Chương 13: Xuất viện
Lưu Trạch Dương nhìn đến Bạch Hân Nghiên tựa người ngoài cửa, cúi mặt xuống đất. Anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Anh đưa khăn tay cho cô, cô cũng không khách khí mà nhận lấy.
Mấy ngày qua, Bạch Hân Nghiên cũng nói hết lời rồi nhưng cũng không thể đuổi Lưu Trạch Dương đi. Bạch Hân Nghiên cũng hiểu rõ Lưu Trạch Dương là một người cứng đầu, lại càng hiểu rõ tính chất công việc của mình rất khó để chăm sóc Tô Uyển Cầm nên cuối cùng cũng đồng ý để Lưu Trạch Dương chăm sóc Tô Uyển Cầm.
Lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào, trò chuyện với Tô Uyển Cầm. Tô Uyển Cầm ngủ rồi, Bạch Hân Nghiên mới rời đi, ánh mắt thêm một chút ngưng đọng. Nhìn đến bên ngoài đã nhiều thêm một Trần Bác Văn, Bạch Hân Nghiên cũng không nhiều lời, ra hiệu cho 2 người bọn họ đi ra cầu thang thoát hiểm nói chuyện.
Mà Trần Bác Văn tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng là có chút trùng hợp. Hôm đó, Trần Bác Văn đến nhà Lưu Trạch Dương ăn ké như bình thường, thì thấy một sàn nhà loang lổ vết máu. Lúc đó hắn thực sự bị dọa tới. Mà lúc đó Lưu Trạch Dương cũng từ phòng Tô Uyển Cầm đi xuống. Hắn gặng hỏi anh mãi mới nhận được câu trả lời.
Lại nhìn đến tập tài liệu dày trên bàn có hai chữ Tô Uyển Cầm, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cầm lên đọc. Đọc xong rồi, thực sự có chút đau lòng. Mấy hôm nay, hắn cũng thường tới đây xem tình huống của cô. Hôm nay nhận được tin cũng vội vàng chạy tới. Hắn biết bản thân đối với Uyển Cầm không bình thường, nhưng hắn cũng mặc kệ.
***
Bạch Hân Nghiên đứng nơi cửa cầu thang thoát hiểm, nhìn đến hai người con trai đang tựa vào tường trước mặt nhẹ giọng nói.
"Chướng ngại giao tiếp, tư duy trì độn, có khuynh hướng tự làm đau bản thân. Tình hình càng ngày càng tệ. Lưu Trạch Dương, tôi đã đồng ý để cậu chăm sóc con bé, nhưng tình hình này, tôi nghĩ cậu..."
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Giọng nói tràn đầy tự tin cùng quyết đoán mười phần. Trần Bác Văn liếc nhìn anh một chút rồi lại cúi mặt xuống nhìn mặt đất, không bàn luận gì.
"Được rồi."
Bạch Hân Nghiên thở dài một hơi, bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi.
***
Hai ngày sau, tình hình Tô Uyển Cầm ổn định rồi, Lưu Trạch Dương cho Tô Uyển Cầm xuất viện, mang cô về nhà. Mấy ngày này nhà Vương Loan có việc nên không thể ở lại, chỉ có đầu bếp cùng giúp việc theo giờ, nên căn nhà to lớn chỉ có cô và anh. Anh đi vào phòng bếp, rót cho cô một cốc nước. Vết máu trên sàn nhà đã được chùi rửa sạch sẽ, nhìn không ra dấu vết gì. Nếu như không phải nhìn đến cô một thân tiều tụy ngồi cuộn tròn nơi sofa phòng khách anh sẽ tưởng như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Đưa cốc nước cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh. Không khí có chút xấu hổ quỷ dị. 3 tháng nay, đều là cô chủ động nói chuyện trước với anh. Bây giờ cô ngồi im lặng như vậy, anh thật sự không quen. Nhưng dù sao anh cũng đã đem cô về đây rồi, mà cô lúc này cũng không giống cô của quá khứ, anh làm quen lại lần nữa cũng không có gì đáng ngại.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi rồi, cô nói muốn đi tắm. Anh cũng không nghĩ nhiều, giữ tay cô lại, dùng nilon quấn quanh miệng vết thương, thấy cô không giãy giụa mà an tĩnh cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm mới yên tâm. Đang dọn một chút bát đũa trên bàn thì nhận được điện thoại. Là Bạch Hân Nghiên gọi tới.
