Chương 32: Có thù tất báo
Đồ ăn chưa kịp nuốt đã bị nghẹn lại ở cổ họng. Thiên Kim ho đến đỏ mặt. Cảm giác có bốn người nhưng từ miệng Tiêu Quân phun ra giống như cô làm chuyện xấu.
Lâm Thắng ở bên cạnh vỗ lưng Thiên Kim:
“Em không sao chứ?’
“Sao em phải trốn hắn? Sao hắn gọi em là dì nhỏ? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Chuyện này dài lắm. Em kể sau…”
Bà Hoàng dù không thích lắm đứa cháu trai bất đắc dĩ này nhưng không muốn ảnh hưởng đến Thiên Thanh đành chào hỏi một tiếng:
“Tiêu Quân, cháu cũng ở đây? Hôm nay ông với bà đây nên con bé Thiên Kim xin nghỉ làm. Sẵn đây giới thiệu với cháu, người này là Lâm Thắng, sắp kết hôn với dì nhỏ của cháu. Theo lý mà nói cháu phải gọi bằng dượng.”
Tiêu Quân cười khẩy: “À thì ra là “dượng". Vậy phiền dượng qua bên kia ngồi một chút.”
Lâm Thắng đứng dậy: “Dì? Dượng? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Thiên Kim em giải thích một chút.”
Lâm Thắng có chút kích động. Nhưng vì Thiên Kim kéo tay của Lâm Thắng. Anh đành nhịn một chút. Dù thế nào, anh cũng muốn quay lại với cô. Không thể làm cô khó xử.
Bà Hoàng nói: “Đây là con trai của anh rể Thiên Kim. Nên gọi bằng dì. Kim nó không nói với con sao?”
Lâm Thắng như bị đóng bằng, trong đầu sắp xếp lại mối quan hệ của 3 người bọn họ.
Tiêu Quân ngồi xuống, nhìn thấy 4 người vẫn đứng yên hắn lên tiếng:
“Còn không mau ngồi?”
Nhà Thiên Kim đúng là không muốn đắc tội với đứa cháu trai này nên chỉ có thể thuận theo hắn.
Bữa ăn vốn dĩ đang rất vui bỗng im lặng. Không ai nói gì với nhau, không khí gượng gạo vô cùng.
Bà Hoàng xóa bỏ bầu không khí này bằng câu hỏi.
“Thiên Kim, công việc ổn không con?”
“Dạ ổn!”
“Sếp của con thế nào? Mẹ thấy ngay cả trong lúc mơ màng con cũng nói gọi sếp. Nếu tên sếp khó tính quá thì chuyển sang công ty khác đi con.”
Hoàng Thiên Kim nghe đến đây lập tức họ sặc sụa.
Ông Hoàng còn nói thêm vào.
“Loại sếp kiểu gì mà khiến con phải ám ảnh lúc ngủ luôn vậy?”
Cô xua tay, dĩ nhiên không thể nào nói cho bọn họ biết người đang ngồi cạnh chính là sếp. Là tên cháu trai bất đắc dĩ của cha mẹ cô được.
“Không có. Sếp đối với con rất tốt.”
Nói đến đây mà Thiên Kim nghẹn lại. Phải uống một ngụm nước mới thở được.
Tiêu Quân ngồi ở bên cạnh không nói, tay hắn để xuống bàn đặt lên đùi cô. Khóe miệng khẽ giương lên, gương mặt hiện lên nụ cười xấu xa.
Thiên Kim đẩy tay hắn ra. Nếu còn ở đây không biết hắn sẽ còn nói gì nữa.
“Nếu dì nhỏ thấy khó khăn trong công việc. Tôi có thể sắp xếp một chút cho dì.”
Bà Hoàng nghe vậy liền bảo: “Thật vậy thì tốt quá!”
