Chương 28: Tự dưng được tỏ tình
Sau khi biết được Tùng Dương đã có crush thì tớ rất biết điều, không có nhắn tin nói chuyện nhiều với cậu ấy nữa. Ờm thì...động đến người đã có crush thì dễ vướng vào rắc rối lắm, hoặc chỉ là tớ nghĩ nhiều rồi thôi.
Đơn giản tớ nghĩ thế, là do trước đây có crush một thằng ngáo đá phê cần dễ sợ, mà không hiểu sao lúc đó tớ lại thích được nó nữa. Vì là loại con gái chủ động nên tớ tích cực thả thính lắm, cuối cùng thằng đó có người yêu. Vui ghê hông???
Ờm nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, người yêu nó đến dằn mặt tớ cơ, ủa mình động gì đến con nhỏ trẻ trâu này nhỉ? Mà lúc đó tớ chả còn hy vọng yêu đương gì nữa đâu, chủ nghĩa đảng là số một rồi.
Thế mà khổ nỗi, ông trời không muốn tớ đơn độc, sắp đặt cho tớ được một thằng crush rõ hoàn hảo. Ờm và người ta cũng đã có người thương, mình vẫn là đứa đến sau. Cứ như cuộc đời đã định sẵn cho tớ là người đến sau vậy!
Nghe có chút tủi nhỉ, nhưng mà thi thoảng cũng vui lắm. Như hôm vừa rồi đi học thêm ở trung tâm này, ờm là buổi đầu tớ học á. Các bạn lúc đó đang ăn trái cây, bánh kẹo,...bla bla.... nói chung là ăn trước giờ học. Vì tớ là cái đứa đến muộn gần nhất lớp, ồ thú vị ghê, buổi đầu mà dám đi trễ. Nhưng mọi người cũng không nói gì tớ cả, mà còn rất nhiệt tình mời tớ đồ ăn. Mặc dù mới gặp nhưng may mắn các bạn trong nhóm cũng thân thiện lắm, nên tớ đỡ ngại hẳn.
Nói thế nhưng câu chuyện ở lớp học trung tâm của tớ vẫn chưa kết thúc đâu. Chả là đi học tớ có ngồi gần một bạn nam, ờ nhìn cũng có vẻ thuận mắt, còn tính tình sao thì phải xem xét cái đã. Tưởng là chỉ nói chuyện ở nhóm học thôi, nhưng thế quái nào thằng đó mò ra được tài khoản Facebook của tớ, và bắt đầu nhắn tin thả thính. Ủa ủa, tớ đáng giá lắm để nó trêu mình à?
"Helu bé xinh gái"
Ờm này là cái dòng tin nhắn gần như là hôm quái nào cũng xuất hiện trên mess của tớ, và chủ của nó chính là cái thằng ất ơ tớ quen ở lớp học thêm. Ý nhầm, người ta hơn mình một tuổi cơ, phải lễ phép phải lịch sự...
"Ơ...Chào ạ"
Tớ chào lại cho có lệ thôi, không người ta lại bảo Hà Anh chảnh, mang tiếng tớ lắm!
"Úi idol rep anh này"
Vẫn là những từ mang đậm tính chất cà khịa, à nhầm, có mỗi tớ nghĩ thế thôi!
"Anh là ai vậy ạ?"
Tớ hỏi dò lại người ta, chứ lại bảo là hacker nào đòi hack tài khoản tớ thì ối dồi ôi luôn ấy!
"Ơ anh là Thắng, ngồi sau em ở lớp trung tâm học IELTS ấy, quên anh rồi à?"
Vừa đọc xong tin nhắn, tớ bỗng nghĩ "Thắng là thằng mẹ nào, quen quen cái mặt nhau ấy". Ờm hơi cục súc nhỉ!
"Rồi sao?"
Tớ trả lời lại không hơn không kém, chỉ mong cuộc nói chuyện mau chóng kết thúc, để tớ còn đi ngủ nữa.
