Chương 12: Khoảnh khắc em và anh yêu nhau
Bình muốn trợn mắt, thương ngoài da sao lại phải bó bột? Nếu hôm nay cậu không chạy tới đây tìm, có phải Lâm sẽ giấu kín chuyện này cho đến khi khỏi hẳn? Bình khàn giọng, lần đầu trách móc Lâm.
"Anh không muốn cho em biết." Càng nói, Bình càng thấy ấm ức: "Trong lòng anh, em không quan trọng chút nào phải không?"
Dứt lời, Bình chợt cảm thấy xung quanh trở nên im lặng, đầu cậu cũng rối tung lên. Hình như vừa rồi, cậu đã nói ra điều mình luôn trăn trở. Lòng bàn tay Bình ướt sũng mồ hôi, cậu rút ngón tay lại như né tránh. Bình không dám đối diện với Lâm, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của đối phương.
Lâm im lặng càng lâu, Bình càng cảm thấy khó thở. Cậu đứng dậy, chợt muốn về nhà. Chỉ là, cổ tay cậu lập tức bị giữ lại, bàn tay thô ráp quen thuộc như siết chặt trái tim cậu.
"Bình có biết Bình đang nói điều gì không?"
Trong mơ hồ, Bình nghe được giọng Lâm, nhưng lại khác hoàn toàn với vẻ yêu thương, dịu dàng thường ngày. Giọng Lâm run rẩy y hệt bản thân anh lúc này, và Bình cảm nhận được nó ở nơi hai người tiếp xúc. Suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Bình, cậu kinh sợ ngẩng đầu nhìn anh.
"Em..."
Không để Bình nói hết câu, Lâm đã buông tay. Anh lùi lại phía sau một bước, lắc đầu chua xót nói.
"Bình về nhà đi!" Lâm xoay lưng, muốn che giấu tâm trạng lúc này: "Sau này, tôi..."
Lâm muốn nói, sau này, anh sẽ không tới tìm Bình nữa, nhưng không thể, đó là dối lòng. Sao anh có thể không đến tìm Bình cơ chứ?
Mới chỉ một tuần không gặp mà anh đã cồn cào nhớ nhung. Ngay cả trong mơ, Lâm cũng mong mỏi được gặp Bình. Không thể trò chuyện chơi đùa, thì anh sẽ tìm cách được ngắm nhìn Bình từ xa.
"Không cho anh đi!"
Một tiếng quát ấy khiến cho màng nhĩ Lâm rung lên, bước chân anh trở nên cứng đờ không thể động đậy. Lâm siết chặt nắm tay, anh muốn quay người lại, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành Bình như trước kia. Nhưng rồi, anh không dám cũng không thể.
Lâm từng mơ về giấc mơ có Bình ở cạnh bên. Hai người mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh, sống một cuộc đời bình yên mà hạnh phúc. Nhưng khi Lâm choàng tỉnh, giấc mơ ấy lập tức tan vỡ như bọt biển. Bình là một người có học vấn, có gia thế, cậu cần phải có một tương lai xán lạn.
Yêu thì sao chứ?
Yêu của Lâm không đáng giá để Bình đánh mất những điều tốt đẹp ở trước mắt. Anh là một thợ mộc, cả đời chỉ quanh quẩn bên gỗ và máy cưa. Thậm chí, học vấn của anh mới chỉ dừng lại ở tiểu học, không sánh được với cậu. Lâm cố gắng thay đổi bản thân mình sao cho tốt đẹp nhất.
Chỉ là dần dà, Lâm cũng nhận ra, dù mình có làm gì đi chăng nữa cũng không thể sát cánh đứng bên cậu.
"Bình, em không hiểu đâu!" Lâm lắc đầu, mệt mỏi nói: "Tôi rất mong chờ ngày này, cũng rất sợ ngày này sẽ tới. Tôi sợ Bình thích tôi, nhưng ngày nào tôi cũng mong chờ và tưởng tượng đến vô số viễn cảnh."
