Chương 40: Tùng Dương ghost tớ!
Hà Anh sau khi ngủ một giấc ngon lành thì cũng dậy, với cái tâm trạng không được vui cho lắm.
Ngáp ngắn ngáp dài một hồi thì tớ cũng bình tĩnh mà ngắm nghía phòng bệnh xịn sò mà mình đang ở.
Vì đây cũng là phòng do nhà Tùng Dương chọn khi nhập viện, nên mọi thứ nhìn sang trọng lắm, toát lên mùi polime dạng giấy nữa chứ.
Căn phòng có hai giường bệnh, tớ nằm giường cạnh cửa sổ. Khoảng trống giữa hai giường được ngăn bằng rèm vải, mỹ quan cũng ổn đi. Cạnh đó có 2 cái tủ kéo nhỏ xinh xinh, nhưng tớ chẳng đựng gì trong đó cả. Phòng có điều hoà và quạt đầy đủ, tiếc là với thời tiết mùa đông như này tớ không có cơ hội trải nghiệm rồi.
Đèn phòng thì khỏi nói, siêu sáng luôn, mỗi lần tớ tỉnh dậy đều gục ngã lần hai với độ sáng max công suất như vậy. Nhưng nó cũng khiến phòng không bị âm u mây mù mà nhìn rộng và tươi lắm.
Ở đây có rất nhiều ghế, trên dưới năm cái ghế xếp nhìn ấm cúng chắc chắn lắm, mà chẳng hiểu sao Bảo Khánh cứ phải chiếm giường tớ cơ.
Bên giường của Dương chắc sẽ có nhiều thứ máy móc hay ho để giới thiệu hơn, nhưng tớ nên để cho người con trai ấy nghỉ ngơi thôi.
Review chi tiết thế này không biết liệu có bị các bạn phốt không nữa, hay Hà Anh review luôn cái nhà vệ sinh cho mọi người nha?
Thôi nãy giờ làm trò con bò cũng đủ rồi, tớ nên quay lại thực tại với cái tay còn đang truyền dịch thôi.
"Ủa sao mãi chưa truyền xong vậy cà?!" Hà Anh hoang mang tinh thần mất ba mươi giây sau khi nhìn túi chứa dịch sắt vẫn còn gần một nửa, mà tớ đã ngủ mấy tiếng rồi, đáng lẽ phải truyền gần hết rồi chứ.
- Dậy rồi hả? _ Bác sĩ Hoàng đang ngồi ghế đối diện giường, gõ lách cách trên bàn phím laptop.
- Khi nào thì truyền xong vậy anh?
- Khoảng nửa đêm. Có thấy khó chịu đâu không?
- Um không ạ. Nhưng anh phải thức đêm để trông em... Nếu được thì anh ngủ chút đi.
- Tôi ngủ rồi ai gỡ kim truyền cho em?
(Au: chít ròi mấy bà ơi, tui nghe câu này tui đổ đứ đừ...)
- Thì khi nào truyền xong em gọi anh dậy!
Bé Hà Anh vẫn rất cố chấp khuyên người ta đi ngủ.
- Thôi đi cô nương, anh còn nhiều việc phải làm lắm, nửa đêm đi ngủ chắc còn sớm quá!
Công cuộc tẩy não người đàn ông này không thành rồi, Hà Anh đành lấy điện thoại chơi để che giấu đi sự quê mùa và ấm ức của mình. Ấn, gõ liên hồi trong bực tức, sao hôm nay mọi người đều phản tớ vậy!!?
" Bây giờ mười rưỡi rồi à, Tùng Dương ngủ chưa nhỉ, hay chạy qua chơi một lúc ta?"
Bên trên là lời biện hộ của Hà Anh cho ý muốn đi ngắm nghía crush của nó.
Nhưng quả thật nghịch điện thoại mãi cũng chán, tớ muốn chạy theo tiếng gọi con tim, qua giường crush tâm sự chuyện tương lai quá...