Nhưng không, thằng cha này mặt rất dày nha, đêm hôm khuya khoắt rồi còn không để cho con gái người ta đi ngủ, còn nhắn tin quấy rối. Làm tớ phải đi ngủ muộn, sáng dậy hơi bị tức vì thằng đó không cho mình ngủ sớm. Nhưng mà lại không dám mạnh miệng, vì dù sao người ta cũng hơn tuổi mình.
- Tao tức thật sự á, cái loại điên khùng đêm khuya không cho ai ngủ, đi nhắn tin làm phiền.
Tớ phàn nàn với mấy đứa bạn, chắc từ buổi học sau tớ cạch mặt thằng này mất quá.
- Hay mày block nó luôn đi, than với bọn tao thì được gì _ Tùng Duy nói, nó cũng bất lực khi nghe tớ than vãn nãy giờ.
- Người ta lại bảo tao chảnh chó...
- Haiz thôi kệ nó đi mày chắc vài hôm nữa là nó thôi đấy, lại bọn chuyên đi tán gái ấy mà.
Linh Chi nói để kết thúc câu chuyện. Tớ cũng nghĩ chắc mấy ngày nữa không cưa được là nó lại bỏ thôi ấy mà. Nhưng không, Thắng kiên trì thật sự luôn ấy, cả tuần rồi mà không hề có dấu hiệu chán nản, ngược lại còn thả thính rất nhiều, rất rất nhiều luôn ấy.
"Này em"
"Trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà vậy??"
"Rồi cx vào miệng hết:)))" _ Đấy, tớ trả lời người ta phũ phàng không cơ chứ!
"Ầy! Phũ thế..."
"Sao??"
"Không có gì. Em ra đường nhớ phải thắt dây giày cẩn thận đấy!"
Ủa? Nay giả bộ quan tâm tớ luôn cơ đấy.
"Tại sao? Em lúc nào chả cẩn thận!"
"Anh không muốn em 'đổ' vì người khác đâuuu"
Ừa tưởng quan tâm thế nào, hoá ra vẫn là thả thính à...
"Bớt bớt lại nhen cưng"
"Này, em học chuyên Anh đúng không?"
"Vâng???"
"Ờm...vậy em có yêu anh khônggg"
Vẫn là thả thính, mãi mãi là thả thính. Tớ cũng đến bất lực với người ta rồi, lấy cớ bận học để chấm dứt cuộc thả thính không hồi kết này. Chứ không chắc tớ chết chìm trong đống thính của anh Thắng mất.
Tớ đưa mấy dòng thả thính cho nhỏ Trang xem, nó gào lên.
- Aaa sao mày số hưởng thế Hà Anhhh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
- Mày thích thì tao tặng mày luôn đấy, bà đây muốn bình yên không được. _ Mở miệng là than trách không có người yêu, không có người tán tỉnh. Tớ muốn đá nhỏ này ra khỏi phòng luôn cho rồi.
- Ơ anh Thắng đẹp trai thế còn gì. Mày không thích à?
- Xin mời mày, vẻ đẹp này tao không dám nhận!
- Mày đúng là đồ vô tâm mà... _ Trang luyến tiếc cho một phận người con trai xinh đẹp tài năng mà bị tớ phũ.
Ờm nhưng mà dù có đẹp trai đến mấy, ý tớ cũng thích trai đẹp, cơ mà đểu cáng thì tớ cũng cạch mặt hết thôi. Thế nên Thắng dù có nhan sắc, tài năng, tính tình,... mà kiểu thả thính thế này là tớ không thích chút nào.
- Hà Anh ơi mai có kết quả thi đúng không ấy nhở
Trang ngó đầu lên giường tớ hỏi. Giờ tớ cũng mới nhớ ra mai có kết quả thi tỉnh. Mong chờ quá điiii.
- Ờm hình như thế. Không biết tao được giải mấy nhỉ, mà nhỡ không được giải thì ngon.
Tớ bắt đầu cuộc tám về vấn đề thi cử. Haiz học vất vả mãi thế mà không được giải thì hơi bị buồn đấy, công sức mấy tháng trời ôn thi mà.