Cổ họng Bình khô khốc, cậu đứng im ghi nhớ từng câu từng chữ mà Lâm nói.
"Điều đẹp nhất trong cuộc đời tôi chính là gặp được Bình." Lâm hơi cúi, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc. "Nhưng nếu được, tôi ước rằng, mình chưa từng được gặp Bình. Tôi thích Bình là thật, nhưng lại chưa từng thật sự mong rằng Bình sẽ thích tôi."
"Tôi mâu thuẫn lắm phải không?"
Bất chợt, một vòng tay ôm trọn lấy eo anh. Sau lưng, Lâm cảm nhận được lồng ngực Bình, trái tim cậu đang kề sát bên anh. Từng nhịp đập như đang cảnh báo Lâm rằng, mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát rồi.
"Em không biết." Bình nghẹn cả lại, may mắn hai người họ đang đứng tại nơi vắng vẻ. "Em không biết những điều đó, anh ạ."
"Anh Lâm, vì sao anh lại không muốn em thích anh?" Bình hỏi, cậu không hiểu suy nghĩ của Lâm. Với cậu, thích chỉ là thích thôi.
Lâm im lặng, đợi cho đến khi Bình nghĩ rằng anh không muốn trả lời thì giọng nói anh nhẹ nhàng vang lên.
"Tôi tự ti." Lâm không biết, khi nói câu này, trên mặt anh đã ướt nước mắt. "Bình, tôi không xứng với Bình. Hơn nữa, tôi còn là con trai. Em không thể ở bên một người con trai được!"
Nghe được câu trả lời ấy, Bình ngẩn ra không đáp. Cậu chưa từng nghĩ tới, một người toả sáng, đẹp trai như Lâm lại tự ti. Chỉ bởi vì thích cậu thôi sao?
"Nhưng với em, anh là người tốt nhất!" Bình buông Lâm ra, cậu túm hờ vạt áo anh, ngăn không cho anh rời đi. "Dù anh muốn nghe hay không, em vẫn muốn nói rằng, em thương anh!"
Cổ họng Lâm nghẹn ứ, anh run rẩy chạm vào mu bàn tay Bình. Lâm ngẩng đầu, mong nước mắt đừng rơi. Bình nhẹ nhàng đáp lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
"Em không biết tương lai của chúng ta ra sao, nhưng anh à." Bình mỉm cười, kéo anh quay lại nhìn mình: "Em không muốn bản thân mình phải nuối tiếc mỗi khi nhớ về anh!"
Lâm chậm rãi quay người nhìn lại, thiếu niên mà anh luôn theo đuổi, lúc này đây cậu giống như vầng trăng trên bầu trời, đẹp lộng lẫy. Mà ánh trăng ấy lại chủ động chạy đến bên anh, nói cho anh rằng, anh xứng đáng để cậu hướng về.
Bình mỉm cười, dùng bàn tay khác chạm vào bên má đang bầm tím của anh.
"Đau không anh?"
Lâm dụi vào bàn tay có vết chai mỏng của cậu, sống mũi cay xè. Anh chỉ gật đầu, không dám nói chuyện. Anh sợ mỉm mở miệng sẽ khóc nấc lên, như thế thì xấu hổ lắm.
Bình nhấc hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau, sau đó thành kính nói: "Anh Lâm, anh không phải người như vậy!"
Một câu nói này giống như đã phá vỡ xiềng xích trong lòng Lâm, anh vội vã lắc đầu nhưng lại bị Bình ngăn lại. "Anh tuyệt vời hơn anh nghĩ nhiều!"
"Mỗi khi gặp anh, em đều mong muốn đến lần gặp tiếp theo. Nói chuyện với anh, nghe những thứ em không hiểu, xem những thứ em không biết." Đôi mắt Bình cong lên, "Anh đã nghe được điện báo chưa?"
