Chương : 295
Edit: Ư Ư
Đại hán vừa phun máu xong đang định bò dậy thì giây tiếp theo đã trợn mắt ngã rầm xuống mặt đất.
Hình ảnh này làm không ít người cảm thấy sợ hãi, bao gồm cả nữ tử nằm bên cạnh, nàng ta sợ tới mức hét to, "A a a a a!!"
Lúc này, người cùng môn phái của nữ tử kia đi tới, trên tay đều cầm theo kiếm, "Lan Nhất, ngươi sao rồi??"
Nàng tu hành lâu như vậy, lần đầu tiên được xuống núi nhưng không nghĩ tới lại gặp phải ma tu.
Người cùng môn phái an ủi, "Không phải sợ, Lương phong chủ và Khương phong chủ đều ở đây, nhất định có thể lấy lại công đạo cho ngươi."
Đúng vậy, Lương phong chủ là chị họ nàng ta, biểu tỷ nhất định có thể lấy lại công đạo cho nàng ta!
Nghĩ vậy, nàng ta dần dần lấy lại tinh thần, nắm chặt ống tay áo của người bên cạnh.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của nam tử đứng cạnh ma tu kia.
Ngay ánh mắt đầu tiên khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đó, chỉ có thể dùng một câu có thể miêu tả
Quân tử như ngọc.
Nam tử như vậy sao có thể để ma tu bạo ngược ức hiếp?
Tuyệt đối không thể!
Nàng ta cắn chặt răng, ánh mắt phẫn hận nên xem nhẹ sức chiến đấu của ma tu kia.
Lại nói tới Tô Yên, nàng đi vào bên trong khách điếm rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, "Hai vị khách quan muốn ăn gì?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, "Lấy một con tiên hạc nướng."
Tiểu nhị trong khách điếm hơi sửng sốt một lúc, "Khách quan, thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có tiên hạc nướng."
"Vậy tiên hạc hấp."
"Cái này... cửa hàng của chúng tôi cũng không có."
"Thịt tiên hạc sốt chua ngọt?"
"Cái này... cũng..."
Tiểu nhị còn chưa nói xong, nàng đã quay đầu lại hỏi, "Cửa hàng của các ngươi không có đồ ăn à?"
Đại khái là do hành động của Tô Yên lúc ngoài cửa đã làm tiểu nhị sợ hãi nên vừa nghe thấy nói vậy, dù chỉ thoáng nhíu mày nhưng tiểu nhị đã sợ tới mức hai chân run rẩy.
Phượng Dụ khom lưng đặt chén trà tới trước mặt nàng
"Trà này vừa đủ ấm, giáo chủ muốn uống thử không?"
Lực chú ý của Tô Yên chuyển sang chén trà, sau đó nàng nâng lên uống một ngụm.
Phượng Dụ nhìn Tô Yên nghiêm túc uống trà, hắn không nhịn được dán sát lại nhẹ giọng nói: "Giáo chủ, đây chỉ là một khách điếm nhỏ dùng để nghỉ tạm, đương nhiên không có nhiều đồ ăn bằng trong giáo."
Tô Yên cắn cắn vành chén không nói gì.
Phượng Dụ nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng nên đành nhẹ giọng khuyên, "Nếu giáo chủ thích ăn tiên hạc thì ngày mai Tiểu Dụ sẽ dẫn giáo chủ đi ăn."
Tô Yên nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt, "Thật không?"
Hắn gật gật đầu, "Tất nhiên là thật rồi."
Nửa ngày sau, Tô Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía tiểu nhị trong khách điếm, "Cửa hàng của các ngươi không có tiên hạc à?"
Tiểu nhị vò đầu, sau đó vội vàng gật gật.
Tô Yên bừng tỉnh.
Nàng không nhất định phải ăn tiên hạc, chỉ là tiểu nhị hỏi nàng muốn ăn gì nên nàng mới nói vậy.
Cuối cùng vẫn gọi mấy món đặc sắc trong khách điếm.
Bên này đang ăn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một nữ tử.
Thiết nghĩ nên đăng 2 ngày một cho được nhiều các ái phi nhỉ, mọi người thử vote xem anh có nên làm thế không nhớ!!!
