Chương : 32
Mạc Hy à, đã một năm rồi, một năm rồi trên thế gian này không có bóng dáng một cô nương dịu dàng yêu kiều, cô nương ta yêu nhất.
Nàng thực sự rất nhẫn tâm, nàng bắt ta phải gánh chịu nỗi đau ấy lần thứ hai. Nàng ở trong lòng của ta thật yên bình, ta có cảm giác nàng chỉ đang ngủ một giấc, nhưng lại là giấc ngủ ngàn thu.
Ta mệt mỏi, ta bất lực, giây phút đó ta thực sự muốn buông bỏ tất cả để đi theo nàng, nhưng rồi một thị vệ ôm Doãn Chân đến trước mặt của ta. Doãn Khởi thật ra không hề xuống tay với nó, nó nhìn ta rồi mỉm cười.
Nếu bây giờ cả ta cũng không còn thì ai sẽ chăm sóc cho Doãn Chân, nó chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, ta không thể bỏ mặc nó được. Ta phải sống, phải chăm sóc bảo vệ cho con trai của nàng, Doãn Chân trở thành lí do duy nhất ta còn sống đến tận bây giờ.
Nàng đi rồi thế gian này trở nên lạnh lẽo, hiu quạnh đến đáng sợ.
Doãn Chân ngày càng trưởng thành, càng tò mò hiếu động hơn. Nó rất hay hỏi ta về nàng, ta muốn kể rất nhiều chuyện về nàng cho nó nghe, nhưng khi vừa nhắc đến tên nàng tim ta nơi ấy đau nhói. Ta muốn nói nhưng âm thanh lại mắc nghẹn ở cổ họng, không thể nào cất lên thành tiếng được, nàng là một nỗi đau không nói lên thành lời trong lòng ta.
Thời gian trôi qua, những tưởng ta sẽ dần quên được nàng nhưng bóng hình của nàng lại càng ngày càng khắc sâu trong tâm trí của ta, ngày ngày ta phải sống trong sự dằn vặt của bản thân mình.
Trong một lần du ngoạn ta bắt gặp một cô bé, cô bé ấy có khuôn mặt rất giống nàng, ta liền mang nó vào cung để bầu bạn với Doãn Chân.
Ta đặt tên cho nó là Ngọc Doanh, nàng đừng giận ta được không? Ta không muốn để tên nó giống một phần của nàng, nàng là duy nhất trên đời này, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng trong trái tim của ta.
Ta biết Châu Doanh hại nàng rất thê thảm, nhưng ta lại nợ cô ấy rất nhiều, không thể trả được, ta chỉ biết đặt tên cho nó giống Châu Doanh coi nhưng một phần bù đắp cho cô ấy.
…
Mạc Hy à, Doãn Chân đã trưởng thành rồi, đã là một nam nhân xuất chúng, văn võ song toàn. Nàng ở trên đấy có thấy không, nàng sinh ra được một người con vô cùng tài giỏi đấy.
Ta đã truyền lại ngôi vị này cho nó rồi, nhiệm vụ của ta đã kết thúc rồi, bây giờ ta đến gặp nàng có được không? Chắc là không được rồi, nàng muốn ta sống thật tốt mà, nếu bây giờ ta đột ngột đến gặp nàng chắc nàng sẽ giận ta mất thôi…
…
Mạc Hy à, ta bây giờ đã là một ông lão 70 tuổi rồi, ta đến gặp nàng có được không.
Dạo này ta rất hay nhớ lại những chuyện trước kia, khi lần đầu ta gặp nàng ở thảo nguyên ấy. Nàng khi ấy mặt một bộ y phục đỏ rực, nàng ngồi bên gốc cây nhìn về một phía xa xăm, khi ấy ta thấy nàng thật đẹp, thật lộng lẫy.
Nếu ngày ấy ta không gặp nàng, không đem nàng rời khỏi liệu có dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Nếu nàng không gặp ta, nàng đẹp như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người phu quân tốt, yêu thương nàng, nàng sẽ được sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc. Có phải ta đã hại nàng, hại nàng một đời toàn những bất hạnh, đau khổ không?
Sức khỏe của ta càng ngày càng yếu, Doãn Chân luôn túc trực bên giường bệnh của ta. Nó nói ta phải gắng gượng vượt qua cơn bạo bệnh này, phải ở bên nó. Nhưng ta thực sự không phải là một phụ thân tốt, ta không muốn khỏe lại, ta muốn đi gặp nàng.
Trước khi ta trút hơi thở cuối cùng, ta nhắc Doãn Chân đưa thi hài của ta về quê hương của nàng, khi ấy chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Doãn Chân khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời này ta thấy nó khóc, nó trách ta vô trách nhiệm bỏ lại nó.
Có phải bây giờ ta bỏ lại nó cũng giống như năm xưa nàng bỏ lại ta một mình không? Ta đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt Doãn Chân rồi cố gắng nói với nó lời cuối cùng.
- Con phải chúc mừng cho ta chứ, ta sắp được gặp mẫu thân của con rồi…
Đó là lời nói cuối cùng của ta, khép đôi mắt lại khép lại cuộc đời cô độc lạnh lẽo.
