Chương : 28
CHƯƠNG 28:
Ai đó có thể nói cho hắn biết,đau khổ nhất của đời người là gì,bi ai lớn nhất của thế gian là ở đâu.
Hiện tai,hắn thấy đau đớn,bi ai và thống khổ đến mức chỉ muốn kết thúc tất cả.
Hắn đang đứng đây,đối diện với kết cục mà hắn luôn trốn tránh.Hắn hền nhát,phải,hèn nhát đến mức mặc dù biết chị gái hắn đang đi trên con đường không có lối thoát.Biết nàng đang ép hắn đối diện với sự thật.Biết cho dù hắn cố huyễn hoặc mình rằng mọi chuyện sẽ không sao.
Hắn sai rồi. Mặc dù hắn rốn tránh,nhưng sự thật vẫn tàn nhẫn đập vào cái đầu khốn khổ của hắn.
Chị hắn đang đứng bên kia,cùng với tình yêu ma quỷ và sai trái chứa đầy trong đôi mắt trông đợi của chị ấy.
Nàng cũng đang ở bên kia,khóe môi đầy máu,đạm bạc nhìn hắn,đợi hắn lựa chọn.
Hắn sao có thể không biết,những ngày hạnh phúc đã qua,sau những phút giây thiên đường thì hiện tại nàng kéo hắn trở về mặt đất,bắt hắn nhìn thẳng vào hiện thực tàn nhẫn.
Hắn và nàng,mãi mãi sẽ có một bức tường ngăn cản,mà bức tường vô tình đí chính là tình yêu của chị gái hắn.
Chị ấy yêu hắn,hắn biết.
Nhưng hắn tham lam,hắn ích kỷ.Để mặc cho mầm cây tội lỗi ấy đâm trồi nảy lộc trong linh hồn từng trong sáng của chị gái hắn.
Hắn không thể đáp trả tình yêu kia,nhưng hắn tham lam hửơng thụ.Hắn nghiện cái cảm giác chị ấy chỉ nhìn thấy hắn,chỉ hướng về hắn,cần hắn,yêu hắn và ham muốn có được hắn.
Chính hắn đã tạo nên cục diện ngày hôm nay,mà nàng,đáng lí ra chỉ là một cô tiểu thư nhàn nhã,luôn xinh đẹp thanh tao trong lâu đài vàng.Lại bị chính hắn lôi xuống vũng lầy,hắn cướp đi ánh sáng,cướp đi nụ cười,cướp đi tình yêu ngây ngô ban đầu của nàng.Biến nó trở thành độc dược thiêu hủy nàng công chúa.Đồng thời cũng thiêu đốt luôn bản thân hắn.
“Khiêm Khiêm,em cuối cùng cũng đến rồi.”
Giai Hân nở nụ cười,mắt cô ta nheo lại.Nụ cười có chút chói mắt.Hắn sao không nhận ra,chị gái hắn không còn nụ cười ngây ngô nữa,chúng biến dạng vì ích kỷ vì tham lam,vì tần nhẫn của hắn.
Hắn bước đến một bước,gương mặt tuấn tú trở nên nhu hòa.Phía bên kia có chị hắn,có người hắn yêu.
Nhưng hắn chỉ mới duy chuyển,chị hắn đã nhàn nhạt nói,cánh tay thiếu nữ có chút tái xanh siết lấy mái tóc củ Gia Nguyệt hơn,ép nàng ngẩn đầu nhìn cô ta.
“Em đừng đến đây,Khiêm Khiêm.Nếu không chị sợ sẽ ném cô ta xuống dưới.”
Giai Hân lạnh lùng nói,bước chân lùi lại phía sau một chút khiến hắn hoảng hốt,vội vàng hét lên.
“Đừng,chị.”
Giai Hân cười có chút thê lương,phải,hắn lo lắng,hoảng hốt kia là vì ai,nàng hay cô ta?
Trái tim đã nói sẽ không đau nữa,vậy mà vẫn cứ nhói lên.Cô ta ngước mắt,nhìn lên tầng mây xanh thẫm không gợn sóng.
Trời rất đẹp…cũng thật sạch sẽ…
“Chị yêu em.”
Cô ta nói,giọng nói có chút khàn những vẫn tràn đầy kiên quyết,cô ta nhìn thẳng vào hắn.Nhưng hắn sợ,hắn run rẩy muốn che lại đôi tai muốn bịt đi đôi mắt.
Tình yêu kia thật tội lỗi thật nhơ bẩn.Họ là chị em,lại chính là chị em sinh đôi cùng chào đời trong một ngày,bên trong họ đang chảy trung một dòng máu nóng…
“Đừng,xin chị…đừng nói.”
