Chương : 30
Tôi là Lệ Na,à không,bây giờ nên gọi là bà Lâm rồi.
Tôi sinh ra trong một gia đình thật nghèo nàn,ở một vùng quê lạc hậu.Nhưng ba mẹ tôi lại rất thương bọn tôi.Hầu như bữa cơm nào chúng tôi cũng đói,nhưng lại thấy thật vui vẻ khi ở cạnh nhau.
Đến khi chúng tôi lớn lên,lập gia đình,và rồi ba mẹ lần lược mất đi. Tôi cũng bắt đầu muốn rời khỏi vùng nông thôn nhỏ bé này.
Tôi lên thành phố,gặp một thanh niên chân chất,chúng tôi lấy nhau chỉ bằng chín đồng lẻ và hai tờ giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng vẫn thật hạnh phúc.Ít nhất tôi cho là thế.
Chồng tôi làm vườn cho một nhà giàu,xin cho tôi vào làm giúp việc trong nhà.Công việc nặng nhọc,nhưng lương thưởng không ít,đủ cho chúng tôi chăm sóc cho hai thiên thần nhỏ của mình.
Nhưng chồng tôi chết.
Chỉ vì bước nhầm vào nơi không nên đến,sau khi chôn cất cho chồng,tôi ôm các con chạy trốn ngay trong đêm.Đó là địa ngục…
Bởi vì có chồng bảo vệ yêu thương,nên tôi chưa từng biết bộ mặt thật của những kẻ giàu có,càng giàu thì họ càng biến thái,càng kinh tởm.
Rồi các con tôi bị đói,tôi chỉ là một người đàn bà mềm yếu. Không thể để các con đói,tôi nhận lời đi cặp kè cùng mấy tên đàn ông.
Có thể nhiều người sẽ coi tôi giống như là thứ rác rưỡi,nhưng tôi mặc kệ.Các con tôi đang đói.
Rồi tôi gặp và đồng ý kết hôn với ông Lâm.Một bước lên trời,chim sẻ thành phượng hoàng. Thật mỉa mai làm sao.
Tôi biết con gái Lâm gia không để ý đến tôi.Từ ngày đầu,con bé đã không hứng thú.Bản thân tôi cũng muốn thể hiện sao cho chuẩn xác việc mẹ ghẻ con chồng.Nhưng con bé không để tâm,thậm trí nóbảo nó có hứng thú với con trai của tôi hơn.
Con trai tôi,đứa trẻ đáng thương,nó trưởng thành sớm,lại luôn phải chăm sóc cho chị gái nó,đâm ra tính tình nó thật tệ.
Tôi đã nghĩ,mình cứ thế mà sống,an an ổn ổn với danh nghĩa là bà Lâm cũng không tồi.
Nhưng rồi,con bé nhà họ Thẩm bị xô xuống cầu thang,con bé Lâm gia thì mất tích.Đến khi tìm ra nó,thì người không ra người quỷ không ra quỷ.
Rồi có thật nhiều chuyện đã xảy ra sau đó. Con bé Lâm gia được đưa vào bệnh viện,sống chết chưa rỏ,ông Lâm cũng được tìm thấy nằm ngất bên đường,con trai tôi thì thất hồn lạc phách lên máy bay rời khỏi nơi này,mà con gái tôi…thì bị bắt.
Còn tôi,ngơ ngơ ngẩn ngẩn dấu mình trong tòa nhà rộng rãi nhưng giá lạnh này.
Tôi biết,con trai tôi yêu thương con bé Lâm gia rất nhiều,nhưng chúng mãi mãi không biết.Tất cả mọi chuyện đều do ông Lâm gây ra.
Để chúng đến bên nhau,để chúng yêu nhau,rồi tàn nhẫn dùng gậy đánh uyên ương.Chỉ vì muốn làm con bé Lâm gia đau.Giống như nổi đau ông ta chịu khi mất đi người vợ ông ta yêu.
Ông ta là kẻ điên…nhưng cũng là kẻ si tình nhất mà tôi từng thấy khi sống trên đời này.
Tôi cũng biết ông ta lợi dụng con gái tôi,đứa nhỏ bất hạnh khi yêu chính em trai của mình.Nhưng tôi có thể làm gì.