"Tiểu Cầm đang làm gì vậy? Hôm nay con bé thế nào?"
Bạch Hân Nghiên cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề.
"Cô ấy đang tắm. Ngày hôm nay ngoài câu muốn đi tắm ra thì không nói câu gì?"
"Cậu không ở cạnh con bé?"
Thanh âm Bạch Hân Nghiên cao lên, có thể nghe rõ ràng có chút lo lắng.
"Cô ấy tắm rửa thì cần tôi ở cạnh làm gì?"
"Cậu nghe kỹ lời tôi nói. Hiện tại lập tức đến phòng tắm, nhớ mang theo chìa khóa, khẳng định cửa đã bị khóa rồi. Gọi điện cho bác sĩ đến đi. Tôi sẽ đến ngay."
Cúp vội điện thoại, Lưu Trạch Dương vội chạy lên phòng tắm. Anh chạm tay vào tay nắm cửa, thật sự đã bị khóa rồi. Anh đập cửa gọi cô vài tiếng nhưng không nhận được chút đáp lại nào, chỉ có không khí im lặng đến đáng sợ. Đúng lúc này thì trong nhà tắm truyền đến tiếng thủy tinh rơi vỡ, lòng anh như lửa đốt. Anh không còn tâm tư nào mà tìm chìa khóa nữa, vội vàng đạp cửa xông vào.
Nhìn đến tình cảnh bên trong anh thật sự bị dọa sợ rồi. Cô ngồi ngơ ngác trong bồn tắm, vết thương trên cổ tay may mắn không bị cô kéo ra, nhưng vì ngâm nước mà cũng đã có chút sưng nề. Còn lòng bàn tay cô lại đang cầm một mảnh thủy tinh, cắt đến huyết nhục mơ hồ, nước tắm cũng nhuộm đỏ rồi. Anh vội vàng bế cô lên, rút vội khăn mặt từ trên giá, buộc lại vết thương rồi gọi điện cho bác sĩ.
Lúc nãy lúc anh buộc tạm vết thương cho cô đã phát hiện cô cũng không mất máu quá nghiêm trọng, nhưng nhìn đến cô một chút biểu tình đau đớn cũng không có, không hiểu sao lại có chút sinh khí. "Cô thật sự muốn chết đến vậy sao?"
Lão Trương là bác sĩ riêng của Thái gia, nhận được điện thoại của Lưu Trạch Dương vội vàng chạy đến. Thấy Tô Uyển Cầm như vậy cũng không hỏi nhiều, cúi đầu xử lý vết thương. Vết thương dùng thủy tinh cắt vốn đã khó xử lý, lại còn ngâm nước khiến nó quả thực nhìn không nổi. Nhưng mà người đang bị băng bó nằm trên giường, một chút biểu tình cũng không có, dường như cô thực sự...không hề có cảm giác đau vậy.
Ngay cả lão Trương cũng kinh ngạc nhìn cô một chút. Cắt bàn tay thành như vậy, cộng thêm vết thương trên cổ tay, lại còn là con gái, mà một chút biểu tình đều không thể hiện vẫn là lần đầu tiên lão nhìn thấy. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt không chút tiêu cự của cô, lão Trương đã ẩn ẩn biết được cái gì.
Xử lý xong xuôi, Lưu Trạch Dương tiễn lão Trương ra cửa, thấp giọng nói.
"Chuyện này phiền bác giữ bí mật."
"Tôi hiểu rồi."
Lão Trương gật đầu, cấp cậu một câu trả lời. Có thể ở Lưu gia lâu như vậy, ông đương nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
"Cảm ơn bác"
"Cô gái này e là tinh thần có chút không ổn, cậu có lẽ nên tìm người kiểm tra một chút." Lão Trương do dự một chút rồi vẫn quyết định nhiều lời.
