Chương : 190
Lam Tranh bệnh nặng, nhận được thánh chỉ sắc phong Thái tử, vì phải dự lễ sắc phong, nên từ sau khi ngã bệnh đêm Trung thu đến giờ, hắn mới lần đầu tiên bước ra khỏi Vương phủ.
Ngày sắc phong, ngoài trời nắng chói chang, không có một chút gió nào. Lam Tranh quỳ ở tiền điện, sắc mặt trắng bệch. Hắn cắn chặt môi dưới, mồ hôi ướt đẫm cổn phục (lễ phục của Vua), ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, cố nặn ra một nụ cười tươi.
“Thân thể con còn chịu được không?”
“Phụ hoàng…… đừng lo, con không sao.” Lam Tranh nói. Hắn chảy mồ hôi là thật, không phải giả vờ. Dù sao giữa ngày hè nắng gắt thế này mà phải mặc cổn phục vừa dày vừa nặng như thế, thì chẳng ai có thể chịu nổi. Chờ đến sau khi kết thúc tất cả các nghi lễ, hắn đứng dậy, chỉ đi thẳng được hai bước, đột nhiên ngã quỵ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Hoàng đế kinh hãi hô to lên một tiếng, rồi ôm lấy Lam Tranh kêu: “Con đừng dọa phụ hoàng, truyền ngự y, nhanh truyền ngự y —”. Hơi thở của Lam Tranh rất mỏng manh, không còn một chút phản ứng nào với những sự việc xảy ra xung quanh. Mọi người rối loạn, Hoàng hậu cảm giác như không thể thở nổi, bổ nhào về phía Lam Tranh, cầm tay hắn.
“Cơ thể Lam Tranh yếu ớt thế này, vì sao nàng không nói với trẫm?” Ý là, nếu Hoàng hậu cầu xin, ông sẽ không bắt Lam Tranh phải tham dự lễ sắc phong.
“Bản cung……” Hoàng hậu cũng không biết nói gì.
Lam Tranh ngất xỉu được đưa vào Sùng Lan cung nghỉ ngơi một lúc, sau đó được hộ tống về Huệ vương phủ. Một đám người đủ các vẻ mặt thống khổ, rối rắm vây quanh hắn. Vũ Lâu yên lặng đứng bên cạnh, chờ Lam Tranh tỉnh dậy, nàng nhắn nhủ với Vương Lân vài câu, bảo mọi người đi làm việc của mình rồi nàng mới quay về bên giường Lam Tranh.
Vũ Lâu nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn nói: “Mọi người đi rồi, đừng giả vờ nữa.”
Lam Tranh ngồi dậy, thò đầu ra bên ngoài màn, không thấy ai liền nói: “Nàng còn ngẩn ra đấy làm gì, mau giúp ta cởi cổn phục ra, nóng chết ta mất thôi.”
Vũ Lâu kêu lên: “Mất bao nhiêu công mới mặc được bộ đó vào, ngươi mặc thêm một lúc nữa đi.”
“Nóng, nóng, nóng, nóng, nóng……” Lam Tranh túm tay nàng: “Nóng, nóng………”
Vũ Lâu bịt tai: “Ngươi là con ve đấy à‼!”
“Vũ Lâu, Vũ Lâu, nàng cởi đồ giúp ta đi‼!” Hắn lắc lắc cánh tay nàng.
“Chỉ giỏi sai ta thôi.” Vũ Lâu cởi đai lưng, ngọc bội, cổn phục cho hắn, rồi cởi tiếp trung y. Nàng chuyên tâm làm, không để ý Lam Tranh nhìn nàng chằm chằm, khẽ cười xấu xa. Chờ đến lúc cởi xong trung y, chỉ còn lại áo lót, Lam Tranh bỗng ôm lấy cổ nàng, kéo nàng ngã xuống giường: “Đừng lãng phí thời gian tốt đẹp này……” Hắn đè nàng xuống dưới thân mình, đưa tay cởi y phục cho nàng.
Dưới tình thế cấp bách, Vũ Lâu giơ tay muốn đánh hắn, nhưng lại bị Lam Tranh bắt được, dùng chân chặn tay nàng lại.
“Mau thả ta ra!”
