Chương : 12
Thái Dương đưa tay tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng, bóng tối lập tức phủ trùm lấy không gian, cô nhắm mắt lại mặc chính mình chìm vào bóng đêm tĩnh lặng. Những lời Khổng Bồi viết trong thư như lời trò chuyện với bạn bè, anh nói về San Diego, về môi trường, về lịch sử và thậm chí là đề tài nghiên cứu, về rất nhiều thứ, chỉ không có tình cảm của anh trong đó. Anh không nói có trống trải buồn tênh, có nhớ nhung tưởng niệm. Nhưng sâu trong những dòng chữ, Thái Dương vẫn cảm nhận được Khổng Bồi đầy gian nan mà nói với cô rằng: ‘Từ góc độ pháp luật, chúng ta là quan hệ huyết thống. Bởi vì có thể đưa cháu đi một đoạn đường, nên mới nâng niu trân trọng; cũng bởi vì chỉ có thể đưa cháu đi được một đoạn đường, nên cuối cùng chú phải buông tay’. Đáy lòng anh đau đớn rạn nứt như vậy có khác gì những hốt hoảng lo lắng của cô khi nhìn thấy dòng chữ đó. Anh nói ‘cuối cùng của tất cả, chỉ mong cô có thể hạnh phúc’; những lời đó đã để lộ tầng tầng lớp lớp tình cảm nhung nhớ ẩn giấu trong lòng.
Thái Dương hít một hơi thật dài, bật đèn, cầm bút lên, nhưng thật lâu vẫn không viết được chữ nào. Sợ những gì có thể viết ra quá hời hợt sơ sài…, còn những lời tận đáy lòng muốn nói, lại không thể viết lên mà gửi đi, ‘Hãy nhanh trở về, em rất nhớ anh.”
***
‘Rốt cuộc Hoa Điêu đã chọc giận Lục Chính’, Thái Dương kỳ quái mở to mắt nhìn hai người một trước một sau đi vào nhà mình, thầm nghĩ vậy.
Hoa Điêu buồn bực ngồi trong phòng ngủ không chịu ra, Lục Chính ngồi trên sofa phòng khách nói lời xin lỗi: “Ngày nghỉ cuối tuần, bị chúng tôi làm phiền rồi.”
Thái Dương mỉm cười ấm áp: “Hai người là người nhà, đừng khách khí như vậy.”
Lục Chính lau mồ hôi lấm tấm trên trán, thở dài một hơi, nhờ sự thân thiện của Thái Dương tâm trạng căng thẳng đã vơi đi không ít.
Thái Dương nhìn hắn thăm dò, Lục Chính siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ: “Hoa Điêu muốn chia tay.”
Thái Dương kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Chính dường như đang tìm cách đập tan cơn giận của Hoa Điêu: “Viêm Viêm tìm gặp Hoa Điêu, có lẽ đã nói mấy lời bừa bãi gì đó. Hoa Điêu liền dứt khoát đòi chia tay.”
Thái Dương đã hiểu ra, cái cô gái nóng nảy đầy kích động kia nhất định đã nói những lời khiến Hoa Điêu cảm thấy áp lực khó xử. Cô nhìn Lục Chính nháy nháy mắt, đưa tay làm động tác trấn an rồi cố ý nói thật to: “Tình cảm yếu ớt mong manh tới mức chỉ vì mấy lời không đáng quan tâm của người khác mà có thể nói chia tay, vậy thì chia tay thôi. Lục Chính anh đi trước đi, người như vậy không đáng lưu luyến.”
Lục Chính cũng vờ ra về, còn vô cùng chân thật gây ra tiếng động mở cửa thật lớn. Cửa phòng ngủ bên trong cứ như vậy lập tức bật ra, Hoa Điêu gương mặt đầy nước mắt chạy tới duỗi tay đấm vào ngực Lục Chính, Lục Chính một tay đóng cửa lại, một tay ôm Hoa Điêu vào lòng, nghiến răng giận dữ nói: “Còn càn quấy như vậy lần nữa, anh sẽ cho em ăn đòn một trận đó.”
“Lục Viêm Viêm nói em không xứng đáng với anh, nói sinh viên trong trường bàn tán sau lưng anh, nói ba mẹ anh rất đau lòng, không để ý tới anh nữa.” Hoa Điêu nức nở: “Em đòi chia tay là vì muốn tốt cho anh.”
Lục Chính siết chặt cánh tay giữ lấy Hoa Điêu: “Tốt với anh, thì đừng dọa anh nữa.”
Thái Dương nhìn thấy vậy không khỏi phì cười, Hoa Điêu lập tức đứng thẳng dậy, quay đầu lại bừng bừng nổi giận: “Cậu có còn là bạn thân của tớ không, tính kế sau lưng tớ.”
“Không tính kế, cậu có thể chạy ra nhanh vậy sao?” Thái Dương nhìn hai người họ, tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều: “Binh pháp Tôn tử có nói, thỉnh tướng không bằng kích tướng.”
Lục Chính đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Hoa Điêu: “Ba mẹ anh rất hiền, cả ngày làm bạn với thiên nhiên, độ lượng và thấu hiểu. Hai người biết em rồi, bảo mấy hôm nữa sẽ về đây thăm em.”