Lâm ngơ ngác lắc đầu, mấy ngày nay, điện báo truyền về vô cùng căng thẳng. Hôm nào ông cụ nhà anh cũng phải đợi tin thì mới an tâm ngủ ngon được. Nghe Bình hỏi thế, đột nhiên trong đầu Lâm xoẹt qua một ý tưởng. Anh khó tin mở to mắt.
"Trong giây phút em nghe được rằng, Miền Nam đã được giải phóng, em nhìn thấy sự tiếc nuối trên khuôn mặt của anh trai em." Bình cúi đầu, để nước mắt rơi xuống mặt đất. "Mà em, không muốn hối hận điều gì cả. Anh Lâm à, em sẽ làm tất cả những điều mà em muốn, để mai sau em sẽ không ước rằng, giá như ngày đó..."
"Giá như ngày đó, em làm khác đi!"
Ngay khi Bình kết thúc câu, tiếng hoan hô vang trời của những người trong làng vang lên làm ngọn lửa trong lòng cậu bùng cháy. Hình như, Bình còn nghe được tiếng gào khóc của họ vì hạnh phúc. Từng tốp người chạy ra ngoài sân, thoáng chốc, cậu và Lâm đã đứng trong "biển người".
Lúc này, cậu nghe được giọng nói dịu dàng của Lâm, anh nói: "Tôi cũng không muốn nuối tiếc. Bình à, tôi yêu em!"
Bình vuốt ve tấm ảnh duy nhất thời niên thiếu của họ. Đây là tấm ảnh khi anh lên Hà Nội nhập học, Lâm vượt trăm cây số xa xôi để đến gặp cậu. Trong ảnh, Lâm đứng sát bên cạnh anh, dù anh ấy đã cố kiềm chế nhưng vẫn không cách nào che nổi nụ cười trên môi.
Tấm ảnh này, Bình in ra hai tấm, một tấm ở nhà anh, một tấm ở nhà Lâm. Đáng tiếc, ngày đó quá hỗn loạn, quay đi quay lại chỉ còn tấm ảnh mà Lâm giữ. Sau khi chuyển đến đây, Lâm nảy ra ý tưởng mua một quyển album. Anh nói rằng, muốn lưu giữ lại tất cả khoảnh khắc mà hai người họ bên nhau, từ nay đến tận mai sau!
"Anh không muốn cho em biết." Càng nói, Bình càng thấy ấm ức: "Trong lòng anh, em không quan trọng chút nào phải không?"
Dứt lời, Bình chợt cảm thấy xung quanh trở nên im lặng, đầu cậu cũng rối tung lên. Hình như vừa rồi, cậu đã nói ra điều mình luôn trăn trở. Lòng bàn tay Bình ướt sũng mồ hôi, cậu rút ngón tay lại như né tránh. Bình không dám đối diện với Lâm, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của đối phương.
Lâm im lặng càng lâu, Bình càng cảm thấy khó thở. Cậu đứng dậy, chợt muốn về nhà. Chỉ là, cổ tay cậu lập tức bị giữ lại, bàn tay thô ráp quen thuộc như siết chặt trái tim cậu.
"Bình có biết Bình đang nói điều gì không?"
Trong mơ hồ, Bình nghe được giọng Lâm, nhưng lại khác hoàn toàn với vẻ yêu thương, dịu dàng thường ngày. Giọng Lâm run rẩy y hệt bản thân anh lúc này, và Bình cảm nhận được nó ở nơi hai người tiếp xúc. Suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Bình, cậu kinh sợ ngẩng đầu nhìn anh.
"Em..."
Không để Bình nói hết câu, Lâm đã buông tay. Anh lùi lại phía sau một bước, lắc đầu chua xót nói.
"Bình về nhà đi!" Lâm xoay lưng, muốn che giấu tâm trạng lúc này: "Sau này, tôi..."
Lâm muốn nói, sau này, anh sẽ không tới tìm Bình nữa, nhưng không thể, đó là dối lòng. Sao anh có thể không đến tìm Bình cơ chứ?