Đây là con đường do con bé chọn.Nếu nó đã chọn thì nhất định nó phải đi đến cùng.
Tôi đã làm thật nhiều việc để chúng không đói,để chúng có một mái nhà và người hầu hạ.Như thế là quá đủ rồi đi.
Tôi chỉ là một ả đàn bà,không phải là thần…
Rồi một năm trôi qua…hai năm…ba năm…mười năm…
Con bé đã nói chỉ cần tôi làm tốt vai trò là bà Lâm,tôi muốn thế nào thì như thế ấy.Sống hoang phí,sa đọa,vung tiền như rác thì có làm sao.Cũng chỉ là sống tạm mà thôi.
Nhưng tôi không ngờ hai đứa đã chết…
Giống như một thứ gì khoét đi trái tim tôi.
Tôi sống hoang đường vài chục năm…
Lần đầu tiên tôi thấy đủ.
Ông Lâm thường ngớ ngớ ngẩn ngẩn chẳng bao giờ tỉnh,nhưng trong đám tang,lần đó tôi thấy ông ta khóc.
Tôi không biết ông ta có hối hận không.Chỉ vì bất hạnh đánh mất đi người ông ta yêu nhất,rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu con gái của chính mình.
Nhưng tôi nhìn thấy ông ta khóc,thật mỉa mai làm sao….
Khi ông ta thật tình hối hận thì chính ông ta đã hủy hoại con trai tôi và con gái ông ta.
Tôi hận.
Nên tôi sẽ chăm sóc ông ta thật tốt,tôi muốn ông ta sống thật lâu,để mà chịu đựng sự dày vò của hối hận.
Tôi đã nói rồi đúng không,khi con người ta đã quá sung túc về tiền bạc,thì càng ngày con người ta sẽ càng lúc càng biến thái….
Vốn dĩ muốn sửa lại để kết thúc HE,nhưng sau khi nghiền ngẫm ngâm giấm nó bấy lâu nay,thì áo vẫn để kết thúc như củ.Bởi vì áo thấy,kết thúc như vậy mới đúng với tính cách có phần cực đoan của nhân vật.Không biết mọi người nghĩ sao?????
Tôi sinh ra trong một gia đình thật nghèo nàn,ở một vùng quê lạc hậu.Nhưng ba mẹ tôi lại rất thương bọn tôi.Hầu như bữa cơm nào chúng tôi cũng đói,nhưng lại thấy thật vui vẻ khi ở cạnh nhau.
Đến khi chúng tôi lớn lên,lập gia đình,và rồi ba mẹ lần lược mất đi. Tôi cũng bắt đầu muốn rời khỏi vùng nông thôn nhỏ bé này.
Tôi lên thành phố,gặp một thanh niên chân chất,chúng tôi lấy nhau chỉ bằng chín đồng lẻ và hai tờ giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng vẫn thật hạnh phúc.Ít nhất tôi cho là thế.
Chồng tôi làm vườn cho một nhà giàu,xin cho tôi vào làm giúp việc trong nhà.Công việc nặng nhọc,nhưng lương thưởng không ít,đủ cho chúng tôi chăm sóc cho hai thiên thần nhỏ của mình.
Nhưng chồng tôi chết.
Chỉ vì bước nhầm vào nơi không nên đến,sau khi chôn cất cho chồng,tôi ôm các con chạy trốn ngay trong đêm.Đó là địa ngục…
Bởi vì có chồng bảo vệ yêu thương,nên tôi chưa từng biết bộ mặt thật của những kẻ giàu có,càng giàu thì họ càng biến thái,càng kinh tởm.
Rồi các con tôi bị đói,tôi chỉ là một người đàn bà mềm yếu. Không thể để các con đói,tôi nhận lời đi cặp kè cùng mấy tên đàn ông.
Có thể nhiều người sẽ coi tôi giống như là thứ rác rưỡi,nhưng tôi mặc kệ.Các con tôi đang đói.
Rồi tôi gặp và đồng ý kết hôn với ông Lâm.Một bước lên trời,chim sẻ thành phượng hoàng. Thật mỉa mai làm sao.
