Chương : 27
Mạc Hy bàng hoàng nhìn Châu Doanh, nàng thực sự không hiểu cô ta đang định làm gì đang mưu tính những gì trong đầu.
- Vương phi ăn nói hàm hồ gì vậy.
Mạc Hy cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng giọng của nàng vẫn lộ rõ vẻ run sợ.
- Bệ hạ, thần không ăn nói hàm hồ, là hoàng hậu lang chạ với Tần vương rồi sinh ra đứa trẻ này. Đứa trẻ này căn bản không phải con của người.
- Bệ hạ ngài tuyệt đối không được tin, cô ta nói bậy, Doãn Chân thật sự là con ruột của người và thần thiếp.
Doãn Khởi nãy giờ ngồi yên một chỗ, dù không nói gì nhưng nhìn gương mặt chàng cũng biết chàng đang rất tức giận, đôi mắt chàng hiện ra những tia lạnh đến thấu tim can.
- Vương phi nói có bằng chứng gì không? Doãn Khởi cố gắng nén cơn giận hạ giọng xuống.
- Nhìn Doãn Chân rất giống Tần vương.
- Hoang đường, Tần vương và bệ hạ là huynh đệ ruột thịt, Doãn Chân giống vài phần cũng không có gì vô lý. Vương phi chỉ vì một điều nhỏ nhoi này mà cho rằng Doãn Chân là con của Tần vương sao.
- Bệ hạ người nhớ lại xem, sau khi Từ Huệ phi mang thai người không hề đến chỗ hoàng hậu một thời gian dài, sao nàng ta có thai được.
- Bệ hạ, thần thiếp khi mang thai thường thích đến ngự hoa viên ngắm cảnh, có đôi lần bắt gặp Tần vương với hoàng hậu đang ngồi nói chuyện gì đó. Tần vương thậm chí còn nắm tay hoàng hậu.
Từ Lan từ nãy đến giờ yên lặng đột nhiên lên tiếng, mỗi câu mỗi từ của nàng ta như châm thêm dầu vào lửa.
- Không, bọn họ là đang vu oan thần thiếp, bệ hạ người phải tin tưởng ta.
- Bệ hạ muốn biết Doãn Chân có đích thực là con của người không, chúng ta có một cách, trích huyết nghiệm thân.
- Vương phi cô điên rồi, tiểu hoàng tử còn nhỏ như vậy.
- Hoàng hậu người đang sợ điều gì vậy.
- Được trích huyết nghiệm thân. Doãn Khởi lên tiếng rồi lập tức sai một công công đem đến trước mặt mình một thau nước sạch.
Mạc Hy muốn đến ôm lấy Doãn Chân nhưng bị chàng ngăn lại, đích thân chàng bước tới ôm lấy tiểu hoàng tử.
Giây phút hai giọt máu rơi xuống thau nước chỉ có một mình Doãn Khởi nhìn thấy, chàng mỉm cười chua xót. Mạc Hy nàng được lắm, là chàng đánh giá thấp nàng.
- Người đâu đem Vương phi và Từ Huệ nương nương giam lại chờ ngày hành quyết, dám lăng nhục hoàng hậu tội các người phải chém đầu.
- Bệ hạ, thần thiếp không có tội là… là vương phi…
Châu Doanh trở nên chột dạ, lẽ nào thau nước chưa được xử lý, nàng hốt hoảng quỳ rạp xuống đất.
- Bệ hạ, thần thiếp còn chuyện bẩm báo, hoàng hậu không phải công chúa Triệu quốc, cô ta là giả, tên thật của cô ta là Mạc Hy.
Châu Doanh lúc này bị dồn đến chân tường, không còn cách nào chạy thoát, cố gắng vùng vẫy. Được nếu hôm nay không thể ép chết Mạc Hy thì nàng bắt nàng ta phải chết chung với mình.
- Vậy sao, lập tức đem Vương phi cùng Từ Huệ phi xử trảm, không cần đợi gì nữa.
Châu Doanh gần như phát điên lên, nàng ta lao đến gần Mạc Hy rút cây trâm định đâm nàng thì bị Doãn Khởi ngăn lại đẩy nàng ta ngã ra xa, nàng ta ngồi đó vừa khóc vừa cười, bộ dạng vô cùng thảm thương.