Duy đi đâu giờ mới về phòng, vai khoác balo khá nặng. Tự dưng Hà Anh thấy đau vai...
- Mày đi đâu về thế?
- Tranh thủ về nhà dọn dẹp với chuẩn bị sách, mai tao đi học thôi.
- Ồ...
- Dương ngủ chưa, tao có thể sang giường anh mày chơi không?
Sự đáng thương của Duy cũng không ngăn nổi thèm muốn crush của tớ nữa rồi.
- Mày bị ngáo à, đang truyền dịch mà còn định chạy lông nhông đi đâu.
Nếu Duy không nhắc, chắc tớ quên luôn mình đang bị phong ấn ở đây, vậy mà còn mải mê suy nghĩ về tương lai với crush nữa chứ, tình yêu mãnh liệt quá.
Tua nhanh đến sáng hôm sau, Tùng Duy đi học rồi, anh Khánh với anh Hoàng mỗi người một chiếc laptop đang điên cuồng solo tốc độ gõ phím, Hà Anh bất lực chỉ có thể ngồi nhìn và nghịch điện thoại.
Từ khi vào viện tớ như một đứa mất não thật, không tính nổi hôm nay là ngày bao nhiêu mình ở trong đây nữa, việc ôn thi Quốc Gia cũng trôi vào dĩ vãng luôn. Vì Bảo Khánh nói anh với cả nhà lo liệu hết rồi, tớ cũng mệt nên chẳng hỏi nữa, hôm nay nhớ ra lại tò mò muốn hóng hớt.
- Anh Khánh.
- Sao?
- Cái việc thi Quốc Gia ấy, mọi người tính thế nào vậy?
- Thì vẫn thi bình thường thôi, nhưng nếu một tuần trước thi em vẫn không ổn thì đành vứt em ở nhà vậy.
- Gì cơ, sao anh lại bảo vứt em ở nhà, nghe mất hết cả thuần phong mỹ tục rồi, thế này ai cưới cho được.
Tớ ngay lập tức được ăn gõ.
- Ăn nói linh tinh!
- Hứ đâu có đâuuu.
- Rồi rồi, trong đây yên ổn chữa bệnh hộ tôi, chị đã yếu chị còn câng câng đòi cưỡi gió cơ.
- Hic em không có màaa
Anh buông một câu phũ phàng rồi làm việc tiếp, mặc kệ đứa em đang muốn ném gối vào người.
Làm gì cần đến tận sát một tuần, Hà Anh không cần! Nhưng còn Tùng Dương thì sao giờ...
(Đáo để quá Hà Anh ơi, việc mình lo chưa xong, còn ngó qua nhà crush nữa)
Với bản tính nhiều chuyện có thâm niên thì tớ chạy hẳn sang giường Tùng Dương tám chuyện.
- Dương ới Dương ời!
Tớ bám víu lấy cái rèm cửa làm lá chắn, chỉ để thò cái đầu ra để gọi Dương. Cậu ấy đang nghe điện thoại, nghe thấy tớ gọi thì vẫy tay sang.
- Cậu đang bận hả, ngại quá.
- Không sao, cứ ngồi đây đi, tớ cũng nói sắp xong rồi mà.
Hà Anh không dám từ chối, khó lắm mới có cơ hội nói chuyện với người ta mà. Vậy nên tớ lại ngồi chờ đợi.
Có vẻ cậu ấy đang nói chuyện với ai thân thiết lắm, ít khi thấy cậu nói chuyện người ngoài với cái giọng này mà. "Con bảo không sao mà, cô không cần mang nhiều đồ lên vậy đâu, trên phòng vẫn còn."
Tự dưng tớ có chút ngưỡng mộ người đầu dây bên kia thế nhỉ, có thể khiến Dương nói chuyện tự nhiên vậy luôn. Đến cả tớ dù thân với cậu ấy nhưng đôi lúc cuộc trò chuyện vẫn sượng trân lắm.