Hắn khàn giọng cầu xin,che đi đôi tai,nhắm mắt lại trốn tránh hiện thực này.Cả hắn và cô ta đều biết,nói ra điều cấm kị kia,cũng là lúc mọi chuyện sẽ kết thúc.
Giai Hân bật cười.Thê lương và bi ai giống như những đợt thủy triều từ thuốc độc cắn nuốt cô ta.
Đau đớn như vạn cây ki, châm nát tầng tầng da thịt của cô ta.
“Chị biết,em sẽ giống họ,coi rằng tình yêu của chị là ghê tởm,nhưng Khiêm Khiêm,chị yêu em…chị yêu em…rất yêu rất yêu…..”
“Không,em xin chị…xin đừng…”
“Chị yêu em,Khiêm Khiêm,điều đó là thật.”
Cô ta gào lên,mang theo bi thương tận cùng.Cô ta yêu hắn,nhưng mà hắn…hắn lại…
Nàng nhàn nhạt nhìn mọi việc.Một người đang cố chấp tổn thương,dâng lên tình yêu sai trái,một người cũng cố chấp che tai nhắm mắt,giả như không biết,không hay.
Phải chăng nàng cũng như thế.Nhiều năm như thế,nàng sống trong tâm trạng vặn vẹo giữa ham muốn trả thù và tha thứ.
Nàng có khác gì họ?
Cô ta cố chấp đi tới trước chỉ để cầu yêu.
Hắn cố chấp coi như không có bi ai,không có thống khổ,không có địa ngục.
Mà nàng…sống như kẻ tu hành,nhưng trái tim lại đen tối.
“Chị yêu em,đó là sự thật em không có quyền trốn tránh nó.”
Giai Hân hét lên,đôi mắt đỏ vằn tơ máu,nhưng sâu trong đó là bi thương là đau khổ.
Gia Nguyệt cúi đầu,che đi những suy tư bên trong lòng nàng.
Hắn gầm lên,toàn thân run rẩy như người sắp chết.
“Nhưng chị biết đó là sai lầm…là sai lầm.”
“Em im đi,tình yêu của chị,không sai,chưa từng sai.”
Giai Hân gào đến khản cổ,gió lạnh thổi thốc lại,bạt đi tiếng gào thê lương kia.Ai nói cho cô ta biết,yêu như thế nào là đúng,yêu như thế nào là sai. Yêu một người cần nhiều thứ nguyên tắc như thế làm gì.Cô ta chỉ biết yêu chính là yêu thôi.
“Yêu chính là yêu thôi,chị không sai,không sai….''
Ai cũng có quyền cười chị,nhưng em thì không vĩnh viển không,nghe rỏ chưa Lâm Khiêm,em không có quyền.”
Giai Hân thống khổ,dảy dụa…nàng biết,và nhìn thấy trong mắt.
Nực cười làm sao,người đang bị treo lơ lửng giữa sống và chết như nàng,lại có thể nhàn nhã đánh giá và lắng nghe câu chuyện bi ai của hai người.Nàng giống như một người ngoài cuộc,không sai,vốn nàng chính là người ngoài cuộc,ngay từ thời điểm bắt đầu.
Những mảng ký ức giống như thủy triều tràn vài trí não của nàng.
Ngày đầu tiên,hắn nắm tay cô ta đến nhà nàng,họ đứng cạnh nhau.
Nàng,một mình đứng phía đối diện.
Ngày đến trường,họ tay trong tay,cười cười nói nói.
Nàng,lạnh lẽo cõng áp lực gia tộc trên lưng.
Ngày làm lễ trưởng thành,họ có nhau,yên vui và ngọt ngào bên chiếc bánh sinh nhật rẻ tiền.
Nàng,đối diện với những gương mặt dối trá,cười gượng trong thế giới vô tình,sa hoa nhưng băng giá.
Ngày qua ngày…đêm qua đêm..
Ngỡ như nàng cũng có hắn,cũng như họ,cũng ngọt ngào ấm áp…nhưng nàng sai rồi.
Nàng luôn là người đứng ở bờ bên kia nhìn theo họ,họ cãi nhau,họ giận hờn,họ cho nhau những yêu thương…họ có tất cả…
Mà nàng,nàng có gì? Trái tim này từng đập rất vui vẻ,căn tràn nhựa sống vì được yêu thương,nhưng thân thể này lại bị tàn phá bởi chính yêu thương kia.
Cả nàng,hắn,và cô ta…đang cùng bị hủy hoại bởi cái gọi là …yêu.
Love…
Là kẹo ngọt bọc bên ngoài liều thuốc kịch độc.
Nàng đã hiểu…giờ thì đã hiểu rồi.
Sẽ ráng tranh thủ hoàn trong hum nay,không biết có kịp không,chỉ còn một chút nữa thôi....cố lên...cố lên...
