Chương : 65
Vương Hạo Thần ở lại vách núi đó một lúc lâu, sau khi chắc chắn rằng Xích Diệm Thiên Hổ đã quay về núi mời cẩn thận rời khỏi, hắn lúc này cũng đã không có tâm tư để ý đến chỗ cơ duyên kia nữa rồi. Nói đùa, đã biết ở trong ngọn núi kia có một đầu lục giai đỉnh phong huyền thú, nếu như hắn còn có tâm muốn tiến vào tìm chỗ cơ duyên kia thì đó không phải là gan dạ nữa mà là ngu ngốc rồi.
Hắn còn chưa có bị điên a!
Vương Hạo Thần bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương nguy hiểm này, căn bản một giây đều không muốn nán lại thêm.
Chỉ là, có chuyện đôi khi không muốn cứ muốn liền có thể làm được, cũng có những chuyện tưởng như chẳng thể nào liên quan tới bản thân thế nhưng sau cùng lại trở thành chuyện của chính mình...
Vương Hạo Thần vốn dĩ chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, thế nhưng còn chưa đi được bao xa thì hắn đã phải ngừng lại, bởi vì trước mặt hắn là một bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mi mục như hoạ, sắc mặt của nàng bởi vì bị thương mà có chút trắng bệch, bất quá vẫn không cách nào che dấu được vẻ tú lệ của nàng.
Vương Hạo Thần không thể không thừa nhận, nữ nhân này thực sự rất đẹp, hoàn toàn có tư cách để so sánh với sư nương Nhạc Thi Dao của hắn.
Nữ nhân này so với Nhạc Thi Dao nhiều hơn một phần lạnh lùng, nhưng cũng thiếu đi một phần vũ mị cùng ấm áp, nếu phải so sánh, Vương Hạo Thần tự nhiên vẫn là đánh giá sư nương của hắn cao hơn nữ tử trước mặt, tất nhiên đây chỉ là quan điểm của hắn mà thôi.
Nữ tử này không phải ai xa lạ, chính là người vừa mới cùng Xích Diệm Thiên Hổ đại chiến, Vương Giả Bảng đệ thập, Phi Vũ Kiếm Vương - Lý Mộ Tinh.
Xem bộ dáng của Lý Mộ Tinh lúc này, hẳn là thương thế quá nặng nên mới lâm vào hôn mệ, khắp người đều là máu, ngay cả bạch y đều bị nhuộm đỏ quá nửa.
Trong nháy mắt, Vương Hạo Thần liền lâm vào một tình thế khó xử.
Cứu hay là không cứu?
Thật lòng mà nói, Vương Hạo Thần thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện này cho lắm, hắn không muốn bởi vì cứu một cái nhân vật mà mình không hề quen biết mà đắc tội với Xích Diệm Thiên Hổ.
Cho dù là Lý Mộ Tinh tình cảnh lúc này có chút đáng thương, nhưng cái này cũng là nàng tự tìm mà thôi, nếu không phải nàng cố chấp muốn trao đổi Xích Diệm Đan với Xích Diệm Thiên Hổ, làm sao có thể bị đánh tới mức này? Vương Hạo Thần không phải thánh nhân tới mức thấy ai bị thương cũng cứu, càng không phải là loại người háo sắc, thấy nữ tử xinh đẹp liền muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sau đó tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm, hắn là người rất thực tế, chuyện không có lợi ích cho mình hắn sao có thể làm?
Vương Hạo Thần do dự là bởi vì lời nói lúc trước của sư nương hắn, đó là “ thấy người gặp khó khăn nếu có thể nhất định phải tương trợ “, tuy hắn rất nghe lời dạy bảo của sư nương, nhưng hắn thực sự không đồng ý với quan điểm này của Nhạc Thi Dao cho lắm, bất quá hắn cũng hiểu được một điều, đó là có thể khiến cho một vị Vũ Vương cường giả nợ hắn một khoản ân tình là một cái thiên đại hảo sự.
Vương Hạo Thần không biết mình đến bao giờ mới có thể đạt tới Vũ Vương cảnh, chỉ là hắn biết trên con đường phát triển của mình sẽ gặp không ít khó khăn, vì thế chỉ cần có cơ hội nhận được sự trợ giúp, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Lý Mộ Tinh thân là Vũ Vương, hơn nữa còn là Vương Giả Bảng đệ thập, không nói nàng tương lai có cơ hội thành hoàng hay không, coi như nàng suốt đời chỉ là một vị Vũ Vương, đối với Vương Hạo Thần lúc này như cũ là cao không thể chạm, nếu như nàng sau này có dịp xuất thủ trợ giúp mình, không thể nói trước có thể khiến con đường của hắn bớt chông gai đi không ít.
