Chương : 19
"Cộp...Cộp" "Cạch"Cửa phòng mở ra,một bóng dáng cao lớn vững chãi của ngừơi đàn ông bước vào rồi khoá chóp cửa lại.Người đàn ông đó lẵng lặng đi đến,thần sắc có chút gắp rút,trên tay cầm hai chiếc băng dây vải một lam nhạt một đen huyền,bước chân bơ phờ đi từ từ đến bên cạch chiếc giường lớn.Bên trên giừơng,Mộ Ảnh Tuyết đã say giấc nồng tự bao giờ,thân thể đã được người giúp việc thay dạ phục ra mặc vào một chiếc váy ngủ lụa mỏng thoải mái,chiếc váy ngủ vừa kích cỡ ôm sát theo đường cong mê người của cô,làn da trắng mút mềm mịn yêu kiều.Khuôn mặt tựa mỹ nhân,môi hồng thuận chép chép trong lúc ngủ như đang nói cô mơ được ăn đồ ăn ngon vậy,bờ mi rưng rưng rung động lòng người.
Người đàn ông đó nhìn cảnh tượng trước mắt mình thì cả người không kìm chế được run rảy,ánh mắt nóng đến bỏng da thịt nhìn từ trên xuống dứơi ngừơi Mộ Ảnh Tuyết,nhìn đến nỗi mắt mở thật lớn tim đập "thình thịch"tay chân cũng run rãy,kìm lòng không đậu mà cuối ngừơi xuống tay run run đưa đến sờ nhẹ vào má của cô,dần dần cảm thấy cô vẫn còn trong giấc ngủ không có cữ động thì lớn mật hơn trở thành vuốt ve âu yếm.Sờ vào làn da căng mịn từ trong bụng mẹ của cô cảm thấy thân ngừơi như đốt nóng,thấy có thể sờ thêm vài cái nữa thì hắn tận dụng mà sờ cho má cô đỏ ửng,sờ đã người đàn ông đó cầm lấy chiếc băng vải đen mình đang cần đưa đến mắt cô,từ từ đở đầu nhỏ của cô lên vòng dây vải qua buộc chặt lên mắt cô rồi thuận thế nhẹ nhàng ôm cả người cô ngồi dậy,mỗi một động tác điều là cẩn thận nâng niu tránh việc cô thức giấc,lấy dây vải xanh vòng hai tay cô ra sau người trói lại.
Xong việc hắn nhìn mỹ nhân trong ngực mà lòng cứ đập nhanh,rộn ràng như muốn nổ tung.Bất tự chủ ôm chặt cô hơn vào lòng mình như muốn khãm cô trong lòng mà yêu thương nuông chìu.Đầu cuối xuống hôn lên môi cô ngọt ngào của cô,tay thuận thế xoa bộ ngực sữa mền mịn của cô.
Đôi mắt xám nóng rực nhìn khuôn mặt Mộ Ảnh Tuyết như nói lên bao tình ý nồng nàn.Đúng vậy,người đàn ông đó không ai khác chính là Mộ Trình Khâm.Từ khi nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc đó của cô nhìn Hà Minh Ân thì tâm anh như điên loạn,trong đầu luôn cứ nghĩ vì sao là họ mà không phải là anh?Anh có chổ nào không bằng họ?Vì sao chứ?
Anh hận,hận cô vì không cảm nhận được tình cảm của anh,hận cô luôn lẩn tránh anh.Anh không cam tâm,anh biết mình là một ngừơi ngoài lạnh bên trong cũng lạnh,cho đến tuổi này cũng chẳng nở lòng với bất cứ ai,nhưng ngừơi em gái này của anh thì lại khác,em ấy xuất hiện nhưng là một cơn mưa lạ bất chợt khiến cho anh phải phân tâm,đánh đỗ cái trái tim mà bao năm vẫn lạnh như băng của mình.
Em ấy thay đỗi làm cho anh trở tay không kịp,em ấy xinh đẹp,năng động,vui tính lại có chút đìêm đạm đáng yêu khiến cho tim anh rộng thức từ buổi tối định mệnh ấy.Em ấy lại cứ như thế xuất hiện trong mơ của anh,quyến rũ ma mị đến mức nào,lại làm cho anh thêm một lần nữa rung động,bất chấp cả luân thừơng đạo lí mà trầm mê trong đó,hiến dâng trọn cả con tim của mình.