Hoa Điêu không dám tin hỏi: “Bọn họ biết em… tất cả mọi chuyện sao?”
Lục Chính đau lòng gật đầu: “Đừng ám ảnh những chuyện đau lòng đó nữa, anh ở đây, không ai có thể tổn thương em.”
Hoa Điêu theo thói quen áp mặt vào ngực Lục Chính, chợt nhớ ra Thái Dương đang đứng bên cạnh liền khựng lại.
Lục Chính và Thái Dương thấy vậy liền bật cười, Lục Chính đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Thái Dương là người nhà.”
Rốt cuộc Thái Dương cũng tỏ lòng thương xót đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Tối nay ở lại đây ăn cơm đi, tớ làm tôm rang muối và cá sốt chua ngọt.”
“Được!” Cả hai đồng loạt ho tô.
Buổi tối tụ họp còn có Sở Giới, Thẩm Thư và Lâm Hòa Khiêm, bọn họ vốn định gọi điện bảo Thái Dương ra ngoài ăn, cuối cùng bị trực tiếp mời đến nơi này. Lâm Hòa Khiêm dáng người mập mạp mặt mũi hiền lành, rất thích các món ăn ngon, nhìn thấy một bàn thức ăn liền mỉm cười tươi như hoa.
“Không ngờ còn có cả ‘lươn giòn núi, đúng là đầu bếp vĩ đại mà!” Lâm Hòa Khiêm ‘chậc chậc’ tấm tắc, nhanh chóng tìm một chỗ thoải mái nhất ngồi xuống.
“Đây là lươn sao?” Hoa Điêu kỳ lạ chỉ vào cái đĩa, những sợi màu nâu đen được chất thành hai khối, nhìn như hình núi đá, giữa hai ngọn núi có hai sợi giòn rụm bắc ngang qua giống cây cầu nhỏ. Trên đỉnh núi có đặt những sợi gừng như mái rơm che núi. Bên dưới đặt những lá mùi tây như cây xanh rậm rạp tươi tốt. Cherry đỏ cắt mỏng phần đầu đặt lên đỉnh mái rơm, nhìn vô cùng độc đáo bắt mắt.
lươn giòn đá
“Không phải, là nấm, dùng kéo cắt thành từng dây.” Thái Dương gọi mọi người ngồi vào bàn.
“Tôi thấy đây không phải đầu bếp mà là nghệ thuật gia.” Sở Giới than thở: “Không nỡ ăn.”
“Chuyện đó thì có gì kỳ lạ, phần lớn những đầu bếp tài giỏi của Trung Quốc đều là những ‘mỹ thực nghệ thuật gia’.” Lâm Hòa Khiêm từ từ thưởng thức từng món một, chậm rãi nói: “Từ xưa tới nay, ẩm thực Trung Quốc theo đuổi sự toàn vẹn, cầu kỳ. Sự tinh tế trong món ăn phải hội tụ đầy đủ hương, sắc, vị đến cách bày biện trang trí. Món ăn ngon phải có màu sắc đẹp, phải có hương thơm ngào ngạt, có vị ngon được chế biến từ nguyên liệu tươi, và cách trình bày thu hút ấn tượng.”
Hoa Điêu kinh ngạc: “Học vấn uyên thâm như vậy! Cháu luôn cho rằng liên quan tới ăn uống cũng chỉ có giảm cân.”
Thẩm Thư chậm rãi nói: “Kiến thức về ẩm thực có thể nói là vô cùng tận, xét về phân bố có ‘Bắc Trung Nam’, xét theo khẩu vị có ‘Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Sơn chua’, chủ yếu có bốn trường phái lớn là Tứ Xuyên, Sơn Đông, Giang Tô, Phúc Kiến. Nếu ăn theo mùa thì mùa đông hương vị thuần túy nồng đậm, mùa hè nhẹ loãng thanh mát, mùa đông thường ninh hầm, mùa hè thường rau trộn tươi non.”
“Đúng vậy, từ xa xưa người Trung Quốc đã hình thành vững chắc quan niệm ‘dân coi cái ăn là trời’, thế nên rất chú trọng đến nghiên cứu văn hóa ẩm thực, một lời khó mà nói hết. Cho dù dùng cái hương, sắc, vị, hình, như người ta thường nói cũng khó bao quát được.” Thái Dương bê ra cho mọi người thêm một bát canh ngêu cá chép.
Sở Giới húp một muỗng canh, thấy ngon miệng, vẻ mặt thầm tính toán gì đó đầy hứng thú: “Tôi chỉ thấy người Trung Quốc khá thông minh, biết làm thế nào để nhét nhân bánh vào bên trong. Người Mỹ không như vậy, họ để nhân bánh lộ hết ra ngoài, mọi người xem cái gì mà hamburger, hot dog, pizza.”