Hai người lâm vào trầm mặc, đúng lúc này chuông cửa vang lên. Người tới là Bạch Hân Nghiên. Nhìn đến người tới, lão Trương coi như là hiểu rõ, cũng không nhiều lời mà rời đi.
Mấy ngày qua, Bạch Hân Nghiên cũng nói hết lời rồi nhưng cũng không thể đuổi Lưu Trạch Dương đi. Bạch Hân Nghiên cũng hiểu rõ Lưu Trạch Dương là một người cứng đầu, lại càng hiểu rõ tính chất công việc của mình rất khó để chăm sóc Tô Uyển Cầm nên cuối cùng cũng đồng ý để Lưu Trạch Dương chăm sóc Tô Uyển Cầm.
Lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào, trò chuyện với Tô Uyển Cầm. Tô Uyển Cầm ngủ rồi, Bạch Hân Nghiên mới rời đi, ánh mắt thêm một chút ngưng đọng. Nhìn đến bên ngoài đã nhiều thêm một Trần Bác Văn, Bạch Hân Nghiên cũng không nhiều lời, ra hiệu cho 2 người bọn họ đi ra cầu thang thoát hiểm nói chuyện.
Mà Trần Bác Văn tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng là có chút trùng hợp. Hôm đó, Trần Bác Văn đến nhà Lưu Trạch Dương ăn ké như bình thường, thì thấy một sàn nhà loang lổ vết máu. Lúc đó hắn thực sự bị dọa tới. Mà lúc đó Lưu Trạch Dương cũng từ phòng Tô Uyển Cầm đi xuống. Hắn gặng hỏi anh mãi mới nhận được câu trả lời.
Lại nhìn đến tập tài liệu dày trên bàn có hai chữ Tô Uyển Cầm, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cầm lên đọc. Đọc xong rồi, thực sự có chút đau lòng. Mấy hôm nay, hắn cũng thường tới đây xem tình huống của cô. Hôm nay nhận được tin cũng vội vàng chạy tới. Hắn biết bản thân đối với Uyển Cầm không bình thường, nhưng hắn cũng mặc kệ.
***
Bạch Hân Nghiên đứng nơi cửa cầu thang thoát hiểm, nhìn đến hai người con trai đang tựa vào tường trước mặt nhẹ giọng nói.
"Chướng ngại giao tiếp, tư duy trì độn, có khuynh hướng tự làm đau bản thân. Tình hình càng ngày càng tệ. Lưu Trạch Dương, tôi đã đồng ý để cậu chăm sóc con bé, nhưng tình hình này, tôi nghĩ cậu..."
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Giọng nói tràn đầy tự tin cùng quyết đoán mười phần. Trần Bác Văn liếc nhìn anh một chút rồi lại cúi mặt xuống nhìn mặt đất, không bàn luận gì.
"Được rồi."
Bạch Hân Nghiên thở dài một hơi, bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi.
***
Hai ngày sau, tình hình Tô Uyển Cầm ổn định rồi, Lưu Trạch Dương cho Tô Uyển Cầm xuất viện, mang cô về nhà. Mấy ngày này nhà Vương Loan có việc nên không thể ở lại, chỉ có đầu bếp cùng giúp việc theo giờ, nên căn nhà to lớn chỉ có cô và anh. Anh đi vào phòng bếp, rót cho cô một cốc nước. Vết máu trên sàn nhà đã được chùi rửa sạch sẽ, nhìn không ra dấu vết gì. Nếu như không phải nhìn đến cô một thân tiều tụy ngồi cuộn tròn nơi sofa phòng khách anh sẽ tưởng như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Đưa cốc nước cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh. Không khí có chút xấu hổ quỷ dị. 3 tháng nay, đều là cô chủ động nói chuyện trước với anh. Bây giờ cô ngồi im lặng như vậy, anh thật sự không quen. Nhưng dù sao anh cũng đã đem cô về đây rồi, mà cô lúc này cũng không giống cô của quá khứ, anh làm quen lại lần nữa cũng không có gì đáng ngại.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi rồi, cô nói muốn đi tắm. Anh cũng không nghĩ nhiều, giữ tay cô lại, dùng nilon quấn quanh miệng vết thương, thấy cô không giãy giụa mà an tĩnh cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm mới yên tâm. Đang dọn một chút bát đũa trên bàn thì nhận được điện thoại. Là Bạch Hân Nghiên gọi tới.