Lam Tranh lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Không muốn.” Nói xong, hắn ghé sát vào cổ nàng, dịu dàng, khao khát: “Vũ Lâu…… ta muốn nàng…… được không?”
Vũ Lâu nói: “Giờ ngươi lại quan tâm đến ý kiến của ta sao? Không phải ngươi luôn làm theo ý mình à, từ bao giờ bắt đầu quan tâm đến cảm giác của ta thế?”
“Có lúc nào ta không quan tâm đến cảm giác của nàng đâu?”
Vũ Lâu nheo mắt, oán hận nhìn hắn, Lam Tranh tự biết mình đuối lý, vội sửa lại: “Chỉ có một lần cưỡng bức nàng thôi mà.”
Nàng hừ giọng. Lam Tranh lại sửa tiếp: “Hai lần, một lần là ở Ca Phỉ Lâu, một lần là ở giáo phường tư…… Cũng là chuyện quá khứ rồi, sống phải hướng về phía trước, cứ nhớ mãi những sai lầm cũ không chịu bỏ qua làm gì. Ta đã thay đổi hoàn toàn, cực kỳ hối cải để thành một con người mới rồi mà.”
Vũ Lâu nhân lúc hắn không đề phòng, đột nhiên rút tay ra, điểm huyệt hắn, đẩy hắn từ trên người mình xuống: “Tự ngươi nhìn về phía trước, đi về phía trước đi.”
Lam Tranh không thể động đậy, nói: “Chuyện gì cũng phải từ từ chứ, nàng thả ta ra trước đi, ta đứng phơi nắng cả ngày rồi, mệt chết đi được.”
Vũ Lâu nghĩ nghĩ, rồi giải huyệt cho hắn. Lam Tranh ngồi dậy, lắc cổ tay, cúi đầu một lát, đột nhiên kéo nàng nằm lại xuống giường, điểm huyệt nàng, nhướng mày cười nói: “Ta đâu còn là Lam Tranh trước kia, nàng dùng sức mạnh với ta cũng không chiếm được tiện nghi của ta đâu.”
“Ai thèm chiếm tiện nghi của ngươi chứ.” Nàng không động được, bực bội nói.
Lam Tranh cười: “Vậy ta chiếm tiện nghi của nàng.” Hắn đẩy vạt áo nàng ra.
Vũ Lâu không thể phản kháng, quay mặt đi, cắn môi nhắm mắt lại. Lam Tranh vừa thấy khóe mắt nàng có ánh nước mắt, lập tức dừng tay, ôm lấy mặt Vũ Lâu, hôn lên nước mắt của nàng: “Ta sai rồi, ta chỉ muốn đùa giỡn cùng nàng thôi mà…..” Hắn giải huyệt cho nàng, dịu dàng ôm nàng nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, an ủi: “…… Vũ Lâu, ta yêu nàng, ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa.”
Vũ Lâu không nói gì, Lam Tranh lại nói tiếp: “Mấy hôm nữa, chúng ta sẽ dời cung, chuyển vào Đông Cung, những ngày tháng tốt đẹp chỉ vừa bắt đầu thôi……”
Vũ Lâu nói: “Của ngươi chứ đâu phải của ta……”
“Phu thê một lòng, hôm qua nàng còn cùng ta bàn kế sách giúp ta lên ngôi Thái tử, sao giờ xoay người một cái đã nói thế rồi.”
“Ta giúp ngươi bày mưu tính kế, đúng là hy vọng cuộc sống của ngươi có thể tốt đẹp hơn, chỉ có cách giúp ngươi ổn định, không náo loạn nữa, thì ngươi mới có thể ít trêu chọc ta, ta cũng sẽ thoải mái được một chút.”
Lam Tranh mơ hồ cảm thấy những lời này không dễ nghe, nói: “Ý nàng là, nếu nàng ở cạnh Tấn vương, cũng sẽ giúp hắn?”
“Ai là chủ nhân của ta, thì ta giúp người đó.”
“Nàng thật sự coi thân phận của mình là một nữ nô sao, ta đối xử với nàng, có khác gì lúc nàng còn làm Vương phi không?”
Vũ Lâu lười cãi cọ với hắn, chỉ dùng sự im lặng để đối phó. Lam Tranh cũng không chịu buông tha, vuốt ve, sờ soạng quậy phá nàng, ép nàng trả lời: “Có khác không? Có gì khác không? Có gì khác không hả?” Vũ Lâu phiền chán, oán hận trả lời: “Không!” Nàng giãy ra khỏi ngực của hắn, đứng dậy chạy mất.