Vương Hạo Thần suy nghĩ là như vậy, bất quá hắn cũng đang do dự, dù sao cứu Lý Mộ Tinh đồng nghĩa với việc đắc tội với một tồn tại còn kinh khủng hơn nàng là Xích Diệm Thiên Hổ, điều này rất có thể sẽ đặt hắn vào tình thế nguy hiểm, đồng thời ai biết nữ nhân kia có phải là người vong ân phụ nghĩa hay không, nếu như sau khi nàng khỏi hẳn không những không mang ơn mình mà còn đem mình xử lý thì phải làm sao? Hắn lấy cái để đấu lại một vị danh liệt Vương Giả Bảng tồn tại?
Do dự thật lâu về sau, Vương Hạo Thần cuối cùng cũng làm ra quyết định, giúp Lý Mộ Tinh một lần, cất bước đi về phía trước.
Giữa việc có thể bị Xích Diệm Thiên Hổ truy sát cùng việc có thể khiến một vị Vũ Vương cường giả nợ mình một khoản ân tình thì hắn đã chọn cái sau.
Hắn không biết hành động của mình đến cùng là đúng hay sao, bất quá nếu phải nói về lương tâm thì ít nhất hắn sẽ không cảm thấy có chút áy náy đi...
- Chỉ mong ngươi là một người biết đạo nghĩa a!
Vương Hạo Thần trong lòng thầm nghĩ, cả người cúi xuống ý muốn bế Lý Mộ Tinh lên tay, bất quá đúng lúc này dị biến lại phát sinh.
Lý Mộ Tinh vừa rồi đại chiến với Xích Diệm Thiên Hổ, lĩnh trọn một trảo của đối phương, chính vì như vậy mà y phục màu trắng của nàng bị hoả diễm trên thú trảo đốt cháy nhiều chỗ, không thể che giấu được da thịt trắng mềm như mỡ đông ở bên trong.
Vương Hạo Thần vừa rồi đứng ở chỗ xa không thấy được chuyện này, thế nhưng bây giờ đến gần như vậy, cảnh tượng hương diễm tràn đầy dụ hoặc kia lập tức đập vào mắt hắn.
Vương Hạo Thần ánh mắt vừa đụng vào thân thể đầy mị thái của Lý Mộ Tinh liền đông cứng ở đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí ngay cả động tác trên tay cũng dừng lại.
Hắn không hiểu nhiều lắm về chuyện nam nữ, đây là sự thật, nếu không thì lúc ở trên Thiên Sinh Môn trước đó hắn cùng sư nương triền miên như vậy, sớm đã đè nàng xuống mà “ động thủ “ rồi.
Thế nhưng cái này không thể phủ nhận hắn là một cái nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân ở tuổi mới lớn, hắn tự nhiên sẽ có nam nhân đặc tính, Lý Mộ Tinh thân thể nửa kín nửa hở lúc này đúng là có lực sát thương chí mạng với hắn, khiến cho đôi mắt của hắn bốc lên hai luồng hoả diễm, cả người nóng rực lên.
Cảm giác này giống hệt lúc mà hắn cùng với sư nương triền miên một đoạn thời gian kia.
Cười khổ một tiếng, Vương Hạo Thần cưỡng ép xoá đi dục niệm trong đầu, hắn mặc dù đối với sắc đẹp của Lý Mộ Tinh cảm thấy kinh diễm, thế nhưng hắn cũng chưa bị điên tới mức muốn cùng một cái Vũ Vương cảnh cường giả phát sinh quan hệ nam nữ, nếu không đến lúc nàng tỉnh lại không một chưởng đánh chết mình mới là chuyện lạ.
Vương Hạo Thần vòng tay đem Lý Mộ Tinh bế lên, mấy ngón tay của hắn vừa đụng vào da thịt mềm mại của nàng, một cỗ cảm giác thư thái tuyệt vời liền truyền tới, khiến cho hắn trong lòng có chút mê luyến.
Cắn môi một cái thật mạnh, một lần nữa xua đi cỗ ý niệm kia, Vương Hạo Thần hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của Lý Mộ Tinh hướng Xích Phong Cốc miệng cốc chạy đến.
