Chương 15: Bí quá hóa liều
Bà Lãnh vuốt ngực cố trấn tĩnh bản thân, Lãnh Hàn khó hiểu liếc mắt nhìn từng động tác của bà.
"Tại sao con lại muốn đảm nhận việc phóng sự?"
"Con bảo rồi mà, muốn trải nghiệm sự mới mẻ nên mới đảm nhận."
"Trên công ty thảnh thơi vậy sao?"
"Ừm, rất thảnh thơi."
Bà Lãnh liếc mắt nhìn anh như thể muốn nhìn thấu thứ mà anh đang che giấu.
"Sao lúc trước không thích sự mới mẻ đi, giờ mới thích là sao?"
"Lúc trước là do chưa quan tâm, giờ quan tâm rồi."
"À, là quan tâm truyền thông hay quan tâm cô gái nào?"
Câu nói của bà như trọc trúng tim đen của anh, Lãnh Hàn im lặng không trả lời thêm, miếng lê mau chóng được nhét vào miệng để khỏi trả lời. Anh không muốn nói cũng không muốn kể cho ai, chuyện này chỉ mình anh biết.
"Không nói gì có nghĩa là đúng rồi."
Bà Lãnh không thấy anh nói gì, lập tức biết ngay ý ban nãy của mình là chính xác, nụ cười trên môi dần xuất hiện.
Ba mươi ba tuổi rồi mà mãi chưa thấy có bạn gái, bà còn đang sợ anh ế suốt phần đời còn lại. Mấy lần sắp xếp cho anh đi xem mắt mà có lần nào anh chịu đi, toàn lấy lý do bận công việc với đi công tác để trốn buổi xem mắt.
Đến bà cũng cạn ngôn không biết nói gì thêm, vốn dĩ bà đang tính, nếu như năm nay anh không chịu đi xem mắt thì bà sẽ nói chuyện với chồng mình về chuyện liên hôn.
Đối tượng kết hôn bà cũng đã xét duyệt qua, hai bên thông gia đã âm thầm liên hôn với nhau chỉ đợi ngày mà thông báo.
Đến lúc đó anh có chạy đằng trời, cơ mà giờ bỗng dưng anh ấp a ấp úng về chuyện này khiến bà sinh nghi về chuyện anh có bạn gái rồi.
"Tự nói hay là muốn mẹ tự điều tra."
Lãnh Hàn im lặng đưa mắt nhìn bà.
"Nếu mẹ thấy rảnh thì cứ việc làm, cơ mà con nói trước, chuyện của con tự con giải quyết. Mẹ nhúng tay vào cũng chẳng giúp ích gì, nếu con có người mình yêu, chắc chắn sẽ không che giấu mà dẫn về ra mắt mọi người."
"..."
Bà Lãnh im lặng không nói gì, anh nói tiếp.
"Cũng muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi đi, con xin phép về trước."
Lãnh Hàn đứng dậy cúi đầu chào bà rồi rời đi.
Bà Lãnh ngồi như bất động tại chỗ, trái tim bà rung lên, trong lòng cảm thấy như thể vừa tháo được nửa cục tạ xuống đất. Bà vui còn không tả được huống hồ là bộc lộ cảm xúc của mình.
Lãnh Hàn nếu như không muốn ai biết chuyện vậy thì có cố điều tra cũng chẳng có kết quả, dù sao bà cũng không muốn can thiệp vào sự riêng tư của anh nên chỉ có thể chờ ngày anh dẫn con dâu tương lai về ra mắt.
Thực sự bà rất mong ngày đó đến nhanh lên một chút, bà thực sự rất mong ngóng có thể thấy được bóng dáng nàng dâu tương lai.
Lãnh Hàn ngồi trên chiếc rolls-royce quay về biệt thự của mình. Nhà họ Lãnh có yêu cầu rất cao dành cho con cháu đời sau, đủ mười tám sẽ đi du học, quay về sẽ tách ra ở riêng, khi nào kết hôn sẽ quay về nhà chính ở.
Lãnh Hàn mười tám tuổi sang Pháp du học, do thông minh xuất chúng nên chương trình đại học anh hoàn thành nhanh chóng vỏn vẹn hai năm. Tốt nghiệp ra trường, năm đó vừa tròn hai mươi.
Lãnh Hàn quay về nước, chưa kịp ở lại lâu đã tiếp tục bay sang Mỹ, tiếp nhận sự sự huấn luyện gay gắt.
Hai mươi lăm tuổi, anh chính thức quay về tiếp quản một chức vị nhỏ trong công ty. Trong hai năm, Lãnh Hàn cố gắng chăm chỉ học tập, chẳng mấy chốc đã thành công vươn lên ẵm chọn chiếc ghế Tổng giám đốc.
Cùng lúc ấy cũng dọn ra ngoài ở riêng, căn biệt thự anh chọn nằm ở ngoại ô thành phố, hai bên biệt thự giáp với biển khơi, hai bên còn lại giáp với đồi núi chập chùng.
