Chương : 278
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Sau đó, Tô Yên tiếp tục đi vào trong, vòng qua mấy cái giá sách.
Nàng cúi đầu thả Tiểu Hồng ra ngoài.
Nói chung thì dạo này đời sống của con sen lên cao nên Tiểu Hồng cũng được hưởng ké, thành ra cả người lại mập thêm vài vòng.
Nhưng mà điều này cũng không khiến đồng chí Tiểu Hồng cảm thấy trở ngại gì khi nhìn thấy mấy ngăn tủ chất đầy đan dược, hai mắt nó tỏa sáng.
Giống như nó chỉ cần ngửi thôi cũng biết nơi này toàn hàng cực phẩm.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng lập tức bắt đầu cuộc càn quét.
Tô Yên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng một chút, cẩn thận bị phát hiện."
Tiểu Hồng cứng đờ.
Sau đó nó mở to mắt nhìn chằm chằm cái hộp màu đen trước mặt rồi thò đuôi qua, cái đuôi nho nhỏ linh hoạt mở hộp rồi móc một chiếc bình nhỏ từ bên trong ra.
Cắn răng rắc, trực tiếp nhét vào miệng.
Tô Yên nhìn bộ dáng cẩn thận của nó, nàng nhẹ nhàng mấp máy miệng,
Tiểu Hồng là rắn của nàng.
Nàng là giáo chủ Ma giáo.
Rõ ràng đang ở địa bàn của mình thì rắn nhà mình cần gì phải cẩn thận?
Kết quả là nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ dầu Tiểu Hồng, "Thích ăn gì thì ăn, ăn kiểu nào thì ăn kiểu đó."
Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn Tô Yên.
Tiểu Hồng phất phất đuôi, chui vào lồng ngực Tô Yên biểu đạt cảm giác vui vẻ của mình.
Sau đó, Tiểu Hồng không nhanh không chậm bò về phía trước.
Tiểu Hoa không nhịn được, "Ký chủ, Tiểu Hồng thật là hiểu chuyện."
Nhìn đi nhìn lại thì chỉ có mấy bạn nhỏ hiểu chuyện thế này mới bớt phiền phức cho ký chủ nhà mình.
Chỉ là.... lúc nó vừa nói xong thì Tiểu Hồng đã bò tới kệ sách cuối cùng, nằm trên cùng.
Mở miệng.
Răng rắc, hộp, kệ sách, và cả đan dược đều chui vào bụng nó.
Âm thanh vỡ vụn truyền đến kèm theo đó là âm thanh cắn nuốt của Tiểu Hồng.
Tiểu Hoa câm lặng, "Em xin được phép rút lại lời nói vừa rồi."
Nó nói xong, âm thanh nhai cắn của Tiểu Hồng càng to.
Giọng nói của Tiểu Dụ vang lên từ sau lưng, "Giáo chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Dụ đứng sau lưng Tô Yên nhìn con rắn đang nằm trên kệ sách đang ăn đang cắn cái gì đó.
Hắn kinh ngạc, "Giáo chủ, con rắn này....."
Tô Yên kéo tay hắn nghiêm túc đi về phía trước, "Thú cưng của ta, để nó ăn."
Tiểu Dụ gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy an tâm.
Thật ra lúc nãy, cho dù cách cả chục mét nhưng Phượng Dụ vẫn nghe thấy giọng của Tô Yên.
Đại loại thì con rắn này là do nàng thả ra.
Cho nên hắn mới mò lại đây,
Bị Tô Yên cầm tay đi vào bên trong.
Sâu trong cùng chính là những quyển bí pháp.
Hắn thấy giáo chủ cực kì nghiêm túc tìm tòi.
Phượng Dụ bị ném qua một bên nên hắn chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh.
Nói tóm lại là hắn không có hứng thú với mấy thứ này.
Mà Tô Yên, nói là nàng đang đọc sách không bằng nói nàng đang tìm gì đó.
Một quyển nối tiếp một quyển, tốc độ rất nhanh.
Vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc.
Phượng Dụ có chút tò mò, không biết nàng đang tìm cái gì?
Đầu ngón tay vê vào nhau, ừm, một linh hồn mới, khi nhập vào cơ thể người khác, chuyện đầu tiên mà người đó làm sẽ là gì?
Ngụy trang.
Cho nên....., nàng đang tìm công pháp của cơ thể này, sau đó nghiên cứu dần dần? Phượng Dụ rũ mắt xuống suy nghĩ.
Hắn bước từng bước về phía trước đảo qua tất cả thư tịch ở nơi này.
Bước chân không nhanh không chậm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng đi tới kệ sách ở giữa.
