Chương 3: Ngọc Liên
Sau một đêm khó ngủ, Loan Châu giật mình khi nghe Tỵ gọi mình dậy, cô nheo mắt nhìn ra bên ngoài vẫn còn chưa sáng tỏ.
"Đã sáng đâu? Em dậy sớm vậy?"
Tỵ vừa xếp chăn gối vừa trả lời.
"Bình thường mợ đều dậy sớm xuống bếp nấu nước pha trà đó ạ!"
Loan Châu dụi mắt chưa tin những gì mình nghe được.
"Cái gì? Chẳng phải Ngọc Liên...à không...chẳng phải tôi bị bệnh sao? Còn bắt dậy sớm hầu hạ họ."
Tỵ lắc đầu trả lời.
"Gia quy của phủ là vậy mà, sao nay mợ kì lạ vậy?"
Loan Châu im lặng không trả lời, cô không hiểu thời nay họ nghĩ gì mà lại bắt người bệnh đi hầu hạ. Đây là cuộc sống làm dâu sao?
Tỵ giúp cô thay đồ, Loan Châu mặc trên người bộ áo tấc màu xanh nhạt, chất liệu cho thấy đây là loại vải thượng hạng của nhà giàu, cô khoác thêm chiếc áo mỏng bên ngoài rồi cùng Tỵ đi xuống bếp.
Đám người hầu vừa trông thấy cô đã cúi đầu chào, họ thấy cô bình thường chẳng hề ốm yếu thì lạ lắm. Tuy Ngọc Liên chỉ hữu danh vô thực là vợ của Thiên Phúc thì họ vẫn dành sự tôn trọng nhất định với cô.
Loan Châu theo Tỵ thổi lửa rồi nấu nước, cô lấy trà bỏ vào ấm. Mùi trà ngào ngạt bốc lên khi Loan Châu vừa rót nước sôi vào.
Tỵ cẩn thận bưng khay trà đi sau, cả hai cùng đi lên nhà chính.
Ông bà Lý đã ngồi sẵn, vừa trông thấy cô thì ông Lý đã nhắc cô cẩn thận. Loan Châu mỉm cười rót trà ra tách rồi dâng lên hai người.
Bà Thị Liễu vẫn không vừa mắt cô, chỉ khách sáo nhận rồi đặt xuống bàn.
Ông Lý trông thấy sắc mặt của Loan Châu thì ra vẻ hài lòng, cô con dâu này có lẽ đã khỏe hơn trước.
Đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Thiên Phúc, Loan Châu bèn lên tiếng hỏi ông Lý, ông nghe xong đáp lại.
"Thiên Phúc nó vào kinh rồi, chắc mai sẽ về!"
Bà Lý nói chen.
"Mợ nên để ý chăm sóc chồng mình một chút đi!"
"Dạ!" .
Loan Châu khẽ gật đầu rồi xin phép ra ngoài, cô tha thẩn đi trong vườn của phủ Lý.
Ngoài việc bị gò bó về những quy tắc thời này thì mọi thứ cũng không tệ, không khí không bị ô nhiễm, mọi người đều sống tự cung tự cấp, thủ công đều giỏi.
Loan Châu đưa tay sờ lên đóa hoa hồng, lúc này cô mới thấy bàn tay này thật đẹp, chuẩn mực của một cô tiểu thư đài các. Không biết linh hồn của cô gái này đang ở đâu, rồi khi nào Loan Châu mới có thể trở lại thời của mình.
Cô cứ mông lung suy nghĩ mà chẳng biết rằng cô Ngọc Liên thật ra đã mất. Đêm hôm ấy, Ngọc Liên bất ngờ lên cơn đau tim sau khi nói chuyện với Thiên Phúc, khi ấy Tỵ đi ra ngoài nên chẳng hay biết gì. Ngọc Liên ôm lấy ngực đau đớn trên giường, nước mắt cô mặn đắng trên gương mặt nhợt nhạt.
"Tôi sẽ viết hưu thư với mợ..."
Câu nói cuối cùng sau khi Thiên Phúc hất tay Ngọc Liên rồi đi ra khỏi căn phòng, trái tim cô đau đớn vỡ vụn. Từng hơi thở đứt quãng, Ngọc Liên không muốn bị Thiên Phúc bỏ rơi, dù chết cô cũng muốn làm vợ của anh. Ngọc Liên đau đớn rồi buông tay thõng xuống, cô ngưng thở từ khi ấy.