“Pizza là của người Ý làm.” Lâm Hòa Khiêm buồn cười sửa lại: “Nhưng suy cho cùng, người Mỹ mua thức ăn thật đơn giản: một túi bánh mì, một lon thức uống, một bao cà rốt, vài củ hành, thỉnh thoảng có người mua thêm ít thịt bò. Bọn họ rất hiếm khi sử dụng gia vị, chỉ có dầu trộn salad là được dùng nhiều nhất. Có người tổng kết đặc điểm của thức ăn Mỹ, một là sống, bít tết tái còn tơ máu; hai là lạnh, phàm là đồ uống gì cũng cho thêm đá; ba là ngọt. Cái này dĩ nhiên là do người Trung Quốc dựa trên khẩu vị của mình mà nhận xét, nhưng cũng không phải không đúng. Trên thực tế, người Mỹ ăn uống chú trọng dinh dưỡng chứ không phải khẩu vị, bình thường phần lớn người Mỹ cũng không biết nấu nướng.”
Thẩm Thư xới cho Sở Giới bát cơm thứ ba: “Ở Trung Quốc, bất kỳ bữa tiệc nào, bất kể mục đích là gì, cũng sẽ chỉ có một hình thức, đó là mọi người ngồi vây quanh lại chung một chỗ. Trong bữa tiệc sẽ dùng bàn tròn, hình thức này có thể giúp tạo nên bầu không khí đoàn kết, lịch sự, hứng thú. Những món ăn ngon được đặt ở vị trí giữa bàn, nó không chỉ để người ta thưởng thức nếm thử mà còn thể hiện tình cảm khi người ta gắp mời nhau.”
Sở Giới đột nhiên nói: “Khổng Bồi nói ở Mỹ, quán cà phê Vân Nam, trà Tứ Xuyên rất phổ biến, tiệm thức ăn nhanh McDonald cũng nhiều như mì Hà Nam ở Trung Quốc. Đến quán cà phê, uống một tách cà phê hơn một đô, ăn một cốc kem hai ba đô, kem Mỹ có thể nói là tuyệt nhất, đa dạng phong phú, bên trên có đủ các loại hạt giòn tan, rất ngon.”
Mọi người khựng lại không nói gì nhìn Sở Giới, bầu không khí đang náo nhiệt đột nhiên yên lặng, lộ ra vẻ quái dị.
Tất cả mọi người đều biết Khổng Bồi không thích ăn kem, người thích, là Thái Dương.
“Khổng Bồi đi Mỹ sao?” Hoa Điêu không nhịn được cất tiếng hỏi, thấy Thẩm Thư khẽ gật đầu, lại quay sang nhìn thấy Thái Dương vẫn là dáng vẻ tựa như không có gì xảy ra.
Lâm Hòa Khiêm vội tìm chuyện nói: “Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của bệnh viện là cử Khổng Bồi đi, huấn luyện xong sẽ trở về đảm nhiệm chức Phó viện trưởng. Nhưng tiểu tử đó nói trong nhà có chuyện không đi được, đến lúc bệnh viện chuyển lịch sang cho tôi, âu phục cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn lại đổi ý.”
Mọi người cười ầm lên nhìn vẻ mặt vờ tiếc nuối của Lâm Hòa Khiêm: “Âu phục của tôi và diễn thuyết đảm nhiệm chức viện trưởng gì đó vứt hết.”
Ánh mắt Thái Dương khẽ lay động, anh là hoảng hốt trốn bừa.
Ăn cơm xong, Sở Giới kéo Lục Chính, Hoa Điêu và Thẩm Thư chơi bài. Lúc Thái Dương thu dọn bát đũa, Lâm Hòa Khiêm đi tới giúp một tay.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Hòa Khiêm rốt cuộc cũng nói: “Đừng oán giận Khổng Bồi, cậu ấy cũng không dễ dàng gì.”
Thái Dương lắc đầu, sao cô có thể oán giận anh?
Lâm Hòa Khiêm có đôi tay mập mạp, không thon dài giống bàn tay Khổng Bồi, Thái Dương nghĩ tay như vậy cũng có thể làm phẫu thuật sao?
Lâm Hòa Khiêm thở dài, thấp giọng nói: “Khổng Bồi… rất yêu cháu, ngoài sức tưởng tượng.”
Thái Dương ngẩng đầu mỉm cười, trong đôi mắt to tròn long lanh những giọt nước, đôi đồng tử đen láy đầy trí tuệ, giọng nói trong veo: “Cháu biết ạ.”
Trong thời đại email chớp mắt đã tới, bức thư vẫn vượt ngàn dặm xa xôi đến tay cô, Thái Dương nhìn thấy bao nỗi nhớ mong anh gửi về đọng lại nơi dấu tay trên từng con chữ.
***
Lúc Bàng Đức nhấn chuông cửa cũng đã khá muộn. Mọi người đang ngồi ăn hoa quả, nhìn thấy Bàng Đức xách rượu đi vào, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái.
“Qua giờ cơm rồi.” Hoa Điêu và Bàng Đức đã biết nhau.
“Ăn rồi, tới đây xem bóng đá Châu Âu.” Bàng Đức chào hỏi từng người một, bộ dạng chẳng chút câu nệ, ra vào hoàn toàn tự do thoải mái.
