Chương : 327
Edit: Tinh Niệm
Ba ngày qua, hắn luôn luôn thuyết phục chính mình.
Lại trước sau không quên được, khi Tô Yên đem hắn đưa tới trắc điện đã cực lực chế sự không kiên nhẫn và phản ứng muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Hắn đợi ba ngày, hắn nghĩ, chờ đến khi Tô Yên bớt giận, nhất định là sẽ tìm đến mình. Nhưng nàng trước sau đều không tới.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, từ trắc điện đi ra.
Hắn đi phòng bếp, làm một ít thức ăn.
Hắn nhớ nàng.
Muốn cùng nàng nói chuyện, chẳng sợ nàng không để ý tới mình, nhìn nàng thôi cũng tốt rồi.
Chỉ là, không biết khi nào, Độc Lão Nhi đến đình hóng gió.
Tiếng cười kia làm người chán ghét, Tô Yên hình như thực thích ở cùng Độc Lão Nhi.
Hình ảnh trong đầu cùng hiện thực như hợp lại làm một, hắn gần như không khống chế được sát ý.
Người này, thật đáng ghét a.
Trong đình hóng gió, Tô Yên xua xua tay, ý bảo Độc Lão Nhi rời đi.
Nàng tầm mắt nhịn không được hướng tới cửa trắc điện.
Độc Lão Nhi nhìn theo tầm mắt nàng.
Liền thấy được Phượng Dụ.
Hắn hừ lạnh.
Con mẹ nó, sao đám thanh tu đều thích làm bộ làm tịch như vậy?
Xa xa liếc mắt một cái, nhìn bộ dáng Phượng Dụ cúi đầu, còn tưởng rằng hắn bị ủy khuất nhiều lắm.
Độc Lão Nhi khinh thường, vẫy vẫy ống tay áo, lười phản ứng đến hai người này.
Chính mình ôm mâm đựng trái cây, cắn một ngụm trái cây trong tay, thẳng lưng rời đi.
Độc Lão Nhi vừa đi, Tô Yên cũng không động.
Mà là ngồi ở chỗ đó chờ.
Thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn về phía trắc điện.
Trong đầu, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, ngài yên tâm, hắn khẳng định sẽ đi qua, hơn nữa hắn còn sẽ cực lực lấy lòng ngài, đối với ngài ngoan ngoãn phục tùng, hy vọng người không so đo hiềm khích trước đây gì đó."
Rốt cuộc....một chồng ngôn tình kia, nó cũng không phải là xem không công.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, gật gật đầu.
Sau đó liền ở đằng kia chờ.
Đại khái đợi một nén nhang thời gian.
Rốt cuộc, Phượng Dụ bưng khay đi tới.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, ngài không thể cứ như vậy sủng hắn, chính ngài nói làm sai sẽ phải bị phạt a, thưởng phạt phân minh, mới có quy củ."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tiểu Hoa nghe được ký chủ đồng ý, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
A, cũng may ký chủ của nó không vì thích Phượng Dụ mà quên mất điểm mấu chốt.
Phượng Dụ mặc áo xanh, đi lên bậc thang đình hóng gió.
Khi gió thổi qua, vạt áo tung bay khiến hắn càng thanh lãnh giống như trích tiên.
Nhìn đến Phượng Dụ yết hầu trên dưới lăn lộn, môi mỏng lúc đóng lúc mở
"Giáo chủ, nên dùng bữa."
Thanh âm hắn có chút thấp, có chút khàn khàn.
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Ngươi không cần gọi ta là giáo chủ."
Nàng vừa nói xong, thân thể Phượng Dụ cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên, tay run một chút, nhưng hắn che dấu cực tốt.
Không có nói được hay không.
Chỉ là đem đồ ăn kia đặt ở trên bàn đá.
Tô Yên cầm lấy đũa ngọc, gắp lên một miếng thịt bò nóng hổi, đưa đến miệng.
Tay nàng dừng một chút, chậm rì rì đem thịt bò kia nuốt xuống.
Sau đó, đem chiếc đũa thả lại chỗ cũ.
Tô Yên ăn uống từ trước đến nay đều tốt, đặc biệt là loại đồ ăn như thịt nàng càng thích.
Thế mà lúc này đây, thế nhưng chỉ ăn một ngụm, lại không hề ăn tiếp.
Hắn ra tiếng
"Nàng cảm thấy khó ăn?"
Tô Yên lắc đầu, nhìn qua một mâm đồ ăn kia, sau đó quay đầu đi.
Chỉ là nói
"Ta không đói bụng."
Sau đó, liền không nói chuyện nữa.
Ba ngày này, Tô Yên chỉ uống chút nước, bụng vẫn luôn rỗng, chưa ăn cái gì.
Bởi vì tâm tình không tốt, cho nên không cảm thấy gì.
Ba ngày không dính vị tanh, thế cho nên ăn miếng thịt bò này lại thấy từng đợt ghê cổ.
Hương vị thịt bò kia lại bay đến.
