Chương : 274
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Đích thân nữ ma đầu này bắt hắn về nên tất nhiên trước đó hai người đã từng gặp qua.
Hắn tận mắt thấy nàng dùng cách nào để bẻ gãy xương sườn của một nam sủng, nhìn nàng tra tấn những vị nam sủng kia đến không còn hình người sau đó giết chết.
Luồng sát khí cao tận trời kia đã chứng minh lời đồn không chuyện ác gì không làm của nàng.
Nhưng mà, sau nửa tháng không gặp, đột nhiên cảm thấy nàng... ngu hơn thì phải?
Chẳng lẽ luyện công nhiều quá cháy não luôn rồi?
Trước kia nguyên chủ rất bạo ngược nhưng vẫn vô cùng thông minh.
Nàng cực kì cảnh giác, biết rằng bản thân đã từng đắc tội với nhiều người, toàn bộ Tu Tiên giới đều hận mình đến nghiến răng nghiến lợi cho nên rất cẩn thận với đồ ăn hằng ngày và những người xung quanh..
Những món ăn đó đều phải trải qua hàng trăm quá trình thử độc, thậm chí lúc ăn cơm, chỉ cho phép một tỳ nữ đứng bên cạnh.
Nhưng mà bây giờ...
Từ lúc bắt đầu, khi nàng thấy hắn, dắt tay hắn đều rất quen thuộc, thậm chí đuổi tỳ nữ ra ngoài để cho hắn hầu hạ.
Ăn một lúc lại cảm thấy phiền phức, trực tiếp muốn hắn đút cho nàng ăn?
Không sợ hắn cho nàng ăn thuốc độc trực tiếp lên Tây Thiên thỉnh kinh à?
Phượng Dụ vẫn còn cảnh giác đối với sự thay đổi đột ngột của Tô Yên, chỉ là cảm thấy đột nhiên thay đổi như thế này không được hợp lý cho lắm.
Vì thế hắn phải cẩn thận quan sát nữ ma đầu này hơn.
Tô Yên tất nhiên không biết hắn đang nghĩ gì.
Nàng đang suy nghĩ tới lời nói của Tiểu Hoa.
Ừm, nàng phải hoành hành ngang ngược, nàng là giáo chủ Ma giáo, phải ác độc một xíu.
Kết quả là vừa ăn cơm vừa nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của giáo chủ đại nhân.
"Gắp cái kia, cái kia nữa."
Nam sủng Tiểu Dụ yên lặng đút.
Nửa tiếng trôi qua, Tô Yên đã ăn no uống đủ.
Lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.
Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài tu tà công nên không thể ngồi thiền tu luyện."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ừm.... phải giết người để tăng lệ khí, sau đó đưa vào cơ thể để khiến công lực mạnh hơn, hoặc là phải thải dương bổ âm."
Nguyên chủ dùng biện pháp giết người để gia tăng công lực.
Sau khi nghe xong, Tô Yên hỏi, "Song tu và thải dương bổ âm là một à?"
"Ấy dà, ký chủ! Thì ra ngài cũng biết điều này à!"
Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ nhà mình cuối cùng cũng thông minh hơn một chút rồi.
Tô Yên suy nghĩ một lát, sau đó yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ đang đứng một bên.
Dù sao... cũng phải song tu cùng hắn.
Thải một lần cũng là thải, mỗi ngày thải cũng là thải.
Có thể hoàn thành nhiệm vụ còn có thể tu luyện công pháp?
Phượng Dụ bị Tô Yên liếc một cái, im lặng một lát mới nói: "Không biết giáo chủ còn phân phó gì nữa không?"
Tô Yên trầm ngâm trong một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Có."
"Tiểu Dụ nghe lệnh."
"Ngươi là nam sủng của ta, cho nên ta làm gì với ngươi cũng là chuyện hiển nhiên."
Phượng Dụ nghe Tô Yên nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Bị tra tấn đến mức sống không bằng chết giống như những nam sủng kia, sau đó ném xuống núi?
Chỉ là... lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Tô Yên đã đứng lên cầm ống tay áo Phượng Dụ kéo về phía mép giường.
Dẫm lên bậc thang phủ da hổ, bước từng bước.
Đi đến trước giường, không chút khách khí đẩy Tiểu Dụ lên giường.
Sau đó, nàng cũng leo lên giường, duỗi tay ra bắt đầu cởi quần áo hắn.
Trong chốc lát, quần áo lơi lỏng lộ ra lồng ngực bên trong.
Dải băng màu xanh luôn đeo trên đầu cũng bị nàng tháo ra.
Tô Yên trông chờ ngắm nhìn một bức tranh mỹ nam quyến rũ.
Nhưng mà... vẫn không biết xuống tay như thế nào.
Nàng ngồi trên người Tiểu Dụ, nhìn trái nhìn phải, ừm, phải "ăn" kiểu gì đây?