Lục Chính khẽ hô một tiếng: “Barcelona đấu với Real Madrid! Hôm nay bị Hoa Điêu làm cho rối bời, quên mất chuyện quan trọng.”
Thái Dương tính tình trong sáng chẳng nghĩ ngợi gì phức tạp, nên không cảm thấy nửa đêm nửa hôm có người đàn ông mang rượu xuất hiện trước cửa nhà mình có gì đáng kinh ngạc, hơn nữa dáng vẻ Bàng Đức rất hào phóng thoải mái khiến người ta không thể nào bài xích được. Chẳng mấy chốc, bốn người đàn ông một chai rượu, thêm một ít xúc xích, vừa thưởng thức vừa xem tivi.
Sau đó, Hoa Điêu phát hiện Lục Chính và Lâm Hòa Khiêm thích đội áo trắng, còn Bàng Đức và Sở Giới thích đội sọc xanh đỏ.
“Có biết cầu thủ nào không?” Lục Chính mỉm cười quay đầu nhìn Hoa Điêu, ánh mắt đầy yêu chiều.
“Dạ có.” Hoa Điêu mím môi trả lời: “Biết một người, rất đẹp trai.”
Thấy mọi người quay lại nhìn mình, xấu hổ nói: “Vợ anh ta là Victoria.”
Tiếng cười nổi lên bốn phía, thì ra nói Beckham.
Lục Chính cảm khái: “Beckham đã là anh hùng tuổi xế chiều.”
Bàng Đức bĩu môi xem thường: “Beckham mùi hương son phấn quá nồng, không hoang dã ngỗ ngược, có điều sút phạt trực tiếp không tệ. Không như Ronaldinho, lối chơi đầy ngẫu hứng đá bóng như múa như say, mỗi trận là một điệu vũ mê ảo đầy cuồng dại với những pha đi bóng lắt léo, những kiểu lừa bóng đạt đến độ ‘đăng phong tháo cực’, một phù thủy chính hiệu trên sân cỏ. Sút phạt đầy tài năng, những pha quặt bóng vào những nơi không ai ngờ đến, có thể đưa trái bóng tới bất cứ vị trí nào.”
Sở Giới cũng thích Ronaldinho, nhưng lại có nguyên do khác: “Anh ta thân thiện hiền hòa, không tham công, là một người có nhân cách tốt.”
Mọi người thảo luận hồi lâu không thấy Hoa Điêu nói gì nữa, thì ra đã tựa người vào sofa phía sau Lục Chính ngủ thiếp đi, bàn tay vẫn nắm chặt tay Lục Chính. Lục Chính nhẹ nhàng gỡ ra, đặt Hoa Điêu nằm ngay lại, lấy một cái chăn mỏng cẩn thận đắp lên rồi nắm lấy tay cô.
Bàng Đức ở một bên nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau có chút sững người, quay đầu tìm Thái Dương, nhìn thấy Thái Dương ngồi một bên nhẹ giọng trò chuyện với Thẩm Thư. Lâm Hòa Khiêm theo ánh mắt hắn nhìn qua, nhìn Thái Dương, rồi nhìn Thẩm Thư, cuối cùng dời mắt đi không nói đi.
***
Tuy Nghê Cẩm Tường và Hàn Thu dạy cùng một trường với Lục Chính, nhưng vì không cùng chung học viện nên rất ít khi gặp mặt. Lúc Lục Chính nhìn thấy hai người đứng trước cửa văn phòng của mình cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh sau đó anh liền mỉm cười: “Tối nay không có lớp học, Hoa Điêu đi tìm Thái Dương rồi, chi bằng chúng ta đi ăn một bữa cơm được không ạ.” Lúc ba người ngồi vào chỗ, Nghê Cẩm Tường và Hàn Thu luôn chăm chú quan sát Lục Chính, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng và tín nhiệm.
“Gần đây Hoa Điêu khác trước rất nhiều, cũng gần gũi với chúng tôi hơn. Trước đây, nó không bao giờ chịu nói chuyện với ba mẹ.” Hàn Thu xúc động nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã giúp Hoa Điêu thay đổi, khiến nó cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.”
“Nhờ có Hoa Điêu, con mới biết được cuộc sống phong phú hạnh phúc đến vậy.” Vẻ mặt Lục Chính đầy chân thành: “Con phải cảm ơn hai người đã dưỡng dục Hoa Điêu.”
Nghê Cẩm Tường đầy trịnh trọng cất lời: “Tôi và bà xã mình tự nhận là người học nghệ thuật không phải kẻ tầm thường. Thế nhưng thời điểm Hoa Điêu cần chúng tôi nhất, chúng tôi lại chỉ có thể cho nó những lời răn dạy, quở mắng và trách móc. Lúc đó, phải kèm cặp rất nhiều sinh viên, cả ngày đều là công việc, không có tâm tư phân tích rốt cuộc thời kỳ trưởng thành Hoa Điêu đã chịu nhiều khốn khổ thế nào, cậu đã bù đắp lại cho nó những gì chúng tôi bỏ lỡ.”
