Chương : 11
CHƯƠNG 11:
Vì tối qua ngủ trể nên đương nhiên là sáng hôm sau Lâm Khiêm dậy trể. Dù sao hắn cũng mới mười sáu tuổi thôi. Thư ký Du nhìn vẻ mặt còn chút ngái ngủ của hắn khi đang đứng trước thang máy. Ông bỗng nhớ lại chính mình của ngày xưa.
Trước kia ông cũng đã từng liều mạng làm việc đến mất ăn mất ngủ như thế. Ngay cả khi vợ ông bệnh qua đời,ông cũng không làm tròn trách nhiệm của người chồng,may mà con trai ông đã thông cảm và hiểu cho nổi khổ tâm của ông.
"Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi,khi nào cần tôi sẽ gọi cậu"
Thư ký Du nói,hiếm có lúc ông nhân từ đến thế.
Lâm Khiêm giật mình,thu hồi vẻ mặt ngơ ngẩn và cơn buồn ngủ,hắn nghiêm túc từ chối sự nhân nhượng của ông Du.
Hắn đến để học việc,cho nên không thể lười biếng a.
... ...... ...... ...... ...... ...... ......
"Tìm thấy gì không?"
"Không thấy gì khả nghi,vì là tầng thượng nên không ai ở trên đó vào lúc ấy."
Bên trong phòng làm việc riêng của mình. Gia Nguyệt đang lắng nghe báo cáo của người do nàng đưa đi điều tra việc chậu hoa ngày hôm qua. Bản năng nhạy cảm cho nàng biết đây không thể là tai nạn trùng hợp được.Chỉ là ai? Và vì sao?Đó là điều mà nàng quan tâm.
"Ra ngoài đi,đừng có hé răng với bất kỳ ai ngay cả ba tôi về chuyện này"
"Vâng thưa tiểu thư."
Người được phái đi lui ra ngoài. Để lại mình Gia Nguyệt trong phòng,nàng xoay ghế đối diện với cửa sổ sát đất. Từ tầng mười lăm này,khung cảnh nhìn thấy chỉ là một mảng trời mây âm u đơn độc.
"Hãy cầu mong là cô không dính đến vụ này,Giai Hân,hãy mong là như thế"
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
"Bạn điên rồi,sao bạn lại từ chối đi Milan để học thanh nhạc. Không phải bạn luôn ước mơ điều này sao,hả?"
Thẩm An An nóng nảy đến phát điên rồi,khi không Giai Hân lại từ chối cơ hội học cao hơn,làm nàng thật tức giận mà.
Giai Hân im lặng,nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa,này có là gì,chỉ là trò hát hò vớ vẩn. Nàng còn có điều khát khao hơn cần thực hiện kia.
"Tớ không điên đâu, An An,tớ thậm trí còn sáng suốt hơn bao giờ hết. Bây giờ thì tớ thật sự nhận ra,tớ cần điều gì rồi."
Thẩm An An bỗng nhiên có cảm giác,nàng thay đổi,mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi. Chỉ là sự thay đổi này là tốt hay xấu đây.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Hoàng Phong đang họp cùng với các trưởng quản trong tập đoàn. Nhìn thì như đang tập trung lắng nghe báo cáo,thật ra tâm tư anh sớm bay ra khỏi lớp tường dày,trôi về nơi đang có người mà anh thương yêu.
Anh không cố gắng quên nàng hay hận nàng như những kẻ yêu thương khác. Anh đau nhói khi nhìn nàng bên người khác,nhưng tim anh vẫn ngọt ngào khi bất cứ nàng nhìn anh.
Thật ra anh rất dễ thỏa mãn,chỉ một ánh mắt,một nụ cười của nàng đối với anh thế là đủ.
Đôi khi anh cũng tự hỏi,vốn dĩ tình yêu của anh là như thế nào.
Anh biết anh yêu nàng.
Nhưng không muốn ép nàng đến bên mình.
Yên lặng thủ hộ cho nàng.
Chờ đợi nàng nhìn đến anh.
Cái tình yêu như thế này gọi là cao thượng à.
Hay là vị tha đây?
Cũng có thể gọi là bác ái?
Vứt mẹ đi cái bác ái này. Anh thật sự muốn chửi bậy.
Vì sao anh dễ dàng thỏa mãn đến như vậy.
Vì sao lại lý trí đến như vậy.
Anh thật muốn một lần thử phóng túng,ôm chặt nàng và nhét nàng dưới đôi cánh của mình.
Nhưng anh không làm được,vì anh biết nàng không muốn.
Nàng đã yêu một người khác.
Mà anh lại trở về vai trò thiên sứ hộ mệnh nực cười này.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Có đôi lúc,ông tự hỏi bản thân,vì sao tồn tại.
Có những lúc ông sống phóng túng,tung hoàng ngang dọc. Trêu đùa bỡn cợt khắp nơi,gây họa rồi lại tự mình giải quyết.
Nó giống như một cuộc chơi không bao gờ kết thúc,tôi lừa anh gạt luẩn quẩn trong cái vòng tròn gọi là số mệnh và cuộc đời.
Giống như một vị vua đứng trên đỉnh cao của quyền lực,ông chẳng hề sợ ai,cũng không cần bất cứ ai.
Cho đến thời điểm ông gặp bà. Bà xinh đẹp như một vị nữ thần. Dịu dàng,nhẫn nại kiên nhẫn nhưng đôi khi lại cứng rắn,lôi ông ra cái vòng tròn vô định ấy.
Chỉ cho ông thấy,ái tình là như thế nào.
Không phải là những mối quan hệ thể xác đầy nhục dục. Mà là sự vui vẻ từ nội tâm. Ông yêu bà,từ ánh mắt,bờ môi đến nụ cười mềm mại.
Bà yêu ông,bao dung và chăm sóc cho ông mọi thứ.
Giống như một con thuyền vô định lại cập được bến đỗ,ông ngây ngất sống trong tình yêu của bà.
Thế nhưng bà lại đi,rời bỏ ông cùng đứa con do bà sinh ra. Bà gọi đó là thiên thần,nhưng với ông đó chỉ là giống nòi cần tồn tại. Ông không cần ai,chỉ cần bà.
Vậy tại sao bà lại chết
Vì sao bà lại bỏ ông đi.
Ông không cần ai,không cần bất cứ thứ gì.
Ông chỉ cần bà.
Bà luôn ngăn cản mỗi khi ông sai lầm,luôn trách mắng những khi ông sai.
Vậy thì ông sai,ông không đúng,ông phóng túng. Nhưng vì sao bà không quay trở lại bên ông.
Ngay cả là trong giấc mơ ngắn ngủi nhất.
Chỉ có ông và đứa bé. Sống trong tòa nhà âm u. Từ khi nào ông không coi đó là nhà. Có lẽ là do bà rời đi,với ông đó chẳng phải là nhà nữa rồi.
"Nguyệt Nguyệt....em thấy không,bây giờ đứa trẻ kia đang hạnh phúc,giống như chúng ta đã từng như thế.
Nhưng Nguyệt Nguyệt à,anh làm tốt em cũng không còn khen anh....
Vậy anh sai lầm em sẽ tìm anh chứ.
Nguyệt Nguyệt....con sắp chết,em sẽ tìm anh chứ.
Sẽ kêu anh cứu con bé chứ.
Đến tìm anh đi Nguyệt Nguyệt.
Đến cầu xin anh đi nào,anh nhớ em quá....Nguyệt Nguyệt
Nguyệt Nguyệt"
Ở nơi phòng làm việc vắng lặng này,chỉ mình ông Lâm cùng tấm hình vợ cũ là tồn tại,ông đang ôm chặt bức hình bà chụp vào ngày cưới. Xinh đẹp như thế,nụ cười rực rỡ như thế...