Beta: Ư Ư
Đích thân nữ ma đầu này bắt hắn về nên tất nhiên trước đó hai người đã từng gặp qua.
Hắn tận mắt thấy nàng dùng cách nào để bẻ gãy xương sườn của một nam sủng, nhìn nàng tra tấn những vị nam sủng kia đến không còn hình người sau đó giết chết.
Luồng sát khí cao tận trời kia đã chứng minh lời đồn không chuyện ác gì không làm của nàng.
Nhưng mà, sau nửa tháng không gặp, đột nhiên cảm thấy nàng... ngu hơn thì phải?
Chẳng lẽ luyện công nhiều quá cháy não luôn rồi?
Trước kia nguyên chủ rất bạo ngược nhưng vẫn vô cùng thông minh.
Nàng cực kì cảnh giác, biết rằng bản thân đã từng đắc tội với nhiều người, toàn bộ Tu Tiên giới đều hận mình đến nghiến răng nghiến lợi cho nên rất cẩn thận với đồ ăn hằng ngày và những người xung quanh..
Những món ăn đó đều phải trải qua hàng trăm quá trình thử độc, thậm chí lúc ăn cơm, chỉ cho phép một tỳ nữ đứng bên cạnh.
Nhưng mà bây giờ...
Từ lúc bắt đầu, khi nàng thấy hắn, dắt tay hắn đều rất quen thuộc, thậm chí đuổi tỳ nữ ra ngoài để cho hắn hầu hạ.
Ăn một lúc lại cảm thấy phiền phức, trực tiếp muốn hắn đút cho nàng ăn?
Không sợ hắn cho nàng ăn thuốc độc trực tiếp lên Tây Thiên thỉnh kinh à?
Phượng Dụ vẫn còn cảnh giác đối với sự thay đổi đột ngột của Tô Yên, chỉ là cảm thấy đột nhiên thay đổi như thế này không được hợp lý cho lắm.
Vì thế hắn phải cẩn thận quan sát nữ ma đầu này hơn.
Tô Yên tất nhiên không biết hắn đang nghĩ gì.
Nàng đang suy nghĩ tới lời nói của Tiểu Hoa.
Ừm, nàng phải hoành hành ngang ngược, nàng là giáo chủ Ma giáo, phải ác độc một xíu.
Kết quả là vừa ăn cơm vừa nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của giáo chủ đại nhân.
"Gắp cái kia, cái kia nữa."
Nam sủng Tiểu Dụ yên lặng đút.
Nửa tiếng trôi qua, Tô Yên đã ăn no uống đủ.
Lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.
Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài tu tà công nên không thể ngồi thiền tu luyện."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ừm.... phải giết người để tăng lệ khí, sau đó đưa vào cơ thể để khiến công lực mạnh hơn, hoặc là phải thải dương bổ âm."
Nguyên chủ dùng biện pháp giết người để gia tăng công lực.
Sau khi nghe xong, Tô Yên hỏi, "Song tu và thải dương bổ âm là một à?"
"Ấy dà, ký chủ! Thì ra ngài cũng biết điều này à!"
Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ nhà mình cuối cùng cũng thông minh hơn một chút rồi.
Tô Yên suy nghĩ một lát, sau đó yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ đang đứng một bên.
Dù sao... cũng phải song tu cùng hắn.
Thải một lần cũng là thải, mỗi ngày thải cũng là thải.
Có thể hoàn thành nhiệm vụ còn có thể tu luyện công pháp?
Phượng Dụ bị Tô Yên liếc một cái, im lặng một lát mới nói: "Không biết giáo chủ còn phân phó gì nữa không?"
Tô Yên trầm ngâm trong một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Có."
"Tiểu Dụ nghe lệnh."
"Ngươi là nam sủng của ta, cho nên ta làm gì với ngươi cũng là chuyện hiển nhiên."
Phượng Dụ nghe Tô Yên nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Bị tra tấn đến mức sống không bằng chết giống như những nam sủng kia, sau đó ném xuống núi?
Chỉ là... lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Tô Yên đã đứng lên cầm ống tay áo Phượng Dụ kéo về phía mép giường.
Dẫm lên bậc thang phủ da hổ, bước từng bước.
Đi đến trước giường, không chút khách khí đẩy Tiểu Dụ lên giường.
Sau đó, nàng cũng leo lên giường, duỗi tay ra bắt đầu cởi quần áo hắn.
Trong chốc lát, quần áo lơi lỏng lộ ra lồng ngực bên trong.
Dải băng màu xanh luôn đeo trên đầu cũng bị nàng tháo ra.
Tô Yên trông chờ ngắm nhìn một bức tranh mỹ nam quyến rũ.
Nhưng mà... vẫn không biết xuống tay như thế nào.
Nàng ngồi trên người Tiểu Dụ, nhìn trái nhìn phải, ừm, phải "ăn" kiểu gì đây?