Anh biết,từ khi nhìn thấy em ấy xinh đẹp như hoa bứơc xuống thì chính mình đã yêu,yêu ngừơi con gái như hoa nhừ ngọc ấy,nguyện cho dù mình có đau đớn hay bất chấp cả tính mạng cũng sẽ khiến cho ngừơi con gái ấy cừơi vui mỗi ngày.Anh cũnh biết tình yêu không phải đến ngày một ngày hai,nói đến là đến đựơc,nhưng anh tin cái thứ ấm áp nhưng nắng ban mai đang nảy nở trong lòng mình chính là tình yêu.Nhưng đúng thật là trớ trêu,đời thật sự không cho không ai bao giờ lúc nào cũng sẽ có một thử thách để họ phải cố gắng sức mình mà vựơt qua.Anh cũng vậy,điều vui sứơng của anh là có đựơc tình yêu,nhưng điều đau khổ là ngừơi anh yêu lại yêu ngừơi đàn ông khác,đó không phải là một thử thách quá lớn đối với anh sao!Anh không can tâm,anh sẽ bất chấp tất cả để cho em ấy biết không phải chỉ có ngừơi đàn ông đó mới khiến cho em hạnh phúc,còn có anh,anh sẽ là ngừơi khiến cho em hạnh phúc cả cuộc đời.Vì vậy,em phải là của anh,không một ai có thể có được em...không một ai.
Vì thế,tối ngày hôm nay cho dù trời có sụp đổ.Thì không có ai có thể cãng anh biến em thành của mình.
Mộ Trình Khâm nghĩ đến việc đó thì lại càng hôn nồng nàn táo bạo hơn,liếm xung quanh vành môi của Mộ Ảnh Tuyết,anh như say mê chấp ngộ,dần chuyển thành mút mạnh,anh như đang thửơng thức một thứ ngọt liệm nhất trên đời,chỉ cần nghĩ đến thế thôi thì anh lại không kiềm lòng mà càng say sưa mút liếm mạnh hơn khiến cho nó ửng đỏ lên,chiếc lưỡi như rắn luồng vào trong khoang miệng cô tách hàm răng của cô ra rồi cùng lưỡi mật của cô dây dưa.Tay của anh cũng không rảnh rỗi sờ xoạng xung quanh thân thể Mộ Ảnh Tuyết,từ eo đển lưng rồi đến mông của cô..vv..tất cả anh đều không bỏ xót chổ nào.
Tay Mộ Trình Khâm trở lại luồng vào váy của cô xoa hay trái đào trắng trẻo đang đung đưa theo nhịp thở gắp của cô kia.A thật mềm mại,Tiểu Tuyết cơ thể của em vẫn như vậy,vẫn khiến cho người ta đói khát,à không...phải nói là còn hơn trước nữa,hoàn hảo trên cả hoàn hảo.
“Um..”
Thật khó chịu,môi cô bị gì thế này?Giống như là đang bị người ta hút tất cả những gì bên trong miệng vậy?A khó chịu quá,thứ ở trong miệng cô thật nóng.Cơ thể bị người ta sờ mó lung tung,nhất là phần ngực.Ngực cô bị xoa bóp đến đau quá,mông cũng như vậy nữa,chuyện gì đang sảy ra vậy?Từ từ mở mắt ra,a sao lại tối đen như vậy?Tay?Tay cô sao vậy nè,sao lại bị trói lại rồi.
Dần Mộ Ảnh Tuyết tỉnh táo lại trong hoản loạn,cô mơ hồ ý thức được chuyện gì đang sảy ra với mình.Nhưng không biết ai đang làm cái chuyện dơ bẩn này.Cô vùng vảy muốn thoát khỏi bàn tay đang đặt trên ngực và mông của mình ra.
Em ấy tỉnh rồi?Cũng tốt,như vậy lại càng vui hơn.
“Anh là ai?Thả tôi ra,anh đang làm gì vậy hả?”Mộ Ảnh Tuyết tức giận hét lên,hắn là ai?Vì sao lại đối với cô làm cái chuyện như vậy,cô thật sự tức giận khi bản thân mình không nhìn thấy được gì,không thì cô sẽ cho hắn biết tay.Nhưng đồng thời nỗi sợ hãi cũng dần lan toả trong cô,cô thực sự sợ hãi,cô không muốn,ai đó làm ơn cứu cô thoát khỏi người đàn ông này đi.