Tới lúc đi ngủ, Lam Tranh thấy Vũ Lâu không có trong phòng, hỏi Phi Lục, thì nghe cô nói thấy tiểu thư đi vào hoa viên. Lam Tranh thấy lạ, không hiểu nàng đi vào đó làm gì, liền đi tìm nàng. Từ xa, hắn nhìn thấy nàng cầm cái cuốc nhỏ, đào dưới gốc cây dâm bụt.
Mũi hắn cay xè, núp sau cây lén nhìn nàng.
Vũ Lâu đào từ gốc cây ra một hũ sứ nhỏ, ôm vào ngực, nhẹ nhàng phủi đất trên hũ đi, nói:
“Mẹ đưa con rời khỏi đây……”
Đây là con của nàng và hắn, nếu phải dời vào cung, làm sao để con một mình ở lại đây được.
Mắt Lam Tranh cũng cay xè, hắn cố gắng mở thật to, không cho nước mắt rơi xuống, không đành lòng nhìn nàng nữa, bèn xoay người rời đi.
Lúc Vũ Lâu quay lại phòng, thì Lam Tranh dường như đã ngủ. Khó có khi nào hắn không bám dính nàng như vậy, nàng lặng lẽ lên giường, nằm xuống cạnh hắn.
Bỗng hắn quay sang kéo nàng, ôm thật chặt vào ngực: “Vũ Lâu……”
Vũ Lâu nói: “Không phải ngươi đang mệt sao, sao còn chưa ngủ?”
“Đừng động đậy, ta chỉ muốn ôm nàng thôi.”
“Không được có động tác khác.”
“Ừ.”
Lam Tranh ôm chặt nàng trong ngực, giống như đang ôm bảo bối, nhớ tới những chuyện đã qua, hắn càng thêm đau lòng nàng hơn. Một lát sau, nghe thấy hơi thở đều đều của người trong ngực, hắn biết nàng đã ngủ, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái, rồi hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Vài ngày sau, sau khi được sửa sang lại một chút, Huệ vương chuyển vào Chiêu Đức cung, tức Đông Cung.
***
Ngày sắc phong, ngoài trời nắng chói chang, không có một chút gió nào. Lam Tranh quỳ ở tiền điện, sắc mặt trắng bệch. Hắn cắn chặt môi dưới, mồ hôi ướt đẫm cổn phục (lễ phục của Vua), ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, cố nặn ra một nụ cười tươi.
“Thân thể con còn chịu được không?”
“Phụ hoàng…… đừng lo, con không sao.” Lam Tranh nói. Hắn chảy mồ hôi là thật, không phải giả vờ. Dù sao giữa ngày hè nắng gắt thế này mà phải mặc cổn phục vừa dày vừa nặng như thế, thì chẳng ai có thể chịu nổi. Chờ đến sau khi kết thúc tất cả các nghi lễ, hắn đứng dậy, chỉ đi thẳng được hai bước, đột nhiên ngã quỵ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Hoàng đế kinh hãi hô to lên một tiếng, rồi ôm lấy Lam Tranh kêu: “Con đừng dọa phụ hoàng, truyền ngự y, nhanh truyền ngự y —”. Hơi thở của Lam Tranh rất mỏng manh, không còn một chút phản ứng nào với những sự việc xảy ra xung quanh. Mọi người rối loạn, Hoàng hậu cảm giác như không thể thở nổi, bổ nhào về phía Lam Tranh, cầm tay hắn.
“Cơ thể Lam Tranh yếu ớt thế này, vì sao nàng không nói với trẫm?” Ý là, nếu Hoàng hậu cầu xin, ông sẽ không bắt Lam Tranh phải tham dự lễ sắc phong.
“Bản cung……” Hoàng hậu cũng không biết nói gì.
Lam Tranh ngất xỉu được đưa vào Sùng Lan cung nghỉ ngơi một lúc, sau đó được hộ tống về Huệ vương phủ. Một đám người đủ các vẻ mặt thống khổ, rối rắm vây quanh hắn. Vũ Lâu yên lặng đứng bên cạnh, chờ Lam Tranh tỉnh dậy, nàng nhắn nhủ với Vương Lân vài câu, bảo mọi người đi làm việc của mình rồi nàng mới quay về bên giường Lam Tranh.