Lục Chính mỉm cười: “Còn có chuyện này con muốn xin ý kiến bác, cuối tháng này ba mẹ con trở về, đúng lúc ngay dịp sinh nhật của Hoa Điêu, giờ mà kết hôn thì có chút vội vàng, vậy… có thể đính hôn trước được không ạ?”
Hàn Thu chần chừ một lúc rồi hỏi: “Cậu có biết, năm đó…”
Lục Chính nở nụ cười đầy cởi mở, chẳng chút khúc mắc: “Con biết, không quan trọng, hiện giờ con chỉ muốn được ở bên cạnh Hoa Điêu, chăm sóc cô ấy.”
Nước mắt Hàn Thu lập tức rơi xuống, Nghê Cẩm Tường vỗ vỗ vai Lục Chính, liên tiếp gật đầu: “Được, được, đính hôn.”
Thái Dương hít một hơi thật dài, bật đèn, cầm bút lên, nhưng thật lâu vẫn không viết được chữ nào. Sợ những gì có thể viết ra quá hời hợt sơ sài…, còn những lời tận đáy lòng muốn nói, lại không thể viết lên mà gửi đi, ‘Hãy nhanh trở về, em rất nhớ anh.”
***
‘Rốt cuộc Hoa Điêu đã chọc giận Lục Chính’, Thái Dương kỳ quái mở to mắt nhìn hai người một trước một sau đi vào nhà mình, thầm nghĩ vậy.
Hoa Điêu buồn bực ngồi trong phòng ngủ không chịu ra, Lục Chính ngồi trên sofa phòng khách nói lời xin lỗi: “Ngày nghỉ cuối tuần, bị chúng tôi làm phiền rồi.”
Thái Dương mỉm cười ấm áp: “Hai người là người nhà, đừng khách khí như vậy.”
Lục Chính lau mồ hôi lấm tấm trên trán, thở dài một hơi, nhờ sự thân thiện của Thái Dương tâm trạng căng thẳng đã vơi đi không ít.
Thái Dương nhìn hắn thăm dò, Lục Chính siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ: “Hoa Điêu muốn chia tay.”
Thái Dương kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Chính dường như đang tìm cách đập tan cơn giận của Hoa Điêu: “Viêm Viêm tìm gặp Hoa Điêu, có lẽ đã nói mấy lời bừa bãi gì đó. Hoa Điêu liền dứt khoát đòi chia tay.”
Thái Dương đã hiểu ra, cái cô gái nóng nảy đầy kích động kia nhất định đã nói những lời khiến Hoa Điêu cảm thấy áp lực khó xử. Cô nhìn Lục Chính nháy nháy mắt, đưa tay làm động tác trấn an rồi cố ý nói thật to: “Tình cảm yếu ớt mong manh tới mức chỉ vì mấy lời không đáng quan tâm của người khác mà có thể nói chia tay, vậy thì chia tay thôi. Lục Chính anh đi trước đi, người như vậy không đáng lưu luyến.”
Lục Chính cũng vờ ra về, còn vô cùng chân thật gây ra tiếng động mở cửa thật lớn. Cửa phòng ngủ bên trong cứ như vậy lập tức bật ra, Hoa Điêu gương mặt đầy nước mắt chạy tới duỗi tay đấm vào ngực Lục Chính, Lục Chính một tay đóng cửa lại, một tay ôm Hoa Điêu vào lòng, nghiến răng giận dữ nói: “Còn càn quấy như vậy lần nữa, anh sẽ cho em ăn đòn một trận đó.”
“Lục Viêm Viêm nói em không xứng đáng với anh, nói sinh viên trong trường bàn tán sau lưng anh, nói ba mẹ anh rất đau lòng, không để ý tới anh nữa.” Hoa Điêu nức nở: “Em đòi chia tay là vì muốn tốt cho anh.”
Lục Chính siết chặt cánh tay giữ lấy Hoa Điêu: “Tốt với anh, thì đừng dọa anh nữa.”
Thái Dương nhìn thấy vậy không khỏi phì cười, Hoa Điêu lập tức đứng thẳng dậy, quay đầu lại bừng bừng nổi giận: “Cậu có còn là bạn thân của tớ không, tính kế sau lưng tớ.”
“Không tính kế, cậu có thể chạy ra nhanh vậy sao?” Thái Dương nhìn hai người họ, tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều: “Binh pháp Tôn tử có nói, thỉnh tướng không bằng kích tướng.”
Lục Chính đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Hoa Điêu: “Ba mẹ anh rất hiền, cả ngày làm bạn với thiên nhiên, độ lượng và thấu hiểu. Hai người biết em rồi, bảo mấy hôm nữa sẽ về đây thăm em.”
Hoa Điêu không dám tin hỏi: “Bọn họ biết em… tất cả mọi chuyện sao?”
Lục Chính đau lòng gật đầu: “Đừng ám ảnh những chuyện đau lòng đó nữa, anh ở đây, không ai có thể tổn thương em.”
Hoa Điêu theo thói quen áp mặt vào ngực Lục Chính, chợt nhớ ra Thái Dương đang đứng bên cạnh liền khựng lại.
Lục Chính và Thái Dương thấy vậy liền bật cười, Lục Chính đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Thái Dương là người nhà.”