Linh hồn cô vừa xuất ra cũng là khi một tia sáng giáng vào cơ thể đang nằm trên giường, Loan Châu ở thời hiện đại khi ấy bị tai nạn rồi vô tình xuyên vào thân xác của Ngọc Liên.
Ngọc Liên lơ lửng tựa khói sương cố gắng nhập hồn vào nhưng không được, rồi bất chợt linh hồn của cô bị thứ gì đó hút vào một khoảng không đen đặc.
Đi loanh quanh một hồi chợt Loan Châu thấy ngứa tay, cô tò mò không biết cơ thể này có thể đánh võ được hay không.
Loan Châu đứng dậy vung tay múa quyền, những đường quyền dứt khoát dù vẫn có hơi yếu. Cô nhìn vạt áo vướng víu thì liền tay cột hai vạt lại, rồi sải chân giữ thế lập tức múa ra một bài võ.
Sau một lúc tập luyện, Loan Châu đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, cơ thể cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn. Cô mỉm cười cho rằng thân xác này cũng không tệ.
Vừa định rời đi vào nhà thì Loan Châu đột nhiên dừng bước, cô quay đầu qua lại tìm kiếm âm thanh yếu ớt đang phát ra.
"Chim non sao?"
Loan Châu nhanh chân đi lại, cô nhặt con chim nhỏ đang kêu líu ríu. Ngước nhìn lên thì ngay chạc cây ổi già có một chiếc tổ nhỏ, thì ra nó bị rớt khi Loan Châu tung cước đá vào thân cây.
Xăn tay áo lên, Loan Châu thoăn thoắt leo lên cây ổi, một tay giữ chắc con chim nhỏ, cô đặt con vật vào tổ, khẽ gãi nhẹ nó rồi toan leo xuống, ánh mắt đảo một vòng xem có trái ổi nào chín để hái.
Loan Châu vừa tiếp đất, cô vui vẻ lau trái ổi vừa hái vào vạt áo rồi đưa lên miệng cắn. Vị ngọt đậm thơm nồng làm cô thích thú, so với giống ổi lai tạo của thời hiện đại thì hương vị này thật hấp dẫn.
Cô gái thong thả vừa ăn ổi vừa đi ra khỏi khu vườn, chẳng hay rằng từ nãy đã có một người bị cô thu hút, cậu Thiên Đức!
...****************...
"Đã sáng đâu? Em dậy sớm vậy?"
Tỵ vừa xếp chăn gối vừa trả lời.
"Bình thường mợ đều dậy sớm xuống bếp nấu nước pha trà đó ạ!"
Loan Châu dụi mắt chưa tin những gì mình nghe được.
"Cái gì? Chẳng phải Ngọc Liên...à không...chẳng phải tôi bị bệnh sao? Còn bắt dậy sớm hầu hạ họ."
Tỵ lắc đầu trả lời.
"Gia quy của phủ là vậy mà, sao nay mợ kì lạ vậy?"
Loan Châu im lặng không trả lời, cô không hiểu thời nay họ nghĩ gì mà lại bắt người bệnh đi hầu hạ. Đây là cuộc sống làm dâu sao?
Tỵ giúp cô thay đồ, Loan Châu mặc trên người bộ áo tấc màu xanh nhạt, chất liệu cho thấy đây là loại vải thượng hạng của nhà giàu, cô khoác thêm chiếc áo mỏng bên ngoài rồi cùng Tỵ đi xuống bếp.
Đám người hầu vừa trông thấy cô đã cúi đầu chào, họ thấy cô bình thường chẳng hề ốm yếu thì lạ lắm. Tuy Ngọc Liên chỉ hữu danh vô thực là vợ của Thiên Phúc thì họ vẫn dành sự tôn trọng nhất định với cô.
Loan Châu theo Tỵ thổi lửa rồi nấu nước, cô lấy trà bỏ vào ấm. Mùi trà ngào ngạt bốc lên khi Loan Châu vừa rót nước sôi vào.
Tỵ cẩn thận bưng khay trà đi sau, cả hai cùng đi lên nhà chính.
Ông bà Lý đã ngồi sẵn, vừa trông thấy cô thì ông Lý đã nhắc cô cẩn thận. Loan Châu mỉm cười rót trà ra tách rồi dâng lên hai người.
Bà Thị Liễu vẫn không vừa mắt cô, chỉ khách sáo nhận rồi đặt xuống bàn.