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh
Ai đó có thể nói cho hắn biết,đau khổ nhất của đời người là gì,bi ai lớn nhất của thế gian là ở đâu.
Hiện tai,hắn thấy đau đớn,bi ai và thống khổ đến mức chỉ muốn kết thúc tất cả.
Hắn đang đứng đây,đối diện với kết cục mà hắn luôn trốn tránh.Hắn hền nhát,phải,hèn nhát đến mức mặc dù biết chị gái hắn đang đi trên con đường không có lối thoát.Biết nàng đang ép hắn đối diện với sự thật.Biết cho dù hắn cố huyễn hoặc mình rằng mọi chuyện sẽ không sao.
Hắn sai rồi. Mặc dù hắn rốn tránh,nhưng sự thật vẫn tàn nhẫn đập vào cái đầu khốn khổ của hắn.
Chị hắn đang đứng bên kia,cùng với tình yêu ma quỷ và sai trái chứa đầy trong đôi mắt trông đợi của chị ấy.
Nàng cũng đang ở bên kia,khóe môi đầy máu,đạm bạc nhìn hắn,đợi hắn lựa chọn.
Hắn sao có thể không biết,những ngày hạnh phúc đã qua,sau những phút giây thiên đường thì hiện tại nàng kéo hắn trở về mặt đất,bắt hắn nhìn thẳng vào hiện thực tàn nhẫn.
Hắn và nàng,mãi mãi sẽ có một bức tường ngăn cản,mà bức tường vô tình đí chính là tình yêu của chị gái hắn.
Chị ấy yêu hắn,hắn biết.
Nhưng hắn tham lam,hắn ích kỷ.Để mặc cho mầm cây tội lỗi ấy đâm trồi nảy lộc trong linh hồn từng trong sáng của chị gái hắn.
Hắn không thể đáp trả tình yêu kia,nhưng hắn tham lam hửơng thụ.Hắn nghiện cái cảm giác chị ấy chỉ nhìn thấy hắn,chỉ hướng về hắn,cần hắn,yêu hắn và ham muốn có được hắn.
Chính hắn đã tạo nên cục diện ngày hôm nay,mà nàng,đáng lí ra chỉ là một cô tiểu thư nhàn nhã,luôn xinh đẹp thanh tao trong lâu đài vàng.Lại bị chính hắn lôi xuống vũng lầy,hắn cướp đi ánh sáng,cướp đi nụ cười,cướp đi tình yêu ngây ngô ban đầu của nàng.Biến nó trở thành độc dược thiêu hủy nàng công chúa.Đồng thời cũng thiêu đốt luôn bản thân hắn.
“Khiêm Khiêm,em cuối cùng cũng đến rồi.”
Giai Hân nở nụ cười,mắt cô ta nheo lại.Nụ cười có chút chói mắt.Hắn sao không nhận ra,chị gái hắn không còn nụ cười ngây ngô nữa,chúng biến dạng vì ích kỷ vì tham lam,vì tần nhẫn của hắn.
Hắn bước đến một bước,gương mặt tuấn tú trở nên nhu hòa.Phía bên kia có chị hắn,có người hắn yêu.
Nhưng hắn chỉ mới duy chuyển,chị hắn đã nhàn nhạt nói,cánh tay thiếu nữ có chút tái xanh siết lấy mái tóc củ Gia Nguyệt hơn,ép nàng ngẩn đầu nhìn cô ta.
“Em đừng đến đây,Khiêm Khiêm.Nếu không chị sợ sẽ ném cô ta xuống dưới.”
Giai Hân lạnh lùng nói,bước chân lùi lại phía sau một chút khiến hắn hoảng hốt,vội vàng hét lên.
“Đừng,chị.”
Giai Hân cười có chút thê lương,phải,hắn lo lắng,hoảng hốt kia là vì ai,nàng hay cô ta?
Trái tim đã nói sẽ không đau nữa,vậy mà vẫn cứ nhói lên.Cô ta ngước mắt,nhìn lên tầng mây xanh thẫm không gợn sóng.
Trời rất đẹp…cũng thật sạch sẽ…
“Chị yêu em.”
Cô ta nói,giọng nói có chút khàn những vẫn tràn đầy kiên quyết,cô ta nhìn thẳng vào hắn.Nhưng hắn sợ,hắn run rẩy muốn che lại đôi tai muốn bịt đi đôi mắt.
Tình yêu kia thật tội lỗi thật nhơ bẩn.Họ là chị em,lại chính là chị em sinh đôi cùng chào đời trong một ngày,bên trong họ đang chảy trung một dòng máu nóng…
“Đừng,xin chị…đừng nói.”
