Chương 40: Chương 40
Những người giao hàng chỉ có một đầu và hai tay, ông chủ công ty vận chuyển hàng hoá cho rằng mình có thể kiếm bộn tiền nhân dịp Tết Nguyên Đán này, ai có thể nghĩ rằng việc kinh doanh sẽ tốt như vậy! Đơn đến nhiều không xuể, phía đông bây giờ còn chưa giao xong, phía tây đã bắt đầu hối thúc, trong quán toàn một đám ăn no lười làm, kiếm đủ tiền rồi thì giở chứng từ chối nhận đơn, dù có tăng lương cũng nhất quyết không chịu làm.Hoàn toàn không bằng một góc cậu học sinh trung học đó…Ông chủ nhanh chóng nhớ đến Yến Cải, lúc trước Yến Cải làm việc ở đây, cho dù trời mưa gió cỡ nào, cậu cũng có thể đem hàng đi giao hết.Cậu thiếu niên kia chưa bao giờ lên tiếng, chưa bao giờ oán giận, giữa trưa cầm hộp cơm ngồi ở ven đường ăn cơm, như là một người đàn ông trung niên đã bươn chải sương gió, không có dáng vẻ gì là của một cậu nhóc học sinh trung học.Ông chủ biết Yến Cải cần tiền, nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi: “Lương nhân đôi, cho cậu thêm tiền! Đây là tiền của hai lần giao! Hơn nữa, lương được trả theo từng ngày!”Tiền lương vừa tới tay, Yến Cải nhận lấy, leo lên xe chạy tới KTV.Đúng lúc đó Lam Tiểu Thước đang ở đấy.Cô và các bạn học sinh cùng trang lứa ngồi một góc nhìn người khác hát hò, những người trong căn phòng này toàn là người lạ, ngoại trừ những người khoá trước thì cô có chút ấn tượng, còn lại cũng chưa từng gặp bao giờ.Người mời lần này chính là em gái bàn trên, cho nên Lam Tiểu Thước được mời theo.Em gái bàn trên lấy hai lon Coca đưa cho Lam Tiểu Thước, cười nói: “Tiểu Thước! Cậu không hát sao?”Lam Tiểu Thước thờ ơ đáp: “Tớ không thích.”“Vậy cậu muốn ăn cái gì, tớ mua cho cậu.”Lam Tiểu Thước liếc mắt nhìn đống đồ lớn trên bàn: “Tớ thấy nếu còn ăn nữa, sau khi khai giảng chúng ta sẽ béo lên hai phần đấy.”Em gái bàn trên cắn môi, nhẹ nhàng buông xuống: “….Vậy tớ cũng không ăn.”Phòng ca hát ồn ào đủ mọi thanh âm.Lam Tiểu Thước không nghe rõ em gái bàn trên nói cái gì, cô cũng không cần làm bài tập gì cả, lần này đi theo em gái đó, bây giờ cô không muốn nghe bọn họ hát hò nữa, muốn tìm cơ hội nào đó để đi ra ngoài hóng gió.Kết quả khi cô đứng dậy, cô lại nghe thấy tiếng một số người bàn luận về Yến Cải từ vị trí bên cạnh.Bọn họ vừa mới nhìn thấy Yến Cải ở lầu dưới, tay Yến Cải tuy bị gãy nhưng vẫn kiên trì đi giao hàng, tinh thần nô lệ tư bản thật khiến người khác xúc động nha!Lam Tiểu Thước nghe chữ được chữ không, nói giúp hai câu.Một cậu nhóc tóc nhuộm, tai đeo khuyên tỏ vẻ khó chịu, nhếch miệng cười nhạo: “Cậu là bạn cùng bàn với Yến Cải đúng không?”Lam Tiểu Thước do dự gật đầu.Nam sinh đó ngồi giữa ghế sô pha, trước bàn đặt hai chai bia: “Lúc trước tôi cứ nghĩ, cậu cũng quan tâm đến người bạn cùng bàn kia quá, sao nào, thấy hắn đáng thương nên tình mẹ dâng trào à?”Lam Tiểu Thước âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, bên ngoài duy trì thái độ tốt bụng: “Ai cần cậu lo?”Nam sinh kia mắng nói: “Lá gan lớn đấy.Nhưng hôm nay tôi muốn mắng chửi Yến Cải, nếu không để tôi chửi hắn, cậu có tin tôi khiến hắn mất việc ngay tức khắc không?”Lam Tiểu Thước sốc, cái chuyện quái quỷ gì vậy?Cô chưa kịp nói, cậu nam sinh tóc nhuộm kia không biết bị cái gì kích thích, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, trông như là chạy về hướng kho hàng.Có phải là hắn muốn đi tìm Yến Cải hay không?Tim Lam Tiểu Thước đập như đánh trống, vội vàng đuổi theo.Theo sau cô là một số bạn cùng lớp, những người còn lại ngồi trong phòng không rõ chuyện gì xảy ra, sững người một chút rồi lại tiếp tục ca hát, khi đang đi xuống cầu thang, Lam Tiểu Thước nghe thấy tiếng người đằng sau, giống như là tiếng nam sinh điên này hét lên, không say không về!Lam Tiểu Thước suýt chút hộc máu! Chưa tính đây là trẻ vị thành niên học đòi uống rượu! Uống say rồi không tìm việc gì khác để làm, cố tình muốn đến ăn hiếp Yến Cải!! Hào quang nam chính của Yến Cải mạnh dữ!Người nọ chạy càng lúc càng nhanh.Lam Tiểu Thước đuổi phía sau hô to: “Tôi đợi cậu chửi cậu ấy đấy!”Người phía trước không có ý định dừng lại.Một đám người nhanh chóng chạy xuống tầng hầm.Bên đây là bãi đậu xe của một trung tâm thương mại lớn, công ty vận chuyển Vân Vân cũng được đặt văn phòng tại đây, một cơn gió lạnh không biết từ phương nào thổi tới, làm garage vào mùa đông trông ảm đạm và lạnh lẽo.May mắn Yến Cải tìm được vài hộp xốp, cậu im lặng đứng ngay ngắn trước cửa thang máy vận chuyển hàng, những hộp xốp chất chồng trên vai cậu, mặc dù trời đông giá rét, hai má cậu do vận động nhiều mà trở nên phiếm hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi.Nam sinh kia lén nhìn Yến Cải, lại gần buông lời giễu cợt: “Ôi chao! Tên khuân vác đồ ở đây này! Này ma nghèo khổ!”Hắn bước tới đá thùng xốp.Kết quả là một thùng đổ xuống.Nam sinh tóc nhuộm tiến lên một bước: “Mẹ nó, thứ gì vậy? Hải sản à? Hôi thối quá đi!”Rồi lại tiếp tục đá.Một đá liên tiếp một đá.Những thùng xốp này rất nặng, được đặt vững vàng trên tay Yến Cải, nam sinh gây chuyện dáng người gầy gò, bây giờ say rượu thì tay chân mềm nhũn cả ra, làm sao có thể đá đổ những cái thùng này, không đẩy được một tí cũng quá xấu hổ rồi!Bạn học vậy quanh Lam Tiểu Thước thấy sốc vô cùng.Lam Tiểu Thước không chần chừ mà chạy đến chỗ bảo vệ, nhờ bảo vệ mang tên ma men vị thành niên này đi đi.“Đồ rác rưởi! ĐCM cậu chỉ biết gọi bảo vệ thôi!” Nam sinh tóc nhuộm tức giận, bị bảo vệ dẫn đi phía trước, cố ý quay lại đẩy Lam Tiểu Thước.Lam Tiểu Thước thiếu điều ngã sấp xuống, may là trước khi tiếp đất được một người ôm lại.Ánh sáng loé lên, Lam Tiểu Thước thấy bóng dáng cao gầy đang đỡ mình, người này đương nhiên là Yến Cải, Lam Tiểu Thước giương mắt nhìn kỹ, nhìn thấy Yến Cải chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng dài tay, bờ vai lộ ra rõ ràng, trông thật gầy, ẩn trong lớp áo có thể nhìn rõ những vết sẹo chưa lành hẳn.Lam Tiểu Thước rất cảm động, cô đứng lên nói: “Cảm ơn cậu, bạn cùng bàn.”Yến Cải buông tay, đầu ngón tay khẽ xoa, nhấp môi một tiếng.Cậu thấy đồ của Lam Tiểu Thước bị bẩn một khoảng, nhớ tới chiếc máy bay đồ chơi lúc trước, cái máy bay lúc đó cũng bị cậu làm dơ, làm cho cháu trai Lam Tiểu Thước khóc không ngừng.Lam Tiểu Thước không phải trẻ nhỏ, sẽ không vì chuyện này mà la khóc om sòm.Nhưng bản thân Yến Cải lại rất quan tâm đến vết đen dơ dáy này.Cậu mới chuyển hàng xong, trên người toàn là nước bẩn, mà Lam Tiểu Thước mặc một chiếc váy dệt kim dài phối với áo len lông cừu màu đỏ, trang điểm xinh đẹp diễm lệ, chỉ có bản thân mình đen đúa xấu xí.Yến Cải nhìn vết bẩn một chút, suy nghĩ đen tối len lỏi trong lòng, cô gái tốt đẹp này giống như kiện quần áo, vốn đẹp đẽ lại gặp mình.Lúc này, tiếng thang máy giao hàng kêu lên.Yến Cải thu lại tâm tư, im lặng khoan thai bước tới giao hàng, hình bóng cao gầy cô đơn lạnh lẽo của cậu nhìn khó gần gũi, bạn học vây xung quanh giải tán ngay tức khắc.Lam Tiểu Thước đứng tại chỗ phủi quần áo, nhanh chóng chạy vào thang máy..