Beta: Ư Ư
Sau đó, Tô Yên tiếp tục đi vào trong, vòng qua mấy cái giá sách.
Nàng cúi đầu thả Tiểu Hồng ra ngoài.
Nói chung thì dạo này đời sống của con sen lên cao nên Tiểu Hồng cũng được hưởng ké, thành ra cả người lại mập thêm vài vòng.
Nhưng mà điều này cũng không khiến đồng chí Tiểu Hồng cảm thấy trở ngại gì khi nhìn thấy mấy ngăn tủ chất đầy đan dược, hai mắt nó tỏa sáng.
Giống như nó chỉ cần ngửi thôi cũng biết nơi này toàn hàng cực phẩm.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng lập tức bắt đầu cuộc càn quét.
Tô Yên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng một chút, cẩn thận bị phát hiện."
Tiểu Hồng cứng đờ.
Sau đó nó mở to mắt nhìn chằm chằm cái hộp màu đen trước mặt rồi thò đuôi qua, cái đuôi nho nhỏ linh hoạt mở hộp rồi móc một chiếc bình nhỏ từ bên trong ra.
Cắn răng rắc, trực tiếp nhét vào miệng.
Tô Yên nhìn bộ dáng cẩn thận của nó, nàng nhẹ nhàng mấp máy miệng,
Tiểu Hồng là rắn của nàng.
Nàng là giáo chủ Ma giáo.
Rõ ràng đang ở địa bàn của mình thì rắn nhà mình cần gì phải cẩn thận?
Kết quả là nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ dầu Tiểu Hồng, "Thích ăn gì thì ăn, ăn kiểu nào thì ăn kiểu đó."
Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn Tô Yên.
Tiểu Hồng phất phất đuôi, chui vào lồng ngực Tô Yên biểu đạt cảm giác vui vẻ của mình.
Sau đó, Tiểu Hồng không nhanh không chậm bò về phía trước.
Tiểu Hoa không nhịn được, "Ký chủ, Tiểu Hồng thật là hiểu chuyện."
Nhìn đi nhìn lại thì chỉ có mấy bạn nhỏ hiểu chuyện thế này mới bớt phiền phức cho ký chủ nhà mình.
Chỉ là.... lúc nó vừa nói xong thì Tiểu Hồng đã bò tới kệ sách cuối cùng, nằm trên cùng.
Mở miệng.
Răng rắc, hộp, kệ sách, và cả đan dược đều chui vào bụng nó.
Âm thanh vỡ vụn truyền đến kèm theo đó là âm thanh cắn nuốt của Tiểu Hồng.
Tiểu Hoa câm lặng, "Em xin được phép rút lại lời nói vừa rồi."
Nó nói xong, âm thanh nhai cắn của Tiểu Hồng càng to.
Giọng nói của Tiểu Dụ vang lên từ sau lưng, "Giáo chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Dụ đứng sau lưng Tô Yên nhìn con rắn đang nằm trên kệ sách đang ăn đang cắn cái gì đó.
Hắn kinh ngạc, "Giáo chủ, con rắn này....."
Tô Yên kéo tay hắn nghiêm túc đi về phía trước, "Thú cưng của ta, để nó ăn."
Tiểu Dụ gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy an tâm.
Thật ra lúc nãy, cho dù cách cả chục mét nhưng Phượng Dụ vẫn nghe thấy giọng của Tô Yên.
Đại loại thì con rắn này là do nàng thả ra.
Cho nên hắn mới mò lại đây,
Bị Tô Yên cầm tay đi vào bên trong.
Sâu trong cùng chính là những quyển bí pháp.
Hắn thấy giáo chủ cực kì nghiêm túc tìm tòi.
Phượng Dụ bị ném qua một bên nên hắn chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh.
Nói tóm lại là hắn không có hứng thú với mấy thứ này.
Mà Tô Yên, nói là nàng đang đọc sách không bằng nói nàng đang tìm gì đó.
Một quyển nối tiếp một quyển, tốc độ rất nhanh.
Vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc.
Phượng Dụ có chút tò mò, không biết nàng đang tìm cái gì?
Đầu ngón tay vê vào nhau, ừm, một linh hồn mới, khi nhập vào cơ thể người khác, chuyện đầu tiên mà người đó làm sẽ là gì?
Ngụy trang.
Cho nên....., nàng đang tìm công pháp của cơ thể này, sau đó nghiên cứu dần dần? Phượng Dụ rũ mắt xuống suy nghĩ.
Hắn bước từng bước về phía trước đảo qua tất cả thư tịch ở nơi này.
Bước chân không nhanh không chậm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng đi tới kệ sách ở giữa.