Ông Lý trông thấy sắc mặt của Loan Châu thì ra vẻ hài lòng, cô con dâu này có lẽ đã khỏe hơn trước.
Đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Thiên Phúc, Loan Châu bèn lên tiếng hỏi ông Lý, ông nghe xong đáp lại.
"Thiên Phúc nó vào kinh rồi, chắc mai sẽ về!"
Bà Lý nói chen.
"Mợ nên để ý chăm sóc chồng mình một chút đi!"
"Dạ!" .
Loan Châu khẽ gật đầu rồi xin phép ra ngoài, cô tha thẩn đi trong vườn của phủ Lý.
Ngoài việc bị gò bó về những quy tắc thời này thì mọi thứ cũng không tệ, không khí không bị ô nhiễm, mọi người đều sống tự cung tự cấp, thủ công đều giỏi.
Loan Châu đưa tay sờ lên đóa hoa hồng, lúc này cô mới thấy bàn tay này thật đẹp, chuẩn mực của một cô tiểu thư đài các. Không biết linh hồn của cô gái này đang ở đâu, rồi khi nào Loan Châu mới có thể trở lại thời của mình.
Cô cứ mông lung suy nghĩ mà chẳng biết rằng cô Ngọc Liên thật ra đã mất. Đêm hôm ấy, Ngọc Liên bất ngờ lên cơn đau tim sau khi nói chuyện với Thiên Phúc, khi ấy Tỵ đi ra ngoài nên chẳng hay biết gì. Ngọc Liên ôm lấy ngực đau đớn trên giường, nước mắt cô mặn đắng trên gương mặt nhợt nhạt.
"Tôi sẽ viết hưu thư với mợ..."
Câu nói cuối cùng sau khi Thiên Phúc hất tay Ngọc Liên rồi đi ra khỏi căn phòng, trái tim cô đau đớn vỡ vụn. Từng hơi thở đứt quãng, Ngọc Liên không muốn bị Thiên Phúc bỏ rơi, dù chết cô cũng muốn làm vợ của anh. Ngọc Liên đau đớn rồi buông tay thõng xuống, cô ngưng thở từ khi ấy.
Linh hồn cô vừa xuất ra cũng là khi một tia sáng giáng vào cơ thể đang nằm trên giường, Loan Châu ở thời hiện đại khi ấy bị tai nạn rồi vô tình xuyên vào thân xác của Ngọc Liên.
Ngọc Liên lơ lửng tựa khói sương cố gắng nhập hồn vào nhưng không được, rồi bất chợt linh hồn của cô bị thứ gì đó hút vào một khoảng không đen đặc.
Đi loanh quanh một hồi chợt Loan Châu thấy ngứa tay, cô tò mò không biết cơ thể này có thể đánh võ được hay không.
Loan Châu đứng dậy vung tay múa quyền, những đường quyền dứt khoát dù vẫn có hơi yếu. Cô nhìn vạt áo vướng víu thì liền tay cột hai vạt lại, rồi sải chân giữ thế lập tức múa ra một bài võ.
Sau một lúc tập luyện, Loan Châu đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, cơ thể cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn. Cô mỉm cười cho rằng thân xác này cũng không tệ.
Vừa định rời đi vào nhà thì Loan Châu đột nhiên dừng bước, cô quay đầu qua lại tìm kiếm âm thanh yếu ớt đang phát ra.
"Chim non sao?"
Loan Châu nhanh chân đi lại, cô nhặt con chim nhỏ đang kêu líu ríu. Ngước nhìn lên thì ngay chạc cây ổi già có một chiếc tổ nhỏ, thì ra nó bị rớt khi Loan Châu tung cước đá vào thân cây.
Xăn tay áo lên, Loan Châu thoăn thoắt leo lên cây ổi, một tay giữ chắc con chim nhỏ, cô đặt con vật vào tổ, khẽ gãi nhẹ nó rồi toan leo xuống, ánh mắt đảo một vòng xem có trái ổi nào chín để hái.
Loan Châu vừa tiếp đất, cô vui vẻ lau trái ổi vừa hái vào vạt áo rồi đưa lên miệng cắn. Vị ngọt đậm thơm nồng làm cô thích thú, so với giống ổi lai tạo của thời hiện đại thì hương vị này thật hấp dẫn.
Cô gái thong thả vừa ăn ổi vừa đi ra khỏi khu vườn, chẳng hay rằng từ nãy đã có một người bị cô thu hút, cậu Thiên Đức!
...****************...