Hắn khàn giọng cầu xin,che đi đôi tai,nhắm mắt lại trốn tránh hiện thực này.Cả hắn và cô ta đều biết,nói ra điều cấm kị kia,cũng là lúc mọi chuyện sẽ kết thúc.
Giai Hân bật cười.Thê lương và bi ai giống như những đợt thủy triều từ thuốc độc cắn nuốt cô ta.
Đau đớn như vạn cây ki, châm nát tầng tầng da thịt của cô ta.
“Chị biết,em sẽ giống họ,coi rằng tình yêu của chị là ghê tởm,nhưng Khiêm Khiêm,chị yêu em…chị yêu em…rất yêu rất yêu…..”
“Không,em xin chị…xin đừng…”
“Chị yêu em,Khiêm Khiêm,điều đó là thật.”
Cô ta gào lên,mang theo bi thương tận cùng.Cô ta yêu hắn,nhưng mà hắn…hắn lại…
Nàng nhàn nhạt nhìn mọi việc.Một người đang cố chấp tổn thương,dâng lên tình yêu sai trái,một người cũng cố chấp che tai nhắm mắt,giả như không biết,không hay.
Phải chăng nàng cũng như thế.Nhiều năm như thế,nàng sống trong tâm trạng vặn vẹo giữa ham muốn trả thù và tha thứ.
Nàng có khác gì họ?
Cô ta cố chấp đi tới trước chỉ để cầu yêu.
Hắn cố chấp coi như không có bi ai,không có thống khổ,không có địa ngục.
Mà nàng…sống như kẻ tu hành,nhưng trái tim lại đen tối.
“Chị yêu em,đó là sự thật em không có quyền trốn tránh nó.”
Giai Hân hét lên,đôi mắt đỏ vằn tơ máu,nhưng sâu trong đó là bi thương là đau khổ.
Gia Nguyệt cúi đầu,che đi những suy tư bên trong lòng nàng.
Hắn gầm lên,toàn thân run rẩy như người sắp chết.
“Nhưng chị biết đó là sai lầm…là sai lầm.”
“Em im đi,tình yêu của chị,không sai,chưa từng sai.”
Giai Hân gào đến khản cổ,gió lạnh thổi thốc lại,bạt đi tiếng gào thê lương kia.Ai nói cho cô ta biết,yêu như thế nào là đúng,yêu như thế nào là sai. Yêu một người cần nhiều thứ nguyên tắc như thế làm gì.Cô ta chỉ biết yêu chính là yêu thôi.
“Yêu chính là yêu thôi,chị không sai,không sai….''
Ai cũng có quyền cười chị,nhưng em thì không vĩnh viển không,nghe rỏ chưa Lâm Khiêm,em không có quyền.”
Giai Hân thống khổ,dảy dụa…nàng biết,và nhìn thấy trong mắt.
Nực cười làm sao,người đang bị treo lơ lửng giữa sống và chết như nàng,lại có thể nhàn nhã đánh giá và lắng nghe câu chuyện bi ai của hai người.Nàng giống như một người ngoài cuộc,không sai,vốn nàng chính là người ngoài cuộc,ngay từ thời điểm bắt đầu.
Những mảng ký ức giống như thủy triều tràn vài trí não của nàng.
Ngày đầu tiên,hắn nắm tay cô ta đến nhà nàng,họ đứng cạnh nhau.
Nàng,một mình đứng phía đối diện.
Ngày đến trường,họ tay trong tay,cười cười nói nói.
Nàng,lạnh lẽo cõng áp lực gia tộc trên lưng.
Ngày làm lễ trưởng thành,họ có nhau,yên vui và ngọt ngào bên chiếc bánh sinh nhật rẻ tiền.
Nàng,đối diện với những gương mặt dối trá,cười gượng trong thế giới vô tình,sa hoa nhưng băng giá.
Ngày qua ngày…đêm qua đêm..
Ngỡ như nàng cũng có hắn,cũng như họ,cũng ngọt ngào ấm áp…nhưng nàng sai rồi.
Nàng luôn là người đứng ở bờ bên kia nhìn theo họ,họ cãi nhau,họ giận hờn,họ cho nhau những yêu thương…họ có tất cả…
Mà nàng,nàng có gì? Trái tim này từng đập rất vui vẻ,căn tràn nhựa sống vì được yêu thương,nhưng thân thể này lại bị tàn phá bởi chính yêu thương kia.
Cả nàng,hắn,và cô ta…đang cùng bị hủy hoại bởi cái gọi là …yêu.
Love…
Là kẹo ngọt bọc bên ngoài liều thuốc kịch độc.
Nàng đã hiểu…giờ thì đã hiểu rồi.
Sẽ ráng tranh thủ hoàn trong hum nay,không biết có kịp không,chỉ còn một chút nữa thôi....cố lên...cố lên...
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh