt các ngươi chờ chết đi!!!
Trần Khắc Chung kinh hoảng lóng ngóng tìm lời giải thích, nhưng thái độ ngông nghênh lúc này của tên Yết Kiêu không biết trời cao đất rộng đã khiến hắn khẩn trương đến lúng túng, nhất thời khó thốt nên lời.
Nàng lấy lại bộ dáng khoan thai tựa hồ vân đạm phong khinh, xoay xoay chiếc nhẫn bạc vẫn luôn đeo nơi ngón tay cái, hành động này cư nhiên lại là thói quen trước lúc bộc phát thịnh nộ, Ô Mã Nhi và Toa Đô vừa nhìn qua liền thấu rõ.
Từ tọa vị, từng bước từng bước tiến tới gần Yết Kiêu, vương bào huyết sắc khiến nàng trông như một ngọn lửa đỏ đang từ từ thiêu cháy đối phương. Nàng nhếch môi nhìn tên thích khách rồi lại nhìn sang Trần Khắc Chung.
- Thì ra đây là lễ vật mà Đại Việt dâng cho bổn vương đó sao?
Trần Khắc Chung lần nữa kinh tâm cúi cúi đầu ra chiều thuần phục, hắn lựa lời biện hộ.
- Dạ...? Dạ không...không phải! Cống phẩm mà vua tôi hạ quan dâng lên là An Tư công chúa, không phải...không phải mưu đồ hành thích ngài, xin đại vương rộng lượng soi xét...
Nghe vậy, nàng quay sang bóp lấy cần cổ Yết Kiêu nhấc lên, mấy đầu móng tay bấu vào da thịt khiến hắn có cảm tưởng cổ họng sắp bị bóp nát đến nơi, lại nói.
- Giờ tới phiên ngươi, lời giải thích của ngươi là gì?
Yết Kiêu quả nhiên to gan, to gan đến mức hồ đồ, rơi vào tình thế này, phá hư đại sự mà còn cuồng ngạo lớn tiếng.
- Tên cẩu tặc Thoát Hoan! An Tư công chúa là thân cành vàng lá ngọc, há lại thuộc về tên ngoại xâm man di như ngươi!!!
Ồ, nói đến đây tất thảy mọi người có mặt đều thông hiểu sự tình, nàng buông tay khỏi cổ Yết Kiêu, nhướn mày hỏi qua hắn.
- Vậy theo ngươi thì An Tư công chúa phải thuộc về ai đây? Thuộc về ngươi à?
- Đúng! Ta yêu công chúa thật lòng, có điểm gì mà không hơn được tên cẩu tặc như ngươi? Từ khi nhìn thấy nàng ấy lần đầu thì ta đã quyết định phải cưới cho bằng được An Tư rồi.
Đến đây, An Tư công chúa nãy giờ chết lặng bám lấy cánh tay Tiểu Thi đã lên tiếng phản bác.
- Vọng tưởng! Ta không hề biết ngươi, không có mối quan hệ gì với ngươi, sao ngươi hồ ngôn ô nhục thanh danh ta?
Nàng đứng đó xem một màn này phô diễn, âm thầm cảm thấy nực cười biết bao. Giơ tay ra hiệu An Tư im lặng, rồi rút ra trủy thủ đeo nơi thắt lưng, lướt lướt mũi dao sắc nhọn lên gương mặt Yết Kiêu như đang đùa giỡn.
- An Tư công chúa bảo không có mối quan hệ gì với ngươi kìa, nhưng chuyện là thế này...đừng nói là thuộc về ngươi, dù có là hoàng quốc muội, là thánh cô của muôn dân Đại Việt thì hiện tại cũng là cống phẩm dâng cho bổn vương rồi, nàng ấy...thuộc về bổn vương!
Dứt lời, lưỡi dao nhọn cứa sâu một đường lên gương mặt tuấn tú của Yết Kiêu khiến hắn gầm lên đau đớn, máu tươi nhỏ giọt chảy xuống gò má.
