Chương : 304
Cuối cùng, Tiểu Hồng hạ quyết tâm, vung cái đuôi.
Răng rắc!
Đầu con rắn lớn bị nứt ra, Tiểu Hồng một ngụm một ngụm cắn dọc theo vết nứt, rốt cuộc cắn được nội gan.
Đương nhiên những miếng thịt rắn đó Tiểu Hồng một chút cũng không ăn.
Làm rắn, điểm mấu chốt này vẫn phải có.
Móc ra nội gan, Tiểu Hồng phát hiện điều kì lạ.
Nội gan này ··· như thế nào cảm giác có ánh vàng rực rỡ?
Mà nội gan của mình lại là màu đen.
Cổ Vương lên tiếng
"Mắng mắng mắng mắng này mắng!"
Ngốc tử, ngươi chính là được lời rồi, con rắn này ít nhất có ngàn năm đạo hạnh.
Tiểu Hồng mê mang....
Cổ Vương lười phản ứng với nó
"Mau ăn! Thuận tiện đào đào đầu con Song Đầu Xà này xem còn gì không."
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn một ngụm liền nuốt nội gan, chỉ là cố tình nuốt trượt, sau đó dùng đuôi rắn thật cẩn thận đưa đến trên đỉnh đầu chính mình.
Cổ Vương nhìn trước mắt mình đột nhiên xuất hiện đồ vật.
Tiểu Hồng ra tiếng
"Tê tê tê tê tê!"
Cho ngươi, cho ngươi!
Cổ Vương không nói chuyện, trực tiếp dán lên khối thịt này, sau đó gan rắn lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến mất.
Tiểu Hồng lại đào trong chốc lát.
Sau đó đào ra hai viên đá tròn giống ngọc lưu ly như đúc.
Một viên là lửa đỏ, cầm còn thấy chút bỏng tay, một khối là màu xanh băng, khí lạnh bao xung quanh.
Tiểu Hồng lại lần nữa mờ mịt
"Tê tê tê tê tê?"
Đây là cái gì?
Lần này Cổ Vương cũng không hiểu lắm.
Sở dĩ Cổ Vương biết nhiều như vậy, là bởi vì thời điểm ở trong không gian, bọn họ quen biết một thứ gọi là Tiểu Hoa, không nhìn thấy là hình dáng gì.
Vốn dĩ rất cảnh giác, nhưng lúc nhàm chán nghe nó nói chuyện, cũng coi như giải sầu.
Tới thế giới này, thứ tên Tiểu Hoa kia, không ngừng ở trong không gian lải nhải nói cho bọn hắn biết cái thế giới tu tiên này không giống với các thế giới trước.
Cổ Vương khác với Tiểu Hồng, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng Tiểu Hoa nói nó đều nhớ kỹ.
Tiểu Hồng cũng đối với Tiểu Hoa không kiên nhẫn, kết quả là ··· tất cả đều như gió thoảng bên tai một câu cũng không nhớ.
Đại khái chính là trên lớp, học tra cùng học thần. Đều là đang ngủ, như thế nào người ngủ đến kém âm điểm, một người lại giỏi đến thủ khoa luôn.
Cổ Vương kêu ra tiếng
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Đưa Tô Yên nhìn đi.
Kết quả là, Tiểu Hồng cẩn thận dùng cái đuôi cuốn hai khối đá đi đến trước mặt Tô Yên.
Không hề phát hiện chính mình quấy rầy hai người đang đắm chìm ở thế giới riêng kia.
Lưỡi rắn màu đỏ tươi phát ra tiếng
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
Tô Yên, Tô Yên, đây là cái gì?
Tô Yên quay đầu, đi qua xem.
Nàng cầm một khối đá lên cũng không hiểu là sao.
Phượng Dụ liếc liếc mắt nhìn Tiểu Hồng một cái.
Sau đó liền thấy Tô Yên nhẹ hỏi
"Ngươi biết đây là cái gì sao?"
Viên đá đỏ tươi giống như nhuyễn thạch, bên trong như có chất lỏng lưu động.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát.
Mày nhẹ nhíu một chút.
Sau đó lại nhìn về phía song đầu xà kia.
"Cái này, đại khái chính là nguồn năng lực của Song Đầu Xà."
"Hả?"
Tô Yên khó hiểu.
Phượng Dụ giải thích
"Song Đầu Xà không phải từ nhỏ đã biết phun lửa. Là nó gặp được cơ duyên, tu luyện được năng lực này. Cái này gọi là ma thạch, phi thường hiếm có, mà trong ma thạch này còn có được dị hỏa năng lực của Song Đầu Xà, có thể nói là độc nhất vô nhị."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Vậy nếu người ăn thì cũng sẽ phun hỏa?"
"Sẽ không"
Phượng Dụ cười nhạt giải thích
"Nhưng nếu người có thể lấy linh khí bên trong ra, đổi thành linh khí tu luyện, có thể trợ giúp người nhanh chóng tăng tu vi lên, chính là cực phẩm."