Xung quanh thiên nhiên hoang dã, không khí trong lành thoáng đãng hơn trong thành phố. Sáng sớm còn có thể đón bình minh, xế chiều nhâm nhi ly cafe ngắm mặt trời lặn, tối đến có thể đi dạo quanh bờ biển ngắm trăng ngắm sao, nghe tiếng sóng biển vỗ về, tiếng chim hải âu bay tới thật sự cảm thấy rất tự do.
Chiếc rolls-royce di chuyển vào con dốc của biệt thự, dần dần đi lên tiến vào khoảng sân rộng phía trên. Lãnh Hàn bước xuống xe, trên người khoác bộ vest màu xanh đậm, ung dung bước vào bên trong, lướt qua đám người đang xếp thành hai hàng cúi đầu chào anh.
Lãnh Hàn đi thẳng vào thư phòng, trên bàn chất đầy đống giấy mà anh chưa kịp dọn dẹp. Toàn là mấy giấy tờ xin phép cung cấp, xin phép đầu tư,.... một bên chất thành núi giấy, bên còn lại chất đầy các tập tài liệu đủ màu sắc.
Lãnh Hàn cởi áo khoác ra, tiện tay ném xuống chiếc sofa ngay đó, anh đưa tay lên day nhẹ một bên thái dương rồi đi tới ngồi xuống bàn làm việc.
Trên bàn có một chiếc điện thoại bàn, Lãnh Hàn nhấc máy lên bấm vào phím số một, điện thoại mau chóng kết nối với Đường Lâm.
"Gì đây?"
"Gửi cho tôi danh sách các công ty truyền thông có vé vào sắp tới."
"Làm gì? Tìm người sớm thế à?"
"Nói lắm quá đấy."
Lãnh Hàn thẳng thừng cúp máy, hai tay anh chống lên trên bàn đan lại với nhau, gục đầu xuống.
Dạo này công việc chất cao như núi, chưa kịp giải quyết xong đã có thêm một núi nữa chất lên.
Lãnh Hàn mấy ngày nay tăng ca liên tục, có mỗi đêm qua là được thả ga. Liều mạng thả ga quá đà cho nên hôm nay tài liệu chất cao hơn cả núi, giải quyết trên công ty không còn đủ với anh, mệt mỏi quá nhưng vẫn phải cố.
Thế là bí quá hóa liều, anh nhấc máy gọi vài người đến đem khoảng sáu thùng giấy chất đầy các tập giấy và tài liệu khác nhau về nhà giải quyết tiếp.
"Tại sao con lại muốn đảm nhận việc phóng sự?"
"Con bảo rồi mà, muốn trải nghiệm sự mới mẻ nên mới đảm nhận."
"Trên công ty thảnh thơi vậy sao?"
"Ừm, rất thảnh thơi."
Bà Lãnh liếc mắt nhìn anh như thể muốn nhìn thấu thứ mà anh đang che giấu.
"Sao lúc trước không thích sự mới mẻ đi, giờ mới thích là sao?"
"Lúc trước là do chưa quan tâm, giờ quan tâm rồi."
"À, là quan tâm truyền thông hay quan tâm cô gái nào?"
Câu nói của bà như trọc trúng tim đen của anh, Lãnh Hàn im lặng không trả lời thêm, miếng lê mau chóng được nhét vào miệng để khỏi trả lời. Anh không muốn nói cũng không muốn kể cho ai, chuyện này chỉ mình anh biết.
"Không nói gì có nghĩa là đúng rồi."
Bà Lãnh không thấy anh nói gì, lập tức biết ngay ý ban nãy của mình là chính xác, nụ cười trên môi dần xuất hiện.
Ba mươi ba tuổi rồi mà mãi chưa thấy có bạn gái, bà còn đang sợ anh ế suốt phần đời còn lại. Mấy lần sắp xếp cho anh đi xem mắt mà có lần nào anh chịu đi, toàn lấy lý do bận công việc với đi công tác để trốn buổi xem mắt.
Đến bà cũng cạn ngôn không biết nói gì thêm, vốn dĩ bà đang tính, nếu như năm nay anh không chịu đi xem mắt thì bà sẽ nói chuyện với chồng mình về chuyện liên hôn.
Đối tượng kết hôn bà cũng đã xét duyệt qua, hai bên thông gia đã âm thầm liên hôn với nhau chỉ đợi ngày mà thông báo.
Đến lúc đó anh có chạy đằng trời, cơ mà giờ bỗng dưng anh ấp a ấp úng về chuyện này khiến bà sinh nghi về chuyện anh có bạn gái rồi.
"Tự nói hay là muốn mẹ tự điều tra."
Lãnh Hàn im lặng đưa mắt nhìn bà.