Chỉ là rất nhanh, hắn cước bộ lại lần nữa dừng lại, bởi vì hắn chợt nhớ tới một chuyện, nếu bây giờ hắn cùng Lý Mộ Tinh ra khỏi Xích Phong Cốc vậy có tính là an toàn hay không?
Trước đây không lâu Vương Hạo Thần từng hoài nghi vì cái gì mà Nhai Đình sơn mạch khắp nơi đều có nguy hiểm trùng trùng thế nhưng Xích Phong Cốc lại yên bình đến như vậy? Bất quá hắn lúc này đã hiểu ra nguyên nhân, không gì khác bởi vì Xích Phong Cốc có một đầu lục giai Xích Diệm Thiên Hổ sinh sống, vì thế không có một loài huyền thú nào dám bén mảng tới nơi này, sợ bị Xích Diệm Thiên Hổ nuốt sống.
Chỉ là, Vương Hạo Thần lúc này đi lại trong Xích Phong Cốc tự nhiên sẽ không có nguy hiểm, thế nhưng nếu là hắn rời khỏi Xích Phong Cốc phạm vi, nhất định sẽ có vô số nguy hiểm trên đường đi, những nguy cơ này có thể không đáng sợ bằng Xích Diệm Thiên Hổ, nhưng cũng không phải hắn hiện tại có thể đối phó.
Nếu là Vương Hạo Thần một thân một mình, hắn còn có vài phần nắm chắc có thể toàn thân trở ra, nhưng thêm một cái Lý Mộ Tinh, vậy thì hắn hoàn toàn không có một chút nắm chắc nào.
Suy nghĩ một lát, Vương Hạo Thần quyết định tốt nhất là vẫn nên ở lại trong Xích Phong Cốc, mặc dù như cũ có chút mạo hiểm bởi vì nơi này là Xích Diệm Thiên Hổ địa bàn, thế nhưng Vương Hạo Thần cho rằng Xích Diệm Thiên Hổ cho dù mạnh nhưng chỉ có một mình, nếu bọn hắn cẩn thận ẩn nấp không thêm vận khí không quá kém hẳn là sẽ không bị phát hiện, ngược lại nếu như ra ngoài kia e rằng khắp nơi đều có nguy hiểm, không giây phút nào được an toàn.
Hơn nữa, Vương Hạo Thần cũng biết Xích Diệm Thiên Hổ tự thân có thương tích, chưa hẳn đã có thể ra ngoài truy tìm Lý Mộ Tinh tung tích.
Hắn còn chưa có bị điên a!
Vương Hạo Thần bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương nguy hiểm này, căn bản một giây đều không muốn nán lại thêm.
Chỉ là, có chuyện đôi khi không muốn cứ muốn liền có thể làm được, cũng có những chuyện tưởng như chẳng thể nào liên quan tới bản thân thế nhưng sau cùng lại trở thành chuyện của chính mình...
Vương Hạo Thần vốn dĩ chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, thế nhưng còn chưa đi được bao xa thì hắn đã phải ngừng lại, bởi vì trước mặt hắn là một bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mi mục như hoạ, sắc mặt của nàng bởi vì bị thương mà có chút trắng bệch, bất quá vẫn không cách nào che dấu được vẻ tú lệ của nàng.
Vương Hạo Thần không thể không thừa nhận, nữ nhân này thực sự rất đẹp, hoàn toàn có tư cách để so sánh với sư nương Nhạc Thi Dao của hắn.
Nữ nhân này so với Nhạc Thi Dao nhiều hơn một phần lạnh lùng, nhưng cũng thiếu đi một phần vũ mị cùng ấm áp, nếu phải so sánh, Vương Hạo Thần tự nhiên vẫn là đánh giá sư nương của hắn cao hơn nữ tử trước mặt, tất nhiên đây chỉ là quan điểm của hắn mà thôi.
Nữ tử này không phải ai xa lạ, chính là người vừa mới cùng Xích Diệm Thiên Hổ đại chiến, Vương Giả Bảng đệ thập, Phi Vũ Kiếm Vương - Lý Mộ Tinh.
Xem bộ dáng của Lý Mộ Tinh lúc này, hẳn là thương thế quá nặng nên mới lâm vào hôn mệ, khắp người đều là máu, ngay cả bạch y đều bị nhuộm đỏ quá nửa.
Trong nháy mắt, Vương Hạo Thần liền lâm vào một tình thế khó xử.
