Chương 6
Trịnh Tuyết suy nghĩ xem ra Lâm Thanh yêu Kỷ Lan điên cuồng nên mới không tiếc vung tiền cho cô ta làm ra trò vô bổ như vậy, lý do kiếp này hay kiếp trước gã cưới cô cũng chỉ vì một là bị cô ép hai là bị gia đình ép để dễ dàng ra vào Trịnh và thâu tóm toàn bộ đẩy gia đình cô vào chỗ không thể thoát được. Cô thầm cảm tạ ông trời vì đã cho bản thân trọng sinh quyết định lại mọi thứ, đưa nó đi đúng hướng nó cần đi.
- Ưm.. anh làm gì vậy?
Trương Ngạn Hành thấy cô im lặng, gọi mãi không phản hồi nên hắn hôn lên môi cô.
- Em đang suy nghĩ gì sao?
- Em nghĩ là.. sao mà bản thân lại may mắn được anh đồng ý gả cho nhỉ? Trịnh Tuyết ngồi dậy cười nhìn Trương Ngạn Hành đỏ mặt vì ngại, hắn quay mặt sang bên kia mà cười mỉm. Cô lại rất thích mặt này của hắn, ngại ngùng trông rất đáng yêu.
- Được rồi, hôm nay bổn phu nhân đang rảnh rỗi. Anh hãy nhanh chóng làm việc đi, em sẽ ở đây với anh cho đến khi xong.
Vì hôm nay có Trịnh Tuyết bên cạnh chăm sóc hắn nên Trương Ngạn Hành đặc biệt năng suất hơn thường ngày, hắn nhanh chóng giải quyết xong việc rồi cùng cô về biệt thự. Từ ngày đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng thật sự với Trịnh Tuyết đối với hắn như là một giấc mơ tưởng chừng không thể thành sự thật. Cho đến cả lúc khoảnh khắc mà cô cầu hôn hắn thì Trương Ngạn Hành cũng chỉ cho rằng vì để trả thù Lâm Thanh nên mới lợi dụng hắn diễn kịch cùng nhưng không ngờ rằng Trịnh Tuyết thật sự coi trọng lời cầu hôn mà còn trao chiếc nhẫn cô hay đeo làm nhẫn kết hôn và còn cùng hắn đi đăng ký hôn thú.
- Anh sao lại nhìn em lâu như vậy? Trịnh Tuyết cảm nhận mặt mình như muốn thủng một lỗ nên mới nhắc Trương Ngạn Hành.
Trương Ngạn Hành hôn lên trán Trịnh Tuyết: - Không có gì!
Mà cho dù hiện tại có là mơ đi chăng nữa, thì Trương Ngạn Hành nguyện không bao giờ thức tỉnh. Trương Ngạn Hành ôm gọn cô vào lòng, tận hưởng hương thơm hoa hồng tỏa ra từ mái tóc cô cho đến khi về đến biệt thự.
Sáng hôm sau Trịnh Tuyết dậy sớm làm đồ ăn cùng thím Bạch rồi chuẩn bị quần áo cho Trương Ngạn Hành như những cô vợ hiền, Trương Ngạn Hành dùng bữa xong cô còn pha sẵn cà phê rồi thắt cà vạt cho hắn còn điểm thêm một chiếc kẹp cà vạt hình hoa hồng bằng bạc.
- Đây là quà kết hôn của em! Vì anh nói không cần nhẫn kết hôn mới nên em chỉ có thể làm như vậy thôi!
Trương Ngạn Hành nhìn ngắm chiếc kẹp cà vạt đằng sau còn có khắc chữ "para siempre" được dịch ra có nghĩa là "mãi mãi". Hôm trước cô lên công ty ngoài việc xử lý giấy tờ ra còn dành thời gian đi làm cái kẹp cà vạt rồi còn khắc chữ lên, Trương Ngạn Hành hỏi: - Tại sao lại là mãi mãi?
Trịnh Tuyết nói: - Bởi vì em sẽ mãi mãi là của anh!
Sự ngọt ngào của Trịnh Tuyết càng lúc càng nâng cấp, hay ít nhất thì hắn cảm thấy như vậy.
Tại đoàn làm phim Ký Vũ Ca, những cảnh quay đầu tiên đang được tiến hành. Khả Băng xinh đẹp trong y phục cổ trang màu lục. Cô trong vai nữ chính Hỷ Phước, một nàng ca vũ nổi tiếng chỉ bán nghệ không bán thân.