Xong, nàng vứt thanh trủy thủ xuống nền đất làm vang lên một tiếng chói tai khiến An Tư bất giác giật mình run tay. Phản ứng này dĩ nhiên lọt ngay vào tầm mắt của nàng, cảm thấy đến đây là đủ, liền truyền ban sắc lệnh đem Yết Kiêu cùng Trần Khắc Chung đồng loạt khai đao trảm thủ, nhưng lần này An Tư lại lên tiếng can ngăn.
- Xin...xin đại vương khoan hồng, đều là do hiểu lầm mà ra, hôm nay...hôm nay là lần đầu tiên thiếp cùng ngài gặp gỡ, xin hãy thương tình mà tha thứ cho họ...có được không?
An Tư dùng ánh mắt khẩn thiết van cầu hướng nàng mà chờ đợi. Trong khoảnh khắc, mọi ký ức nơi hoàng thành Thăng Long như lần nữa được tái hiện, và cũng một lần nữa như có dòng Trường Giang chảy vào trái tim làm mềm lòng vương tử.
- Toa Đô, giam hai tên này lại chờ tra khảo thêm, nói với Hạnh cô cô sắp xếp một phòng cho nữ hầu của công chúa, còn Ô Mã Nhi hãy gửi thư hàm đến Trần Nhân Tông, nói với hắn nếu không quản được thuộc hạ thì hãy để bổn vương thay hắn quản, đã rõ hết chưa?
Đồng loạt, tả hữu phó tướng của nàng đều đáp lời tuân lệnh. Trần Khắc Chung âm thầm thở phào một hơi, cảm thán nếu không nhờ An Tư công chúa thì hẳn đã phải chết chung vô ích với tên điên loạn kia rồi...không thể tin được đến giờ hắn vẫn còn gầm gừ nguyền rủa.
Nàng cũng sâu kín thở dài, chầm chậm lại gần mang theo chất giọng ôn hòa nhất có thể hướng An Tư mà nói.
- Đi theo ta.
Tiểu Thi bên cạnh nãy giờ sớm đã nhận ra trấn nam vương Thoát Hoan chính là tiểu binh sĩ ngày trước từng được chiêu đãi ở Hồng Liên cung, lúc này cơ hồ sợ đến tái mặt, gắt gao bám lấy tay áo An Tư không muốn để chủ tử đi cùng kẻ xấu xa này.
- Sẽ không sao đâu, ngươi cứ theo lời tướng quân thu xếp, ngày mai chúng ta lại gặp nhau.
Nói đoạn, An Tư kéo tay Tiểu Thi ra, còn nàng ấy thì không dám thốt lên một lời, đành cẩn tuân theo ý chủ tử.
Không khác gì ngày ấy, nàng vẫn ôn nhu như vậy đối với An Tư. Vương tử quay lưng rời đi, công chúa cũng hiểu ý cúi đầu nối gót theo sau. Lúc ngang qua Ô Mã Nhi hắn đã thì thầm vào tai nàng một lời.
- Cẩn thận bại lộ thân phận.
Chẳng có phản ứng đáp lại, nàng cứ vậy rời khỏi đại điện trở về tư phòng.
Thành trì này quân Nguyên chiếm đóng cũng đã được vài ngày, dĩ nhiên gian phòng lớn nhất từng thuộc về đại quan thành chủ sẽ là nơi dành cho trấn nam vương nghỉ ngơi. Suốt mấy ngày qua cứ đi đi lại lại trên con đường từ đại điện dẫn về tư phòng sớm thành quen thuộc, nhưng hôm nay đột nhiên nó trở nên đặc biệt quá đỗi, chắc bởi lẽ hiện giờ có một giai nhân đang ngoan ngoãn bước theo sau nàng, mà giai nhân này không ai khác lại chính là An Tư hoàng quốc muội, nữ nhân dù muốn dù không thì nàng cũng đã khó lòng lãng quên.
...
Gian phòng này khá lớn, nhưng nàng vốn xuất thân Mông Cổ nên cảm giác ở lều trại còn dễ chịu hơn cả trong phòng. Bên trong ánh bạch lạp leo lét thắp sáng cho không gian có phần tĩnh mịch, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa, lúc này chỉ còn có nàng cùng An Tư đang khó xử đứng cạnh nhau ngay giữa phòng.