Vì tối qua ngủ trể nên đương nhiên là sáng hôm sau Lâm Khiêm dậy trể. Dù sao hắn cũng mới mười sáu tuổi thôi. Thư ký Du nhìn vẻ mặt còn chút ngái ngủ của hắn khi đang đứng trước thang máy. Ông bỗng nhớ lại chính mình của ngày xưa.
Trước kia ông cũng đã từng liều mạng làm việc đến mất ăn mất ngủ như thế. Ngay cả khi vợ ông bệnh qua đời,ông cũng không làm tròn trách nhiệm của người chồng,may mà con trai ông đã thông cảm và hiểu cho nổi khổ tâm của ông.
"Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi,khi nào cần tôi sẽ gọi cậu"
Thư ký Du nói,hiếm có lúc ông nhân từ đến thế.
Lâm Khiêm giật mình,thu hồi vẻ mặt ngơ ngẩn và cơn buồn ngủ,hắn nghiêm túc từ chối sự nhân nhượng của ông Du.
Hắn đến để học việc,cho nên không thể lười biếng a.
... ...... ...... ...... ...... ...... ......
"Tìm thấy gì không?"
"Không thấy gì khả nghi,vì là tầng thượng nên không ai ở trên đó vào lúc ấy."
Bên trong phòng làm việc riêng của mình. Gia Nguyệt đang lắng nghe báo cáo của người do nàng đưa đi điều tra việc chậu hoa ngày hôm qua. Bản năng nhạy cảm cho nàng biết đây không thể là tai nạn trùng hợp được.Chỉ là ai? Và vì sao?Đó là điều mà nàng quan tâm.
"Ra ngoài đi,đừng có hé răng với bất kỳ ai ngay cả ba tôi về chuyện này"
"Vâng thưa tiểu thư."
Người được phái đi lui ra ngoài. Để lại mình Gia Nguyệt trong phòng,nàng xoay ghế đối diện với cửa sổ sát đất. Từ tầng mười lăm này,khung cảnh nhìn thấy chỉ là một mảng trời mây âm u đơn độc.
"Hãy cầu mong là cô không dính đến vụ này,Giai Hân,hãy mong là như thế"
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
"Bạn điên rồi,sao bạn lại từ chối đi Milan để học thanh nhạc. Không phải bạn luôn ước mơ điều này sao,hả?"
Thẩm An An nóng nảy đến phát điên rồi,khi không Giai Hân lại từ chối cơ hội học cao hơn,làm nàng thật tức giận mà.
Giai Hân im lặng,nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa,này có là gì,chỉ là trò hát hò vớ vẩn. Nàng còn có điều khát khao hơn cần thực hiện kia.
"Tớ không điên đâu, An An,tớ thậm trí còn sáng suốt hơn bao giờ hết. Bây giờ thì tớ thật sự nhận ra,tớ cần điều gì rồi."
Thẩm An An bỗng nhiên có cảm giác,nàng thay đổi,mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi. Chỉ là sự thay đổi này là tốt hay xấu đây.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Hoàng Phong đang họp cùng với các trưởng quản trong tập đoàn. Nhìn thì như đang tập trung lắng nghe báo cáo,thật ra tâm tư anh sớm bay ra khỏi lớp tường dày,trôi về nơi đang có người mà anh thương yêu.
Anh không cố gắng quên nàng hay hận nàng như những kẻ yêu thương khác. Anh đau nhói khi nhìn nàng bên người khác,nhưng tim anh vẫn ngọt ngào khi bất cứ nàng nhìn anh.
Thật ra anh rất dễ thỏa mãn,chỉ một ánh mắt,một nụ cười của nàng đối với anh thế là đủ.
Đôi khi anh cũng tự hỏi,vốn dĩ tình yêu của anh là như thế nào.
Anh biết anh yêu nàng.
Nhưng không muốn ép nàng đến bên mình.
Yên lặng thủ hộ cho nàng.