Tôi biết con gái Lâm gia không để ý đến tôi.Từ ngày đầu,con bé đã không hứng thú.Bản thân tôi cũng muốn thể hiện sao cho chuẩn xác việc mẹ ghẻ con chồng.Nhưng con bé không để tâm,thậm trí nóbảo nó có hứng thú với con trai của tôi hơn.
Con trai tôi,đứa trẻ đáng thương,nó trưởng thành sớm,lại luôn phải chăm sóc cho chị gái nó,đâm ra tính tình nó thật tệ.
Tôi đã nghĩ,mình cứ thế mà sống,an an ổn ổn với danh nghĩa là bà Lâm cũng không tồi.
Nhưng rồi,con bé nhà họ Thẩm bị xô xuống cầu thang,con bé Lâm gia thì mất tích.Đến khi tìm ra nó,thì người không ra người quỷ không ra quỷ.
Rồi có thật nhiều chuyện đã xảy ra sau đó. Con bé Lâm gia được đưa vào bệnh viện,sống chết chưa rỏ,ông Lâm cũng được tìm thấy nằm ngất bên đường,con trai tôi thì thất hồn lạc phách lên máy bay rời khỏi nơi này,mà con gái tôi…thì bị bắt.
Còn tôi,ngơ ngơ ngẩn ngẩn dấu mình trong tòa nhà rộng rãi nhưng giá lạnh này.
Tôi biết,con trai tôi yêu thương con bé Lâm gia rất nhiều,nhưng chúng mãi mãi không biết.Tất cả mọi chuyện đều do ông Lâm gây ra.
Để chúng đến bên nhau,để chúng yêu nhau,rồi tàn nhẫn dùng gậy đánh uyên ương.Chỉ vì muốn làm con bé Lâm gia đau.Giống như nổi đau ông ta chịu khi mất đi người vợ ông ta yêu.
Ông ta là kẻ điên…nhưng cũng là kẻ si tình nhất mà tôi từng thấy khi sống trên đời này.
Tôi cũng biết ông ta lợi dụng con gái tôi,đứa nhỏ bất hạnh khi yêu chính em trai của mình.Nhưng tôi có thể làm gì.
Đây là con đường do con bé chọn.Nếu nó đã chọn thì nhất định nó phải đi đến cùng.
Tôi đã làm thật nhiều việc để chúng không đói,để chúng có một mái nhà và người hầu hạ.Như thế là quá đủ rồi đi.
Tôi chỉ là một ả đàn bà,không phải là thần…
Rồi một năm trôi qua…hai năm…ba năm…mười năm…
Con bé đã nói chỉ cần tôi làm tốt vai trò là bà Lâm,tôi muốn thế nào thì như thế ấy.Sống hoang phí,sa đọa,vung tiền như rác thì có làm sao.Cũng chỉ là sống tạm mà thôi.
Nhưng tôi không ngờ hai đứa đã chết…
Giống như một thứ gì khoét đi trái tim tôi.
Tôi sống hoang đường vài chục năm…
Lần đầu tiên tôi thấy đủ.
Ông Lâm thường ngớ ngớ ngẩn ngẩn chẳng bao giờ tỉnh,nhưng trong đám tang,lần đó tôi thấy ông ta khóc.
Tôi không biết ông ta có hối hận không.Chỉ vì bất hạnh đánh mất đi người ông ta yêu nhất,rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu con gái của chính mình.
Nhưng tôi nhìn thấy ông ta khóc,thật mỉa mai làm sao….
Khi ông ta thật tình hối hận thì chính ông ta đã hủy hoại con trai tôi và con gái ông ta.
Tôi hận.
Nên tôi sẽ chăm sóc ông ta thật tốt,tôi muốn ông ta sống thật lâu,để mà chịu đựng sự dày vò của hối hận.
Tôi đã nói rồi đúng không,khi con người ta đã quá sung túc về tiền bạc,thì càng ngày con người ta sẽ càng lúc càng biến thái….
Vốn dĩ muốn sửa lại để kết thúc HE,nhưng sau khi nghiền ngẫm ngâm giấm nó bấy lâu nay,thì áo vẫn để kết thúc như củ.Bởi vì áo thấy,kết thúc như vậy mới đúng với tính cách có phần cực đoan của nhân vật.Không biết mọi người nghĩ sao?????