"Nếu mẹ thấy rảnh thì cứ việc làm, cơ mà con nói trước, chuyện của con tự con giải quyết. Mẹ nhúng tay vào cũng chẳng giúp ích gì, nếu con có người mình yêu, chắc chắn sẽ không che giấu mà dẫn về ra mắt mọi người."
"..."
Bà Lãnh im lặng không nói gì, anh nói tiếp.
"Cũng muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi đi, con xin phép về trước."
Lãnh Hàn đứng dậy cúi đầu chào bà rồi rời đi.
Bà Lãnh ngồi như bất động tại chỗ, trái tim bà rung lên, trong lòng cảm thấy như thể vừa tháo được nửa cục tạ xuống đất. Bà vui còn không tả được huống hồ là bộc lộ cảm xúc của mình.
Lãnh Hàn nếu như không muốn ai biết chuyện vậy thì có cố điều tra cũng chẳng có kết quả, dù sao bà cũng không muốn can thiệp vào sự riêng tư của anh nên chỉ có thể chờ ngày anh dẫn con dâu tương lai về ra mắt.
Thực sự bà rất mong ngày đó đến nhanh lên một chút, bà thực sự rất mong ngóng có thể thấy được bóng dáng nàng dâu tương lai.
Lãnh Hàn ngồi trên chiếc rolls-royce quay về biệt thự của mình. Nhà họ Lãnh có yêu cầu rất cao dành cho con cháu đời sau, đủ mười tám sẽ đi du học, quay về sẽ tách ra ở riêng, khi nào kết hôn sẽ quay về nhà chính ở.
Lãnh Hàn mười tám tuổi sang Pháp du học, do thông minh xuất chúng nên chương trình đại học anh hoàn thành nhanh chóng vỏn vẹn hai năm. Tốt nghiệp ra trường, năm đó vừa tròn hai mươi.
Lãnh Hàn quay về nước, chưa kịp ở lại lâu đã tiếp tục bay sang Mỹ, tiếp nhận sự sự huấn luyện gay gắt.
Hai mươi lăm tuổi, anh chính thức quay về tiếp quản một chức vị nhỏ trong công ty. Trong hai năm, Lãnh Hàn cố gắng chăm chỉ học tập, chẳng mấy chốc đã thành công vươn lên ẵm chọn chiếc ghế Tổng giám đốc.
Cùng lúc ấy cũng dọn ra ngoài ở riêng, căn biệt thự anh chọn nằm ở ngoại ô thành phố, hai bên biệt thự giáp với biển khơi, hai bên còn lại giáp với đồi núi chập chùng.
Xung quanh thiên nhiên hoang dã, không khí trong lành thoáng đãng hơn trong thành phố. Sáng sớm còn có thể đón bình minh, xế chiều nhâm nhi ly cafe ngắm mặt trời lặn, tối đến có thể đi dạo quanh bờ biển ngắm trăng ngắm sao, nghe tiếng sóng biển vỗ về, tiếng chim hải âu bay tới thật sự cảm thấy rất tự do.
Chiếc rolls-royce di chuyển vào con dốc của biệt thự, dần dần đi lên tiến vào khoảng sân rộng phía trên. Lãnh Hàn bước xuống xe, trên người khoác bộ vest màu xanh đậm, ung dung bước vào bên trong, lướt qua đám người đang xếp thành hai hàng cúi đầu chào anh.
Lãnh Hàn đi thẳng vào thư phòng, trên bàn chất đầy đống giấy mà anh chưa kịp dọn dẹp. Toàn là mấy giấy tờ xin phép cung cấp, xin phép đầu tư,.... một bên chất thành núi giấy, bên còn lại chất đầy các tập tài liệu đủ màu sắc.
Lãnh Hàn cởi áo khoác ra, tiện tay ném xuống chiếc sofa ngay đó, anh đưa tay lên day nhẹ một bên thái dương rồi đi tới ngồi xuống bàn làm việc.
Trên bàn có một chiếc điện thoại bàn, Lãnh Hàn nhấc máy lên bấm vào phím số một, điện thoại mau chóng kết nối với Đường Lâm.
"Gì đây?"
"Gửi cho tôi danh sách các công ty truyền thông có vé vào sắp tới."
"Làm gì? Tìm người sớm thế à?"
"Nói lắm quá đấy."
Lãnh Hàn thẳng thừng cúp máy, hai tay anh chống lên trên bàn đan lại với nhau, gục đầu xuống.
Dạo này công việc chất cao như núi, chưa kịp giải quyết xong đã có thêm một núi nữa chất lên.
Lãnh Hàn mấy ngày nay tăng ca liên tục, có mỗi đêm qua là được thả ga. Liều mạng thả ga quá đà cho nên hôm nay tài liệu chất cao hơn cả núi, giải quyết trên công ty không còn đủ với anh, mệt mỏi quá nhưng vẫn phải cố.
Thế là bí quá hóa liều, anh nhấc máy gọi vài người đến đem khoảng sáu thùng giấy chất đầy các tập giấy và tài liệu khác nhau về nhà giải quyết tiếp.