Chờ đợi nàng nhìn đến anh.
Cái tình yêu như thế này gọi là cao thượng à.
Hay là vị tha đây?
Cũng có thể gọi là bác ái?
Vứt mẹ đi cái bác ái này. Anh thật sự muốn chửi bậy.
Vì sao anh dễ dàng thỏa mãn đến như vậy.
Vì sao lại lý trí đến như vậy.
Anh thật muốn một lần thử phóng túng,ôm chặt nàng và nhét nàng dưới đôi cánh của mình.
Nhưng anh không làm được,vì anh biết nàng không muốn.
Nàng đã yêu một người khác.
Mà anh lại trở về vai trò thiên sứ hộ mệnh nực cười này.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Có đôi lúc,ông tự hỏi bản thân,vì sao tồn tại.
Có những lúc ông sống phóng túng,tung hoàng ngang dọc. Trêu đùa bỡn cợt khắp nơi,gây họa rồi lại tự mình giải quyết.
Nó giống như một cuộc chơi không bao gờ kết thúc,tôi lừa anh gạt luẩn quẩn trong cái vòng tròn gọi là số mệnh và cuộc đời.
Giống như một vị vua đứng trên đỉnh cao của quyền lực,ông chẳng hề sợ ai,cũng không cần bất cứ ai.
Cho đến thời điểm ông gặp bà. Bà xinh đẹp như một vị nữ thần. Dịu dàng,nhẫn nại kiên nhẫn nhưng đôi khi lại cứng rắn,lôi ông ra cái vòng tròn vô định ấy.
Chỉ cho ông thấy,ái tình là như thế nào.
Không phải là những mối quan hệ thể xác đầy nhục dục. Mà là sự vui vẻ từ nội tâm. Ông yêu bà,từ ánh mắt,bờ môi đến nụ cười mềm mại.
Bà yêu ông,bao dung và chăm sóc cho ông mọi thứ.
Giống như một con thuyền vô định lại cập được bến đỗ,ông ngây ngất sống trong tình yêu của bà.
Thế nhưng bà lại đi,rời bỏ ông cùng đứa con do bà sinh ra. Bà gọi đó là thiên thần,nhưng với ông đó chỉ là giống nòi cần tồn tại. Ông không cần ai,chỉ cần bà.
Vậy tại sao bà lại chết
Vì sao bà lại bỏ ông đi.
Ông không cần ai,không cần bất cứ thứ gì.
Ông chỉ cần bà.
Bà luôn ngăn cản mỗi khi ông sai lầm,luôn trách mắng những khi ông sai.
Vậy thì ông sai,ông không đúng,ông phóng túng. Nhưng vì sao bà không quay trở lại bên ông.
Ngay cả là trong giấc mơ ngắn ngủi nhất.
Chỉ có ông và đứa bé. Sống trong tòa nhà âm u. Từ khi nào ông không coi đó là nhà. Có lẽ là do bà rời đi,với ông đó chẳng phải là nhà nữa rồi.
"Nguyệt Nguyệt....em thấy không,bây giờ đứa trẻ kia đang hạnh phúc,giống như chúng ta đã từng như thế.
Nhưng Nguyệt Nguyệt à,anh làm tốt em cũng không còn khen anh....
Vậy anh sai lầm em sẽ tìm anh chứ.
Nguyệt Nguyệt....con sắp chết,em sẽ tìm anh chứ.
Sẽ kêu anh cứu con bé chứ.
Đến tìm anh đi Nguyệt Nguyệt.
Đến cầu xin anh đi nào,anh nhớ em quá....Nguyệt Nguyệt
Nguyệt Nguyệt"
Ở nơi phòng làm việc vắng lặng này,chỉ mình ông Lâm cùng tấm hình vợ cũ là tồn tại,ông đang ôm chặt bức hình bà chụp vào ngày cưới. Xinh đẹp như thế,nụ cười rực rỡ như thế...