- Nãy cậu nói chuyện với ai vậy?
- À, là cô Giang gọi, hỏi cần mang thêm đồ đạc gì lên đây không.
- Lâu rồi không gặp cô Giang nhỉ, tớ cũng nhớ nhớ cô rồi đấy.
- Tí nữa cô lên ngay mà, cô dạy ở ngay gần đây.
Sao tớ cảm giác câu chuyện hôm nay nhạt nhẽo thế nhỉ?
- Mà cậu ổn không vậy, ốm yếu lắm rồi nhá!
Bỗng Tùng Dương nhìn một lượt người tớ rồi hỏi.
- Ơ, câu đấy tớ nói mới đúng chứ, cậu giấu bệnh giỏi quá, không biết tớ đã làm hư hại gì trên cơ thể cậu chưa kìa.
- Chỉ là bệnh cũ thôi mà, còn cậu lơ là sức khỏe rồi để bị thế này đấy, xấu lắm biết không.
- Hì hì, sắp khỏi rồi mà!
Một đứa ốm lên ốm xuống, chật vật ngày này qua tháng nọ với bệnh hôm nay lại đi quan tâm sức khỏe người khác. Cái thứ chúa hề mà!
- Mà nè, cậu có định thi Quốc gia nữa không?
- Sao lại không chứ?
- Thì đang ốm lăn ra đây chứ còn gì nữa!
- Waoo Hà Anh đang lo cho tớ đó hả? Cảm động quá đi, sắp gớt nước mắt rồi.
Giả trân quá đi, sao tớ lại thích được loại người như này nhỉ!
- Eww chê nha chê nha, về giường đây.
- Ơ...
Tớ nhìn Tùng Dương ngẩn tò te mà phì cười, người gì đâu cute hết nấc vậy!
- Rồi đùa thôi gì căng, đang nghe câu trả lời từ bạn đây, cho cơ hội cuối cùng đấy.
- Ờm thi Quốc gia à, thi được thì thi, không được thì thôi.
Hà Anh vẫn là bất lực nhìn người trên giường thản nhiên cười, thật muốn cầm chảo đáp vào mặt mà!
- Ừ chứ sao nữa, thi có một ngày chứ mấy, không đau ốm gì thì đi thi thôi.
Rốt cuộc Tùng Dương là người cung Khí à, sao ghost Hà Anh mãi thế, năm lần bảy lượt khiến con bé muốn gây tác động vật lý lên người thôi.
Nhưng nhận được câu trả lời ưng ý rồi thì tớ buộc phải nguôi giận thôi, chứ thực ra vẫn còn tức lắm đấy... Hận không thể đấm con người này vài nhát!!
Ờmm Hà Anh sau đó không hề nguôi giận, cô Giang đến rồi nhưng chỉ nói chuyện với cô, nửa từ không nói với người nào đó, mắt thì lườm đến độ bạn kia không dám hé lời.
- Ơ Dương lại trêu gì Hà Anh đấy à?
Cô Giang tự dưng phì cười, chắc cô cũng thấy sự bất thường của hai đứa tớ, mỗi ngày đều bám nhau như sam mà nay lại không thèm đối đáp lời nào cơ mà!
- Hic nó ghost em cô ơi!
- Tao đã dọa mày chỗ nào đâu?!
Tớ rất say mê với sự nghiệp diễn xuất của mình, mặc kệ Tùng Dương gào thét muốn thanh minh mà không thể.
- Rõ ràng vậy mà, làm tao sợ muốn chết, nếu có cái chảo ở đây tao xin phang vào mặt mày!!
- Nhưng tao chưa làm gì mày mà!
- Mày vờn tao như thế mà còn chưa làm gì à, hứ!
Cô Giang bất lực với hai đứa, chỉ biết ngồi nhìn bọn tớ diễn hài cho cả phòng cười. Hôm nay Hà Anh sống chết phải tố cáo con hồ ly chuyên ghost bạn bè này!