Tô Yên ngửi một chút, mày nhíu lại
"Dọn đi"
Ba ngày qua, hắn luôn luôn thuyết phục chính mình.
Lại trước sau không quên được, khi Tô Yên đem hắn đưa tới trắc điện đã cực lực chế sự không kiên nhẫn và phản ứng muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Hắn đợi ba ngày, hắn nghĩ, chờ đến khi Tô Yên bớt giận, nhất định là sẽ tìm đến mình. Nhưng nàng trước sau đều không tới.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, từ trắc điện đi ra.
Hắn đi phòng bếp, làm một ít thức ăn.
Hắn nhớ nàng.
Muốn cùng nàng nói chuyện, chẳng sợ nàng không để ý tới mình, nhìn nàng thôi cũng tốt rồi.
Chỉ là, không biết khi nào, Độc Lão Nhi đến đình hóng gió.
Tiếng cười kia làm người chán ghét, Tô Yên hình như thực thích ở cùng Độc Lão Nhi.
Hình ảnh trong đầu cùng hiện thực như hợp lại làm một, hắn gần như không khống chế được sát ý.
Người này, thật đáng ghét a.
Trong đình hóng gió, Tô Yên xua xua tay, ý bảo Độc Lão Nhi rời đi.
Nàng tầm mắt nhịn không được hướng tới cửa trắc điện.
Độc Lão Nhi nhìn theo tầm mắt nàng.
Liền thấy được Phượng Dụ.
Hắn hừ lạnh.
Con mẹ nó, sao đám thanh tu đều thích làm bộ làm tịch như vậy?
Xa xa liếc mắt một cái, nhìn bộ dáng Phượng Dụ cúi đầu, còn tưởng rằng hắn bị ủy khuất nhiều lắm.
Độc Lão Nhi khinh thường, vẫy vẫy ống tay áo, lười phản ứng đến hai người này.
Chính mình ôm mâm đựng trái cây, cắn một ngụm trái cây trong tay, thẳng lưng rời đi.
Độc Lão Nhi vừa đi, Tô Yên cũng không động.
Mà là ngồi ở chỗ đó chờ.
Thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn về phía trắc điện.
Trong đầu, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, ngài yên tâm, hắn khẳng định sẽ đi qua, hơn nữa hắn còn sẽ cực lực lấy lòng ngài, đối với ngài ngoan ngoãn phục tùng, hy vọng người không so đo hiềm khích trước đây gì đó."
Rốt cuộc....một chồng ngôn tình kia, nó cũng không phải là xem không công.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, gật gật đầu.
Sau đó liền ở đằng kia chờ.
Đại khái đợi một nén nhang thời gian.
Rốt cuộc, Phượng Dụ bưng khay đi tới.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, ngài không thể cứ như vậy sủng hắn, chính ngài nói làm sai sẽ phải bị phạt a, thưởng phạt phân minh, mới có quy củ."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tiểu Hoa nghe được ký chủ đồng ý, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
A, cũng may ký chủ của nó không vì thích Phượng Dụ mà quên mất điểm mấu chốt.
Phượng Dụ mặc áo xanh, đi lên bậc thang đình hóng gió.
Khi gió thổi qua, vạt áo tung bay khiến hắn càng thanh lãnh giống như trích tiên.
Nhìn đến Phượng Dụ yết hầu trên dưới lăn lộn, môi mỏng lúc đóng lúc mở
"Giáo chủ, nên dùng bữa."
Thanh âm hắn có chút thấp, có chút khàn khàn.
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Ngươi không cần gọi ta là giáo chủ."
Nàng vừa nói xong, thân thể Phượng Dụ cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên, tay run một chút, nhưng hắn che dấu cực tốt.
Không có nói được hay không.
Chỉ là đem đồ ăn kia đặt ở trên bàn đá.
Tô Yên cầm lấy đũa ngọc, gắp lên một miếng thịt bò nóng hổi, đưa đến miệng.
Tay nàng dừng một chút, chậm rì rì đem thịt bò kia nuốt xuống.
Sau đó, đem chiếc đũa thả lại chỗ cũ.
Tô Yên ăn uống từ trước đến nay đều tốt, đặc biệt là loại đồ ăn như thịt nàng càng thích.
Thế mà lúc này đây, thế nhưng chỉ ăn một ngụm, lại không hề ăn tiếp.
Hắn ra tiếng
"Nàng cảm thấy khó ăn?"
Tô Yên lắc đầu, nhìn qua một mâm đồ ăn kia, sau đó quay đầu đi.
Chỉ là nói
"Ta không đói bụng."
Sau đó, liền không nói chuyện nữa.
Ba ngày này, Tô Yên chỉ uống chút nước, bụng vẫn luôn rỗng, chưa ăn cái gì.
Bởi vì tâm tình không tốt, cho nên không cảm thấy gì.
Ba ngày không dính vị tanh, thế cho nên ăn miếng thịt bò này lại thấy từng đợt ghê cổ.
Hương vị thịt bò kia lại bay đến.
Tô Yên ngửi một chút, mày nhíu lại
"Dọn đi"