Đại hán vừa phun máu xong đang định bò dậy thì giây tiếp theo đã trợn mắt ngã rầm xuống mặt đất.
Hình ảnh này làm không ít người cảm thấy sợ hãi, bao gồm cả nữ tử nằm bên cạnh, nàng ta sợ tới mức hét to, "A a a a a!!"
Lúc này, người cùng môn phái của nữ tử kia đi tới, trên tay đều cầm theo kiếm, "Lan Nhất, ngươi sao rồi??"
Nàng tu hành lâu như vậy, lần đầu tiên được xuống núi nhưng không nghĩ tới lại gặp phải ma tu.
Người cùng môn phái an ủi, "Không phải sợ, Lương phong chủ và Khương phong chủ đều ở đây, nhất định có thể lấy lại công đạo cho ngươi."
Đúng vậy, Lương phong chủ là chị họ nàng ta, biểu tỷ nhất định có thể lấy lại công đạo cho nàng ta!
Nghĩ vậy, nàng ta dần dần lấy lại tinh thần, nắm chặt ống tay áo của người bên cạnh.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của nam tử đứng cạnh ma tu kia.
Ngay ánh mắt đầu tiên khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đó, chỉ có thể dùng một câu có thể miêu tả
Quân tử như ngọc.
Nam tử như vậy sao có thể để ma tu bạo ngược ức hiếp?
Tuyệt đối không thể!
Nàng ta cắn chặt răng, ánh mắt phẫn hận nên xem nhẹ sức chiến đấu của ma tu kia.
Lại nói tới Tô Yên, nàng đi vào bên trong khách điếm rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, "Hai vị khách quan muốn ăn gì?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, "Lấy một con tiên hạc nướng."
Tiểu nhị trong khách điếm hơi sửng sốt một lúc, "Khách quan, thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có tiên hạc nướng."
"Vậy tiên hạc hấp."
"Cái này... cửa hàng của chúng tôi cũng không có."
"Thịt tiên hạc sốt chua ngọt?"
"Cái này... cũng..."
Tiểu nhị còn chưa nói xong, nàng đã quay đầu lại hỏi, "Cửa hàng của các ngươi không có đồ ăn à?"
Đại khái là do hành động của Tô Yên lúc ngoài cửa đã làm tiểu nhị sợ hãi nên vừa nghe thấy nói vậy, dù chỉ thoáng nhíu mày nhưng tiểu nhị đã sợ tới mức hai chân run rẩy.
Phượng Dụ khom lưng đặt chén trà tới trước mặt nàng
"Trà này vừa đủ ấm, giáo chủ muốn uống thử không?"
Lực chú ý của Tô Yên chuyển sang chén trà, sau đó nàng nâng lên uống một ngụm.
Phượng Dụ nhìn Tô Yên nghiêm túc uống trà, hắn không nhịn được dán sát lại nhẹ giọng nói: "Giáo chủ, đây chỉ là một khách điếm nhỏ dùng để nghỉ tạm, đương nhiên không có nhiều đồ ăn bằng trong giáo."
Tô Yên cắn cắn vành chén không nói gì.
Phượng Dụ nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng nên đành nhẹ giọng khuyên, "Nếu giáo chủ thích ăn tiên hạc thì ngày mai Tiểu Dụ sẽ dẫn giáo chủ đi ăn."
Tô Yên nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt, "Thật không?"
Hắn gật gật đầu, "Tất nhiên là thật rồi."
Nửa ngày sau, Tô Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía tiểu nhị trong khách điếm, "Cửa hàng của các ngươi không có tiên hạc à?"
Tiểu nhị vò đầu, sau đó vội vàng gật gật.
Tô Yên bừng tỉnh.
Nàng không nhất định phải ăn tiên hạc, chỉ là tiểu nhị hỏi nàng muốn ăn gì nên nàng mới nói vậy.
Cuối cùng vẫn gọi mấy món đặc sắc trong khách điếm.
Bên này đang ăn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một nữ tử.
Thiết nghĩ nên đăng 2 ngày một cho được nhiều các ái phi nhỉ, mọi người thử vote xem anh có nên làm thế không nhớ!!!