Ngáp ngắn ngáp dài một hồi thì tớ cũng bình tĩnh mà ngắm nghía phòng bệnh xịn sò mà mình đang ở.
Vì đây cũng là phòng do nhà Tùng Dương chọn khi nhập viện, nên mọi thứ nhìn sang trọng lắm, toát lên mùi polime dạng giấy nữa chứ.
Căn phòng có hai giường bệnh, tớ nằm giường cạnh cửa sổ. Khoảng trống giữa hai giường được ngăn bằng rèm vải, mỹ quan cũng ổn đi. Cạnh đó có 2 cái tủ kéo nhỏ xinh xinh, nhưng tớ chẳng đựng gì trong đó cả. Phòng có điều hoà và quạt đầy đủ, tiếc là với thời tiết mùa đông như này tớ không có cơ hội trải nghiệm rồi.
Đèn phòng thì khỏi nói, siêu sáng luôn, mỗi lần tớ tỉnh dậy đều gục ngã lần hai với độ sáng max công suất như vậy. Nhưng nó cũng khiến phòng không bị âm u mây mù mà nhìn rộng và tươi lắm.
Ở đây có rất nhiều ghế, trên dưới năm cái ghế xếp nhìn ấm cúng chắc chắn lắm, mà chẳng hiểu sao Bảo Khánh cứ phải chiếm giường tớ cơ.
Bên giường của Dương chắc sẽ có nhiều thứ máy móc hay ho để giới thiệu hơn, nhưng tớ nên để cho người con trai ấy nghỉ ngơi thôi.
Review chi tiết thế này không biết liệu có bị các bạn phốt không nữa, hay Hà Anh review luôn cái nhà vệ sinh cho mọi người nha?
Thôi nãy giờ làm trò con bò cũng đủ rồi, tớ nên quay lại thực tại với cái tay còn đang truyền dịch thôi.
"Ủa sao mãi chưa truyền xong vậy cà?!" Hà Anh hoang mang tinh thần mất ba mươi giây sau khi nhìn túi chứa dịch sắt vẫn còn gần một nửa, mà tớ đã ngủ mấy tiếng rồi, đáng lẽ phải truyền gần hết rồi chứ.
- Dậy rồi hả? _ Bác sĩ Hoàng đang ngồi ghế đối diện giường, gõ lách cách trên bàn phím laptop.
- Khi nào thì truyền xong vậy anh?
- Khoảng nửa đêm. Có thấy khó chịu đâu không?
- Um không ạ. Nhưng anh phải thức đêm để trông em... Nếu được thì anh ngủ chút đi.
- Tôi ngủ rồi ai gỡ kim truyền cho em?
(Au: chít ròi mấy bà ơi, tui nghe câu này tui đổ đứ đừ...)
- Thì khi nào truyền xong em gọi anh dậy!
Bé Hà Anh vẫn rất cố chấp khuyên người ta đi ngủ.
- Thôi đi cô nương, anh còn nhiều việc phải làm lắm, nửa đêm đi ngủ chắc còn sớm quá!
Công cuộc tẩy não người đàn ông này không thành rồi, Hà Anh đành lấy điện thoại chơi để che giấu đi sự quê mùa và ấm ức của mình. Ấn, gõ liên hồi trong bực tức, sao hôm nay mọi người đều phản tớ vậy!!?
" Bây giờ mười rưỡi rồi à, Tùng Dương ngủ chưa nhỉ, hay chạy qua chơi một lúc ta?"
Bên trên là lời biện hộ của Hà Anh cho ý muốn đi ngắm nghía crush của nó.
Nhưng quả thật nghịch điện thoại mãi cũng chán, tớ muốn chạy theo tiếng gọi con tim, qua giường crush tâm sự chuyện tương lai quá...