Rốt cuộc Thái Dương cũng tỏ lòng thương xót đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Tối nay ở lại đây ăn cơm đi, tớ làm tôm rang muối và cá sốt chua ngọt.”
“Được!” Cả hai đồng loạt ho tô.
Buổi tối tụ họp còn có Sở Giới, Thẩm Thư và Lâm Hòa Khiêm, bọn họ vốn định gọi điện bảo Thái Dương ra ngoài ăn, cuối cùng bị trực tiếp mời đến nơi này. Lâm Hòa Khiêm dáng người mập mạp mặt mũi hiền lành, rất thích các món ăn ngon, nhìn thấy một bàn thức ăn liền mỉm cười tươi như hoa.
“Không ngờ còn có cả ‘lươn giòn núi, đúng là đầu bếp vĩ đại mà!” Lâm Hòa Khiêm ‘chậc chậc’ tấm tắc, nhanh chóng tìm một chỗ thoải mái nhất ngồi xuống.
“Đây là lươn sao?” Hoa Điêu kỳ lạ chỉ vào cái đĩa, những sợi màu nâu đen được chất thành hai khối, nhìn như hình núi đá, giữa hai ngọn núi có hai sợi giòn rụm bắc ngang qua giống cây cầu nhỏ. Trên đỉnh núi có đặt những sợi gừng như mái rơm che núi. Bên dưới đặt những lá mùi tây như cây xanh rậm rạp tươi tốt. Cherry đỏ cắt mỏng phần đầu đặt lên đỉnh mái rơm, nhìn vô cùng độc đáo bắt mắt.
lươn giòn đá
“Không phải, là nấm, dùng kéo cắt thành từng dây.” Thái Dương gọi mọi người ngồi vào bàn.
“Tôi thấy đây không phải đầu bếp mà là nghệ thuật gia.” Sở Giới than thở: “Không nỡ ăn.”
“Chuyện đó thì có gì kỳ lạ, phần lớn những đầu bếp tài giỏi của Trung Quốc đều là những ‘mỹ thực nghệ thuật gia’.” Lâm Hòa Khiêm từ từ thưởng thức từng món một, chậm rãi nói: “Từ xưa tới nay, ẩm thực Trung Quốc theo đuổi sự toàn vẹn, cầu kỳ. Sự tinh tế trong món ăn phải hội tụ đầy đủ hương, sắc, vị đến cách bày biện trang trí. Món ăn ngon phải có màu sắc đẹp, phải có hương thơm ngào ngạt, có vị ngon được chế biến từ nguyên liệu tươi, và cách trình bày thu hút ấn tượng.”
Hoa Điêu kinh ngạc: “Học vấn uyên thâm như vậy! Cháu luôn cho rằng liên quan tới ăn uống cũng chỉ có giảm cân.”
Thẩm Thư chậm rãi nói: “Kiến thức về ẩm thực có thể nói là vô cùng tận, xét về phân bố có ‘Bắc Trung Nam’, xét theo khẩu vị có ‘Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Sơn chua’, chủ yếu có bốn trường phái lớn là Tứ Xuyên, Sơn Đông, Giang Tô, Phúc Kiến. Nếu ăn theo mùa thì mùa đông hương vị thuần túy nồng đậm, mùa hè nhẹ loãng thanh mát, mùa đông thường ninh hầm, mùa hè thường rau trộn tươi non.”
“Đúng vậy, từ xa xưa người Trung Quốc đã hình thành vững chắc quan niệm ‘dân coi cái ăn là trời’, thế nên rất chú trọng đến nghiên cứu văn hóa ẩm thực, một lời khó mà nói hết. Cho dù dùng cái hương, sắc, vị, hình, như người ta thường nói cũng khó bao quát được.” Thái Dương bê ra cho mọi người thêm một bát canh ngêu cá chép.
Sở Giới húp một muỗng canh, thấy ngon miệng, vẻ mặt thầm tính toán gì đó đầy hứng thú: “Tôi chỉ thấy người Trung Quốc khá thông minh, biết làm thế nào để nhét nhân bánh vào bên trong. Người Mỹ không như vậy, họ để nhân bánh lộ hết ra ngoài, mọi người xem cái gì mà hamburger, hot dog, pizza.”
“Pizza là của người Ý làm.” Lâm Hòa Khiêm buồn cười sửa lại: “Nhưng suy cho cùng, người Mỹ mua thức ăn thật đơn giản: một túi bánh mì, một lon thức uống, một bao cà rốt, vài củ hành, thỉnh thoảng có người mua thêm ít thịt bò. Bọn họ rất hiếm khi sử dụng gia vị, chỉ có dầu trộn salad là được dùng nhiều nhất. Có người tổng kết đặc điểm của thức ăn Mỹ, một là sống, bít tết tái còn tơ máu; hai là lạnh, phàm là đồ uống gì cũng cho thêm đá; ba là ngọt. Cái này dĩ nhiên là do người Trung Quốc dựa trên khẩu vị của mình mà nhận xét, nhưng cũng không phải không đúng. Trên thực tế, người Mỹ ăn uống chú trọng dinh dưỡng chứ không phải khẩu vị, bình thường phần lớn người Mỹ cũng không biết nấu nướng.”