Khi ta mở mắt ra có phải ta sẽ gặp được nàng không, gặp được cô nương chăn cừu xinh đẹp của ta…
Nàng thực sự rất nhẫn tâm, nàng bắt ta phải gánh chịu nỗi đau ấy lần thứ hai. Nàng ở trong lòng của ta thật yên bình, ta có cảm giác nàng chỉ đang ngủ một giấc, nhưng lại là giấc ngủ ngàn thu.
Ta mệt mỏi, ta bất lực, giây phút đó ta thực sự muốn buông bỏ tất cả để đi theo nàng, nhưng rồi một thị vệ ôm Doãn Chân đến trước mặt của ta. Doãn Khởi thật ra không hề xuống tay với nó, nó nhìn ta rồi mỉm cười.
Nếu bây giờ cả ta cũng không còn thì ai sẽ chăm sóc cho Doãn Chân, nó chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, ta không thể bỏ mặc nó được. Ta phải sống, phải chăm sóc bảo vệ cho con trai của nàng, Doãn Chân trở thành lí do duy nhất ta còn sống đến tận bây giờ.
Nàng đi rồi thế gian này trở nên lạnh lẽo, hiu quạnh đến đáng sợ.
Doãn Chân ngày càng trưởng thành, càng tò mò hiếu động hơn. Nó rất hay hỏi ta về nàng, ta muốn kể rất nhiều chuyện về nàng cho nó nghe, nhưng khi vừa nhắc đến tên nàng tim ta nơi ấy đau nhói. Ta muốn nói nhưng âm thanh lại mắc nghẹn ở cổ họng, không thể nào cất lên thành tiếng được, nàng là một nỗi đau không nói lên thành lời trong lòng ta.
Thời gian trôi qua, những tưởng ta sẽ dần quên được nàng nhưng bóng hình của nàng lại càng ngày càng khắc sâu trong tâm trí của ta, ngày ngày ta phải sống trong sự dằn vặt của bản thân mình.
Trong một lần du ngoạn ta bắt gặp một cô bé, cô bé ấy có khuôn mặt rất giống nàng, ta liền mang nó vào cung để bầu bạn với Doãn Chân.
Ta đặt tên cho nó là Ngọc Doanh, nàng đừng giận ta được không? Ta không muốn để tên nó giống một phần của nàng, nàng là duy nhất trên đời này, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng trong trái tim của ta.
Ta biết Châu Doanh hại nàng rất thê thảm, nhưng ta lại nợ cô ấy rất nhiều, không thể trả được, ta chỉ biết đặt tên cho nó giống Châu Doanh coi nhưng một phần bù đắp cho cô ấy.
…
Mạc Hy à, Doãn Chân đã trưởng thành rồi, đã là một nam nhân xuất chúng, văn võ song toàn. Nàng ở trên đấy có thấy không, nàng sinh ra được một người con vô cùng tài giỏi đấy.
Ta đã truyền lại ngôi vị này cho nó rồi, nhiệm vụ của ta đã kết thúc rồi, bây giờ ta đến gặp nàng có được không? Chắc là không được rồi, nàng muốn ta sống thật tốt mà, nếu bây giờ ta đột ngột đến gặp nàng chắc nàng sẽ giận ta mất thôi…
…
Mạc Hy à, ta bây giờ đã là một ông lão 70 tuổi rồi, ta đến gặp nàng có được không.
Dạo này ta rất hay nhớ lại những chuyện trước kia, khi lần đầu ta gặp nàng ở thảo nguyên ấy. Nàng khi ấy mặt một bộ y phục đỏ rực, nàng ngồi bên gốc cây nhìn về một phía xa xăm, khi ấy ta thấy nàng thật đẹp, thật lộng lẫy.
Nếu ngày ấy ta không gặp nàng, không đem nàng rời khỏi liệu có dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Nếu nàng không gặp ta, nàng đẹp như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người phu quân tốt, yêu thương nàng, nàng sẽ được sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc. Có phải ta đã hại nàng, hại nàng một đời toàn những bất hạnh, đau khổ không?
Sức khỏe của ta càng ngày càng yếu, Doãn Chân luôn túc trực bên giường bệnh của ta. Nó nói ta phải gắng gượng vượt qua cơn bạo bệnh này, phải ở bên nó. Nhưng ta thực sự không phải là một phụ thân tốt, ta không muốn khỏe lại, ta muốn đi gặp nàng.
Trước khi ta trút hơi thở cuối cùng, ta nhắc Doãn Chân đưa thi hài của ta về quê hương của nàng, khi ấy chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Doãn Chân khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời này ta thấy nó khóc, nó trách ta vô trách nhiệm bỏ lại nó.
Có phải bây giờ ta bỏ lại nó cũng giống như năm xưa nàng bỏ lại ta một mình không? Ta đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt Doãn Chân rồi cố gắng nói với nó lời cuối cùng.
- Con phải chúc mừng cho ta chứ, ta sắp được gặp mẫu thân của con rồi…
Đó là lời nói cuối cùng của ta, khép đôi mắt lại khép lại cuộc đời cô độc lạnh lẽo.
Khi ta mở mắt ra có phải ta sẽ gặp được nàng không, gặp được cô nương chăn cừu xinh đẹp của ta…