Mới chỉ một tuần không gặp mà anh đã cồn cào nhớ nhung. Ngay cả trong mơ, Lâm cũng mong mỏi được gặp Bình. Không thể trò chuyện chơi đùa, thì anh sẽ tìm cách được ngắm nhìn Bình từ xa.
"Không cho anh đi!"
Một tiếng quát ấy khiến cho màng nhĩ Lâm rung lên, bước chân anh trở nên cứng đờ không thể động đậy. Lâm siết chặt nắm tay, anh muốn quay người lại, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành Bình như trước kia. Nhưng rồi, anh không dám cũng không thể.
Lâm từng mơ về giấc mơ có Bình ở cạnh bên. Hai người mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh, sống một cuộc đời bình yên mà hạnh phúc. Nhưng khi Lâm choàng tỉnh, giấc mơ ấy lập tức tan vỡ như bọt biển. Bình là một người có học vấn, có gia thế, cậu cần phải có một tương lai xán lạn.
Yêu thì sao chứ?
Yêu của Lâm không đáng giá để Bình đánh mất những điều tốt đẹp ở trước mắt. Anh là một thợ mộc, cả đời chỉ quanh quẩn bên gỗ và máy cưa. Thậm chí, học vấn của anh mới chỉ dừng lại ở tiểu học, không sánh được với cậu. Lâm cố gắng thay đổi bản thân mình sao cho tốt đẹp nhất.
Chỉ là dần dà, Lâm cũng nhận ra, dù mình có làm gì đi chăng nữa cũng không thể sát cánh đứng bên cậu.
"Bình, em không hiểu đâu!" Lâm lắc đầu, mệt mỏi nói: "Tôi rất mong chờ ngày này, cũng rất sợ ngày này sẽ tới. Tôi sợ Bình thích tôi, nhưng ngày nào tôi cũng mong chờ và tưởng tượng đến vô số viễn cảnh."
Cổ họng Bình khô khốc, cậu đứng im ghi nhớ từng câu từng chữ mà Lâm nói.
"Điều đẹp nhất trong cuộc đời tôi chính là gặp được Bình." Lâm hơi cúi, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc. "Nhưng nếu được, tôi ước rằng, mình chưa từng được gặp Bình. Tôi thích Bình là thật, nhưng lại chưa từng thật sự mong rằng Bình sẽ thích tôi."
"Tôi mâu thuẫn lắm phải không?"
Bất chợt, một vòng tay ôm trọn lấy eo anh. Sau lưng, Lâm cảm nhận được lồng ngực Bình, trái tim cậu đang kề sát bên anh. Từng nhịp đập như đang cảnh báo Lâm rằng, mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát rồi.
"Em không biết." Bình nghẹn cả lại, may mắn hai người họ đang đứng tại nơi vắng vẻ. "Em không biết những điều đó, anh ạ."
"Anh Lâm, vì sao anh lại không muốn em thích anh?" Bình hỏi, cậu không hiểu suy nghĩ của Lâm. Với cậu, thích chỉ là thích thôi.
Lâm im lặng, đợi cho đến khi Bình nghĩ rằng anh không muốn trả lời thì giọng nói anh nhẹ nhàng vang lên.
"Tôi tự ti." Lâm không biết, khi nói câu này, trên mặt anh đã ướt nước mắt. "Bình, tôi không xứng với Bình. Hơn nữa, tôi còn là con trai. Em không thể ở bên một người con trai được!"
Nghe được câu trả lời ấy, Bình ngẩn ra không đáp. Cậu chưa từng nghĩ tới, một người toả sáng, đẹp trai như Lâm lại tự ti. Chỉ bởi vì thích cậu thôi sao?
"Nhưng với em, anh là người tốt nhất!" Bình buông Lâm ra, cậu túm hờ vạt áo anh, ngăn không cho anh rời đi. "Dù anh muốn nghe hay không, em vẫn muốn nói rằng, em thương anh!"