“Không tốt!”, Thiên Kim nghe được trong câu nói của hắn không có ý nào là tốt cả. Nếu còn ở đây, không biết cái miệng kia có thể phát ngôn ra cái gì nữa. Cha mẹ cô sẽ tăng huyết áp nhập viện mất.
Thiên Kim đứng dậy giả vờ nhìn điện thoại.
“Cha mẹ, công ty đột nhiên có việc. Con phải đi. Lâm Thắng phiền anh đưa cha mẹ em về giúp.”
Ông Hoàng khó hiểu:
“Vội thế sao?”
Vừa quay sang, Thiên Kim như có ai gắn tên lửa sau lưng đùng một cái đã biến mất.
Tiêu Quân sau đó đứng dậy: “Không phiền, cháu còn có việc.”
Chân dài sải bước. Nếu hắn không đuổi kịp Dì nhỏ. Đừng gọi hắn là Tiêu Quân nữa.
…
“Dì nhỏ cùng cháu trai là mối quan hệ gì?”
Thiên Kim càng nghĩ càng thấy phức tạp. Thiên Kim chạy được một lúc mới quay đầu lại nhìn ra phía sau. Xác định không có ai đuổi theo mới dừng lại hít thở. Cuối cùng cũng thoát khỏi ác ma kia.
Trốn một lúc không trốn được cả đời, ở công ty cũng gặp. Nghỉ làm cũng gặp. Còn về nhà cũng gặp sao? Nghĩ đến tối nay, Thiên Kim hoảng sợ, cô ra công viên một mình ngồi hít thở.
Mới ngồi có một lúc mà trời đã sập tối.
Điện thoại của Thiêm Kim không ngừng reo lên. Là mẹ của cô gọi.
“Kim Kim, đã xong việc chưa? Con còn không mau đến Tiêu gia? Bữa tiệc sắp bắt đầu.”
“Bữa tiệc? Sao chị nói cùng ăn cơm?”
“Đúng vậy. Là ăn cơm cùng nhiều người. Ở đây còn có bạn của Tiêu Hoàng. Chị con sợ cha mẹ ngại nên nói vậy. Gọi cho Tiêu Quân không được, gọi con cũng không được. Chị con buồn lắm. Con tranh thủ xong việc đến ngay nha!”
“Dạ.”
Thiên Kim đứng dậy, nến đã không có Tiêu Quân thì tranh thủ đến một chút.
…
[Tiêu Gia]
Bữa tiệc chị cô nói đơn giản được trang trí khá trang trọng. Có hoa tươi và nến. Thức ăn là do đầu bếp 5 sao làm.
Có phục vụ lên món thường xuyên. Còn có một tháp nước tự chọn.
Thiên Kim vừa đến, chị cô đã ra đón.
Hôm nay chị mặc một bộ đầm trắng giấu bụng. Gương mặt lúc nào cũng có nụ cười.
“Thiên Kim em đến trễ vậy? Em xem có đông vui không?”
Thiên Kim gật đầu.
“Đều là anh Hoàng làm cho chị. Ảnh nói muốn thông báo tin vui trước đám cưới.”
Tự nhiên chị cô lấy tay lau nước mắt.
“Chị, chị đừng khóc.”
“Thiên Kim. Chị thật sự hạnh phúc. Chị cũng mong em sẽ nhanh chóng kết hôn rồi hạnh phúc như chị.”
Thiên Kim do dự, cái thật sự hạnh phúc là lừa gạt nhau sao?
“Chị, nếu anh rể có phụ nữ bên ngoài thì sao?”
Chị cô nhíu mày: “Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”
Thiên Kim hình như có chút vô duyên khi phá hỏng tâm trạng của chị mình. Nhưng cô không nhịn được.
“Chị, em…”
Thiên Thanh nắm tay Thiên Kim: “Thiên Kim, chị biết em đang nghĩ gì. Ngay từ đầu đến với nhau, chị biết chị và anh ấy không cùng tầng lớp. Nhưng chị muốn thử trèo cao xem sao. Rốt cuộc, cho dù anh ấy có bao nhiêu người ở bên ngoài vẫn chọn lấy chị. Còn muốn có con với chị. Em nghĩ xem chứng tỏ anh ấy yêu chị thế nào?”