- Thôi đi ngủ sớm mai nhận giải, hí hí mày kiểu gì chả có cái giải Nhất Nhì ngon lành hả Hà Anh, lo lắng cái gì _ Linh Chi không quên nhắc nhở sự lo lắng thừa thãi của tớ.
Nằm trên giường mà tớ cứ băn khoăn mãi, không thể nào ngủ được. Cứ nghĩ mãi về chuyện của Tùng Dương, của anh Thắng tớ cũng đủ phiền não rồi. Lại cả chuyện thi cử nữa chứ.
Hôm sau, tớ tiếp tục lại là cái trạng thái muốn vác cả chăn gối ra đường đi học. Tất cả là tại thằng cha khốn nạn ấy, tự dưng hâm hâm dở dở đòi làm quen người xa, xong để ra cái kết quả thế này đây.
Đang đi theo bản năng của loài người thì tớ va phải ai đấy, ồ hoá ra là Tùng Dương à.
- Ui za, tớ xin lỗi nha, khum có cố ý!
- Mắt để lên trời rồi hả cô nương, chán lắm cơ.
- Ơ ơ, ai cho nói thế, đấm cho vài phát giờ. _ Tớ tỏ vẻ hổ báo, thân thiện nhất có thể với con người đã có crush này.
- Thôi đừng, tớ đi viện cậu chăm được không mà đòi.
- Ăn nói thế à!!! _ Tớ lườm Tùng Dương một cái rồi nhanh chân chạy đi. Tớ không muốn ở cạnh cậu lúc này....
Cái cảm giác mà, vừa muốn rời xa cậu, lại vừa muốn giữ cậu, nó khó chịu thật sự. Đến mức tớ cũng ghét cả bản thân mình, ghét cái sự yếu đuối chẳng làm nổi một việc gì. Ghét cái tính chủ động xưa nay của mình, mà giờ lại đầu hàng trước Tùng Dương. Tớ nhiều lúc, không thể quyết định nổi một việc. Tớ ghét tớ, ghét bản thân nhiều lắm, vì tớ mà nhiều người bị liên lụy, khiến nhiều người phải lo lắng. Tớ đáng ghét thật đấy!
- Này Hà Anh, làm người yêu anh nhé!
Bỗng có một giọng nói khá quen vang lên, hoá ra là anh Thắng.
Tớ đang về lớp thì anh gọi tớ lại, cứ tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm. Nhưng không ngờ được là anh lại làm chuyện này, tớ thật sự không ngờ nổi luôn ấy. Tớ chỉ tưởng Thắng nói chuyện thả thính bình thường thôi, ai ngờ làm cả chuyện như này.
- Ây anh đứng dậy đã, anh làm gì thế!
Tớ vội vã ngồi xuống đỡ anh dậy, mọi người trong trường đang nhìn bọn tớ quá trời luôn. Trang với Linh Chi đã chuồn đi đâu rồi không biết.
- Em đồng ý làm người yêu anh nhé? _ Thắng gặng hỏi lại.
- Anh, anh đứng dậy đã, anh cứ thế này làm em khó xử lắm...
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tớ được người khác tỏ tình. Tớ đã cứ nghĩ chắc chỉ có mỗi chồng tương lai mới tỏ tình tớ thôi. Nhìn mấy đứa bạn hay được người khác chặn lại tỏ tình tớ cũng muốn, nhưng đấy là ngày trước thôi. Chứ giờ trong hoàn cảnh như này tớ mới hiểu cảm giác của mấy đứa bạn mình. Nó khó chịu thật sự, ngại ngùng nữa...
- Không! Khi nào em đồng ý làm người yêu anh thì anh sẽ đứng dậy! _ Thắng rất quyết liệt tuyên bố.
Trời đất ơi, cứ kiểu này chắc tớ lại phải phũ người ta mất, à quên trước giờ tớ vẫn luôn vậy mà. Gì chứ chơi lớn như vậy tớ đã không thích hít nào rồi, còn dám mặc cả với tớ nữa.
- Vậy em xin lỗi, em không thể làm người yêu anh được ạ, mời anh đứng dậy đi về cho!