Cứu hay là không cứu?
Thật lòng mà nói, Vương Hạo Thần thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện này cho lắm, hắn không muốn bởi vì cứu một cái nhân vật mà mình không hề quen biết mà đắc tội với Xích Diệm Thiên Hổ.
Cho dù là Lý Mộ Tinh tình cảnh lúc này có chút đáng thương, nhưng cái này cũng là nàng tự tìm mà thôi, nếu không phải nàng cố chấp muốn trao đổi Xích Diệm Đan với Xích Diệm Thiên Hổ, làm sao có thể bị đánh tới mức này? Vương Hạo Thần không phải thánh nhân tới mức thấy ai bị thương cũng cứu, càng không phải là loại người háo sắc, thấy nữ tử xinh đẹp liền muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sau đó tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm, hắn là người rất thực tế, chuyện không có lợi ích cho mình hắn sao có thể làm?
Vương Hạo Thần do dự là bởi vì lời nói lúc trước của sư nương hắn, đó là “ thấy người gặp khó khăn nếu có thể nhất định phải tương trợ “, tuy hắn rất nghe lời dạy bảo của sư nương, nhưng hắn thực sự không đồng ý với quan điểm này của Nhạc Thi Dao cho lắm, bất quá hắn cũng hiểu được một điều, đó là có thể khiến cho một vị Vũ Vương cường giả nợ hắn một khoản ân tình là một cái thiên đại hảo sự.
Vương Hạo Thần không biết mình đến bao giờ mới có thể đạt tới Vũ Vương cảnh, chỉ là hắn biết trên con đường phát triển của mình sẽ gặp không ít khó khăn, vì thế chỉ cần có cơ hội nhận được sự trợ giúp, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Lý Mộ Tinh thân là Vũ Vương, hơn nữa còn là Vương Giả Bảng đệ thập, không nói nàng tương lai có cơ hội thành hoàng hay không, coi như nàng suốt đời chỉ là một vị Vũ Vương, đối với Vương Hạo Thần lúc này như cũ là cao không thể chạm, nếu như nàng sau này có dịp xuất thủ trợ giúp mình, không thể nói trước có thể khiến con đường của hắn bớt chông gai đi không ít.
Vương Hạo Thần suy nghĩ là như vậy, bất quá hắn cũng đang do dự, dù sao cứu Lý Mộ Tinh đồng nghĩa với việc đắc tội với một tồn tại còn kinh khủng hơn nàng là Xích Diệm Thiên Hổ, điều này rất có thể sẽ đặt hắn vào tình thế nguy hiểm, đồng thời ai biết nữ nhân kia có phải là người vong ân phụ nghĩa hay không, nếu như sau khi nàng khỏi hẳn không những không mang ơn mình mà còn đem mình xử lý thì phải làm sao? Hắn lấy cái để đấu lại một vị danh liệt Vương Giả Bảng tồn tại?
Do dự thật lâu về sau, Vương Hạo Thần cuối cùng cũng làm ra quyết định, giúp Lý Mộ Tinh một lần, cất bước đi về phía trước.
Giữa việc có thể bị Xích Diệm Thiên Hổ truy sát cùng việc có thể khiến một vị Vũ Vương cường giả nợ mình một khoản ân tình thì hắn đã chọn cái sau.
Hắn không biết hành động của mình đến cùng là đúng hay sao, bất quá nếu phải nói về lương tâm thì ít nhất hắn sẽ không cảm thấy có chút áy náy đi...
- Chỉ mong ngươi là một người biết đạo nghĩa a!
Vương Hạo Thần trong lòng thầm nghĩ, cả người cúi xuống ý muốn bế Lý Mộ Tinh lên tay, bất quá đúng lúc này dị biến lại phát sinh.
Lý Mộ Tinh vừa rồi đại chiến với Xích Diệm Thiên Hổ, lĩnh trọn một trảo của đối phương, chính vì như vậy mà y phục màu trắng của nàng bị hoả diễm trên thú trảo đốt cháy nhiều chỗ, không thể che giấu được da thịt trắng mềm như mỡ đông ở bên trong.
Vương Hạo Thần vừa rồi đứng ở chỗ xa không thấy được chuyện này, thế nhưng bây giờ đến gần như vậy, cảnh tượng hương diễm tràn đầy dụ hoặc kia lập tức đập vào mắt hắn.