Khả Băng đang múa theo tiếng đàn tranh, từng động tác của cô trông thật uyển chuyển mê người. Cô đã thật sự trở thành ca vũ Hỷ Phước vạn người mê đắm, từ đằng xa có một ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô không rời. Bách Vũ tựa người vào tường mà nhìn ngắm Khả Băng, đạo diễn cũng mãi ngắm điệu nhảy của cô mà quên cả hộ cắt.
Biên kịch Lý Na nói nhỏ: - Đạo diễn, hô cắt được rồi!
- À à, tôi quên. Cắt!
Khả Băng xoay vòng rồi dừng lại. Đạo diễn Phùng Hy đi lại cười nói: - Cô đúng thật là Hỷ Phước trong lòng tôi đấy Khả Băng à. Điệu múa của cô rất tuyệt!
Cô cười nói: - Cảm ơn đạo diễn đã khen. Tôi còn phải cố gắng rất nhiều.
- Vị ảnh hậu như cô đây thở thôi cũng thấy kiệt tác rồi, vì vậy nên tôi mới muốn cô đảm nhận vai này. Được rồi, nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp đi.
Khả Băng quay về xe riêng của mình thì đã thấy Bách Vũ ngồi bên trong đang ngồi uống nước cam có sẵn trong tủ lạnh trên xe cô. Khả Băng bất ngờ: - Anh...anh đến đây khi nào?
- Lâu ngày không gặp không phải em nên hỏi thăm một tiếng sao? Em yêu!
Khả Băng đi lại giật lấy chai nước cam rồi ngồi xuống ghế đối diện: - Em yêu cái đầu anh! Tại sao tôi phải hỏi thăm anh?
Bách Vũ đi lại ghế Khả Băng thô bạo mà hôn xuống môi cô, tay anh giữ chặt gáy của Khả Băng ngăn cho cô động đậy. Khả Băng dùng sức mà đẩy mạnh Bách Vũ ngã xuống vừa lúc cánh cửa xe mở ra, người đứng trước cửa là Trịnh Tuyết và quản lý của Khả Băng tên Lục Anh.
Trịnh Tuyết nói với Lục Anh: - Em ra ngoài đứng canh một tí nhé, cứ nói rằng Khả Băng đang nghỉ ngơi do say nắng!
- Vâng!
Trịnh Tuyết đi vào xe rồi đóng cửa khóa lại: - Có làm cái gì thì phải nhớ khóa cửa chứ Khả Băng! Rồi sao nhìn mặt cậu đỏ lên dữ vậy, say nắng thật à?
- Tớ chỉ hơi mệt một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
- Rồi sao Bách thiếu gia của chúng ta lại ở dưới đất thế kia? Anh về nước lúc nào vậy!
Bách Vũ đứng dậy phủi phủi quần áo, anh mỉm cười hôn lên mu bàn tay của Trịnh Tuyết: - Xin chào Trịnh tiểu thư à mà giờ phải đổi lại là Trương phu nhân rồi nhỉ?
- Hai người có quen biết nhau à? Trịnh Tuyết hỏi.
- Quen được lúc bên New York.
Khả Băng nói trước khi Bách Vũ kịp mở miệng vì cô sẽ không biết người này sẽ thốt lên điều gì.
Trịnh Tuyết à lên một tiếng tỏ vẻ bất ngờ. Cô chỉ thuận miệng hỏi cho có chứ cô biết thừa cả hai có quan hệ như thế nào. Ngoài hai sự việc thay đổi ra là cô cưới Trương Ngạn Hành để cho Lâm Thanh cưới Kỷ Lan và Kỷ Lan gia nhập giới giải trí thì mọi thứ hầu như chẳng có gì thay đổi kể cả việc Bách Vũ và Khả Băng quen nhau ở New York.
Ở kiếp trước Khả Băng kể rằng cô có tình cảm với Bách Vũ nhưng vì gia đình anh không chấp nhận với xuất thân là trẻ mồ côi mà còn lại làm diễn viên trong giới giải trí nổi tiếng là đầy cạm bẫy. Anh ta cũng yêu cô nhưng vì thế lực của anh trong Bách gia chưa đủ vững nên cũng chỉ đành bất lực, Bách Vũ còn bị nhốt lại không cho đi gặp Khả Băng đến khi anh ta nghe được từ một nguồn tin là cô đã chết cháy. Kể từ đó Bách Vũ lên kế hoạch từng bước trở thành gia chủ nhà họ Bách, nắm hết mọi quyền hành và xử gọn kẻ đứng đằng sau phóng hỏa.