Ờm tớ chưa bao giờ phũ với người khác như vậy, còn là trước mặt bao nhiêu con người nữa. Nhưng không phũ thì chả lẽ tớ chấp nhận à, không bao giờ đâu, kể cả khi tớ từ bỏ Tùng Dương đi chăng nữa.
Đám đông cũng bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào, lại thêm một nam nhân vạn người mê bị từ chối. Ở cái trường này không biết các anh chị đã chứng kiến bao nhiêu màn tỏ tình với đủ mọi loại quy mô từ nhỏ đến lớn, mà vẫn còn rất hứng thú. Không biết có anh chị nào đang đếm đây là người thứ bao nhiêu tỏ tình thất bại không nhỉ, thôi chắc chả ai rảnh thế đâu!
Ờm sau đó tớ ngầu lòi thật sự luôn, chính tớ cũng phải thấy mình thật soái. Tớ bước qua anh Thắng rất tự tin, sải bước về lớp mình, mặc kệ những tiếng rì rầm của mọi người. Cứ như kiểu sân trường này là của tao, tao là đứa sáng nhất hôm nay vậy!
Lên được đến cái lớp của mình thì tớ mới thở phào, cứ tưởng sẽ chết dưới đấy luôn chứ. Mọi người nhìn tớ như kiểu người ngoài hành tinh vậy, đáng sợ thật.
- Úi zời, bạn tôi phũ quá cơ, sao giờ tao mới thấy cái vẻ mặt tự tin này của mày nhở _ Tùng Duy từ đâu chui ra bình luận.
- Tao bị hết hồn á, giờ vẫn đang còn sợ này, tự tin đâu ra cho mày ngắm!
Haiz đứng giữa sân trường, trước sau trái phải là muôn vàn ánh mắt đang chĩa thẳng vào mình thì sao tớ tự tin cho nổi. Có thì cũng là mấy bước catwalk siêu xịn sau khi phũ người ta của tớ thôi.
- Ấy đây là hình thức đón giải Nhất mới của mày à Hà Anh! _ Nhỏ Tú ngồi cạnh tớ chen vào.
- Thôi cho tao xin, đại gia bằng khen đang ngồi ngay sau mày đấy, tao giựt thế quái nào được!
Tớ hất mặt xuống phía Duy, nói nó là đại gia giải thưởng cũng không ngoa mà, có bao giờ nó thua ai cái gì đâu.
- Ể, sao lại lôi tao vào, tao không biết gì hết áaa
Tùng Duy giả vờ ôm mặt đáng thương.
- Rồi chắc tao ngon thì được Ba thôi quá, Nhất Nhì kiểu gì mấy đứa mày chả ôm hết rồi.
Linh Chi than vãn, nhỏ làm bài không tốt lắm, bị sai một câu hơi ngu người nên không vui chút nào.
- Má, mày mà giải Ba chắc tao trượt quá...
Tớ bức xúc gõ vào đầu Chi, cái thứ gì đâu, không tin tưởng vào bản thân gì cả. À mà tớ cũng làm gì tin tớ đâu, mặc dù thi cũng tốt mà có Tùng Duy thì giải Nhất hơi khó lấy.
Ngồi học trong thấp thỏm mong chờ, sao mãi chưa có thông báo gì vậy...
- Cả lớp trật tự nào, cô có điểm cấp tỉnh rồi nhé!
Cô chủ nhiệm ở đâu vào lớp nói, vâng quả là người quyền lực nhất lớp mà, cả lớp im lặng như tờ hóng kết quả.
- Lớp mình năm nay hơi bị nhiều giải đấy nhá, 2 giải Nhất, 5 giải Nhì, 7 giải Ba và 10 Khuyến khích.
Nghe cô đọc số giải lớp tớ thu hoạch được mà cứ bị hồi hộp ấy, lớp tớ năm nay đi thi cũng nhiều lắm mà, lại toàn nhân tài cả, hy vọng giải cao cũng khó nhằn lắm ấy.