Vũ Lâu nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn nói: “Mọi người đi rồi, đừng giả vờ nữa.”
Lam Tranh ngồi dậy, thò đầu ra bên ngoài màn, không thấy ai liền nói: “Nàng còn ngẩn ra đấy làm gì, mau giúp ta cởi cổn phục ra, nóng chết ta mất thôi.”
Vũ Lâu kêu lên: “Mất bao nhiêu công mới mặc được bộ đó vào, ngươi mặc thêm một lúc nữa đi.”
“Nóng, nóng, nóng, nóng, nóng……” Lam Tranh túm tay nàng: “Nóng, nóng………”
Vũ Lâu bịt tai: “Ngươi là con ve đấy à‼!”
“Vũ Lâu, Vũ Lâu, nàng cởi đồ giúp ta đi‼!” Hắn lắc lắc cánh tay nàng.
“Chỉ giỏi sai ta thôi.” Vũ Lâu cởi đai lưng, ngọc bội, cổn phục cho hắn, rồi cởi tiếp trung y. Nàng chuyên tâm làm, không để ý Lam Tranh nhìn nàng chằm chằm, khẽ cười xấu xa. Chờ đến lúc cởi xong trung y, chỉ còn lại áo lót, Lam Tranh bỗng ôm lấy cổ nàng, kéo nàng ngã xuống giường: “Đừng lãng phí thời gian tốt đẹp này……” Hắn đè nàng xuống dưới thân mình, đưa tay cởi y phục cho nàng.
Dưới tình thế cấp bách, Vũ Lâu giơ tay muốn đánh hắn, nhưng lại bị Lam Tranh bắt được, dùng chân chặn tay nàng lại.
“Mau thả ta ra!”
Lam Tranh lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Không muốn.” Nói xong, hắn ghé sát vào cổ nàng, dịu dàng, khao khát: “Vũ Lâu…… ta muốn nàng…… được không?”
Vũ Lâu nói: “Giờ ngươi lại quan tâm đến ý kiến của ta sao? Không phải ngươi luôn làm theo ý mình à, từ bao giờ bắt đầu quan tâm đến cảm giác của ta thế?”
“Có lúc nào ta không quan tâm đến cảm giác của nàng đâu?”
Vũ Lâu nheo mắt, oán hận nhìn hắn, Lam Tranh tự biết mình đuối lý, vội sửa lại: “Chỉ có một lần cưỡng bức nàng thôi mà.”
Nàng hừ giọng. Lam Tranh lại sửa tiếp: “Hai lần, một lần là ở Ca Phỉ Lâu, một lần là ở giáo phường tư…… Cũng là chuyện quá khứ rồi, sống phải hướng về phía trước, cứ nhớ mãi những sai lầm cũ không chịu bỏ qua làm gì. Ta đã thay đổi hoàn toàn, cực kỳ hối cải để thành một con người mới rồi mà.”
Vũ Lâu nhân lúc hắn không đề phòng, đột nhiên rút tay ra, điểm huyệt hắn, đẩy hắn từ trên người mình xuống: “Tự ngươi nhìn về phía trước, đi về phía trước đi.”
Lam Tranh không thể động đậy, nói: “Chuyện gì cũng phải từ từ chứ, nàng thả ta ra trước đi, ta đứng phơi nắng cả ngày rồi, mệt chết đi được.”
Vũ Lâu nghĩ nghĩ, rồi giải huyệt cho hắn. Lam Tranh ngồi dậy, lắc cổ tay, cúi đầu một lát, đột nhiên kéo nàng nằm lại xuống giường, điểm huyệt nàng, nhướng mày cười nói: “Ta đâu còn là Lam Tranh trước kia, nàng dùng sức mạnh với ta cũng không chiếm được tiện nghi của ta đâu.”
“Ai thèm chiếm tiện nghi của ngươi chứ.” Nàng không động được, bực bội nói.
Lam Tranh cười: “Vậy ta chiếm tiện nghi của nàng.” Hắn đẩy vạt áo nàng ra.