“Chị…”
“Thôi mau vào trong. Anh Hoàng chắc đợi chị lâu rồi á!”
Từ miệng của chị cô, ông Hoàng như được tẩy trắng hoàn toàn. Nếu cô còn tiếp tục nữa, chẳng khác nào kẻ phá hoại.
Lúc đi vào bên trong, Thiên Kim thấy Tiêu Quân đang nói gì đó với cha mẹ. Sắc mặt cô bỗng chốc tái xanh, cô đi như chạy đến.
“Cha mẹ con đến trễ.”
Tiêu Quân quay sang chào Thiên Kim: “Á xin chào Dì nhỏ. Dì hết xong việc rồi ư?”
Bà Hoàng kéo tay cô: “Con gái mẹ nghe Tiêu Quân kể hết rồi.”
Nghe đến đây, Thiên Kim đứng không vững nữa.
“Sếp con là người tính tình ngang tàn, độc ác, còn bóc lột như vậy. Lương cao thế nào mẹ cũng không cho con làm nữa đâu. Xin nghỉ đi con.”
“Mẹ không có vậy đâu. Sếp rất tốt. Không có!”
“Dì nhỏ sợ ông bà lo nên mới nói như vậy.”
“Anh im đi!”
Vừa hét lên đã bị ông Hoàng dạy dỗ: “Thiên Kim, không được lớn tiếng như vậy. Dù sao thằng bé chỉ muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt?”
Thiên Kim hận không thể tát cho tên trước mặt mấy cái.
Đúng lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn về sân khấu, ông Hoàng nắm tay chị cô bước lên tuyên bố lý do buổi lên.
Nam nhân bên cạnh không chớp mắt nhìn cô chăm chú, khi chạm vào ánh mắt cô, Tiêu Quân cười khẽ, khóe miệng hướng về phía cô làm thành động tác hôn môi.
“Chết tiệt!”
“Thiên Kim, im lặng một chút!”, bà Hoàng nhắc nhở.
Tiêu Quân thấy bà Hoàng đang nhìn bọn họ, hắn giở vờ làm rơi ly rượu:
“Xin phép con uống hơi nhiều lên phòng trước!”
Bà Hoàng gật đầu, hắn đi được vài bước như sắp ngã. Bà đành bảo Thiên Kim đỡ hắn.
Thiên Kim nhất quyết không chịu. Thì đến lúc này, hai ông bà được mời lên sân khấu.
“Mẹ không cần biết. Mau đưa cháu của con về phòng cẩn thận. Vì chị con.”
Nghe đến 3 chữ “vì chị con", Thiên Kim bất đắc dĩ phải làm theo.
Hắn tuỳ ý khoác tay qua vai cô, tay còn ôm eo cô lảo đảo bước đi.
Hai người đi lên lầu hai. Gần đến phòng, Thiên Kim mới giơ chân lên giẫm mạnh vào chân Tiêu Quân:
“Anh còn định giả vờ đến khi nào?”
“Dì nhỏ lật lọng, nói dối, chuyện gì cũng dám làm.”
Hắn nói xong dùng tay mở cửa kéo Thiên Kim vào bên trong:
“Dì nhỏ biết tôi đóng kịch. Dì cũng theo tôi lên đây.”
“Anh còn nói gì với cha mẹ của tôi nữa…”
Tiêu Quân tiến lên, cơ thể hai người rất nhanh tiếp xúc với nhau, Thiên Kim muốn vượt qua chạy đi. Nhưng Tiêu Quân vươn tay khóa chặt bả vai cô:
“Dì thật sự muốn biết sao còn chạy?”
“Anh muốn làm gì?”
“Dì nhỏ, tôi nói với bọn họ chúng ta đã hôn nhau.”