Răng rắc!
Đầu con rắn lớn bị nứt ra, Tiểu Hồng một ngụm một ngụm cắn dọc theo vết nứt, rốt cuộc cắn được nội gan.
Đương nhiên những miếng thịt rắn đó Tiểu Hồng một chút cũng không ăn.
Làm rắn, điểm mấu chốt này vẫn phải có.
Móc ra nội gan, Tiểu Hồng phát hiện điều kì lạ.
Nội gan này ··· như thế nào cảm giác có ánh vàng rực rỡ?
Mà nội gan của mình lại là màu đen.
Cổ Vương lên tiếng
"Mắng mắng mắng mắng này mắng!"
Ngốc tử, ngươi chính là được lời rồi, con rắn này ít nhất có ngàn năm đạo hạnh.
Tiểu Hồng mê mang....
Cổ Vương lười phản ứng với nó
"Mau ăn! Thuận tiện đào đào đầu con Song Đầu Xà này xem còn gì không."
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn một ngụm liền nuốt nội gan, chỉ là cố tình nuốt trượt, sau đó dùng đuôi rắn thật cẩn thận đưa đến trên đỉnh đầu chính mình.
Cổ Vương nhìn trước mắt mình đột nhiên xuất hiện đồ vật.
Tiểu Hồng ra tiếng
"Tê tê tê tê tê!"
Cho ngươi, cho ngươi!
Cổ Vương không nói chuyện, trực tiếp dán lên khối thịt này, sau đó gan rắn lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến mất.
Tiểu Hồng lại đào trong chốc lát.
Sau đó đào ra hai viên đá tròn giống ngọc lưu ly như đúc.
Một viên là lửa đỏ, cầm còn thấy chút bỏng tay, một khối là màu xanh băng, khí lạnh bao xung quanh.
Tiểu Hồng lại lần nữa mờ mịt
"Tê tê tê tê tê?"
Đây là cái gì?
Lần này Cổ Vương cũng không hiểu lắm.
Sở dĩ Cổ Vương biết nhiều như vậy, là bởi vì thời điểm ở trong không gian, bọn họ quen biết một thứ gọi là Tiểu Hoa, không nhìn thấy là hình dáng gì.
Vốn dĩ rất cảnh giác, nhưng lúc nhàm chán nghe nó nói chuyện, cũng coi như giải sầu.
Tới thế giới này, thứ tên Tiểu Hoa kia, không ngừng ở trong không gian lải nhải nói cho bọn hắn biết cái thế giới tu tiên này không giống với các thế giới trước.
Cổ Vương khác với Tiểu Hồng, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng Tiểu Hoa nói nó đều nhớ kỹ.
Tiểu Hồng cũng đối với Tiểu Hoa không kiên nhẫn, kết quả là ··· tất cả đều như gió thoảng bên tai một câu cũng không nhớ.
Đại khái chính là trên lớp, học tra cùng học thần. Đều là đang ngủ, như thế nào người ngủ đến kém âm điểm, một người lại giỏi đến thủ khoa luôn.
Cổ Vương kêu ra tiếng
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Đưa Tô Yên nhìn đi.
Kết quả là, Tiểu Hồng cẩn thận dùng cái đuôi cuốn hai khối đá đi đến trước mặt Tô Yên.
Không hề phát hiện chính mình quấy rầy hai người đang đắm chìm ở thế giới riêng kia.
Lưỡi rắn màu đỏ tươi phát ra tiếng
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
Tô Yên, Tô Yên, đây là cái gì?
Tô Yên quay đầu, đi qua xem.
Nàng cầm một khối đá lên cũng không hiểu là sao.
Phượng Dụ liếc liếc mắt nhìn Tiểu Hồng một cái.
Sau đó liền thấy Tô Yên nhẹ hỏi
"Ngươi biết đây là cái gì sao?"
Viên đá đỏ tươi giống như nhuyễn thạch, bên trong như có chất lỏng lưu động.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát.
Mày nhẹ nhíu một chút.
Sau đó lại nhìn về phía song đầu xà kia.
"Cái này, đại khái chính là nguồn năng lực của Song Đầu Xà."
"Hả?"
Tô Yên khó hiểu.
Phượng Dụ giải thích
"Song Đầu Xà không phải từ nhỏ đã biết phun lửa. Là nó gặp được cơ duyên, tu luyện được năng lực này. Cái này gọi là ma thạch, phi thường hiếm có, mà trong ma thạch này còn có được dị hỏa năng lực của Song Đầu Xà, có thể nói là độc nhất vô nhị."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Vậy nếu người ăn thì cũng sẽ phun hỏa?"
"Sẽ không"
Phượng Dụ cười nhạt giải thích
"Nhưng nếu người có thể lấy linh khí bên trong ra, đổi thành linh khí tu luyện, có thể trợ giúp người nhanh chóng tăng tu vi lên, chính là cực phẩm."