Vương Hạo Thần ánh mắt vừa đụng vào thân thể đầy mị thái của Lý Mộ Tinh liền đông cứng ở đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí ngay cả động tác trên tay cũng dừng lại.
Hắn không hiểu nhiều lắm về chuyện nam nữ, đây là sự thật, nếu không thì lúc ở trên Thiên Sinh Môn trước đó hắn cùng sư nương triền miên như vậy, sớm đã đè nàng xuống mà “ động thủ “ rồi.
Thế nhưng cái này không thể phủ nhận hắn là một cái nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân ở tuổi mới lớn, hắn tự nhiên sẽ có nam nhân đặc tính, Lý Mộ Tinh thân thể nửa kín nửa hở lúc này đúng là có lực sát thương chí mạng với hắn, khiến cho đôi mắt của hắn bốc lên hai luồng hoả diễm, cả người nóng rực lên.
Cảm giác này giống hệt lúc mà hắn cùng với sư nương triền miên một đoạn thời gian kia.
Cười khổ một tiếng, Vương Hạo Thần cưỡng ép xoá đi dục niệm trong đầu, hắn mặc dù đối với sắc đẹp của Lý Mộ Tinh cảm thấy kinh diễm, thế nhưng hắn cũng chưa bị điên tới mức muốn cùng một cái Vũ Vương cảnh cường giả phát sinh quan hệ nam nữ, nếu không đến lúc nàng tỉnh lại không một chưởng đánh chết mình mới là chuyện lạ.
Vương Hạo Thần vòng tay đem Lý Mộ Tinh bế lên, mấy ngón tay của hắn vừa đụng vào da thịt mềm mại của nàng, một cỗ cảm giác thư thái tuyệt vời liền truyền tới, khiến cho hắn trong lòng có chút mê luyến.
Cắn môi một cái thật mạnh, một lần nữa xua đi cỗ ý niệm kia, Vương Hạo Thần hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của Lý Mộ Tinh hướng Xích Phong Cốc miệng cốc chạy đến.
Chỉ là rất nhanh, hắn cước bộ lại lần nữa dừng lại, bởi vì hắn chợt nhớ tới một chuyện, nếu bây giờ hắn cùng Lý Mộ Tinh ra khỏi Xích Phong Cốc vậy có tính là an toàn hay không?
Trước đây không lâu Vương Hạo Thần từng hoài nghi vì cái gì mà Nhai Đình sơn mạch khắp nơi đều có nguy hiểm trùng trùng thế nhưng Xích Phong Cốc lại yên bình đến như vậy? Bất quá hắn lúc này đã hiểu ra nguyên nhân, không gì khác bởi vì Xích Phong Cốc có một đầu lục giai Xích Diệm Thiên Hổ sinh sống, vì thế không có một loài huyền thú nào dám bén mảng tới nơi này, sợ bị Xích Diệm Thiên Hổ nuốt sống.
Chỉ là, Vương Hạo Thần lúc này đi lại trong Xích Phong Cốc tự nhiên sẽ không có nguy hiểm, thế nhưng nếu là hắn rời khỏi Xích Phong Cốc phạm vi, nhất định sẽ có vô số nguy hiểm trên đường đi, những nguy cơ này có thể không đáng sợ bằng Xích Diệm Thiên Hổ, nhưng cũng không phải hắn hiện tại có thể đối phó.
Nếu là Vương Hạo Thần một thân một mình, hắn còn có vài phần nắm chắc có thể toàn thân trở ra, nhưng thêm một cái Lý Mộ Tinh, vậy thì hắn hoàn toàn không có một chút nắm chắc nào.
Suy nghĩ một lát, Vương Hạo Thần quyết định tốt nhất là vẫn nên ở lại trong Xích Phong Cốc, mặc dù như cũ có chút mạo hiểm bởi vì nơi này là Xích Diệm Thiên Hổ địa bàn, thế nhưng Vương Hạo Thần cho rằng Xích Diệm Thiên Hổ cho dù mạnh nhưng chỉ có một mình, nếu bọn hắn cẩn thận ẩn nấp không thêm vận khí không quá kém hẳn là sẽ không bị phát hiện, ngược lại nếu như ra ngoài kia e rằng khắp nơi đều có nguy hiểm, không giây phút nào được an toàn.
Hơn nữa, Vương Hạo Thần cũng biết Xích Diệm Thiên Hổ tự thân có thương tích, chưa hẳn đã có thể ra ngoài truy tìm Lý Mộ Tinh tung tích.