- Ta thua rồi, ta thua cô thật rồi. Rốt cuộc ta cũng không hiểu, cô dùng thủ đoạn gì mà khiến bọn họ bất chấp mọi thứ vì cô như vậy. Ta là không đấu lại cô nữa rồi.
Doãn Khởi ra lệnh cho thị vệ đem Châu Doanh và Từ Lan đi sau đó chàng lập tức bế Doãn Chân rời khỏi bỏ mặc Mạc Hy ở lại Phượng Hoàng điện.
Doãn Khởi nghe tin Châu Doanh bị đưa vào đại lao thì vội vàng tiến cung, không hiểu rốt cục cô ta lại gây nên tai họa nào. Khi tới nơi thì một công công báo với chàng quốc vương muốn cùng chàng dùng bữa, Doãn Khải vô cùng ngạc nhiên, không còn cách nào khác đành nghe theo.
Doãn Khởi đã ngồi sẵn ở đây, hình như đã uống rất nhiều rượu, còn dẫn theo cả tiểu hoàng tử. Doãn Khởi chỉ ngồi uống rượu mặc kệ Doãn Chân gào khóc, chàng thấy vậy không đành lòng liền đến gần bế tiểu hoàng tử lên, tất cả hành động ấy đều thu hết vào trong tầm mắt của Doãn Khởi.
- Tần vương có thấy tiểu hoàng tử đáng yêu không.
- Ngài không nên dẫn Doãn Chân tới đây, nơi đây toàn mùi rượu không tốt cho trẻ con.
- Tần vương là đang lo cho hoàng tử, hay đang lo cho con ruột của mình vậy.
- Ngài uống say rồi.
- Trẫm không say, đó chẳng phải con của người và hoàng hậu sao, thứ nghiệt chủng.
- Bệ hạ thần và hoàng hậu trong sạch.
- Ngươi ngồi xuống, uống chung rượu này cho ta.
Doãn Khải chỉ muốn nhanh đưa tiểu hoàng tử rời khỏi nơi này, chàng ngồi xuống uống chung rượu trước mặt mình, rượu chảy đến cổ họng chàng, nghẹn đắng. Là rượu có độc.
Doãn Khởi từ từ đến trước mặt ca ca, người đưa tay bế lấy Doãn Chân.
- Nhìn xem, đây mới là phụ thân của con, nhưng mà ông ta chết rồi, chết rồi…. hahahaa.
- Vương phi ăn nói hàm hồ gì vậy.
Mạc Hy cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng giọng của nàng vẫn lộ rõ vẻ run sợ.
- Bệ hạ, thần không ăn nói hàm hồ, là hoàng hậu lang chạ với Tần vương rồi sinh ra đứa trẻ này. Đứa trẻ này căn bản không phải con của người.
- Bệ hạ ngài tuyệt đối không được tin, cô ta nói bậy, Doãn Chân thật sự là con ruột của người và thần thiếp.
Doãn Khởi nãy giờ ngồi yên một chỗ, dù không nói gì nhưng nhìn gương mặt chàng cũng biết chàng đang rất tức giận, đôi mắt chàng hiện ra những tia lạnh đến thấu tim can.
- Vương phi nói có bằng chứng gì không? Doãn Khởi cố gắng nén cơn giận hạ giọng xuống.
- Nhìn Doãn Chân rất giống Tần vương.
- Hoang đường, Tần vương và bệ hạ là huynh đệ ruột thịt, Doãn Chân giống vài phần cũng không có gì vô lý. Vương phi chỉ vì một điều nhỏ nhoi này mà cho rằng Doãn Chân là con của Tần vương sao.
- Bệ hạ người nhớ lại xem, sau khi Từ Huệ phi mang thai người không hề đến chỗ hoàng hậu một thời gian dài, sao nàng ta có thai được.
- Bệ hạ, thần thiếp khi mang thai thường thích đến ngự hoa viên ngắm cảnh, có đôi lần bắt gặp Tần vương với hoàng hậu đang ngồi nói chuyện gì đó. Tần vương thậm chí còn nắm tay hoàng hậu.
Từ Lan từ nãy đến giờ yên lặng đột nhiên lên tiếng, mỗi câu mỗi từ của nàng ta như châm thêm dầu vào lửa.
- Không, bọn họ là đang vu oan thần thiếp, bệ hạ người phải tin tưởng ta.
- Bệ hạ muốn biết Doãn Chân có đích thực là con của người không, chúng ta có một cách, trích huyết nghiệm thân.