Thẩm Thư xới cho Sở Giới bát cơm thứ ba: “Ở Trung Quốc, bất kỳ bữa tiệc nào, bất kể mục đích là gì, cũng sẽ chỉ có một hình thức, đó là mọi người ngồi vây quanh lại chung một chỗ. Trong bữa tiệc sẽ dùng bàn tròn, hình thức này có thể giúp tạo nên bầu không khí đoàn kết, lịch sự, hứng thú. Những món ăn ngon được đặt ở vị trí giữa bàn, nó không chỉ để người ta thưởng thức nếm thử mà còn thể hiện tình cảm khi người ta gắp mời nhau.”
Sở Giới đột nhiên nói: “Khổng Bồi nói ở Mỹ, quán cà phê Vân Nam, trà Tứ Xuyên rất phổ biến, tiệm thức ăn nhanh McDonald cũng nhiều như mì Hà Nam ở Trung Quốc. Đến quán cà phê, uống một tách cà phê hơn một đô, ăn một cốc kem hai ba đô, kem Mỹ có thể nói là tuyệt nhất, đa dạng phong phú, bên trên có đủ các loại hạt giòn tan, rất ngon.”
Mọi người khựng lại không nói gì nhìn Sở Giới, bầu không khí đang náo nhiệt đột nhiên yên lặng, lộ ra vẻ quái dị.
Tất cả mọi người đều biết Khổng Bồi không thích ăn kem, người thích, là Thái Dương.
“Khổng Bồi đi Mỹ sao?” Hoa Điêu không nhịn được cất tiếng hỏi, thấy Thẩm Thư khẽ gật đầu, lại quay sang nhìn thấy Thái Dương vẫn là dáng vẻ tựa như không có gì xảy ra.
Lâm Hòa Khiêm vội tìm chuyện nói: “Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của bệnh viện là cử Khổng Bồi đi, huấn luyện xong sẽ trở về đảm nhiệm chức Phó viện trưởng. Nhưng tiểu tử đó nói trong nhà có chuyện không đi được, đến lúc bệnh viện chuyển lịch sang cho tôi, âu phục cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn lại đổi ý.”
Mọi người cười ầm lên nhìn vẻ mặt vờ tiếc nuối của Lâm Hòa Khiêm: “Âu phục của tôi và diễn thuyết đảm nhiệm chức viện trưởng gì đó vứt hết.”
Ánh mắt Thái Dương khẽ lay động, anh là hoảng hốt trốn bừa.
Ăn cơm xong, Sở Giới kéo Lục Chính, Hoa Điêu và Thẩm Thư chơi bài. Lúc Thái Dương thu dọn bát đũa, Lâm Hòa Khiêm đi tới giúp một tay.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Hòa Khiêm rốt cuộc cũng nói: “Đừng oán giận Khổng Bồi, cậu ấy cũng không dễ dàng gì.”
Thái Dương lắc đầu, sao cô có thể oán giận anh?
Lâm Hòa Khiêm có đôi tay mập mạp, không thon dài giống bàn tay Khổng Bồi, Thái Dương nghĩ tay như vậy cũng có thể làm phẫu thuật sao?
Lâm Hòa Khiêm thở dài, thấp giọng nói: “Khổng Bồi… rất yêu cháu, ngoài sức tưởng tượng.”
Thái Dương ngẩng đầu mỉm cười, trong đôi mắt to tròn long lanh những giọt nước, đôi đồng tử đen láy đầy trí tuệ, giọng nói trong veo: “Cháu biết ạ.”
Trong thời đại email chớp mắt đã tới, bức thư vẫn vượt ngàn dặm xa xôi đến tay cô, Thái Dương nhìn thấy bao nỗi nhớ mong anh gửi về đọng lại nơi dấu tay trên từng con chữ.
***
Lúc Bàng Đức nhấn chuông cửa cũng đã khá muộn. Mọi người đang ngồi ăn hoa quả, nhìn thấy Bàng Đức xách rượu đi vào, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái.
“Qua giờ cơm rồi.” Hoa Điêu và Bàng Đức đã biết nhau.
“Ăn rồi, tới đây xem bóng đá Châu Âu.” Bàng Đức chào hỏi từng người một, bộ dạng chẳng chút câu nệ, ra vào hoàn toàn tự do thoải mái.
Lục Chính khẽ hô một tiếng: “Barcelona đấu với Real Madrid! Hôm nay bị Hoa Điêu làm cho rối bời, quên mất chuyện quan trọng.”
Thái Dương tính tình trong sáng chẳng nghĩ ngợi gì phức tạp, nên không cảm thấy nửa đêm nửa hôm có người đàn ông mang rượu xuất hiện trước cửa nhà mình có gì đáng kinh ngạc, hơn nữa dáng vẻ Bàng Đức rất hào phóng thoải mái khiến người ta không thể nào bài xích được. Chẳng mấy chốc, bốn người đàn ông một chai rượu, thêm một ít xúc xích, vừa thưởng thức vừa xem tivi.