“Tránh ra!”
Nếu hắn nói như vậy, cha cô đã đánh chết hắn từ lâu rồi.
“Dì nhỏ, lúc tôi sai có thể nói ra những chuyện không nên nói. Làm những chuyện không nên làm. Chẳng hạn như gọi người tình của ba tôi đến xem ba tôi và mẹ hai vui vẻ thế nào.”
Thiên Kim nghe mà thất kinh, cô trợn mắt: “Tiêu Quân, có phải anh bị điên rồi không?”
Tiêu Quân đột nhiên đẩy cô lên giường, thân hình cao lớn ép cô nằm xuống. Nụ hôn mãnh liệt mà triền miên cạy mở khớp hàm Thiên Kim.
Môi lưỡi nóng bỏng khiến cô không thể chống đỡ, cô muốn nghiêng đầu né tránh nhưng cằm đã bị giữ chặt, hai tay bị khoá ở đỉnh đầu. Lúc này toàn bộ trọng lực cơ thể của Tiêu Quân như trấn giữ.
Hắn hôn xong nằm gục trên người cô, giọng hắn trở nên khàn khàn.
“Dì nhỏ, dám nói dối tôi đi nối lại tình xưa với người cũ. Tôi cũng sẽ tán thành ba tôi nói lại tình cũ với người yêu cũ. Không những vậy, dì còn đi nói xấu sếp là tôi nữa. Dì thì hay rồi… Dì nhỏ, Tiêu Quân tôi tính tình không tốt. Có có thù tất báo. Dì mau ra đây xem kịch hay đi.”
Tiêu Quân đứng dậy khóa Thiên Kim vào trong lòng. Sau đó mang cô đến cửa sổ lớn nhìn xuống sân. Tiêu Quân chỉ tay vào người đàn bà mặc váy đỏ ở bên dưới:
“Dì chờ xem kịch hay nhé!”
“Tiêu Quân, rốt cuộc tại sao? Tại sao phải làm như vậy?”
“Chẳng phải dì cũng định tố cáo ba tôi với mẹ hai sao? Tôi đây là giúp dì một chút!”
Lâm Thắng ở bên cạnh vỗ lưng Thiên Kim:
“Em không sao chứ?’
“Sao em phải trốn hắn? Sao hắn gọi em là dì nhỏ? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Chuyện này dài lắm. Em kể sau…”
Bà Hoàng dù không thích lắm đứa cháu trai bất đắc dĩ này nhưng không muốn ảnh hưởng đến Thiên Thanh đành chào hỏi một tiếng:
“Tiêu Quân, cháu cũng ở đây? Hôm nay ông với bà đây nên con bé Thiên Kim xin nghỉ làm. Sẵn đây giới thiệu với cháu, người này là Lâm Thắng, sắp kết hôn với dì nhỏ của cháu. Theo lý mà nói cháu phải gọi bằng dượng.”
Tiêu Quân cười khẩy: “À thì ra là “dượng". Vậy phiền dượng qua bên kia ngồi một chút.”
Lâm Thắng đứng dậy: “Dì? Dượng? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Thiên Kim em giải thích một chút.”
Lâm Thắng có chút kích động. Nhưng vì Thiên Kim kéo tay của Lâm Thắng. Anh đành nhịn một chút. Dù thế nào, anh cũng muốn quay lại với cô. Không thể làm cô khó xử.
Bà Hoàng nói: “Đây là con trai của anh rể Thiên Kim. Nên gọi bằng dì. Kim nó không nói với con sao?”
Lâm Thắng như bị đóng bằng, trong đầu sắp xếp lại mối quan hệ của 3 người bọn họ.
Tiêu Quân ngồi xuống, nhìn thấy 4 người vẫn đứng yên hắn lên tiếng:
“Còn không mau ngồi?”
Nhà Thiên Kim đúng là không muốn đắc tội với đứa cháu trai này nên chỉ có thể thuận theo hắn.