Mộ Trình Khâm im lặng nhìn cô vừa phát hoả vừa sợ hãi,anh cũng rất đau lòng khi nhìn thấy ngừơi mình yêu hoảng sợ,nhưng anh cũng không vì đó mà buông tha cho cô,nếu như bây giờ anh dừng lại thì chính là hối hận cả đời,bất chấp cô vùng vảy hay mắng chữi thì tay anh vẫn trên người cô sờ xoạng lên xuống.Tiểu Tuyết,anh là muốn trừng phạt em,đêm nay anh sẽ khiến cho em có chết cũng không thể quên,Tiểu Tuyết của anh.
Người đàn ông đó nhìn cảnh tượng trước mắt mình thì cả người không kìm chế được run rảy,ánh mắt nóng đến bỏng da thịt nhìn từ trên xuống dứơi ngừơi Mộ Ảnh Tuyết,nhìn đến nỗi mắt mở thật lớn tim đập "thình thịch"tay chân cũng run rãy,kìm lòng không đậu mà cuối ngừơi xuống tay run run đưa đến sờ nhẹ vào má của cô,dần dần cảm thấy cô vẫn còn trong giấc ngủ không có cữ động thì lớn mật hơn trở thành vuốt ve âu yếm.Sờ vào làn da căng mịn từ trong bụng mẹ của cô cảm thấy thân ngừơi như đốt nóng,thấy có thể sờ thêm vài cái nữa thì hắn tận dụng mà sờ cho má cô đỏ ửng,sờ đã người đàn ông đó cầm lấy chiếc băng vải đen mình đang cần đưa đến mắt cô,từ từ đở đầu nhỏ của cô lên vòng dây vải qua buộc chặt lên mắt cô rồi thuận thế nhẹ nhàng ôm cả người cô ngồi dậy,mỗi một động tác điều là cẩn thận nâng niu tránh việc cô thức giấc,lấy dây vải xanh vòng hai tay cô ra sau người trói lại.
Xong việc hắn nhìn mỹ nhân trong ngực mà lòng cứ đập nhanh,rộn ràng như muốn nổ tung.Bất tự chủ ôm chặt cô hơn vào lòng mình như muốn khãm cô trong lòng mà yêu thương nuông chìu.Đầu cuối xuống hôn lên môi cô ngọt ngào của cô,tay thuận thế xoa bộ ngực sữa mền mịn của cô.
Đôi mắt xám nóng rực nhìn khuôn mặt Mộ Ảnh Tuyết như nói lên bao tình ý nồng nàn.Đúng vậy,người đàn ông đó không ai khác chính là Mộ Trình Khâm.Từ khi nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc đó của cô nhìn Hà Minh Ân thì tâm anh như điên loạn,trong đầu luôn cứ nghĩ vì sao là họ mà không phải là anh?Anh có chổ nào không bằng họ?Vì sao chứ?
Anh hận,hận cô vì không cảm nhận được tình cảm của anh,hận cô luôn lẩn tránh anh.Anh không cam tâm,anh biết mình là một ngừơi ngoài lạnh bên trong cũng lạnh,cho đến tuổi này cũng chẳng nở lòng với bất cứ ai,nhưng ngừơi em gái này của anh thì lại khác,em ấy xuất hiện nhưng là một cơn mưa lạ bất chợt khiến cho anh phải phân tâm,đánh đỗ cái trái tim mà bao năm vẫn lạnh như băng của mình.
Em ấy thay đỗi làm cho anh trở tay không kịp,em ấy xinh đẹp,năng động,vui tính lại có chút đìêm đạm đáng yêu khiến cho tim anh rộng thức từ buổi tối định mệnh ấy.Em ấy lại cứ như thế xuất hiện trong mơ của anh,quyến rũ ma mị đến mức nào,lại làm cho anh thêm một lần nữa rung động,bất chấp cả luân thừơng đạo lí mà trầm mê trong đó,hiến dâng trọn cả con tim của mình.