Duy đi đâu giờ mới về phòng, vai khoác balo khá nặng. Tự dưng Hà Anh thấy đau vai...
- Mày đi đâu về thế?
- Tranh thủ về nhà dọn dẹp với chuẩn bị sách, mai tao đi học thôi.
- Ồ...
- Dương ngủ chưa, tao có thể sang giường anh mày chơi không?
Sự đáng thương của Duy cũng không ngăn nổi thèm muốn crush của tớ nữa rồi.
- Mày bị ngáo à, đang truyền dịch mà còn định chạy lông nhông đi đâu.
Nếu Duy không nhắc, chắc tớ quên luôn mình đang bị phong ấn ở đây, vậy mà còn mải mê suy nghĩ về tương lai với crush nữa chứ, tình yêu mãnh liệt quá.
Tua nhanh đến sáng hôm sau, Tùng Duy đi học rồi, anh Khánh với anh Hoàng mỗi người một chiếc laptop đang điên cuồng solo tốc độ gõ phím, Hà Anh bất lực chỉ có thể ngồi nhìn và nghịch điện thoại.
Từ khi vào viện tớ như một đứa mất não thật, không tính nổi hôm nay là ngày bao nhiêu mình ở trong đây nữa, việc ôn thi Quốc Gia cũng trôi vào dĩ vãng luôn. Vì Bảo Khánh nói anh với cả nhà lo liệu hết rồi, tớ cũng mệt nên chẳng hỏi nữa, hôm nay nhớ ra lại tò mò muốn hóng hớt.
- Anh Khánh.
- Sao?
- Cái việc thi Quốc Gia ấy, mọi người tính thế nào vậy?
- Thì vẫn thi bình thường thôi, nhưng nếu một tuần trước thi em vẫn không ổn thì đành vứt em ở nhà vậy.
- Gì cơ, sao anh lại bảo vứt em ở nhà, nghe mất hết cả thuần phong mỹ tục rồi, thế này ai cưới cho được.
Tớ ngay lập tức được ăn gõ.
- Ăn nói linh tinh!
- Hứ đâu có đâuuu.
- Rồi rồi, trong đây yên ổn chữa bệnh hộ tôi, chị đã yếu chị còn câng câng đòi cưỡi gió cơ.
- Hic em không có màaa
Anh buông một câu phũ phàng rồi làm việc tiếp, mặc kệ đứa em đang muốn ném gối vào người.
Làm gì cần đến tận sát một tuần, Hà Anh không cần! Nhưng còn Tùng Dương thì sao giờ...
(Đáo để quá Hà Anh ơi, việc mình lo chưa xong, còn ngó qua nhà crush nữa)
Với bản tính nhiều chuyện có thâm niên thì tớ chạy hẳn sang giường Tùng Dương tám chuyện.
- Dương ới Dương ời!
Tớ bám víu lấy cái rèm cửa làm lá chắn, chỉ để thò cái đầu ra để gọi Dương. Cậu ấy đang nghe điện thoại, nghe thấy tớ gọi thì vẫy tay sang.
- Cậu đang bận hả, ngại quá.
- Không sao, cứ ngồi đây đi, tớ cũng nói sắp xong rồi mà.
Hà Anh không dám từ chối, khó lắm mới có cơ hội nói chuyện với người ta mà. Vậy nên tớ lại ngồi chờ đợi.
Có vẻ cậu ấy đang nói chuyện với ai thân thiết lắm, ít khi thấy cậu nói chuyện người ngoài với cái giọng này mà. "Con bảo không sao mà, cô không cần mang nhiều đồ lên vậy đâu, trên phòng vẫn còn."
Tự dưng tớ có chút ngưỡng mộ người đầu dây bên kia thế nhỉ, có thể khiến Dương nói chuyện tự nhiên vậy luôn. Đến cả tớ dù thân với cậu ấy nhưng đôi lúc cuộc trò chuyện vẫn sượng trân lắm.
- Nãy cậu nói chuyện với ai vậy?