Cổ họng Lâm nghẹn ứ, anh run rẩy chạm vào mu bàn tay Bình. Lâm ngẩng đầu, mong nước mắt đừng rơi. Bình nhẹ nhàng đáp lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
"Em không biết tương lai của chúng ta ra sao, nhưng anh à." Bình mỉm cười, kéo anh quay lại nhìn mình: "Em không muốn bản thân mình phải nuối tiếc mỗi khi nhớ về anh!"
Lâm chậm rãi quay người nhìn lại, thiếu niên mà anh luôn theo đuổi, lúc này đây cậu giống như vầng trăng trên bầu trời, đẹp lộng lẫy. Mà ánh trăng ấy lại chủ động chạy đến bên anh, nói cho anh rằng, anh xứng đáng để cậu hướng về.
Bình mỉm cười, dùng bàn tay khác chạm vào bên má đang bầm tím của anh.
"Đau không anh?"
Lâm dụi vào bàn tay có vết chai mỏng của cậu, sống mũi cay xè. Anh chỉ gật đầu, không dám nói chuyện. Anh sợ mỉm mở miệng sẽ khóc nấc lên, như thế thì xấu hổ lắm.
Bình nhấc hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau, sau đó thành kính nói: "Anh Lâm, anh không phải người như vậy!"
Một câu nói này giống như đã phá vỡ xiềng xích trong lòng Lâm, anh vội vã lắc đầu nhưng lại bị Bình ngăn lại. "Anh tuyệt vời hơn anh nghĩ nhiều!"
"Mỗi khi gặp anh, em đều mong muốn đến lần gặp tiếp theo. Nói chuyện với anh, nghe những thứ em không hiểu, xem những thứ em không biết." Đôi mắt Bình cong lên, "Anh đã nghe được điện báo chưa?"
Lâm ngơ ngác lắc đầu, mấy ngày nay, điện báo truyền về vô cùng căng thẳng. Hôm nào ông cụ nhà anh cũng phải đợi tin thì mới an tâm ngủ ngon được. Nghe Bình hỏi thế, đột nhiên trong đầu Lâm xoẹt qua một ý tưởng. Anh khó tin mở to mắt.
"Trong giây phút em nghe được rằng, Miền Nam đã được giải phóng, em nhìn thấy sự tiếc nuối trên khuôn mặt của anh trai em." Bình cúi đầu, để nước mắt rơi xuống mặt đất. "Mà em, không muốn hối hận điều gì cả. Anh Lâm à, em sẽ làm tất cả những điều mà em muốn, để mai sau em sẽ không ước rằng, giá như ngày đó..."
"Giá như ngày đó, em làm khác đi!"
Ngay khi Bình kết thúc câu, tiếng hoan hô vang trời của những người trong làng vang lên làm ngọn lửa trong lòng cậu bùng cháy. Hình như, Bình còn nghe được tiếng gào khóc của họ vì hạnh phúc. Từng tốp người chạy ra ngoài sân, thoáng chốc, cậu và Lâm đã đứng trong "biển người".
Lúc này, cậu nghe được giọng nói dịu dàng của Lâm, anh nói: "Tôi cũng không muốn nuối tiếc. Bình à, tôi yêu em!"
Bình vuốt ve tấm ảnh duy nhất thời niên thiếu của họ. Đây là tấm ảnh khi anh lên Hà Nội nhập học, Lâm vượt trăm cây số xa xôi để đến gặp cậu. Trong ảnh, Lâm đứng sát bên cạnh anh, dù anh ấy đã cố kiềm chế nhưng vẫn không cách nào che nổi nụ cười trên môi.
Tấm ảnh này, Bình in ra hai tấm, một tấm ở nhà anh, một tấm ở nhà Lâm. Đáng tiếc, ngày đó quá hỗn loạn, quay đi quay lại chỉ còn tấm ảnh mà Lâm giữ. Sau khi chuyển đến đây, Lâm nảy ra ý tưởng mua một quyển album. Anh nói rằng, muốn lưu giữ lại tất cả khoảnh khắc mà hai người họ bên nhau, từ nay đến tận mai sau!