Vũ Lâu không thể phản kháng, quay mặt đi, cắn môi nhắm mắt lại. Lam Tranh vừa thấy khóe mắt nàng có ánh nước mắt, lập tức dừng tay, ôm lấy mặt Vũ Lâu, hôn lên nước mắt của nàng: “Ta sai rồi, ta chỉ muốn đùa giỡn cùng nàng thôi mà…..” Hắn giải huyệt cho nàng, dịu dàng ôm nàng nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, an ủi: “…… Vũ Lâu, ta yêu nàng, ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa.”
Vũ Lâu không nói gì, Lam Tranh lại nói tiếp: “Mấy hôm nữa, chúng ta sẽ dời cung, chuyển vào Đông Cung, những ngày tháng tốt đẹp chỉ vừa bắt đầu thôi……”
Vũ Lâu nói: “Của ngươi chứ đâu phải của ta……”
“Phu thê một lòng, hôm qua nàng còn cùng ta bàn kế sách giúp ta lên ngôi Thái tử, sao giờ xoay người một cái đã nói thế rồi.”
“Ta giúp ngươi bày mưu tính kế, đúng là hy vọng cuộc sống của ngươi có thể tốt đẹp hơn, chỉ có cách giúp ngươi ổn định, không náo loạn nữa, thì ngươi mới có thể ít trêu chọc ta, ta cũng sẽ thoải mái được một chút.”
Lam Tranh mơ hồ cảm thấy những lời này không dễ nghe, nói: “Ý nàng là, nếu nàng ở cạnh Tấn vương, cũng sẽ giúp hắn?”
“Ai là chủ nhân của ta, thì ta giúp người đó.”
“Nàng thật sự coi thân phận của mình là một nữ nô sao, ta đối xử với nàng, có khác gì lúc nàng còn làm Vương phi không?”
Vũ Lâu lười cãi cọ với hắn, chỉ dùng sự im lặng để đối phó. Lam Tranh cũng không chịu buông tha, vuốt ve, sờ soạng quậy phá nàng, ép nàng trả lời: “Có khác không? Có gì khác không? Có gì khác không hả?” Vũ Lâu phiền chán, oán hận trả lời: “Không!” Nàng giãy ra khỏi ngực của hắn, đứng dậy chạy mất.
Tới lúc đi ngủ, Lam Tranh thấy Vũ Lâu không có trong phòng, hỏi Phi Lục, thì nghe cô nói thấy tiểu thư đi vào hoa viên. Lam Tranh thấy lạ, không hiểu nàng đi vào đó làm gì, liền đi tìm nàng. Từ xa, hắn nhìn thấy nàng cầm cái cuốc nhỏ, đào dưới gốc cây dâm bụt.
Mũi hắn cay xè, núp sau cây lén nhìn nàng.
Vũ Lâu đào từ gốc cây ra một hũ sứ nhỏ, ôm vào ngực, nhẹ nhàng phủi đất trên hũ đi, nói:
“Mẹ đưa con rời khỏi đây……”
Đây là con của nàng và hắn, nếu phải dời vào cung, làm sao để con một mình ở lại đây được.
Mắt Lam Tranh cũng cay xè, hắn cố gắng mở thật to, không cho nước mắt rơi xuống, không đành lòng nhìn nàng nữa, bèn xoay người rời đi.
Lúc Vũ Lâu quay lại phòng, thì Lam Tranh dường như đã ngủ. Khó có khi nào hắn không bám dính nàng như vậy, nàng lặng lẽ lên giường, nằm xuống cạnh hắn.
Bỗng hắn quay sang kéo nàng, ôm thật chặt vào ngực: “Vũ Lâu……”
Vũ Lâu nói: “Không phải ngươi đang mệt sao, sao còn chưa ngủ?”
“Đừng động đậy, ta chỉ muốn ôm nàng thôi.”
“Không được có động tác khác.”
“Ừ.”
Lam Tranh ôm chặt nàng trong ngực, giống như đang ôm bảo bối, nhớ tới những chuyện đã qua, hắn càng thêm đau lòng nàng hơn. Một lát sau, nghe thấy hơi thở đều đều của người trong ngực, hắn biết nàng đã ngủ, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái, rồi hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Vài ngày sau, sau khi được sửa sang lại một chút, Huệ vương chuyển vào Chiêu Đức cung, tức Đông Cung.
***