Anh biết,từ khi nhìn thấy em ấy xinh đẹp như hoa bứơc xuống thì chính mình đã yêu,yêu ngừơi con gái như hoa nhừ ngọc ấy,nguyện cho dù mình có đau đớn hay bất chấp cả tính mạng cũng sẽ khiến cho ngừơi con gái ấy cừơi vui mỗi ngày.Anh cũnh biết tình yêu không phải đến ngày một ngày hai,nói đến là đến đựơc,nhưng anh tin cái thứ ấm áp nhưng nắng ban mai đang nảy nở trong lòng mình chính là tình yêu.Nhưng đúng thật là trớ trêu,đời thật sự không cho không ai bao giờ lúc nào cũng sẽ có một thử thách để họ phải cố gắng sức mình mà vựơt qua.Anh cũng vậy,điều vui sứơng của anh là có đựơc tình yêu,nhưng điều đau khổ là ngừơi anh yêu lại yêu ngừơi đàn ông khác,đó không phải là một thử thách quá lớn đối với anh sao!Anh không can tâm,anh sẽ bất chấp tất cả để cho em ấy biết không phải chỉ có ngừơi đàn ông đó mới khiến cho em hạnh phúc,còn có anh,anh sẽ là ngừơi khiến cho em hạnh phúc cả cuộc đời.Vì vậy,em phải là của anh,không một ai có thể có được em...không một ai.
Vì thế,tối ngày hôm nay cho dù trời có sụp đổ.Thì không có ai có thể cãng anh biến em thành của mình.
Mộ Trình Khâm nghĩ đến việc đó thì lại càng hôn nồng nàn táo bạo hơn,liếm xung quanh vành môi của Mộ Ảnh Tuyết,anh như say mê chấp ngộ,dần chuyển thành mút mạnh,anh như đang thửơng thức một thứ ngọt liệm nhất trên đời,chỉ cần nghĩ đến thế thôi thì anh lại không kiềm lòng mà càng say sưa mút liếm mạnh hơn khiến cho nó ửng đỏ lên,chiếc lưỡi như rắn luồng vào trong khoang miệng cô tách hàm răng của cô ra rồi cùng lưỡi mật của cô dây dưa.Tay của anh cũng không rảnh rỗi sờ xoạng xung quanh thân thể Mộ Ảnh Tuyết,từ eo đển lưng rồi đến mông của cô..vv..tất cả anh đều không bỏ xót chổ nào.
Tay Mộ Trình Khâm trở lại luồng vào váy của cô xoa hay trái đào trắng trẻo đang đung đưa theo nhịp thở gắp của cô kia.A thật mềm mại,Tiểu Tuyết cơ thể của em vẫn như vậy,vẫn khiến cho người ta đói khát,à không...phải nói là còn hơn trước nữa,hoàn hảo trên cả hoàn hảo.
“Um..”
Thật khó chịu,môi cô bị gì thế này?Giống như là đang bị người ta hút tất cả những gì bên trong miệng vậy?A khó chịu quá,thứ ở trong miệng cô thật nóng.Cơ thể bị người ta sờ mó lung tung,nhất là phần ngực.Ngực cô bị xoa bóp đến đau quá,mông cũng như vậy nữa,chuyện gì đang sảy ra vậy?Từ từ mở mắt ra,a sao lại tối đen như vậy?Tay?Tay cô sao vậy nè,sao lại bị trói lại rồi.
Dần Mộ Ảnh Tuyết tỉnh táo lại trong hoản loạn,cô mơ hồ ý thức được chuyện gì đang sảy ra với mình.Nhưng không biết ai đang làm cái chuyện dơ bẩn này.Cô vùng vảy muốn thoát khỏi bàn tay đang đặt trên ngực và mông của mình ra.
Em ấy tỉnh rồi?Cũng tốt,như vậy lại càng vui hơn.
“Anh là ai?Thả tôi ra,anh đang làm gì vậy hả?”Mộ Ảnh Tuyết tức giận hét lên,hắn là ai?Vì sao lại đối với cô làm cái chuyện như vậy,cô thật sự tức giận khi bản thân mình không nhìn thấy được gì,không thì cô sẽ cho hắn biết tay.Nhưng đồng thời nỗi sợ hãi cũng dần lan toả trong cô,cô thực sự sợ hãi,cô không muốn,ai đó làm ơn cứu cô thoát khỏi người đàn ông này đi.
Mộ Trình Khâm im lặng nhìn cô vừa phát hoả vừa sợ hãi,anh cũng rất đau lòng khi nhìn thấy ngừơi mình yêu hoảng sợ,nhưng anh cũng không vì đó mà buông tha cho cô,nếu như bây giờ anh dừng lại thì chính là hối hận cả đời,bất chấp cô vùng vảy hay mắng chữi thì tay anh vẫn trên người cô sờ xoạng lên xuống.Tiểu Tuyết,anh là muốn trừng phạt em,đêm nay anh sẽ khiến cho em có chết cũng không thể quên,Tiểu Tuyết của anh.