Sau đó, Hoa Điêu phát hiện Lục Chính và Lâm Hòa Khiêm thích đội áo trắng, còn Bàng Đức và Sở Giới thích đội sọc xanh đỏ.
“Có biết cầu thủ nào không?” Lục Chính mỉm cười quay đầu nhìn Hoa Điêu, ánh mắt đầy yêu chiều.
“Dạ có.” Hoa Điêu mím môi trả lời: “Biết một người, rất đẹp trai.”
Thấy mọi người quay lại nhìn mình, xấu hổ nói: “Vợ anh ta là Victoria.”
Tiếng cười nổi lên bốn phía, thì ra nói Beckham.
Lục Chính cảm khái: “Beckham đã là anh hùng tuổi xế chiều.”
Bàng Đức bĩu môi xem thường: “Beckham mùi hương son phấn quá nồng, không hoang dã ngỗ ngược, có điều sút phạt trực tiếp không tệ. Không như Ronaldinho, lối chơi đầy ngẫu hứng đá bóng như múa như say, mỗi trận là một điệu vũ mê ảo đầy cuồng dại với những pha đi bóng lắt léo, những kiểu lừa bóng đạt đến độ ‘đăng phong tháo cực’, một phù thủy chính hiệu trên sân cỏ. Sút phạt đầy tài năng, những pha quặt bóng vào những nơi không ai ngờ đến, có thể đưa trái bóng tới bất cứ vị trí nào.”
Sở Giới cũng thích Ronaldinho, nhưng lại có nguyên do khác: “Anh ta thân thiện hiền hòa, không tham công, là một người có nhân cách tốt.”
Mọi người thảo luận hồi lâu không thấy Hoa Điêu nói gì nữa, thì ra đã tựa người vào sofa phía sau Lục Chính ngủ thiếp đi, bàn tay vẫn nắm chặt tay Lục Chính. Lục Chính nhẹ nhàng gỡ ra, đặt Hoa Điêu nằm ngay lại, lấy một cái chăn mỏng cẩn thận đắp lên rồi nắm lấy tay cô.
Bàng Đức ở một bên nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau có chút sững người, quay đầu tìm Thái Dương, nhìn thấy Thái Dương ngồi một bên nhẹ giọng trò chuyện với Thẩm Thư. Lâm Hòa Khiêm theo ánh mắt hắn nhìn qua, nhìn Thái Dương, rồi nhìn Thẩm Thư, cuối cùng dời mắt đi không nói đi.
***
Tuy Nghê Cẩm Tường và Hàn Thu dạy cùng một trường với Lục Chính, nhưng vì không cùng chung học viện nên rất ít khi gặp mặt. Lúc Lục Chính nhìn thấy hai người đứng trước cửa văn phòng của mình cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh sau đó anh liền mỉm cười: “Tối nay không có lớp học, Hoa Điêu đi tìm Thái Dương rồi, chi bằng chúng ta đi ăn một bữa cơm được không ạ.” Lúc ba người ngồi vào chỗ, Nghê Cẩm Tường và Hàn Thu luôn chăm chú quan sát Lục Chính, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng và tín nhiệm.
“Gần đây Hoa Điêu khác trước rất nhiều, cũng gần gũi với chúng tôi hơn. Trước đây, nó không bao giờ chịu nói chuyện với ba mẹ.” Hàn Thu xúc động nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã giúp Hoa Điêu thay đổi, khiến nó cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.”
“Nhờ có Hoa Điêu, con mới biết được cuộc sống phong phú hạnh phúc đến vậy.” Vẻ mặt Lục Chính đầy chân thành: “Con phải cảm ơn hai người đã dưỡng dục Hoa Điêu.”
Nghê Cẩm Tường đầy trịnh trọng cất lời: “Tôi và bà xã mình tự nhận là người học nghệ thuật không phải kẻ tầm thường. Thế nhưng thời điểm Hoa Điêu cần chúng tôi nhất, chúng tôi lại chỉ có thể cho nó những lời răn dạy, quở mắng và trách móc. Lúc đó, phải kèm cặp rất nhiều sinh viên, cả ngày đều là công việc, không có tâm tư phân tích rốt cuộc thời kỳ trưởng thành Hoa Điêu đã chịu nhiều khốn khổ thế nào, cậu đã bù đắp lại cho nó những gì chúng tôi bỏ lỡ.”
Lục Chính mỉm cười: “Còn có chuyện này con muốn xin ý kiến bác, cuối tháng này ba mẹ con trở về, đúng lúc ngay dịp sinh nhật của Hoa Điêu, giờ mà kết hôn thì có chút vội vàng, vậy… có thể đính hôn trước được không ạ?”
Hàn Thu chần chừ một lúc rồi hỏi: “Cậu có biết, năm đó…”
Lục Chính nở nụ cười đầy cởi mở, chẳng chút khúc mắc: “Con biết, không quan trọng, hiện giờ con chỉ muốn được ở bên cạnh Hoa Điêu, chăm sóc cô ấy.”
Nước mắt Hàn Thu lập tức rơi xuống, Nghê Cẩm Tường vỗ vỗ vai Lục Chính, liên tiếp gật đầu: “Được, được, đính hôn.”