Chương : 270
Edit: Ư Ư
Quả nhiên, cho dù trong truyện nào thì người cá ăn thịt người cũng không phải thứ tốt
Lúc này, Tô Yên đột nhiên cảm thấy đau đau.
Cô lấy lại tinh thần mới thấy Donner đang dùng tay véo má cô.
Anh mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Tô Yên, "Nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy?"
Tô Yên nhìn anh, sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, "Sao anh lại xuống giường?"
Vừa nói cô vừa đứng lên để anh ngồi xuống.
Cô biết nỗi đau phải chịu khi biến đuôi cá thành hai chân nên mười ngày nay cô rất ít để anh xuống giường.
Donner duỗi tay kéo cô ngồi xuống đùi mình rồi nói: "Anh không sao."
Giọng nói của anh không còn khàn khàn khó nghe như trước, tuy không dễ nghe nhưng lại có thêm một phần từ tính làm cô cảm thấy rung động khi nghe thấy giọng nói của anh.
Tô Yên vẫn không yên tâm muốn đứng lên.
Nhưng Donner chỉ nhìn yếu ớt thôi chứ vẫn rất có lực, anh ấn Tô Yên xuống để cô ngồi trên đùi mình. Sau đó ôm cô vào lòng, lúc này anh mới nở một nụ cười thỏa mãn.
"Tô Yên."
"Dạ?"
"Chân của anh đã không sao rồi."
"Vâng."
"Anh không có đuôi cá, có hai chân, trơ thành một người bình thường."
"Đúng đúng."
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Em cũng là người bình thường."
"Đúng vậy."
"Chúng ta yêu nhau."
"Ừm."
"Cho nên, có phải đến tối có thể cởi sạch ngủ cạnh nhau không?"
"Hả...?"
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn Donner.
"Chẳng lẽ em không muốn anh hoàn toàn thuộc về em à?"
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật đầu, "Muốn."
"Cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, có đúng không?"
Tô Yên còn chưa trả lời thì Tiểu Hoa đã nhỏ giọng nói: "Ký chủ! Donner muốn ngủ chị, a a a a a!"
Hừ, muốn ngủ thì nói trắng ra đi, nói quanh co vòng vèo như vậy làm gì? Có phải thích bắt nạt ký chủ của nó ngây thơ không biết gì lắm đúng không?
Đáng tiếc, nó hiểu!
Nó hiểu hết đấy nhé!
Tô Yên do dự nhìn về phía chân anh, "Chân của anh phải điều trị thêm một thời gian nữa."
Donner rũ mắt xuống nắm lấy tay Tô Yên, "Nhưng mà anh không chờ được nữa."
"Nhưng..."
Tô Yên do dự.
Donner ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh chỉ có hình bóng của cô, "Bây giờ tôi muốn hòa hợp thành một thể."
Tiểu Hoa, "......"
Hừ, cầm thú!
Anh vừa nói vừa bế Tô Yên bế lên, chẳng đợi trời tối nữa mà lập tức bước vào trong lâu đài.
Chờ đến khi đi vào phòng ngủ Tô Yên mới xác định chân của anh đã khỏi hẳn.
Chỉ là khi cô suy nghĩ cẩn thận thì cả người đã bị anh đè xuống cởi sạch sẽ.
Khi Donner ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp nóng rực của anh.
Không giống như hơi thở dịu dàng lúc trước.
Trên mặt mang theo cảm xúc làm người khác không hiểu, lại còn hơi hung hung.
Ánh mắt kia giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Âm thanh mờ ám vang lên.
Tiếng rên rỉ và tiếng nước vang khắp phòng ngủ.
Trong lúc đó, anh còn có thể nghe thấy tiếng nói mềm mại của Tô Yên, "Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"
"Có."
"Là, là, cái gì?"
Quả nhiên, cho dù trong truyện nào thì người cá ăn thịt người cũng không phải thứ tốt
Lúc này, Tô Yên đột nhiên cảm thấy đau đau.
Cô lấy lại tinh thần mới thấy Donner đang dùng tay véo má cô.
Anh mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Tô Yên, "Nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy?"
Tô Yên nhìn anh, sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, "Sao anh lại xuống giường?"
Vừa nói cô vừa đứng lên để anh ngồi xuống.
Cô biết nỗi đau phải chịu khi biến đuôi cá thành hai chân nên mười ngày nay cô rất ít để anh xuống giường.
Donner duỗi tay kéo cô ngồi xuống đùi mình rồi nói: "Anh không sao."
Giọng nói của anh không còn khàn khàn khó nghe như trước, tuy không dễ nghe nhưng lại có thêm một phần từ tính làm cô cảm thấy rung động khi nghe thấy giọng nói của anh.
Tô Yên vẫn không yên tâm muốn đứng lên.
Nhưng Donner chỉ nhìn yếu ớt thôi chứ vẫn rất có lực, anh ấn Tô Yên xuống để cô ngồi trên đùi mình. Sau đó ôm cô vào lòng, lúc này anh mới nở một nụ cười thỏa mãn.
"Tô Yên."
"Dạ?"
"Chân của anh đã không sao rồi."
"Vâng."
"Anh không có đuôi cá, có hai chân, trơ thành một người bình thường."
"Đúng đúng."
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Em cũng là người bình thường."
"Đúng vậy."
"Chúng ta yêu nhau."
"Ừm."
"Cho nên, có phải đến tối có thể cởi sạch ngủ cạnh nhau không?"
"Hả...?"
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn Donner.
"Chẳng lẽ em không muốn anh hoàn toàn thuộc về em à?"
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật đầu, "Muốn."
"Cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, có đúng không?"
Tô Yên còn chưa trả lời thì Tiểu Hoa đã nhỏ giọng nói: "Ký chủ! Donner muốn ngủ chị, a a a a a!"
Hừ, muốn ngủ thì nói trắng ra đi, nói quanh co vòng vèo như vậy làm gì? Có phải thích bắt nạt ký chủ của nó ngây thơ không biết gì lắm đúng không?
Đáng tiếc, nó hiểu!
Nó hiểu hết đấy nhé!
Tô Yên do dự nhìn về phía chân anh, "Chân của anh phải điều trị thêm một thời gian nữa."
Donner rũ mắt xuống nắm lấy tay Tô Yên, "Nhưng mà anh không chờ được nữa."
"Nhưng..."
Tô Yên do dự.
Donner ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh chỉ có hình bóng của cô, "Bây giờ tôi muốn hòa hợp thành một thể."
Tiểu Hoa, "......"
Hừ, cầm thú!
Anh vừa nói vừa bế Tô Yên bế lên, chẳng đợi trời tối nữa mà lập tức bước vào trong lâu đài.
Chờ đến khi đi vào phòng ngủ Tô Yên mới xác định chân của anh đã khỏi hẳn.
Chỉ là khi cô suy nghĩ cẩn thận thì cả người đã bị anh đè xuống cởi sạch sẽ.
Khi Donner ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp nóng rực của anh.
Không giống như hơi thở dịu dàng lúc trước.
Trên mặt mang theo cảm xúc làm người khác không hiểu, lại còn hơi hung hung.
Ánh mắt kia giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Âm thanh mờ ám vang lên.
Tiếng rên rỉ và tiếng nước vang khắp phòng ngủ.
Trong lúc đó, anh còn có thể nghe thấy tiếng nói mềm mại của Tô Yên, "Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"
"Có."
"Là, là, cái gì?"