Bách Vũ cũng chính là người giúp cô thoát khỏi Lâm gia và vực dậy Trịnh gia nhưng tưởng chừng mọi thứ đã bình ổn thì một ngày cô lại nhận tin anh ta tự tử tại biệt thự ở ngoại ô Lệ Viên. Nơi đó từng là nơi mà Khả Băng và anh có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc. Và cô thì lại rơi vào kết cục cũ đó chính là bị Kỷ Lan và Lâm Thanh tính toán lần nữa rơi vào cái chết.
- Ưm.. anh làm gì vậy?
Trương Ngạn Hành thấy cô im lặng, gọi mãi không phản hồi nên hắn hôn lên môi cô.
- Em đang suy nghĩ gì sao?
- Em nghĩ là.. sao mà bản thân lại may mắn được anh đồng ý gả cho nhỉ? Trịnh Tuyết ngồi dậy cười nhìn Trương Ngạn Hành đỏ mặt vì ngại, hắn quay mặt sang bên kia mà cười mỉm. Cô lại rất thích mặt này của hắn, ngại ngùng trông rất đáng yêu.
- Được rồi, hôm nay bổn phu nhân đang rảnh rỗi. Anh hãy nhanh chóng làm việc đi, em sẽ ở đây với anh cho đến khi xong.
Vì hôm nay có Trịnh Tuyết bên cạnh chăm sóc hắn nên Trương Ngạn Hành đặc biệt năng suất hơn thường ngày, hắn nhanh chóng giải quyết xong việc rồi cùng cô về biệt thự. Từ ngày đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng thật sự với Trịnh Tuyết đối với hắn như là một giấc mơ tưởng chừng không thể thành sự thật. Cho đến cả lúc khoảnh khắc mà cô cầu hôn hắn thì Trương Ngạn Hành cũng chỉ cho rằng vì để trả thù Lâm Thanh nên mới lợi dụng hắn diễn kịch cùng nhưng không ngờ rằng Trịnh Tuyết thật sự coi trọng lời cầu hôn mà còn trao chiếc nhẫn cô hay đeo làm nhẫn kết hôn và còn cùng hắn đi đăng ký hôn thú.
- Anh sao lại nhìn em lâu như vậy? Trịnh Tuyết cảm nhận mặt mình như muốn thủng một lỗ nên mới nhắc Trương Ngạn Hành.
Trương Ngạn Hành hôn lên trán Trịnh Tuyết: - Không có gì!
Mà cho dù hiện tại có là mơ đi chăng nữa, thì Trương Ngạn Hành nguyện không bao giờ thức tỉnh. Trương Ngạn Hành ôm gọn cô vào lòng, tận hưởng hương thơm hoa hồng tỏa ra từ mái tóc cô cho đến khi về đến biệt thự.
Sáng hôm sau Trịnh Tuyết dậy sớm làm đồ ăn cùng thím Bạch rồi chuẩn bị quần áo cho Trương Ngạn Hành như những cô vợ hiền, Trương Ngạn Hành dùng bữa xong cô còn pha sẵn cà phê rồi thắt cà vạt cho hắn còn điểm thêm một chiếc kẹp cà vạt hình hoa hồng bằng bạc.
- Đây là quà kết hôn của em! Vì anh nói không cần nhẫn kết hôn mới nên em chỉ có thể làm như vậy thôi!
Trương Ngạn Hành nhìn ngắm chiếc kẹp cà vạt đằng sau còn có khắc chữ "para siempre" được dịch ra có nghĩa là "mãi mãi". Hôm trước cô lên công ty ngoài việc xử lý giấy tờ ra còn dành thời gian đi làm cái kẹp cà vạt rồi còn khắc chữ lên, Trương Ngạn Hành hỏi: - Tại sao lại là mãi mãi?
Trịnh Tuyết nói: - Bởi vì em sẽ mãi mãi là của anh!
Sự ngọt ngào của Trịnh Tuyết càng lúc càng nâng cấp, hay ít nhất thì hắn cảm thấy như vậy.
Tại đoàn làm phim Ký Vũ Ca, những cảnh quay đầu tiên đang được tiến hành. Khả Băng xinh đẹp trong y phục cổ trang màu lục. Cô trong vai nữ chính Hỷ Phước, một nàng ca vũ nổi tiếng chỉ bán nghệ không bán thân.
Khả Băng đang múa theo tiếng đàn tranh, từng động tác của cô trông thật uyển chuyển mê người. Cô đã thật sự trở thành ca vũ Hỷ Phước vạn người mê đắm, từ đằng xa có một ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô không rời. Bách Vũ tựa người vào tường mà nhìn ngắm Khả Băng, đạo diễn cũng mãi ngắm điệu nhảy của cô mà quên cả hộ cắt.