Thấy bảo có hai giải Nhất môn Tiếng Anh, huhu vậy là tớ có hy vọng rồi, nhưng nhỡ là một bạn siêu giỏi trường khác thì sao, hoặc là Tùng Duy với Linh Chi cũng giỏi lắm...
Đơn giản tớ nghĩ thế, là do trước đây có crush một thằng ngáo đá phê cần dễ sợ, mà không hiểu sao lúc đó tớ lại thích được nó nữa. Vì là loại con gái chủ động nên tớ tích cực thả thính lắm, cuối cùng thằng đó có người yêu. Vui ghê hông???
Ờm nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, người yêu nó đến dằn mặt tớ cơ, ủa mình động gì đến con nhỏ trẻ trâu này nhỉ? Mà lúc đó tớ chả còn hy vọng yêu đương gì nữa đâu, chủ nghĩa đảng là số một rồi.
Thế mà khổ nỗi, ông trời không muốn tớ đơn độc, sắp đặt cho tớ được một thằng crush rõ hoàn hảo. Ờm và người ta cũng đã có người thương, mình vẫn là đứa đến sau. Cứ như cuộc đời đã định sẵn cho tớ là người đến sau vậy!
Nghe có chút tủi nhỉ, nhưng mà thi thoảng cũng vui lắm. Như hôm vừa rồi đi học thêm ở trung tâm này, ờm là buổi đầu tớ học á. Các bạn lúc đó đang ăn trái cây, bánh kẹo,...bla bla.... nói chung là ăn trước giờ học. Vì tớ là cái đứa đến muộn gần nhất lớp, ồ thú vị ghê, buổi đầu mà dám đi trễ. Nhưng mọi người cũng không nói gì tớ cả, mà còn rất nhiệt tình mời tớ đồ ăn. Mặc dù mới gặp nhưng may mắn các bạn trong nhóm cũng thân thiện lắm, nên tớ đỡ ngại hẳn.
Nói thế nhưng câu chuyện ở lớp học trung tâm của tớ vẫn chưa kết thúc đâu. Chả là đi học tớ có ngồi gần một bạn nam, ờ nhìn cũng có vẻ thuận mắt, còn tính tình sao thì phải xem xét cái đã. Tưởng là chỉ nói chuyện ở nhóm học thôi, nhưng thế quái nào thằng đó mò ra được tài khoản Facebook của tớ, và bắt đầu nhắn tin thả thính. Ủa ủa, tớ đáng giá lắm để nó trêu mình à?
"Helu bé xinh gái"
Ờm này là cái dòng tin nhắn gần như là hôm quái nào cũng xuất hiện trên mess của tớ, và chủ của nó chính là cái thằng ất ơ tớ quen ở lớp học thêm. Ý nhầm, người ta hơn mình một tuổi cơ, phải lễ phép phải lịch sự...
"Ơ...Chào ạ"
Tớ chào lại cho có lệ thôi, không người ta lại bảo Hà Anh chảnh, mang tiếng tớ lắm!
"Úi idol rep anh này"
Vẫn là những từ mang đậm tính chất cà khịa, à nhầm, có mỗi tớ nghĩ thế thôi!
"Anh là ai vậy ạ?"
Tớ hỏi dò lại người ta, chứ lại bảo là hacker nào đòi hack tài khoản tớ thì ối dồi ôi luôn ấy!
"Ơ anh là Thắng, ngồi sau em ở lớp trung tâm học IELTS ấy, quên anh rồi à?"
Vừa đọc xong tin nhắn, tớ bỗng nghĩ "Thắng là thằng mẹ nào, quen quen cái mặt nhau ấy". Ờm hơi cục súc nhỉ!
"Rồi sao?"
Tớ trả lời lại không hơn không kém, chỉ mong cuộc nói chuyện mau chóng kết thúc, để tớ còn đi ngủ nữa.
Nhưng không, thằng cha này mặt rất dày nha, đêm hôm khuya khoắt rồi còn không để cho con gái người ta đi ngủ, còn nhắn tin quấy rối. Làm tớ phải đi ngủ muộn, sáng dậy hơi bị tức vì thằng đó không cho mình ngủ sớm. Nhưng mà lại không dám mạnh miệng, vì dù sao người ta cũng hơn tuổi mình.