- Vương phi cô điên rồi, tiểu hoàng tử còn nhỏ như vậy.
- Hoàng hậu người đang sợ điều gì vậy.
- Được trích huyết nghiệm thân. Doãn Khởi lên tiếng rồi lập tức sai một công công đem đến trước mặt mình một thau nước sạch.
Mạc Hy muốn đến ôm lấy Doãn Chân nhưng bị chàng ngăn lại, đích thân chàng bước tới ôm lấy tiểu hoàng tử.
Giây phút hai giọt máu rơi xuống thau nước chỉ có một mình Doãn Khởi nhìn thấy, chàng mỉm cười chua xót. Mạc Hy nàng được lắm, là chàng đánh giá thấp nàng.
- Người đâu đem Vương phi và Từ Huệ nương nương giam lại chờ ngày hành quyết, dám lăng nhục hoàng hậu tội các người phải chém đầu.
- Bệ hạ, thần thiếp không có tội là… là vương phi…
Châu Doanh trở nên chột dạ, lẽ nào thau nước chưa được xử lý, nàng hốt hoảng quỳ rạp xuống đất.
- Bệ hạ, thần thiếp còn chuyện bẩm báo, hoàng hậu không phải công chúa Triệu quốc, cô ta là giả, tên thật của cô ta là Mạc Hy.
Châu Doanh lúc này bị dồn đến chân tường, không còn cách nào chạy thoát, cố gắng vùng vẫy. Được nếu hôm nay không thể ép chết Mạc Hy thì nàng bắt nàng ta phải chết chung với mình.
- Vậy sao, lập tức đem Vương phi cùng Từ Huệ phi xử trảm, không cần đợi gì nữa.
Châu Doanh gần như phát điên lên, nàng ta lao đến gần Mạc Hy rút cây trâm định đâm nàng thì bị Doãn Khởi ngăn lại đẩy nàng ta ngã ra xa, nàng ta ngồi đó vừa khóc vừa cười, bộ dạng vô cùng thảm thương.
- Ta thua rồi, ta thua cô thật rồi. Rốt cuộc ta cũng không hiểu, cô dùng thủ đoạn gì mà khiến bọn họ bất chấp mọi thứ vì cô như vậy. Ta là không đấu lại cô nữa rồi.
Doãn Khởi ra lệnh cho thị vệ đem Châu Doanh và Từ Lan đi sau đó chàng lập tức bế Doãn Chân rời khỏi bỏ mặc Mạc Hy ở lại Phượng Hoàng điện.
Doãn Khởi nghe tin Châu Doanh bị đưa vào đại lao thì vội vàng tiến cung, không hiểu rốt cục cô ta lại gây nên tai họa nào. Khi tới nơi thì một công công báo với chàng quốc vương muốn cùng chàng dùng bữa, Doãn Khải vô cùng ngạc nhiên, không còn cách nào khác đành nghe theo.
Doãn Khởi đã ngồi sẵn ở đây, hình như đã uống rất nhiều rượu, còn dẫn theo cả tiểu hoàng tử. Doãn Khởi chỉ ngồi uống rượu mặc kệ Doãn Chân gào khóc, chàng thấy vậy không đành lòng liền đến gần bế tiểu hoàng tử lên, tất cả hành động ấy đều thu hết vào trong tầm mắt của Doãn Khởi.
- Tần vương có thấy tiểu hoàng tử đáng yêu không.
- Ngài không nên dẫn Doãn Chân tới đây, nơi đây toàn mùi rượu không tốt cho trẻ con.
- Tần vương là đang lo cho hoàng tử, hay đang lo cho con ruột của mình vậy.
- Ngài uống say rồi.
- Trẫm không say, đó chẳng phải con của người và hoàng hậu sao, thứ nghiệt chủng.
- Bệ hạ thần và hoàng hậu trong sạch.
- Ngươi ngồi xuống, uống chung rượu này cho ta.
Doãn Khải chỉ muốn nhanh đưa tiểu hoàng tử rời khỏi nơi này, chàng ngồi xuống uống chung rượu trước mặt mình, rượu chảy đến cổ họng chàng, nghẹn đắng. Là rượu có độc.
Doãn Khởi từ từ đến trước mặt ca ca, người đưa tay bế lấy Doãn Chân.
- Nhìn xem, đây mới là phụ thân của con, nhưng mà ông ta chết rồi, chết rồi…. hahahaa.