Bữa ăn vốn dĩ đang rất vui bỗng im lặng. Không ai nói gì với nhau, không khí gượng gạo vô cùng.
Bà Hoàng xóa bỏ bầu không khí này bằng câu hỏi.
“Thiên Kim, công việc ổn không con?”
“Dạ ổn!”
“Sếp của con thế nào? Mẹ thấy ngay cả trong lúc mơ màng con cũng nói gọi sếp. Nếu tên sếp khó tính quá thì chuyển sang công ty khác đi con.”
Hoàng Thiên Kim nghe đến đây lập tức họ sặc sụa.
Ông Hoàng còn nói thêm vào.
“Loại sếp kiểu gì mà khiến con phải ám ảnh lúc ngủ luôn vậy?”
Cô xua tay, dĩ nhiên không thể nào nói cho bọn họ biết người đang ngồi cạnh chính là sếp. Là tên cháu trai bất đắc dĩ của cha mẹ cô được.
“Không có. Sếp đối với con rất tốt.”
Nói đến đây mà Thiên Kim nghẹn lại. Phải uống một ngụm nước mới thở được.
Tiêu Quân ngồi ở bên cạnh không nói, tay hắn để xuống bàn đặt lên đùi cô. Khóe miệng khẽ giương lên, gương mặt hiện lên nụ cười xấu xa.
Thiên Kim đẩy tay hắn ra. Nếu còn ở đây không biết hắn sẽ còn nói gì nữa.
“Nếu dì nhỏ thấy khó khăn trong công việc. Tôi có thể sắp xếp một chút cho dì.”
Bà Hoàng nghe vậy liền bảo: “Thật vậy thì tốt quá!”
“Không tốt!”, Thiên Kim nghe được trong câu nói của hắn không có ý nào là tốt cả. Nếu còn ở đây, không biết cái miệng kia có thể phát ngôn ra cái gì nữa. Cha mẹ cô sẽ tăng huyết áp nhập viện mất.
Thiên Kim đứng dậy giả vờ nhìn điện thoại.
“Cha mẹ, công ty đột nhiên có việc. Con phải đi. Lâm Thắng phiền anh đưa cha mẹ em về giúp.”
Ông Hoàng khó hiểu:
“Vội thế sao?”
Vừa quay sang, Thiên Kim như có ai gắn tên lửa sau lưng đùng một cái đã biến mất.
Tiêu Quân sau đó đứng dậy: “Không phiền, cháu còn có việc.”
Chân dài sải bước. Nếu hắn không đuổi kịp Dì nhỏ. Đừng gọi hắn là Tiêu Quân nữa.
…
“Dì nhỏ cùng cháu trai là mối quan hệ gì?”
Thiên Kim càng nghĩ càng thấy phức tạp. Thiên Kim chạy được một lúc mới quay đầu lại nhìn ra phía sau. Xác định không có ai đuổi theo mới dừng lại hít thở. Cuối cùng cũng thoát khỏi ác ma kia.
Trốn một lúc không trốn được cả đời, ở công ty cũng gặp. Nghỉ làm cũng gặp. Còn về nhà cũng gặp sao? Nghĩ đến tối nay, Thiên Kim hoảng sợ, cô ra công viên một mình ngồi hít thở.
Mới ngồi có một lúc mà trời đã sập tối.
Điện thoại của Thiêm Kim không ngừng reo lên. Là mẹ của cô gọi.
“Kim Kim, đã xong việc chưa? Con còn không mau đến Tiêu gia? Bữa tiệc sắp bắt đầu.”
“Bữa tiệc? Sao chị nói cùng ăn cơm?”
“Đúng vậy. Là ăn cơm cùng nhiều người. Ở đây còn có bạn của Tiêu Hoàng. Chị con sợ cha mẹ ngại nên nói vậy. Gọi cho Tiêu Quân không được, gọi con cũng không được. Chị con buồn lắm. Con tranh thủ xong việc đến ngay nha!”