- Tao tức thật sự á, cái loại điên khùng đêm khuya không cho ai ngủ, đi nhắn tin làm phiền.
Tớ phàn nàn với mấy đứa bạn, chắc từ buổi học sau tớ cạch mặt thằng này mất quá.
- Hay mày block nó luôn đi, than với bọn tao thì được gì _ Tùng Duy nói, nó cũng bất lực khi nghe tớ than vãn nãy giờ.
- Người ta lại bảo tao chảnh chó...
- Haiz thôi kệ nó đi mày chắc vài hôm nữa là nó thôi đấy, lại bọn chuyên đi tán gái ấy mà.
Linh Chi nói để kết thúc câu chuyện. Tớ cũng nghĩ chắc mấy ngày nữa không cưa được là nó lại bỏ thôi ấy mà. Nhưng không, Thắng kiên trì thật sự luôn ấy, cả tuần rồi mà không hề có dấu hiệu chán nản, ngược lại còn thả thính rất nhiều, rất rất nhiều luôn ấy.
"Này em"
"Trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà vậy??"
"Rồi cx vào miệng hết:)))" _ Đấy, tớ trả lời người ta phũ phàng không cơ chứ!
"Ầy! Phũ thế..."
"Sao??"
"Không có gì. Em ra đường nhớ phải thắt dây giày cẩn thận đấy!"
Ủa? Nay giả bộ quan tâm tớ luôn cơ đấy.
"Tại sao? Em lúc nào chả cẩn thận!"
"Anh không muốn em 'đổ' vì người khác đâuuu"
Ừa tưởng quan tâm thế nào, hoá ra vẫn là thả thính à...
"Bớt bớt lại nhen cưng"
"Này, em học chuyên Anh đúng không?"
"Vâng???"
"Ờm...vậy em có yêu anh khônggg"
Vẫn là thả thính, mãi mãi là thả thính. Tớ cũng đến bất lực với người ta rồi, lấy cớ bận học để chấm dứt cuộc thả thính không hồi kết này. Chứ không chắc tớ chết chìm trong đống thính của anh Thắng mất.
Tớ đưa mấy dòng thả thính cho nhỏ Trang xem, nó gào lên.
- Aaa sao mày số hưởng thế Hà Anhhh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
- Mày thích thì tao tặng mày luôn đấy, bà đây muốn bình yên không được. _ Mở miệng là than trách không có người yêu, không có người tán tỉnh. Tớ muốn đá nhỏ này ra khỏi phòng luôn cho rồi.
- Ơ anh Thắng đẹp trai thế còn gì. Mày không thích à?
- Xin mời mày, vẻ đẹp này tao không dám nhận!
- Mày đúng là đồ vô tâm mà... _ Trang luyến tiếc cho một phận người con trai xinh đẹp tài năng mà bị tớ phũ.
Ờm nhưng mà dù có đẹp trai đến mấy, ý tớ cũng thích trai đẹp, cơ mà đểu cáng thì tớ cũng cạch mặt hết thôi. Thế nên Thắng dù có nhan sắc, tài năng, tính tình,... mà kiểu thả thính thế này là tớ không thích chút nào.
- Hà Anh ơi mai có kết quả thi đúng không ấy nhở
Trang ngó đầu lên giường tớ hỏi. Giờ tớ cũng mới nhớ ra mai có kết quả thi tỉnh. Mong chờ quá điiii.
- Ờm hình như thế. Không biết tao được giải mấy nhỉ, mà nhỡ không được giải thì ngon.
Tớ bắt đầu cuộc tám về vấn đề thi cử. Haiz học vất vả mãi thế mà không được giải thì hơi bị buồn đấy, công sức mấy tháng trời ôn thi mà.
- Thôi đi ngủ sớm mai nhận giải, hí hí mày kiểu gì chả có cái giải Nhất Nhì ngon lành hả Hà Anh, lo lắng cái gì _ Linh Chi không quên nhắc nhở sự lo lắng thừa thãi của tớ.