- Ngươi có vẻ thích đeo khăn che mặt quá nhỉ, nữ tặc?
Câu nói bông đùa hòng khiến không khí trở nên dễ thở hơn cũng không làm An Tư đáp lại, nàng ấy chỉ đứng đó, đôi vai gầy buông thỏng dường như vô lực.
Chợt...
- Sao ngươi lại lừa ta?
- Ta lừa ngươi chỗ nào?
An Tư ấm ức.
- Rõ ràng ngươi là trấn nam vương, vậy sao từ đầu còn giả vờ làm binh sĩ lừa gạt ta!?
- Ta không cố ý lừa ngươi, nhiệm vụ lần đó bắt buộc ta phải trở thành một binh sĩ vô danh tiểu tốt. Ta cũng chưa hề nghĩ rằng sẽ gặp phải ngươi, nói đi, là ai tự mình đi trộm đồ? Là ai muốn mượn y phục? Là ai mời ta tới cung điện đó? Ta lừa ngươi sao?
Không sai, không thể phản bác, là An Tư, là nàng từ đầu khờ dại dây dưa cùng người đó, là nàng không kiềm chế được con tim để nó rung động với một binh sĩ Nguyên Mông mà giờ đây lại biến thành Thoát Hoan đại vương. Quả nhiên dì Bình nói đúng, từ đầu quân Nguyên đã có mưu đồ, là nàng ngu xuẩn...thật ngu xuẩn...
- Này, đừng khóc như vậy.
Trông thấy ánh mắt An Tư nhòa đi vì dòng lệ, nàng ngập ngừng định vươn tay lau khô giọt sầu trên má giai nhân thì cư nhiên lại bị nàng ấy né tránh.
- Được rồi, ta biết ngươi đang không vui, cởi cái khăn che mặt đó ra đi rồi nghỉ ngơi cho sớm, chắc ngươi cũng mệt rồi.
An Tư tâm trí hỗn loạn, cõi lòng nàng rối bời như tơ vò ra sao cũng chỉ có mình nàng thấu. Chợt trong muôn vàn suy nghĩ lại nhớ tới lời Trần Khắc Chung căn dặn, để đạt thành kế mỹ nhân thì bắt buộc phải trở nên ngoan ngoãn vâng lời, giả vờ hầu hạ thật tốt cho Thoát Hoan không để hắn nghi kỵ.
Nghĩ thế, An Tư từ tốn cởi xuống chiếc khăn hồng, dung nhan thanh thuần tuế nguyệt lập tức hiển lộ. Trong không gian trời đêm nến thắp, gió thoảng qua rèm, mỹ nhân trước mặt thật khiến người đối diện không khỏi bồi hồi.
Tâm băng lãnh vô thức ấm lên, nàng dĩ nhiên kiềm lòng che giấu.
- À...được rồi đấy, ngươi nghỉ ngơi đi nhé.
Lời vừa dứt, An Tư liền tiến đến sát gần bên, đôi tay ngọc đặt lên vai áo nàng mân mê tìm nút cởi. Hành động này đã khiến trấn nam vương một phen giật mình vội vàng lui lại vài bước trước sự khó hiểu của An Tư.
- Ngươi...làm cái gì vậy?
- Hầu hạ ngươi nghỉ ngơi.
- Khụ...ai dạy ngươi cái trò quái đản này thế? Không giống ngươi chút nào.
An Tư lại tiến đến gần nàng hơn, hiển nhiên nàng bị dọa cho sợ, nhanh chân lui bước.
- Ngươi không muốn ta hầu hạ ngươi sao?
- Ngươi...tiểu nữ tặc như ngươi thì biết hầu hạ ai chứ?
An Tư vẫn kiên nhẫn càng lúc càng cố ý đến sát bên nàng, lui mãi lui mãi...rốt cuộc thế quái nào mà lại bị vấp chân ngã người ngồi xuống mộc đôn?
Giai nhân tuyệt sắc đến ngay trước mặt, An Tư công chúa gần ngay trước mắt khẽ nở ra một nụ cười bi ai đến thê lương.
- Ta không còn là tiểu nữ tặc nữa, ta là...cống phẩm dâng cho ngươi đấy, đại vương.