"Tiểu Cầm đang làm gì vậy? Hôm nay con bé thế nào?"
Bạch Hân Nghiên cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề.
"Cô ấy đang tắm. Ngày hôm nay ngoài câu muốn đi tắm ra thì không nói câu gì?"
"Cậu không ở cạnh con bé?"
Thanh âm Bạch Hân Nghiên cao lên, có thể nghe rõ ràng có chút lo lắng.
"Cô ấy tắm rửa thì cần tôi ở cạnh làm gì?"
"Cậu nghe kỹ lời tôi nói. Hiện tại lập tức đến phòng tắm, nhớ mang theo chìa khóa, khẳng định cửa đã bị khóa rồi. Gọi điện cho bác sĩ đến đi. Tôi sẽ đến ngay."
Cúp vội điện thoại, Lưu Trạch Dương vội chạy lên phòng tắm. Anh chạm tay vào tay nắm cửa, thật sự đã bị khóa rồi. Anh đập cửa gọi cô vài tiếng nhưng không nhận được chút đáp lại nào, chỉ có không khí im lặng đến đáng sợ. Đúng lúc này thì trong nhà tắm truyền đến tiếng thủy tinh rơi vỡ, lòng anh như lửa đốt. Anh không còn tâm tư nào mà tìm chìa khóa nữa, vội vàng đạp cửa xông vào.
Nhìn đến tình cảnh bên trong anh thật sự bị dọa sợ rồi. Cô ngồi ngơ ngác trong bồn tắm, vết thương trên cổ tay may mắn không bị cô kéo ra, nhưng vì ngâm nước mà cũng đã có chút sưng nề. Còn lòng bàn tay cô lại đang cầm một mảnh thủy tinh, cắt đến huyết nhục mơ hồ, nước tắm cũng nhuộm đỏ rồi. Anh vội vàng bế cô lên, rút vội khăn mặt từ trên giá, buộc lại vết thương rồi gọi điện cho bác sĩ.
Lúc nãy lúc anh buộc tạm vết thương cho cô đã phát hiện cô cũng không mất máu quá nghiêm trọng, nhưng nhìn đến cô một chút biểu tình đau đớn cũng không có, không hiểu sao lại có chút sinh khí. "Cô thật sự muốn chết đến vậy sao?"
Lão Trương là bác sĩ riêng của Thái gia, nhận được điện thoại của Lưu Trạch Dương vội vàng chạy đến. Thấy Tô Uyển Cầm như vậy cũng không hỏi nhiều, cúi đầu xử lý vết thương. Vết thương dùng thủy tinh cắt vốn đã khó xử lý, lại còn ngâm nước khiến nó quả thực nhìn không nổi. Nhưng mà người đang bị băng bó nằm trên giường, một chút biểu tình cũng không có, dường như cô thực sự...không hề có cảm giác đau vậy.
Ngay cả lão Trương cũng kinh ngạc nhìn cô một chút. Cắt bàn tay thành như vậy, cộng thêm vết thương trên cổ tay, lại còn là con gái, mà một chút biểu tình đều không thể hiện vẫn là lần đầu tiên lão nhìn thấy. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt không chút tiêu cự của cô, lão Trương đã ẩn ẩn biết được cái gì.
Xử lý xong xuôi, Lưu Trạch Dương tiễn lão Trương ra cửa, thấp giọng nói.
"Chuyện này phiền bác giữ bí mật."
"Tôi hiểu rồi."
Lão Trương gật đầu, cấp cậu một câu trả lời. Có thể ở Lưu gia lâu như vậy, ông đương nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
"Cảm ơn bác"
"Cô gái này e là tinh thần có chút không ổn, cậu có lẽ nên tìm người kiểm tra một chút." Lão Trương do dự một chút rồi vẫn quyết định nhiều lời.
Hai người lâm vào trầm mặc, đúng lúc này chuông cửa vang lên. Người tới là Bạch Hân Nghiên. Nhìn đến người tới, lão Trương coi như là hiểu rõ, cũng không nhiều lời mà rời đi.