Nằm trên giường mà tớ cứ băn khoăn mãi, không thể nào ngủ được. Cứ nghĩ mãi về chuyện của Tùng Dương, của anh Thắng tớ cũng đủ phiền não rồi. Lại cả chuyện thi cử nữa chứ.
Hôm sau, tớ tiếp tục lại là cái trạng thái muốn vác cả chăn gối ra đường đi học. Tất cả là tại thằng cha khốn nạn ấy, tự dưng hâm hâm dở dở đòi làm quen người xa, xong để ra cái kết quả thế này đây.
Đang đi theo bản năng của loài người thì tớ va phải ai đấy, ồ hoá ra là Tùng Dương à.
- Ui za, tớ xin lỗi nha, khum có cố ý!
- Mắt để lên trời rồi hả cô nương, chán lắm cơ.
- Ơ ơ, ai cho nói thế, đấm cho vài phát giờ. _ Tớ tỏ vẻ hổ báo, thân thiện nhất có thể với con người đã có crush này.
- Thôi đừng, tớ đi viện cậu chăm được không mà đòi.
- Ăn nói thế à!!! _ Tớ lườm Tùng Dương một cái rồi nhanh chân chạy đi. Tớ không muốn ở cạnh cậu lúc này....
Cái cảm giác mà, vừa muốn rời xa cậu, lại vừa muốn giữ cậu, nó khó chịu thật sự. Đến mức tớ cũng ghét cả bản thân mình, ghét cái sự yếu đuối chẳng làm nổi một việc gì. Ghét cái tính chủ động xưa nay của mình, mà giờ lại đầu hàng trước Tùng Dương. Tớ nhiều lúc, không thể quyết định nổi một việc. Tớ ghét tớ, ghét bản thân nhiều lắm, vì tớ mà nhiều người bị liên lụy, khiến nhiều người phải lo lắng. Tớ đáng ghét thật đấy!
- Này Hà Anh, làm người yêu anh nhé!
Bỗng có một giọng nói khá quen vang lên, hoá ra là anh Thắng.
Tớ đang về lớp thì anh gọi tớ lại, cứ tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm. Nhưng không ngờ được là anh lại làm chuyện này, tớ thật sự không ngờ nổi luôn ấy. Tớ chỉ tưởng Thắng nói chuyện thả thính bình thường thôi, ai ngờ làm cả chuyện như này.
- Ây anh đứng dậy đã, anh làm gì thế!
Tớ vội vã ngồi xuống đỡ anh dậy, mọi người trong trường đang nhìn bọn tớ quá trời luôn. Trang với Linh Chi đã chuồn đi đâu rồi không biết.
- Em đồng ý làm người yêu anh nhé? _ Thắng gặng hỏi lại.
- Anh, anh đứng dậy đã, anh cứ thế này làm em khó xử lắm...
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tớ được người khác tỏ tình. Tớ đã cứ nghĩ chắc chỉ có mỗi chồng tương lai mới tỏ tình tớ thôi. Nhìn mấy đứa bạn hay được người khác chặn lại tỏ tình tớ cũng muốn, nhưng đấy là ngày trước thôi. Chứ giờ trong hoàn cảnh như này tớ mới hiểu cảm giác của mấy đứa bạn mình. Nó khó chịu thật sự, ngại ngùng nữa...
- Không! Khi nào em đồng ý làm người yêu anh thì anh sẽ đứng dậy! _ Thắng rất quyết liệt tuyên bố.
Trời đất ơi, cứ kiểu này chắc tớ lại phải phũ người ta mất, à quên trước giờ tớ vẫn luôn vậy mà. Gì chứ chơi lớn như vậy tớ đã không thích hít nào rồi, còn dám mặc cả với tớ nữa.
- Vậy em xin lỗi, em không thể làm người yêu anh được ạ, mời anh đứng dậy đi về cho!
Ờm tớ chưa bao giờ phũ với người khác như vậy, còn là trước mặt bao nhiêu con người nữa. Nhưng không phũ thì chả lẽ tớ chấp nhận à, không bao giờ đâu, kể cả khi tớ từ bỏ Tùng Dương đi chăng nữa.