“Dạ.”
Thiên Kim đứng dậy, nến đã không có Tiêu Quân thì tranh thủ đến một chút.
…
[Tiêu Gia]
Bữa tiệc chị cô nói đơn giản được trang trí khá trang trọng. Có hoa tươi và nến. Thức ăn là do đầu bếp 5 sao làm.
Có phục vụ lên món thường xuyên. Còn có một tháp nước tự chọn.
Thiên Kim vừa đến, chị cô đã ra đón.
Hôm nay chị mặc một bộ đầm trắng giấu bụng. Gương mặt lúc nào cũng có nụ cười.
“Thiên Kim em đến trễ vậy? Em xem có đông vui không?”
Thiên Kim gật đầu.
“Đều là anh Hoàng làm cho chị. Ảnh nói muốn thông báo tin vui trước đám cưới.”
Tự nhiên chị cô lấy tay lau nước mắt.
“Chị, chị đừng khóc.”
“Thiên Kim. Chị thật sự hạnh phúc. Chị cũng mong em sẽ nhanh chóng kết hôn rồi hạnh phúc như chị.”
Thiên Kim do dự, cái thật sự hạnh phúc là lừa gạt nhau sao?
“Chị, nếu anh rể có phụ nữ bên ngoài thì sao?”
Chị cô nhíu mày: “Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”
Thiên Kim hình như có chút vô duyên khi phá hỏng tâm trạng của chị mình. Nhưng cô không nhịn được.
“Chị, em…”
Thiên Thanh nắm tay Thiên Kim: “Thiên Kim, chị biết em đang nghĩ gì. Ngay từ đầu đến với nhau, chị biết chị và anh ấy không cùng tầng lớp. Nhưng chị muốn thử trèo cao xem sao. Rốt cuộc, cho dù anh ấy có bao nhiêu người ở bên ngoài vẫn chọn lấy chị. Còn muốn có con với chị. Em nghĩ xem chứng tỏ anh ấy yêu chị thế nào?”
“Chị…”
“Thôi mau vào trong. Anh Hoàng chắc đợi chị lâu rồi á!”
Từ miệng của chị cô, ông Hoàng như được tẩy trắng hoàn toàn. Nếu cô còn tiếp tục nữa, chẳng khác nào kẻ phá hoại.
Lúc đi vào bên trong, Thiên Kim thấy Tiêu Quân đang nói gì đó với cha mẹ. Sắc mặt cô bỗng chốc tái xanh, cô đi như chạy đến.
“Cha mẹ con đến trễ.”
Tiêu Quân quay sang chào Thiên Kim: “Á xin chào Dì nhỏ. Dì hết xong việc rồi ư?”
Bà Hoàng kéo tay cô: “Con gái mẹ nghe Tiêu Quân kể hết rồi.”
Nghe đến đây, Thiên Kim đứng không vững nữa.
“Sếp con là người tính tình ngang tàn, độc ác, còn bóc lột như vậy. Lương cao thế nào mẹ cũng không cho con làm nữa đâu. Xin nghỉ đi con.”
“Mẹ không có vậy đâu. Sếp rất tốt. Không có!”
“Dì nhỏ sợ ông bà lo nên mới nói như vậy.”
“Anh im đi!”
Vừa hét lên đã bị ông Hoàng dạy dỗ: “Thiên Kim, không được lớn tiếng như vậy. Dù sao thằng bé chỉ muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt?”
Thiên Kim hận không thể tát cho tên trước mặt mấy cái.
Đúng lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn về sân khấu, ông Hoàng nắm tay chị cô bước lên tuyên bố lý do buổi lên.
Nam nhân bên cạnh không chớp mắt nhìn cô chăm chú, khi chạm vào ánh mắt cô, Tiêu Quân cười khẽ, khóe miệng hướng về phía cô làm thành động tác hôn môi.
“Chết tiệt!”