Biên kịch Lý Na nói nhỏ: - Đạo diễn, hô cắt được rồi!
- À à, tôi quên. Cắt!
Khả Băng xoay vòng rồi dừng lại. Đạo diễn Phùng Hy đi lại cười nói: - Cô đúng thật là Hỷ Phước trong lòng tôi đấy Khả Băng à. Điệu múa của cô rất tuyệt!
Cô cười nói: - Cảm ơn đạo diễn đã khen. Tôi còn phải cố gắng rất nhiều.
- Vị ảnh hậu như cô đây thở thôi cũng thấy kiệt tác rồi, vì vậy nên tôi mới muốn cô đảm nhận vai này. Được rồi, nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp đi.
Khả Băng quay về xe riêng của mình thì đã thấy Bách Vũ ngồi bên trong đang ngồi uống nước cam có sẵn trong tủ lạnh trên xe cô. Khả Băng bất ngờ: - Anh...anh đến đây khi nào?
- Lâu ngày không gặp không phải em nên hỏi thăm một tiếng sao? Em yêu!
Khả Băng đi lại giật lấy chai nước cam rồi ngồi xuống ghế đối diện: - Em yêu cái đầu anh! Tại sao tôi phải hỏi thăm anh?
Bách Vũ đi lại ghế Khả Băng thô bạo mà hôn xuống môi cô, tay anh giữ chặt gáy của Khả Băng ngăn cho cô động đậy. Khả Băng dùng sức mà đẩy mạnh Bách Vũ ngã xuống vừa lúc cánh cửa xe mở ra, người đứng trước cửa là Trịnh Tuyết và quản lý của Khả Băng tên Lục Anh.
Trịnh Tuyết nói với Lục Anh: - Em ra ngoài đứng canh một tí nhé, cứ nói rằng Khả Băng đang nghỉ ngơi do say nắng!
- Vâng!
Trịnh Tuyết đi vào xe rồi đóng cửa khóa lại: - Có làm cái gì thì phải nhớ khóa cửa chứ Khả Băng! Rồi sao nhìn mặt cậu đỏ lên dữ vậy, say nắng thật à?
- Tớ chỉ hơi mệt một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
- Rồi sao Bách thiếu gia của chúng ta lại ở dưới đất thế kia? Anh về nước lúc nào vậy!
Bách Vũ đứng dậy phủi phủi quần áo, anh mỉm cười hôn lên mu bàn tay của Trịnh Tuyết: - Xin chào Trịnh tiểu thư à mà giờ phải đổi lại là Trương phu nhân rồi nhỉ?
- Hai người có quen biết nhau à? Trịnh Tuyết hỏi.
- Quen được lúc bên New York.
Khả Băng nói trước khi Bách Vũ kịp mở miệng vì cô sẽ không biết người này sẽ thốt lên điều gì.
Trịnh Tuyết à lên một tiếng tỏ vẻ bất ngờ. Cô chỉ thuận miệng hỏi cho có chứ cô biết thừa cả hai có quan hệ như thế nào. Ngoài hai sự việc thay đổi ra là cô cưới Trương Ngạn Hành để cho Lâm Thanh cưới Kỷ Lan và Kỷ Lan gia nhập giới giải trí thì mọi thứ hầu như chẳng có gì thay đổi kể cả việc Bách Vũ và Khả Băng quen nhau ở New York.
Ở kiếp trước Khả Băng kể rằng cô có tình cảm với Bách Vũ nhưng vì gia đình anh không chấp nhận với xuất thân là trẻ mồ côi mà còn lại làm diễn viên trong giới giải trí nổi tiếng là đầy cạm bẫy. Anh ta cũng yêu cô nhưng vì thế lực của anh trong Bách gia chưa đủ vững nên cũng chỉ đành bất lực, Bách Vũ còn bị nhốt lại không cho đi gặp Khả Băng đến khi anh ta nghe được từ một nguồn tin là cô đã chết cháy. Kể từ đó Bách Vũ lên kế hoạch từng bước trở thành gia chủ nhà họ Bách, nắm hết mọi quyền hành và xử gọn kẻ đứng đằng sau phóng hỏa.
Bách Vũ cũng chính là người giúp cô thoát khỏi Lâm gia và vực dậy Trịnh gia nhưng tưởng chừng mọi thứ đã bình ổn thì một ngày cô lại nhận tin anh ta tự tử tại biệt thự ở ngoại ô Lệ Viên. Nơi đó từng là nơi mà Khả Băng và anh có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc. Và cô thì lại rơi vào kết cục cũ đó chính là bị Kỷ Lan và Lâm Thanh tính toán lần nữa rơi vào cái chết.