Đám đông cũng bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào, lại thêm một nam nhân vạn người mê bị từ chối. Ở cái trường này không biết các anh chị đã chứng kiến bao nhiêu màn tỏ tình với đủ mọi loại quy mô từ nhỏ đến lớn, mà vẫn còn rất hứng thú. Không biết có anh chị nào đang đếm đây là người thứ bao nhiêu tỏ tình thất bại không nhỉ, thôi chắc chả ai rảnh thế đâu!
Ờm sau đó tớ ngầu lòi thật sự luôn, chính tớ cũng phải thấy mình thật soái. Tớ bước qua anh Thắng rất tự tin, sải bước về lớp mình, mặc kệ những tiếng rì rầm của mọi người. Cứ như kiểu sân trường này là của tao, tao là đứa sáng nhất hôm nay vậy!
Lên được đến cái lớp của mình thì tớ mới thở phào, cứ tưởng sẽ chết dưới đấy luôn chứ. Mọi người nhìn tớ như kiểu người ngoài hành tinh vậy, đáng sợ thật.
- Úi zời, bạn tôi phũ quá cơ, sao giờ tao mới thấy cái vẻ mặt tự tin này của mày nhở _ Tùng Duy từ đâu chui ra bình luận.
- Tao bị hết hồn á, giờ vẫn đang còn sợ này, tự tin đâu ra cho mày ngắm!
Haiz đứng giữa sân trường, trước sau trái phải là muôn vàn ánh mắt đang chĩa thẳng vào mình thì sao tớ tự tin cho nổi. Có thì cũng là mấy bước catwalk siêu xịn sau khi phũ người ta của tớ thôi.
- Ấy đây là hình thức đón giải Nhất mới của mày à Hà Anh! _ Nhỏ Tú ngồi cạnh tớ chen vào.
- Thôi cho tao xin, đại gia bằng khen đang ngồi ngay sau mày đấy, tao giựt thế quái nào được!
Tớ hất mặt xuống phía Duy, nói nó là đại gia giải thưởng cũng không ngoa mà, có bao giờ nó thua ai cái gì đâu.
- Ể, sao lại lôi tao vào, tao không biết gì hết áaa
Tùng Duy giả vờ ôm mặt đáng thương.
- Rồi chắc tao ngon thì được Ba thôi quá, Nhất Nhì kiểu gì mấy đứa mày chả ôm hết rồi.
Linh Chi than vãn, nhỏ làm bài không tốt lắm, bị sai một câu hơi ngu người nên không vui chút nào.
- Má, mày mà giải Ba chắc tao trượt quá...
Tớ bức xúc gõ vào đầu Chi, cái thứ gì đâu, không tin tưởng vào bản thân gì cả. À mà tớ cũng làm gì tin tớ đâu, mặc dù thi cũng tốt mà có Tùng Duy thì giải Nhất hơi khó lấy.
Ngồi học trong thấp thỏm mong chờ, sao mãi chưa có thông báo gì vậy...
- Cả lớp trật tự nào, cô có điểm cấp tỉnh rồi nhé!
Cô chủ nhiệm ở đâu vào lớp nói, vâng quả là người quyền lực nhất lớp mà, cả lớp im lặng như tờ hóng kết quả.
- Lớp mình năm nay hơi bị nhiều giải đấy nhá, 2 giải Nhất, 5 giải Nhì, 7 giải Ba và 10 Khuyến khích.
Nghe cô đọc số giải lớp tớ thu hoạch được mà cứ bị hồi hộp ấy, lớp tớ năm nay đi thi cũng nhiều lắm mà, lại toàn nhân tài cả, hy vọng giải cao cũng khó nhằn lắm ấy.
Thấy bảo có hai giải Nhất môn Tiếng Anh, huhu vậy là tớ có hy vọng rồi, nhưng nhỡ là một bạn siêu giỏi trường khác thì sao, hoặc là Tùng Duy với Linh Chi cũng giỏi lắm...