“Thiên Kim, im lặng một chút!”, bà Hoàng nhắc nhở.
Tiêu Quân thấy bà Hoàng đang nhìn bọn họ, hắn giở vờ làm rơi ly rượu:
“Xin phép con uống hơi nhiều lên phòng trước!”
Bà Hoàng gật đầu, hắn đi được vài bước như sắp ngã. Bà đành bảo Thiên Kim đỡ hắn.
Thiên Kim nhất quyết không chịu. Thì đến lúc này, hai ông bà được mời lên sân khấu.
“Mẹ không cần biết. Mau đưa cháu của con về phòng cẩn thận. Vì chị con.”
Nghe đến 3 chữ “vì chị con", Thiên Kim bất đắc dĩ phải làm theo.
Hắn tuỳ ý khoác tay qua vai cô, tay còn ôm eo cô lảo đảo bước đi.
Hai người đi lên lầu hai. Gần đến phòng, Thiên Kim mới giơ chân lên giẫm mạnh vào chân Tiêu Quân:
“Anh còn định giả vờ đến khi nào?”
“Dì nhỏ lật lọng, nói dối, chuyện gì cũng dám làm.”
Hắn nói xong dùng tay mở cửa kéo Thiên Kim vào bên trong:
“Dì nhỏ biết tôi đóng kịch. Dì cũng theo tôi lên đây.”
“Anh còn nói gì với cha mẹ của tôi nữa…”
Tiêu Quân tiến lên, cơ thể hai người rất nhanh tiếp xúc với nhau, Thiên Kim muốn vượt qua chạy đi. Nhưng Tiêu Quân vươn tay khóa chặt bả vai cô:
“Dì thật sự muốn biết sao còn chạy?”
“Anh muốn làm gì?”
“Dì nhỏ, tôi nói với bọn họ chúng ta đã hôn nhau.”
“Tránh ra!”
Nếu hắn nói như vậy, cha cô đã đánh chết hắn từ lâu rồi.
“Dì nhỏ, lúc tôi sai có thể nói ra những chuyện không nên nói. Làm những chuyện không nên làm. Chẳng hạn như gọi người tình của ba tôi đến xem ba tôi và mẹ hai vui vẻ thế nào.”
Thiên Kim nghe mà thất kinh, cô trợn mắt: “Tiêu Quân, có phải anh bị điên rồi không?”
Tiêu Quân đột nhiên đẩy cô lên giường, thân hình cao lớn ép cô nằm xuống. Nụ hôn mãnh liệt mà triền miên cạy mở khớp hàm Thiên Kim.
Môi lưỡi nóng bỏng khiến cô không thể chống đỡ, cô muốn nghiêng đầu né tránh nhưng cằm đã bị giữ chặt, hai tay bị khoá ở đỉnh đầu. Lúc này toàn bộ trọng lực cơ thể của Tiêu Quân như trấn giữ.
Hắn hôn xong nằm gục trên người cô, giọng hắn trở nên khàn khàn.
“Dì nhỏ, dám nói dối tôi đi nối lại tình xưa với người cũ. Tôi cũng sẽ tán thành ba tôi nói lại tình cũ với người yêu cũ. Không những vậy, dì còn đi nói xấu sếp là tôi nữa. Dì thì hay rồi… Dì nhỏ, Tiêu Quân tôi tính tình không tốt. Có có thù tất báo. Dì mau ra đây xem kịch hay đi.”
Tiêu Quân đứng dậy khóa Thiên Kim vào trong lòng. Sau đó mang cô đến cửa sổ lớn nhìn xuống sân. Tiêu Quân chỉ tay vào người đàn bà mặc váy đỏ ở bên dưới:
“Dì chờ xem kịch hay nhé!”
“Tiêu Quân, rốt cuộc tại sao? Tại sao phải làm như vậy?”
“Chẳng phải dì cũng định tố cáo ba tôi với mẹ hai sao? Tôi đây là giúp dì một chút!”