- À, là cô Giang gọi, hỏi cần mang thêm đồ đạc gì lên đây không.
- Lâu rồi không gặp cô Giang nhỉ, tớ cũng nhớ nhớ cô rồi đấy.
- Tí nữa cô lên ngay mà, cô dạy ở ngay gần đây.
Sao tớ cảm giác câu chuyện hôm nay nhạt nhẽo thế nhỉ?
- Mà cậu ổn không vậy, ốm yếu lắm rồi nhá!
Bỗng Tùng Dương nhìn một lượt người tớ rồi hỏi.
- Ơ, câu đấy tớ nói mới đúng chứ, cậu giấu bệnh giỏi quá, không biết tớ đã làm hư hại gì trên cơ thể cậu chưa kìa.
- Chỉ là bệnh cũ thôi mà, còn cậu lơ là sức khỏe rồi để bị thế này đấy, xấu lắm biết không.
- Hì hì, sắp khỏi rồi mà!
Một đứa ốm lên ốm xuống, chật vật ngày này qua tháng nọ với bệnh hôm nay lại đi quan tâm sức khỏe người khác. Cái thứ chúa hề mà!
- Mà nè, cậu có định thi Quốc gia nữa không?
- Sao lại không chứ?
- Thì đang ốm lăn ra đây chứ còn gì nữa!
- Waoo Hà Anh đang lo cho tớ đó hả? Cảm động quá đi, sắp gớt nước mắt rồi.
Giả trân quá đi, sao tớ lại thích được loại người như này nhỉ!
- Eww chê nha chê nha, về giường đây.
- Ơ...
Tớ nhìn Tùng Dương ngẩn tò te mà phì cười, người gì đâu cute hết nấc vậy!
- Rồi đùa thôi gì căng, đang nghe câu trả lời từ bạn đây, cho cơ hội cuối cùng đấy.
- Ờm thi Quốc gia à, thi được thì thi, không được thì thôi.
Hà Anh vẫn là bất lực nhìn người trên giường thản nhiên cười, thật muốn cầm chảo đáp vào mặt mà!
- Ừ chứ sao nữa, thi có một ngày chứ mấy, không đau ốm gì thì đi thi thôi.
Rốt cuộc Tùng Dương là người cung Khí à, sao ghost Hà Anh mãi thế, năm lần bảy lượt khiến con bé muốn gây tác động vật lý lên người thôi.
Nhưng nhận được câu trả lời ưng ý rồi thì tớ buộc phải nguôi giận thôi, chứ thực ra vẫn còn tức lắm đấy... Hận không thể đấm con người này vài nhát!!
Ờmm Hà Anh sau đó không hề nguôi giận, cô Giang đến rồi nhưng chỉ nói chuyện với cô, nửa từ không nói với người nào đó, mắt thì lườm đến độ bạn kia không dám hé lời.
- Ơ Dương lại trêu gì Hà Anh đấy à?
Cô Giang tự dưng phì cười, chắc cô cũng thấy sự bất thường của hai đứa tớ, mỗi ngày đều bám nhau như sam mà nay lại không thèm đối đáp lời nào cơ mà!
- Hic nó ghost em cô ơi!
- Tao đã dọa mày chỗ nào đâu?!
Tớ rất say mê với sự nghiệp diễn xuất của mình, mặc kệ Tùng Dương gào thét muốn thanh minh mà không thể.
- Rõ ràng vậy mà, làm tao sợ muốn chết, nếu có cái chảo ở đây tao xin phang vào mặt mày!!
- Nhưng tao chưa làm gì mày mà!
- Mày vờn tao như thế mà còn chưa làm gì à, hứ!
Cô Giang bất lực với hai đứa, chỉ biết ngồi nhìn bọn tớ diễn hài cho cả phòng cười. Hôm nay Hà Anh sống chết phải tố cáo con hồ ly chuyên ghost bạn bè này!